Màn đêm buông xuống, tôi và Ô Ngộ ngồi ngoài ban công. Anh mở hai lon bia, Ô Diệu vô cùng ngoan ngoãn mở mấy túi đậu phộng chân gà cho chúng tôi, sau đó thức thời quay về phòng không làm bóng đèn.
Ô Ngộ nhìn về phía xa, từ từ uống. Tôi nhìn ngón tay anh cầm lon bia, tâm trạng lại trở nên bình tĩnh, cũng cầm lon của mình lên, uống mấy ngụm.
Tráng Ngư có thể làm được hay không tôi cũng không rõ, nhưng tôi cảm thấy có thể, tôi tin cô ấy. Đưa một chiếc hòm kìa quái đến trên tầng nhà họ Trần, cô ấy còn làm được, huống chi là đi ngăn cản một người đàn ông đến một nơi. Tuy hiện tại người đàn ông kia vẫn là xa lạ với cô ấy.
Tuy nhiên hai người họ sau mỗi lần gặp mặt đều quên đi lẫn nhau, nhưng khi gặp lại vẫn có cảm giác, vẫn thích được đối phương. Chẳng phải hai người họ sẽ nhất định ở bên nhau sao?
Giống như tôi và Ô Ngộ, ngày tháng năm nào đó trong tương lai có lẽ cuối cùng sẽ trở về bình thường, có ngôi nhà của mình, có phải hai chúng tôi cũng sẽ giống như bây giờ, mở hai lon bia, ngồi ở ban công, anh và tôi cùng uống ngắm mặt trời lặn?
Nghĩ vậy trong lòng tôi dần trở nên mềm mại. Đã trải qua nhiều như vậy lại khiến cho tôi ngày càng khát vọng tương lai kia. Bia trong miệng dường như cũng chẳng đắng chát mà mang theo chút ngòn ngọt.
Ô Ngộ mở miệng: "Ngày mai một mình anh đi đến Cục cảnh sát."
"Tại sao?"
Anh nghiêng đầu nhìn tôi: "Giảo Giảo, bọn chúng là tội phạm chuyên nghiệp, thân phận của một gã trong đó chúng ta còn không biết, hơn nữa còn có súng. Chỉ dựa vào sức của chúng ta không bắt được bọn chúng, cũng quá nguy hiểm. Không thể để cho ai hi sinh, phải tìm kiếm được sự trợ giúp mạnh mẽ chuyên nghiệp hơn nữa."
"Nhưng mà anh làm thế nào để cho cảnh sát tin tưởng mình?" Tôi hỏi.
Anh nhấp một ngụm bia, thản nhiên nói: "Đi bước nào hay bước ấy, dù tạm thời bị coi là kẻ tình nghi cũng không sao hết. Anh đi tìm lão Đinh, ông ấy là người vô cùng ngay thẳng cẩn thận. Anh đi tìm, có lẽ ông ấy không tin, nhưng chỉ cần ngày kia ông ấy chịu xuất ra lực lượng, mắt thấy được hiện trường phạm tội đầu tiên có thể ngăn cản được người bị hại. Nếu có thể trực tiếp bắt được hai gã kia thì không còn gì tốt hơn."
Tôi yên tĩnh một lát: "Từ góc độ tội phạm học, lần đầu tiên gây án thường không quen tay có khả năng sơ hở nhất đấy. Hơn nữa em đoán hai người bọn chúng sẽ cùng xuất hiện, bởi vì là lần đầu tiên. Vụ án ngày kia là dạng như thế nào?"
Ô Ngộ nhắm mắt nhớ lại: "Người bị hại đầu tiên là Trần Ninh Mông, 22 tuổi, là một nhân viên phục vụ quán ăn. Nhà hàng kinh doanh đến hai giờ sáng, Trần Ninh Mông mất tích vào ngày 5 tháng 7 trên đường về nhà. Bốn ngày sau thi thể bị tách rời được công nhân vệ sinh phát hiện ở trong thùng rác cách nhà hai ngõ."
Tôi cảm thấy không rét mà run.
"Người bị hai thứ hai thì sao?" Tôi hỏi.
