"Đàm Giảo, Đàm Giảo?" Dì ấy ở bên đầu kia gọi. Tôi lập tức lấy lại tinh thần: "Dì ạ, cháu không cần liên lạc với anh ta nữa đâu, đời này cũng không cần tìm anh ta giúp đỡ. Để cho anh ta sống thật tốt, anh ta sẽ có người bạn gái thích hợp, sẽ vẫn là... cảnh sát hình sự rất tốt." Tôi lại không nhịn được nghẹn ngào.

Dì ấy: "..."

Cúp điện thoại mới phát hiện ba người nhà họ Ô đều im lặng nhìn tôi. Tôi nén nước mắt, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Tôi nhìn về phía Ô Ngộ, anh tất nhiên là hiểu tôi, trong mắt chứa đựng sự dịu dàng.


"Em còn phải gọi một cuộc nữa." Tôi nhỏ giọng.

Anh xoa tóc tôi: "Anh biết rồi, đi đi."

Đứng ở ban công, nhìn ánh nắng chiều lan tràn. Tô Châu khác hoàn toàn với Đại Ly. Ở đây yên tĩnh lại đông đúc như một thành thị thực sự, còn Đại Ly nơi tôi sinh sống, nơi tôi và Ô Ngộ gặp nhau, trong không khí tựa như luôn nóng nực, màu sắc sáng rực, núi rất cao so với bầu trời, hồ còn yên tĩnh hơn so với biển cả.

Còn bây giờ bạn thân của tôi có lẽ đang ngây thơ không biết gì sống ở thành phố kia. Trong một năm này, cuộc sống của cô ấy mới bắt đầu, còn chúng tôi đã kết thúc.

Nghĩ đến điều này nước mắt tôi cũng sắp tuôn ra, cố gắng nhịn xuống, gọi cho cô ấy.

"Này..."Giọng Tráng Ngư đầy lười biếng, "Châu thiếu nữ, có chuyện gì thế?"

Vẫn là cô ấy, tất cả đều không có gì khác thường. Có lẽ chưa từng có gì xảy ra trong thế giới của cô ấy.


Tôi hỏi: "Tráng Ngư, cô đang làm gì thế?"

"Còn có thể làm gì." Cô ấy tức giận, "Thi cuối kì đó, vừa mới bắt đầu, shit!"

Tôi mỉm cười, nước mắt đột nhiên bắt đầu không ngăn được rơi xuống, hơi thở cũng rối loạn. Tráng Ngư phát hiện, thoáng im lặng: "Này, cô sao thế? Đừng doạ tôi."

Tôi không nói chuyện, khóc khoảng mấy phút. Vì thế Tráng Ngư lại im lặng, cô ấy vốn là như thế đấy. Cho đến khi tôi bình tĩnh trở lại, cô ấy dịu dàng mỉm cười: "Xong chưa, công chúa đại nhân?"

Cô ấy không biết hiện tại tôi nghe được dáng vẻ còn sống không tim không phổi của cô ấy thì đau khổ biết bao.

Tôi hít một hơi: "Được rồi. Tráng Ngư, tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cô, nghe kĩ cho tôi."

Tráng Ngư thoáng yên lặng: "Hôm nay cô uống nhầm thuốc gì rồi hả?"


Tôi nói: "Không uống nhầm thuốc gì hết. Việc này liên quan đến mạng người đấy. Một người vô cùng quý báu, lương thiện, chính trực. cô nghe đây, mặc kệ thi cuối kì gì đó, dù sao kì sau cô vẫn cầm được học bổng top 3. Cô lập tức đến phân cục cảnh sát hình sự Thành Đông thành phố tìm một người cảnh sát tên Thẩm Thời Nhạn. Thẩm trong thẩm vạn tam, Thời trong thời gian, Nhạn trong chim nhạn. Hai tám tuổi, cao 1m84, cho dù ngoại hình hay tính cách đều thuộc gu của cô... Cô đi tìm anh ấy, đây là điều duy nhất tôi nhờ đời này... Được rồi, coi như là duy nhất đi... Xin nhờ cô chuyện vô cùng quan trọng. Tôi mặc kệ cô dùng cách gì, khuyên bảo hay bám đuôi cũng được, nói cho anh ấy biết mỗi người bên cạnh, giấy tờ tràn ngập trong chỗ làm việc cuộc sống của anh ấy, trong di động của hai người đầy nhật kí cuộc gọi... bảo đảm anh ấy làm thế nào cũng không quên. Bảo cho anh ấy ngày 30 tháng 7 nhất định không được đến Tô Châu, không được đến học viện XX Tô Châu, đừng đi giúp tôi, xin nhờ cô đấy?"

Tráng Ngư: "..."

Tôi nói: "Xin hãy cam đoan với tôi."

Một lát sau, cuối cùng Tráng Ngư vẫn còn hơi bất đắc dĩ: "Mợ nó... Tôi cam đoan với cô, nếu như không làm được thì cả đời này tôi làm cún độc thân."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện