Hôm nay không có tiết, Ngôn Diễm Yên mười phần nhàn nhã trông cửa tiệm hoa. Cái hẻm nhỏ tràn đầy hương hoa, làm cho địa phương cũ kỹ này tăng thêm một chút tươi tắn. Ngôn Diễm Yên cũng thích hoa cỏ hoang dại, kết quả là đôi khi cậu cũng dùng nước trong không gian tưới cho những cây hoa cỏ nhỏ ở ven đường, những bụi câu mọc ở kẽ hở đường cũng mạnh mẽ lớn lên, bởi thế, hẻm nhỏ không lâu nữa liền bị gọi là “ Nơi được hoa thần thiên vị.”
“ Hắc, hoa thiếu, cho một bó hoa hồng… có chiết khấu a.” một bạn học của Ngôn Diễm Yên cởi mở nói, đằng sau câu nói đó còn có câu gì nữa rất nhỏ nhưng Ngôn Diễm Yên không nghe thấy.
“Ân.” Ngôn Diễm Yên cười cười gật đầu, “ Nhưng… có thể đừng gọi ta là Hoa thiếu hay không, cái tên này rất kỳ lạ.” Ngôn Diễm Yên bất đắc dĩ nói.
Lại nói sau khi cậu ở trường học tuyên truyền về cửa hàng hoa của mình, không biết người nào đột nhiên gọi cậu là Hoa thiếu gia, nếu như ai không biết Ngôn Diễm Yên còn tưởng cậu là một cái thiếu gia chuyên ăn chơi trác tang, đùa giỡn trái tim thiếu nữ a, không biết bao lâu sau, hầu như cả trường đều biết cậu là người bán hoa mà không phải là thiếu gia hoa tâm củ cải, cho nên bất tri bất giác ai nhìn thấy đều thích gọi cậu là Hoa thiếu mà không phải tên cậu.
Đây gọi là hiệu ứng người nổi tiếng, sau khi ảnh chụp Ngôn Diễm Yên ôm một bó hoa vào trường học bị đăng tải lên diễn đàn internet của trường, người chụp tấm ảnh kia kỹ thuật không tệ, Ngôn Diễm Yên trông rất xinh đẹp, điều này làm cho trong trường hầu như không có người không biết cậu, nhưng điều này không tồi, được quảng cáo miễn phí, tuy rằng cái hẻm nhỏ rất vắng vẻ, nhưng hết lần này đến lần khác lại đông như trẩy hội, làm mấy cái tiệm tạp hóa trong hẻm đều được lợi theo.
Thật đáng mừng, thật đáng mừng.
“ Diễm Yên.” Giang Bách Huy từ trong nội viện đi ra là cho bạn học đang mua hoa kinh ngạc.
“ Ôi chao ôi chao ôi chao?! Thầy giáo Giang? Sao thầy lại ở trong này?” Vị bạn học cởi mở này hết sức kinh ngạc nói, Giang Bách Huy đi đến bên cạnh Ngôn Diễm Yên, mắt lạnh nhìn hắn.
“ Ta ở đâu cần báo cáo cho cậu sao?” Giang Bách Huy nói không lưu tình làm bạn học này rùng mình một cái.
“ Không có không có. Hoa thiếu, tiền ta để đây, đi trước.” Sau khi nói xong liền nâng bó hoa hồng được Ngôn Diễm Yên giúp hắn đóng gói còn được giảm giá bỏ chạy, nói thực ra, ban đầu khi nghe Giang Bách Huy nói những lời này rất nhiều nam sinh cảm thấy chán ghét, mà các nữ sinh lại duy trì tâm tình háo sắc với vị thầy giáo mặt lạnh này rất dễ dàng, đương nhiên đây chỉ là dùng góc độ ngắm thần tượng mà thôi, dù sao thần tượng là nên đứng xa quan sát. Nhưng thời gian lâu dần, mọi người đều phát hiện thầy giáo Giang Bách Huy này kỳ thật cũng không khó chịu, chỉ là lời nói có chút ác độc nhưng cũng không hề có ác ý nào.
