"Mẹ." "Mẹ." "Bà nội." Bọn họ cùng hô.

Tôi tò mò quan sát người đi tới.

Là một bà lão gầy, không cao lắm, tóc trắng phau, nhưng không có sợi tóc nào rối. Bà mặc áo khoác tơ tằm, quần bố màu đen, giày cao gót đen, nhìn biết ngay là một bà lão vô cùng sang trọng, không nhanh không chậm đi xuống. Khuôn mặt cũng trắng nõn, mặc dù có không ít nếp nhăn, nhưng làn da so với đám người già bảo dưỡng được như vậy đã là vô cùng tốt rồi.

"Cháu chào bà”. "Cháu chào bà." Tôi và Ô Ngộ cùng chào hỏi.


Bà lão mỉm cười, dáng vẻ bình thản, ngồi xuống vị trí chủ vị. Tôi từng nghe Ô Ngộ nhắc tới bình thường bà lão và cả Trần Bảo Châu đều sống trong biệt thự ở Bắc Kinh, chỉ có ngày lễ tết mới về nhà tổ. Bà lão tương đối truyền thống, hình như là con gái của một vị quan nào đó, còn cha của giáo sư Trần lại làm kinh doanh. Cho nên gia đình bọn họ thực sự là danh môn quyền quý chân chính.

"Như Anh nói với ta rồi." Bà lão nói, "Đến thì ở lại đi. Thực sự nhà chúng ta cũng hiếm khi có khách đến, nếu cháu đã là học sinh của Lương Kiệt, Như Anh cũng đã mở lời, vậy đừng từ chối nữa."

Giọng nói vô cùng ổn định, không nóng không lạnh, tuy không có vấn đề gì, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Ô Ngộ cũng không kiêu ngạo không nịnh nọt: "Cháu cảm ơn bà, vậy thì làm phiền ạ." Tôi cũng nói cảm ơn. Ánh mắt bà lão đột nhiên rơi vào người tôi, sau đó yên lặng rời đi.

Đó là cảm giác gì ư? Chính là bà ấy đang nhìn bạn, nhưng căn bản không để bạn vào trong mắt. Tôi nhìn Trần Như Anh nhỏ nhắn rúc vào bên người bà lão, cũng đủ biết bà đứng về phía ai.

"Nhưng mẹ ạ, ngày mai Chí Vĩ cũng tới, căn phòng kia..." Trần Bảo Châu lại lên tiếng.

Bà lão cầm chén trà, thản nhiên nói: "Chuyện này thì có gì khó, sắp xếp lại thư phòng của anh con cho nó ở là được."


Trần Bảo Châu không nói tiếp nữa.

Những người khác cũng im lặng.

Tôi nhìn Trần Bảo Châu cúi đầu, cảm thấy hơi áy náy, nhìn chị ta cũng là người thành thật, chúng tôi tới đây còn chiếm cả phòng của bạn trai chị ta. Hơn nữa nhìn thái độ của bà lão thì hình như... không quá coi trọng bạn trai chị ta.

Bà lão liếc Phùng Yên: "Dọn dẹp phòng đi."

Phùng Yên đáp: "Vâng, mẹ ạ."

Bà lão cười với chúng tôi: "Vậy mọi người cứ ngồi đi, đầu bếp về quê ăn Tết rồi, buổi tối nếm thử tay nghề của Phùng Yên. Ta đi lên niệm kinh tiếp đây."

Chúng tôi vội nói vâng.


Trần Như Anh biểu hiện vô cùng hoạt bát: "A Ngộ, chị Đàm, vậy hai người ngồi đi, em lên giúp mẹ dọn phòng." Đường Lan Lan cũng đứng lên, dìu bà lão: "Cháu đưa bà lên, còn trà không ạ? Có cần pha bình nữa không ạ?" Hai người cùng lên lầu, thấp giọng nói chuyện, xem ra quan hệ vô cùng thân mật.

Tôi quay đầu lại nhìn Phùng Yên, bà cũng đang nhìn bọn họ, thoáng mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt.

Tôi khẽ giật mình.

Một lát sau, Phùng Yên và Trần Như Anh lên nhà dọn dẹp, Trần Bảo Châu cũng trở về phòng, chỉ còn lại giáo sư Trần nói chuyện với chúng tôi, bầu không khí thoáng cái vắng vẻ đi không ít. Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã buông xuống, cỏ cây che khuất sân. Trong lúc đó tôi dường như thấy một đôi mắt xuyên qua lá cây nhìn chúng tôi. Chờ khi tôi tập trung nhìn chỉ thấy mỗi lá cây không, đôi mắt kia không còn thấy đâu. Tôi nghĩ có lẽ là mình hoa mắt rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện