Bởi vì học ngoại trú, cho nên Ngôn Diễm Yên có thể chăm sóc vườn hoa sau nhà, ôm một bó hoa do nhiều loại hoa tạo thành, Ngôn Diễm Yên đi vào trường học. Bởi vì bó hoa kia thật sự rất lớn, cho nên vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Tiết học buổi sáng là môn học bắt buộc, cho nên cả lớp đều có mặt, Ngôn Diễm Yên vừa đi vào phòng học, liền cười ôn nhuận. Sau đó đi tới nữ sinh ngồi đầu tiên, đem một bông hoa đưa cho nàng, sau khi nhìn gương mặt tuấn tú của Ngôn Diễm Yên, nàng liền đỏ mặt, ở thời điểm mọi người bắt đầu huýt gió, Ngôn Diễm Yên nói với nữ sinh này “Ta mở một cửa hàng bán hoa, nếu như muốn mua hoa, mời đến chỗ của ta, sẽ có ưu đãi nha.”
“….” Nữ sinh ngây ngốc cầm hoa nhìn Ngôn Diễm Yên nói xong địa chỉ cửa hàng của mình rồi lại bước tới nữ sinh gần hắn nhất, đưa cho người kia một đóa hoa, sau đó lại tiếp tục nói những lời giống như trước.
“ Sách. Ai sẽ nhàm chán đi mua hoa a.” Một cái cam sinh cà lơ phất phơ đem hoa mà Ngôn Diễm Yên đưa cho hắn ném lên mặt đất, lạnh lùng nói, đương nhiên, hắn tự nhận đó là lãnh khốc, nhưng người khác lại không nghĩ thế.
Ngôn Diễm Yên cũng không giận dữ, cậu cúi người nhặt lên bông hoa nam sinh kia ném đi, rời khỏi trước mặt nam sinh, tay run lên, hoa uất kim hương trên tay liền biến thành hoa hồng vàng.
“ Ta tin tưởng, cậu không ghét hoa a.” Ngôn Diễm Yên đem hoa hồng đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi, nhắm mắt lại nói “ Hơn nữ ta cho rằng, hoa thật ra là một loại thực vật rất lãng mạn, không cần biết là người thân, bạn bè hay là người yêu của mình, đều sẽ rất thích được người khác tặng hoa, đương nhiên dù không thích thì cũng sẽ không chán ghét. Ngoại trừ những người mẫn cảm với phấn hoa.” Ngôn Diễm Yên chầm chậm nói, sau đó đem hoa hồng vàng nhét vào trước ngực nam sinh, ngẩng đầu mỉm cười “ Ta mở một cửa hàng bán hoa, nếu như muốn mua hoa, thỉnh ghé qua chỗ ta, sẽ có ưu đãi.”
Nam sinh choáng váng.
Bạn học xung quanh nhìn ảo thuật của Ngôn Diễm Yên liền sát đến. Chỉ có Ngôn Diễm Yên mới biết đây không phải là ảo thuật gì cả, mà chính là cậu nhanh chóng móc một đóa hoa trong không gian ra rồi ném hoa trên tay vào đó mà thôi.
Lúc Giang Bách Huy đi vào liền thấy rất nhiều người vây quanh Ngôn Diễm Yên muốn cậu biểu diễn ảo thuật, Ngôn Diễm Yên khó xử nói mình không có mang quá nhiều hoa, không thể biểu diễn được, nhưng mà bọn họ vẫn tiếp tục vây quanh, hỏi Ngôn Diễm Yên rốt cuộc làm như thế nào, thủ pháp nhanh như vậy thật giống như ma pháp.
“ Các ngươi đang làm cái gì vậy.” Giọng nói của Giang Bách Huy đầy từ tính nhưng lại sinh ra cảm giác chớ tới gần, lạnh như băng làm cho người ta không kìm được mà rùng mình một cái.
“ A, là thầy giáo Giang đến.” Sau khi nghe câu nói này mọi người đều nhanh chóng đi về chỗ ngồi của mình, thầy giáo này cũng không thể đắc tội, điểm tổng kết môn kinh tế phải dựa vào hắn a.