“ Bách Huy, hắn chỉ hỏi một chút thôi, cậu cũng không cần nói như vậy.” Ngôn Diễm Yên bất đắc dĩ nhún vai, gọi tên Giang Bách Huy là chính bản thân hắn mạnh mẽ yêu cầu, hơn nữa gần đây hắn còn mạc danh kỳ diệu thích xuất hiện ở cửa, xem ra thầy giáo như hắn cực kỳ rảnh rỗi a. Mà Giang Bách Huy không có việc gì liền thích đến đây hỗ trợ, hậu viện nhà mình đều nhanh biến thành hậu hoa viên nhà Giang Bách Huy a.
Ngoài ý muốn chứng kiến Giang Bách Huy rất thích ý chăm sóc hoa cỏ, Ngôn Diễm Yên trực tiếp đánh thêm một chiếc chìa khóa hậu viện cho hắn, nói lúc không có chuyện gì làm cứ tới đây hỗ trợ trồng hoa, cậu không biết hành động của mình đối với Giang Bách Huy có ý nghĩa gì. Kỳ thật lý do Ngôn Diễm Yên đem chìa khóa cho Giang Bách Huy rất đơn giản, dù sao bây giờ còn là một học sinh, không phải cả ngày đều có thể tới chăm sóc những hoa cỏ ở ngoài không gian, mà thấy cái thầy giáo Giang Bách Huy này rảnh rỗi như vậy, cậu đã nghĩ có thể tiết kiệm tiền thuê thêm người, chỉ là tìm người đáng tin tới nơi này đùa giỡn kiêm giúp đỡ lặt vặt mà thôi.
May mắn Giang Bách Huy không biết rõ Ngôn Diễm Yên đem hắn trở thành người làm việc vặt nếu không hắn tuyệt đối sẽ vô cùng buồn bực.
Muốn hỏi Ngôn Diễm Yên vì sao tin Giang Bách Huy ư, bởi vì cậu tin tưởng nhân cách Giang Bách Huy, hơn nữa thoạt nhìn nhà Giang Bách Huy rất có tiền, nhất định sẽ không làm chuyện tổn hại tới lợi ích của cậu, cộng thêm việc họ lại là bạn tốt, hơn nữa trực giác Ngôn Diễm Yên cũng nguyện ý tin tưởng Giang Bách Huy, kết quả là cậu dứt khoát đem chìa khóa giao ra, làm cho nội tâm Giang Bách Huy có sự chờ mong không tưởng tượng nổi.
Biết rất rõ Ngôn Diễm Yên trì độn, cái gì cũng không biết rõ, nhưng hết lần này đến lần khác loại tin tưởng trong vô thức này lại làm hắn cảm động.
Ai.
“…” Giang Bách Huy đối với lời nói của Ngôn Diễm Yên không có phản ứng gì, hắn chính là thích đối với người khác như vậy, không có biện pháp khống chế được. Về phần ngoại hiệu của Ngôn Diễm Yên, kỳ thật hắn cũng cảm thấy thật đáng yêu, dù sao hắn cũng từng thấy bộ dáng Ngôn Diễm Yên bị hoa vây quanh, tuy rằng đây không phải ảo thuật nhưng ngoại hiệu Hoa thiếu này kỳ thật rất phù hợp với cậu.
“ Đúng rồi Bách Huy, cậu nói cửa hàng hoa của ta có thể mở chi nhánh hay không?” Ngôn Diễm Yên nhìn như vô tình hỏi, kỳ thật cậu rất khát vọng.
Là nam nhân luôn có một loại hùng tâm tráng chí, thực ra khi còn bé cậu cũng từng sùng bái Spider Man, muốn giống như Spider Man trở thành một anh hùng a.
Giang Bách Huy nhìn Ngôn Diễm Yên thật sâu, sau đó gật đầu.
Hiện nay đất nước này còn chưa có một chuỗi cửa hàng hoa, phân bố rất không đồng đều, theo như hoàn cảnh trước đó mà nói, chỉ cần Ngôn Diễm Yên có người giúp đỡ thì kỳ thật cũng không khó.
Mà người giúp đỡ này có thể tìm hắn, Giang Bách Huy.
Vì vậy Ngôn Diễm Yên liền kích động, cậu thật sự không chờ đợi được muốn đem hoa được tạo ra trong không gian trải rộng khắp thế giới.
“ Ha ha a.” “Đinh đinh đnh” Mỗi khi cao hứng Ngôn Diễm Yên liền không khống chế được cười lớn, tiếng chuông cũng tùy thời vang lên theo.
