Sau đó, Trần Như Anh dẫn bọn tôi lên lầu, tới trước cửa một căn phòng tầng hai, bên trong rất rộng rãi, giường rộng mét tám, trang trí lịch sự tao nhã đầy đủ. Trần Như Anh ngẩng mặt lên nói với Ô Ngộ: "A Ngộ, anh ở phòng này được không?"
Ô Ngộ đáp: "Tôi thế nào cũng được." Rồi liếc sang tôi, "Cô ấy ở đâu?"
Tôi đành đi theo cô ta.
Mãi đến căn phòng cuối hành lang, cô ta lên tiếng: "Bởi vì hai người đột ngột tới cho nên không đủ phòng, chị ở tạm phòng này trước nhé."
Căn phòng kia vì nằm cuối cùng, nên hình dạng không theo quy tắc, chỉ bằng một nửa phòng Ô Ngộ, có đặt một chiếc giường đơn, còn có tủ nhỏ, tôi đoán bình thường là bảo mẫu gì đó ở đây.
Tôi nói: "Được, vất vả cho cô rồi."
Cô ta không nói gì, quay người rời đi. Giữa phụ nữ với nhau thực ra cũng không cần nói quá nhiều.
Tôi thở dài, ngửa mặt nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà. Nghĩ đến mọi người nhà họ Trần, nghĩ đến vụ án diệt môn sắp xảy ra, cảm giác này đúng thật kinh hãi, tất cả người đã mất lại sống sờ sờ trước mặt, mà bạn biết rõ hai ngày nữa bọn họ sẽ gặp xui xẻo.
Theo cách nói của Ô Ngộ, cảnh sát chỉ đưa tin đơn giản tường thuật tóm lược về vụ hoả hoạn kia, có lẽ tám phần là ngoài ý muốn. Tuy người nhà họ Trần có chút phức tạp, không thẳng thắn hoạt bát, nhưng vào đêm xảy ra vụ án, tôi và Ô Ngộ chắc chắn phải trông coi cả đêm, đồng thời cũng làm mọi chuẩn bị, một khi xảy ra hiện tượng kì lạ, lập tức dẫn bọn họ rời đi.
Đúng lúc này có người gõ cửa. Tôi nói: "Vào đi."
Ô Ngộ đẩy cửa vào, nhìn thấy sắp xếp trong phòng, hơi giật mình, sau đó liếc tôi.
Tôi mỉm cười, vỗ giường: "Ngồi đi."
Anh không ngồi, cứ đứng như vậy, nói: "Chúng ta đổi phòng."
Tôi nói: "Không cần. Anh là rể hiền trong lòng bọn họ, em chỉ là cái đuôi dư thừa, sao có thể nhận được đãi ngộ như anh. Hơn nữa không cần đổi đâu, làm vậy họ sẽ nghĩ thế nào chứ? Chúng ta tới cứu người, chuyện nhỏ nhặt này em tạm thời không so đo."
Lời còn chưa dứt, Ô Ngộ đã ngồi xuống giường, thoáng cái không gian trở nên chật chội. Chúng tôi liếc nhau, tôi nhắm mắt lại, làm ra dáng vẻ dưỡng thần. Tôi biết rõ lúc này ánh mắt anh đang nhìn mặt tôi, còn khi tôi mở mắt ra, nó sẽ biến mất.
Cho nên tôi tình nguyện không mở mắt.
"Vậy em nghỉ ngơi trước đi." Anh nói.
"Này." Tôi nói, "Đồng ý với em một chuyện."
"Chuyện gì?"
Tôi còn cảm nhận được hơi thở của anh bên người.
Tôi chầm chậm nói: "Đừng để cho Trần Như Anh gọi anh là A Ngộ nữa. Em nghe rất khó chịu."
Anh im lặng.
Lòng tôi hẹp hòi, bầu không khí im lặng, tim tôi hơi run rẩy.
"Được." Anh đáp.
Tôi không nhịn được cười, mở mắt ra nói: "Thực ra em cũng là vì muốn tốt cho anh, đã không có ý với người thì để người gọi như vậy cũng chả tốt mấy. Anh có biết từ chối phụ nữ không đấy?"
Một cánh tay anh chống lên giường, dí sát mặt tôi, cúi đầu nhìn tôi, tim tôi nóng lên.
"Em nói đúng." Anh chậm rãi nói.
Tim tôi đập nhanh hơn, tôi cũng muốn giữ mặt mũi, lập tức giả vờ không thèm để ý hất tay: "Được rồi, anh có thể trở về căn phòng xa hoa nghỉ ngơi, lui ra đi."
Anh cứ thế nhìn tôi từ trên cao xuống, im lặng, không lên tiếng.
Tôi hỏi: "A Ngộ, anh còn có gì muốn nói sao?"
Trên mặt anh như nhuộm một lớp sương băng, cơ bắp ở cánh tay nổi lên. Trong mắt anh như có cảm xúc gì đó thoáng hiện lên, anh thả tay xuống, giọng nói thản nhiên: "Giảo Giảo, tôi đi đây."
Tôi nằm lỳ trên giường, mặt dán vào gối, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ dần buông xuống tràn ngập ánh sao.
Anh gọi tôi là Giảo Giảo.
Nhẫn nại, xúc động, áp lực như vậy.
Bà đây mặc kệ.
Cái gì cũng không quan tâm.
Bà đây thề phải dỡ được ổ khoá trong lòng anh xuống, thả con thú tổn thương ra, để anh phóng túng, để anh nhất định ở bên mình.