Ngôn Diễm Yên thấy những người vây quanh cậu tản ra thì thở dài một hơi, sau đó mỉm cười cảm kích với Giang Bách Huy, Giang Bách Huy nhướn mi không nói gì thê, chỉ ở thời điểm hết tiết hắn hiền ngăn Ngôn Diễm Yên.
“ Giang Bách… Thầy giáo Giang, có việc gì vậy?” Ngôn Diễm Yên chớp mắt mấy cái, nghi ngờ hỏi.
“ ….Cậu biết ảo thuật?” Giang Bách Huy nói xong thì cảm thấy mình rất ngốc, cái vấn đề mạc danh kì diệu này là sao a, thấy những bạn học khác quay lại nhìn họ, Giang Bách Huy liền lôi kéo Ngôn Diễm Yên đi, làm những bạn học kia hết sức ngạc nhiên, oa nha, thầy giáo Giang chủ động gặp người khác a! Đi vào khu rừng nhỏ không có bóng người, Giang Bách Huy dựa lưng vào cậy, không biết phải nói gì, mà Ngôn Diễm Yên thì tò mò nhìn Giang Bách Huy, đây là lần đầu tiên Giang Bách Huy chủ động tiến lên muốn nói với cậu điều gì đó.
Nhưng mà đợi thật lâu sau Giang Bách Huy cũng chưa nói gì cả, gió bắt đầu thổi, lá cây bị gió thổi rung động ào ào, tóc mai thoáng lòa xòa che tầm mắt Ngôn Diễm Yên, lúc cậu miễn cưỡng đem tóc vén lên, Ngôn Diễm Yên nghĩ đã đến lúc cậu phải cắt tóc.
“ Làm ảo thuật cho ta xem một chút.” Gió còn đang thổi, Giang Bách Huy cuối cùng cũng mở miệng.
“ Sao lại không thể chứ?” Không ngại sự đường đột của Giang Bách Huy, mười ngón tay Ngôn Diễm Yên khép lại, sau đó chậm rãi, chậm rãi mở hai tay ra, những cánh hoa anh đào hồng nhạt tự nhiên theo gió bay lên, Ngôn Diễm Yên thỏa mãn nhìn những cánh hoa anh đào đang bay, những cây anh đào mới trồng trong không gian gần đây không làm Ngôn Diễm Yên thất vọng, chúng thật sự lớn lên kiều nộn ướt át, làm cho Ngôn Diễm Yên vui vẻ.
Mà Giang Bách Huy nhìn Ngôn Diễm Yên đứng thẳng giữa những cánh hoa đến ngây dại, hiện giờ hắn cũng không biết cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy ở trong tim có một hạt giống đã nảy mầm, mọc rễ, thậm chí càng ngày càng lớn lên cắm rễ sâu hơn, làm cho hắn run sợ.
“ Ngôn Diễm Yên…” Giang Bách Huy giống như thở dài một hơi gọi tên Ngôn Diễm Yên.
“Cái gì?” Đem tầm mắt một lần nữa nhìn về phía Giang Bách Huy, Ngôn Diễm Yên nói khẽ.
“ Làm bạn trai ta a.”
Gió chậm rãi ngừng lại, Ngôn Diễm Yên chớp chớp mắt, “ Ôi chao, ta không phải vẫn là nam (tính) bằng hữu của cậu sao?”
[Orchids: Cái này chắc ai cũng hiểu nhưng tớ giải thích thêm tí là giống như bạn trai ý nói là người yêu và bạn là con trái ấy.]
Trái tim Giang Bách Huy trong nháy mắt nhảy lên cực kỳ mạnh mẽ, nhưng hắn vẫn biết Ngôn Diễm Yên nói chính là bạn bè chân chính. Tỉnh ngộ lại Giang Bách Huy gật đầu.
“Đúng vậy, cậu chính là bạn trai của ta.” Hơn nữa từ nay về sau sẽ là vậy.
Quyết định sẽ chậm rãi làm Ngôn Diễm Yên trở thành người của hắn làm Giang Bách Huy nở nụ cười hiếm thấy. Ngôn Diễm Yên mạc danh kỳ diệu liếc nhìn Giang Bách Huy.