Giang Bách Huy híp mắt, thầm nghĩ lại nghe thấy.
Mà Ngôn Diễm Yên trấn định đem con mắt nhìn về phía hậu viện, “ Tiếng của chuông gió rất êm tai phải không?”
“ Hắc, hoa thiếu, cho một bó hoa hồng… có chiết khấu a.” một bạn học của Ngôn Diễm Yên cởi mở nói, đằng sau câu nói đó còn có câu gì nữa rất nhỏ nhưng Ngôn Diễm Yên không nghe thấy.
“Ân.” Ngôn Diễm Yên cười cười gật đầu, “ Nhưng… có thể đừng gọi ta là Hoa thiếu hay không, cái tên này rất kỳ lạ.” Ngôn Diễm Yên bất đắc dĩ nói.
Lại nói sau khi cậu ở trường học tuyên truyền về cửa hàng hoa của mình, không biết người nào đột nhiên gọi cậu là Hoa thiếu gia, nếu như ai không biết Ngôn Diễm Yên còn tưởng cậu là một cái thiếu gia chuyên ăn chơi trác tang, đùa giỡn trái tim thiếu nữ a, không biết bao lâu sau, hầu như cả trường đều biết cậu là người bán hoa mà không phải là thiếu gia hoa tâm củ cải, cho nên bất tri bất giác ai nhìn thấy đều thích gọi cậu là Hoa thiếu mà không phải tên cậu.
Đây gọi là hiệu ứng người nổi tiếng, sau khi ảnh chụp Ngôn Diễm Yên ôm một bó hoa vào trường học bị đăng tải lên diễn đàn internet của trường, người chụp tấm ảnh kia kỹ thuật không tệ, Ngôn Diễm Yên trông rất xinh đẹp, điều này làm cho trong trường hầu như không có người không biết cậu, nhưng điều này không tồi, được quảng cáo miễn phí, tuy rằng cái hẻm nhỏ rất vắng vẻ, nhưng hết lần này đến lần khác lại đông như trẩy hội, làm mấy cái tiệm tạp hóa trong hẻm đều được lợi theo.
Thật đáng mừng, thật đáng mừng.
“ Diễm Yên.” Giang Bách Huy từ trong nội viện đi ra là cho bạn học đang mua hoa kinh ngạc.
“ Ôi chao ôi chao ôi chao?! Thầy giáo Giang? Sao thầy lại ở trong này?” Vị bạn học cởi mở này hết sức kinh ngạc nói, Giang Bách Huy đi đến bên cạnh Ngôn Diễm Yên, mắt lạnh nhìn hắn.
“ Ta ở đâu cần báo cáo cho cậu sao?” Giang Bách Huy nói không lưu tình làm bạn học này rùng mình một cái.
“ Không có không có. Hoa thiếu, tiền ta để đây, đi trước.” Sau khi nói xong liền nâng bó hoa hồng được Ngôn Diễm Yên giúp hắn đóng gói còn được giảm giá bỏ chạy, nói thực ra, ban đầu khi nghe Giang Bách Huy nói những lời này rất nhiều nam sinh cảm thấy chán ghét, mà các nữ sinh lại duy trì tâm tình háo sắc với vị thầy giáo mặt lạnh này rất dễ dàng, đương nhiên đây chỉ là dùng góc độ ngắm thần tượng mà thôi, dù sao thần tượng là nên đứng xa quan sát. Nhưng thời gian lâu dần, mọi người đều phát hiện thầy giáo Giang Bách Huy này kỳ thật cũng không khó chịu, chỉ là lời nói có chút ác độc nhưng cũng không hề có ác ý nào.
“ Bách Huy, hắn chỉ hỏi một chút thôi, cậu cũng không cần nói như vậy.” Ngôn Diễm Yên bất đắc dĩ nhún vai, gọi tên Giang Bách Huy là chính bản thân hắn mạnh mẽ yêu cầu, hơn nữa gần đây hắn còn mạc danh kỳ diệu thích xuất hiện ở cửa, xem ra thầy giáo như hắn cực kỳ rảnh rỗi a. Mà Giang Bách Huy không có việc gì liền thích đến đây hỗ trợ, hậu viện nhà mình đều nhanh biến thành hậu hoa viên nhà Giang Bách Huy a.