Ô Ngộ lấy điếu thuốc ra châm hít mấy hơi, nghiêng mặt, che giấu trong bóng tối: "Nạn nhân thứ hai là Lưu Tiểu Giang, cũng được phát hiện trong thùng rác gần nhà, nạn nhân thứ ba là Hứa Tĩnh Miêu, bị băm thây phát hiện ở nhà. Nạn nhân thứ tư là Diệp Tầm Y, em biết đấy là ở bãi đất hoang đối diện trường học." Dừng một chút, dùng ngón tay chỉ ra xa, ngữ điệu vô cùng yên tĩnh: "Ô Diệu là ở trong tủ lạnh ở một nhà nghỉ trên con phố kia."
Hơi thở của tôi đột nhiên ngừng lại, vô thức nhìn về sau, Ô Diệu và mẹ anh đang ngồi trên salon xem tivi, cười vô cùng vui vẻ. Dường như phát hiện ra ánh mắt của tôi, cô bé nhìn về phía này. Tôi nhìn dáng vẻ của cô bé, mỉm cười, dời mắt đi.
Trong lúc đó, cuối cùng tôi đã hiểu được tại sao khi gặp anh ở cửa hàng sửa xe, anh im lặng và kháng cự như vậy. Tôi cũng hiểu được những ngày này anh liều mạng, kiên cường không muốn để cho người khác biết được sự yếu đuối. Nếu như đổi lại là tôi, người thân yêu nhất từng chết thảm như vậy trước mặt mình, hiện tại lại có thể cười đùa ở bên, chỉ sợ tôi cũng sẽ đắm mình trong nước, ra sức liều mạng bắt lấy, liều lĩnh chống lại, chỉ vì khi màn đêm buông xuống, cuối cùng đã được làm bạn với sự yên tĩnh, hạnh phúc tầm thường cầu còn không được.
Vành mắt tôi hơi nóng lên, tôi phải giúp anh. Tôi là ánh mặt trời nhỏ, cô gái thông minh, lợi hại nhất trong lòng anh.
Đã từng là lời thế, khi yêu nhau yên lặng thề trong lòng, đã đến lúc thực hiện rồi. Tôi muốn thay đổi số phận của anh, cửa ải khó khăn như trèo đèo lội suối này, bọn tôi trời sinh một đôi phải dũng cảm vượt qua.
Tôi nói: "Em đi."
Ô Ngộ sững sờ, buông điếu thuốc, quay đầu nhìn tôi.
Tôi từ từ mỉm cười: "Ngày mai em đến Cục cảnh sát. Nếu như Trần Ninh Mông không phải là nạn nhân đầu tiên thì sao? Nếu như đã có nạn nhân đầu tiên là em? Bọn chúng đã tán tận lương tậm, vậy dựa vào cái gì chúng ta phải thành thật, tiếp tục ôm cây đợi thỏ, đối chọi với đá? Em trời sinh đã biết bịa chuyện, còn giỏi hơn anh. Em là tác giả trên mạng có chút danh tiếng, đến Tô Châu với bạn trai, buổi tối không nghe lời một mình chuồn đi chơi, ai ngờ bị bọn chúng bắt đi. May mà lần đầu tiên kinh nghiệm của bọn chúng chưa đủ mới để cho em linh hoạt tìm được cơ hội chạy trốn, hơn nữa không bị tra tấn. Em biết rõ dáng vẻ của một kẻ tình nghi, biết rõ có lẽ gã đang ở đâu, cũng nhìn thấy được ảnh chụp và tên của những cô gái là nạn nhân tiếp theo... Hiện tại em nhắm mắt cũng có thể miêu tả được cảm giác bị bọn chúng nhốt trong phòng tối, em có thể nói ra chi tiết tỉ mỉ động tác ngôn ngữ của bọn chúng với tư cách là sát thủ liên hoàn tâm thần biến thái, đặc điểm cuộc sống được bày ra trong căn phòng và thói quen của bọn chúng... Cảnh sát còn có lý do gì không tin em, không đồng tình với em, không dựa vào hi vọng của em lập tức tổ chức truy đuổi hai gã tiềm ẩn sát thủ liên hoàn mạnh nhất?"