“ Cậu là muốn mua hoa của ta sao? Yên tâm, ta có thể ưu đãi còn 8 phần cho cậu nha.” Ngôn Diễm Yên lý giải hỏi, “ Cửa hàng bán hoa của ta là ở…”
“ Ta biết rõ, vừa nãy đã nghe thấy rồi.” Giang Bách Huy cắt đứt câu nói của Ngôn Diễm Yên, sau đó nói tiếp, “ Ta sẽ đi cho biết, hẹn gặp lần sau, Diễm Yên.”
“Nha, hẹn gặp lại.” Ngôn Diễm Yên không chú ý xưng hô của Giang Bách Huy với cậu đã thay đổi, mà vẫy vẫy thay, tự nhận có thêm một khách hàng a.
“ Linh linh linh – “ Chuông điện thoại di động vang lên, Ngôn Diễm Yên vừa nâng điện thoại lên nghe vừa đi ra ngoài “ Ôi chao, Cố Thần a. Ân, cửa hàng hoa của ta mở cửa cực kỳ thuận lợi nha, ta nghĩ bạn học trong lớp của ta hẳn là sẽ đến cửa hàng của ta mua hoa a…”
Tiết học buổi sáng là môn học bắt buộc, cho nên cả lớp đều có mặt, Ngôn Diễm Yên vừa đi vào phòng học, liền cười ôn nhuận. Sau đó đi tới nữ sinh ngồi đầu tiên, đem một bông hoa đưa cho nàng, sau khi nhìn gương mặt tuấn tú của Ngôn Diễm Yên, nàng liền đỏ mặt, ở thời điểm mọi người bắt đầu huýt gió, Ngôn Diễm Yên nói với nữ sinh này “Ta mở một cửa hàng bán hoa, nếu như muốn mua hoa, mời đến chỗ của ta, sẽ có ưu đãi nha.”
“….” Nữ sinh ngây ngốc cầm hoa nhìn Ngôn Diễm Yên nói xong địa chỉ cửa hàng của mình rồi lại bước tới nữ sinh gần hắn nhất, đưa cho người kia một đóa hoa, sau đó lại tiếp tục nói những lời giống như trước.
“ Sách. Ai sẽ nhàm chán đi mua hoa a.” Một cái cam sinh cà lơ phất phơ đem hoa mà Ngôn Diễm Yên đưa cho hắn ném lên mặt đất, lạnh lùng nói, đương nhiên, hắn tự nhận đó là lãnh khốc, nhưng người khác lại không nghĩ thế.
Ngôn Diễm Yên cũng không giận dữ, cậu cúi người nhặt lên bông hoa nam sinh kia ném đi, rời khỏi trước mặt nam sinh, tay run lên, hoa uất kim hương trên tay liền biến thành hoa hồng vàng.
“ Ta tin tưởng, cậu không ghét hoa a.” Ngôn Diễm Yên đem hoa hồng đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi, nhắm mắt lại nói “ Hơn nữ ta cho rằng, hoa thật ra là một loại thực vật rất lãng mạn, không cần biết là người thân, bạn bè hay là người yêu của mình, đều sẽ rất thích được người khác tặng hoa, đương nhiên dù không thích thì cũng sẽ không chán ghét. Ngoại trừ những người mẫn cảm với phấn hoa.” Ngôn Diễm Yên chầm chậm nói, sau đó đem hoa hồng vàng nhét vào trước ngực nam sinh, ngẩng đầu mỉm cười “ Ta mở một cửa hàng bán hoa, nếu như muốn mua hoa, thỉnh ghé qua chỗ ta, sẽ có ưu đãi.”
Nam sinh choáng váng.
Bạn học xung quanh nhìn ảo thuật của Ngôn Diễm Yên liền sát đến. Chỉ có Ngôn Diễm Yên mới biết đây không phải là ảo thuật gì cả, mà chính là cậu nhanh chóng móc một đóa hoa trong không gian ra rồi ném hoa trên tay vào đó mà thôi.
Lúc Giang Bách Huy đi vào liền thấy rất nhiều người vây quanh Ngôn Diễm Yên muốn cậu biểu diễn ảo thuật, Ngôn Diễm Yên khó xử nói mình không có mang quá nhiều hoa, không thể biểu diễn được, nhưng mà bọn họ vẫn tiếp tục vây quanh, hỏi Ngôn Diễm Yên rốt cuộc làm như thế nào, thủ pháp nhanh như vậy thật giống như ma pháp.