Ngoài ý muốn chứng kiến Giang Bách Huy rất thích ý chăm sóc hoa cỏ, Ngôn Diễm Yên trực tiếp đánh thêm một chiếc chìa khóa hậu viện cho hắn, nói lúc không có chuyện gì làm cứ tới đây hỗ trợ trồng hoa, cậu không biết hành động của mình đối với Giang Bách Huy có ý nghĩa gì. Kỳ thật lý do Ngôn Diễm Yên đem chìa khóa cho Giang Bách Huy rất đơn giản, dù sao bây giờ còn là một học sinh, không phải cả ngày đều có thể tới chăm sóc những hoa cỏ ở ngoài không gian, mà thấy cái thầy giáo Giang Bách Huy này rảnh rỗi như vậy, cậu đã nghĩ có thể tiết kiệm tiền thuê thêm người, chỉ là tìm người đáng tin tới nơi này đùa giỡn kiêm giúp đỡ lặt vặt mà thôi.
May mắn Giang Bách Huy không biết rõ Ngôn Diễm Yên đem hắn trở thành người làm việc vặt nếu không hắn tuyệt đối sẽ vô cùng buồn bực.
Muốn hỏi Ngôn Diễm Yên vì sao tin Giang Bách Huy ư, bởi vì cậu tin tưởng nhân cách Giang Bách Huy, hơn nữa thoạt nhìn nhà Giang Bách Huy rất có tiền, nhất định sẽ không làm chuyện tổn hại tới lợi ích của cậu, cộng thêm việc họ lại là bạn tốt, hơn nữa trực giác Ngôn Diễm Yên cũng nguyện ý tin tưởng Giang Bách Huy, kết quả là cậu dứt khoát đem chìa khóa giao ra, làm cho nội tâm Giang Bách Huy có sự chờ mong không tưởng tượng nổi.
Biết rất rõ Ngôn Diễm Yên trì độn, cái gì cũng không biết rõ, nhưng hết lần này đến lần khác loại tin tưởng trong vô thức này lại làm hắn cảm động.
Ai.
“…” Giang Bách Huy đối với lời nói của Ngôn Diễm Yên không có phản ứng gì, hắn chính là thích đối với người khác như vậy, không có biện pháp khống chế được. Về phần ngoại hiệu của Ngôn Diễm Yên, kỳ thật hắn cũng cảm thấy thật đáng yêu, dù sao hắn cũng từng thấy bộ dáng Ngôn Diễm Yên bị hoa vây quanh, tuy rằng đây không phải ảo thuật nhưng ngoại hiệu Hoa thiếu này kỳ thật rất phù hợp với cậu.
“ Đúng rồi Bách Huy, cậu nói cửa hàng hoa của ta có thể mở chi nhánh hay không?” Ngôn Diễm Yên nhìn như vô tình hỏi, kỳ thật cậu rất khát vọng.
Là nam nhân luôn có một loại hùng tâm tráng chí, thực ra khi còn bé cậu cũng từng sùng bái Spider Man, muốn giống như Spider Man trở thành một anh hùng a.
Giang Bách Huy nhìn Ngôn Diễm Yên thật sâu, sau đó gật đầu.
Hiện nay đất nước này còn chưa có một chuỗi cửa hàng hoa, phân bố rất không đồng đều, theo như hoàn cảnh trước đó mà nói, chỉ cần Ngôn Diễm Yên có người giúp đỡ thì kỳ thật cũng không khó.
Mà người giúp đỡ này có thể tìm hắn, Giang Bách Huy.
Vì vậy Ngôn Diễm Yên liền kích động, cậu thật sự không chờ đợi được muốn đem hoa được tạo ra trong không gian trải rộng khắp thế giới.
“ Ha ha a.” “Đinh đinh đnh” Mỗi khi cao hứng Ngôn Diễm Yên liền không khống chế được cười lớn, tiếng chuông cũng tùy thời vang lên theo.
Giang Bách Huy híp mắt, thầm nghĩ lại nghe thấy.
Mà Ngôn Diễm Yên trấn định đem con mắt nhìn về phía hậu viện, “ Tiếng của chuông gió rất êm tai phải không?”
Danh sách chương