Toàn bộ đầu tôi trở nên rối loạn: "Sao... tại sao lại có thể như vậy? Tại sao chúng ta lại tỉnh dậy ngay ở đây? Rõ ràng là 15 ngày sau, ngày 19 tháng 7 mới đến Tô Châu mà. Bây giờ là ngày 4 là trước đó, tại sao chúng ta lại ở đây? Hơn nữa mẹ anh... biết em rồi à?"
Rối loạn, hoàn toàn rối loạn. Dù cho mỗi lần chúng tôi vượt thời gian đều là lùi về sau, nhưng hiện tại là tình huống gì đây?
Ô Ngộ nói: "Anh cũng không rõ. Vừa tỉnh dậy anh đã phát hiện không bình thường, cho nên mới đi ra thăm dò. Mẹ anh nói mấy hôm trước chúng ta đến đây, nhưng anh hỏi cụ thể ngày nào thì bà không nhớ rõ. Còn chuyện chúng ta ở đây nửa tháng sau thì bà không có chút ấn tượng nào."
Tôi đột nhiên cảm thấy rùng cả mình: "Tại sao... lại có thể như vậy?" Tôi bỗng nhiên có cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều mất hết cảm giác chân thật. Song hết lần này tới lần khác đều là sự tồn tại vô cùng chân thật, ánh mặt trời, vải vóc, Ô Ngộ... vây quanh tôi.
Thời gian thực sự vẫn là thời gian tôi biết đó sao?
Không, nó đã sớm không phải rồi.
Ô Ngộ rõ ràng đã đối mặt được với vấn đề này, bình tĩnh hơn nhiều so với tôi, nắm tay tôi nói: "Đừng hoảng hốt. Mọi chuyện tồn tại tất nhiên là có lý do của nó. Tình hình hiện tại là hai người bọn họ đã có ấn tượng đối với chuyện xảy ra trong tương lai. Có lẽ hai người đã bị ảnh hưởng nào đó từ sự bẻ gãy của dòng thời gian."
Tâm trạng tôi chấn động, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nhưng tại sao hiện tại hai người họ có thể như vậy? Trước kia chưa từng có mà, chỉ cần chúng ta rời đi, người bên cạnh sẽ không nhớ rõ chúng ta, hơn nữa chúng ta xuất hiện ở nơi khác, sẽ không còn ở trong nhà anh..."
Tôi và Ô Ngộ đối mặt với nhau. Trong ánh mắt anh như ẩn giấu biển cả tối tăm.
Anh nói: "Anh nghĩ đến một khả năng. Bởi vì chúng ta đã cách giao điểm thời gian đan xen ngày càng gần rồi. Cái điểm kia là quá khứ cũng là tương lai chứa đựng năng lượng thần bí. Có lẽ năng lượng kia khiến cho người bên cạnh chúng ta cũng chịu sự ảnh hưởng."
Trong đầu tôi lại mơ hồ hỗn loạn về cái điểm đó, nhưng bởi vì lời của Ô Ngộ khiến trong đầu tôi xuất hiện một ý nghĩ:
Bởi vì cái điểm kia là một đầu dòng thời gian quá khứ, cũng là một đầu dòng thời gian tương lai.
Hiện tại chúng sắp trùng vào nhau.
Cho nên giới hạn giữa quá khứ và tương lai đã không còn rõ ràng như vậy sao?
Đã không có cách nào phân chia được rõ ràng, cái gì là quá khứ, cái gì là tương lai?
Nhận thức này tựa như một cái hố không đáy giày vò lấy tôi. Thế nên lúc ăn cơm Ô Diệu lấy tay chọc tôi mấy cái tôi mới lấy lại tinh thần.
"Chị dâu đại thần, chị dâu đại thần..." Ô Diệu nói, "Hình như điện thoại trong túi áo chị rung kìa."
"À." Tôi lấy di động ra thoáng bắt gặp ánh mắt ân cần của Ô Ngộ.
Là một dì tôi quen, một người chị em của mẹ tôi gọi điện thoại tới. Tôi bắt máy còn chưa kịp phản ứng tại sao bà lại gọi điện. Cho đến khi bà oán trách: "Đàm Giảo à, nghe nói con bỏ Thẩm Thời Nhạn do dì giới thiệu rồi à? Chàng trai tốt như vậy mà, hôm qua dì hỏi cậu ấy mới nói, con không thấy cậu ấy... thực sự không có cơ hội sao? Thử lại lần nữa đi..."
Tay tôi run lên, suýt chút nữa điện thoại rơi xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn Ô Ngộ.
Thẩm Thời Nhạn. Đúng rồi, lúc này tôi mới chia tay Thẩm Thời Nhạn không bao lâu.
Nhưng hôm nay dì ấy gọi điện đến có phải chứng tỏ người kia vẫn mạnh khoẻ không có việc gì, chuyện 15 ngày sau đó còn chưa xảy ra, anh ấy không có liên quan gì đến vụ án kia?
Tôi đột nhiên cảm thấy cổ họng như bị chặn lại, chuyện này thực sự tốt quá. Ô Ngộ nói không sai, chúng tôi còn có cơ hội quay lại thay đổi lịch sử, thay đổi số phận của Thẩm Thời Nhạn. Chúng tôi có thể báo cảnh sát trước và cứu anh ấy quay về sao? Để cho anh ấy 15 ngày sau không đi đến trường đại học bắt nghi phạm với chúng tôi.
Trong đầu tôi cũng hiện lên hình ảnh Tráng Ngư lập tức như bị đóng băng khi nhìn thấy thi thể Thẩm Thời Nhạn.