“ Các ngươi đang làm cái gì vậy.” Giọng nói của Giang Bách Huy đầy từ tính nhưng lại sinh ra cảm giác chớ tới gần, lạnh như băng làm cho người ta không kìm được mà rùng mình một cái.
“ A, là thầy giáo Giang đến.” Sau khi nghe câu nói này mọi người đều nhanh chóng đi về chỗ ngồi của mình, thầy giáo này cũng không thể đắc tội, điểm tổng kết môn kinh tế phải dựa vào hắn a.
Ngôn Diễm Yên thấy những người vây quanh cậu tản ra thì thở dài một hơi, sau đó mỉm cười cảm kích với Giang Bách Huy, Giang Bách Huy nhướn mi không nói gì thê, chỉ ở thời điểm hết tiết hắn hiền ngăn Ngôn Diễm Yên.
“ Giang Bách… Thầy giáo Giang, có việc gì vậy?” Ngôn Diễm Yên chớp mắt mấy cái, nghi ngờ hỏi.
“ ….Cậu biết ảo thuật?” Giang Bách Huy nói xong thì cảm thấy mình rất ngốc, cái vấn đề mạc danh kì diệu này là sao a, thấy những bạn học khác quay lại nhìn họ, Giang Bách Huy liền lôi kéo Ngôn Diễm Yên đi, làm những bạn học kia hết sức ngạc nhiên, oa nha, thầy giáo Giang chủ động gặp người khác a! Đi vào khu rừng nhỏ không có bóng người, Giang Bách Huy dựa lưng vào cậy, không biết phải nói gì, mà Ngôn Diễm Yên thì tò mò nhìn Giang Bách Huy, đây là lần đầu tiên Giang Bách Huy chủ động tiến lên muốn nói với cậu điều gì đó.
Nhưng mà đợi thật lâu sau Giang Bách Huy cũng chưa nói gì cả, gió bắt đầu thổi, lá cây bị gió thổi rung động ào ào, tóc mai thoáng lòa xòa che tầm mắt Ngôn Diễm Yên, lúc cậu miễn cưỡng đem tóc vén lên, Ngôn Diễm Yên nghĩ đã đến lúc cậu phải cắt tóc.
“ Làm ảo thuật cho ta xem một chút.” Gió còn đang thổi, Giang Bách Huy cuối cùng cũng mở miệng.
“ Sao lại không thể chứ?” Không ngại sự đường đột của Giang Bách Huy, mười ngón tay Ngôn Diễm Yên khép lại, sau đó chậm rãi, chậm rãi mở hai tay ra, những cánh hoa anh đào hồng nhạt tự nhiên theo gió bay lên, Ngôn Diễm Yên thỏa mãn nhìn những cánh hoa anh đào đang bay, những cây anh đào mới trồng trong không gian gần đây không làm Ngôn Diễm Yên thất vọng, chúng thật sự lớn lên kiều nộn ướt át, làm cho Ngôn Diễm Yên vui vẻ.
Mà Giang Bách Huy nhìn Ngôn Diễm Yên đứng thẳng giữa những cánh hoa đến ngây dại, hiện giờ hắn cũng không biết cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy ở trong tim có một hạt giống đã nảy mầm, mọc rễ, thậm chí càng ngày càng lớn lên cắm rễ sâu hơn, làm cho hắn run sợ.
“ Ngôn Diễm Yên…” Giang Bách Huy giống như thở dài một hơi gọi tên Ngôn Diễm Yên.
“Cái gì?” Đem tầm mắt một lần nữa nhìn về phía Giang Bách Huy, Ngôn Diễm Yên nói khẽ.
“ Làm bạn trai ta a.”
Gió chậm rãi ngừng lại, Ngôn Diễm Yên chớp chớp mắt, “ Ôi chao, ta không phải vẫn là nam (tính) bằng hữu của cậu sao?”
[Orchids: Cái này chắc ai cũng hiểu nhưng tớ giải thích thêm tí là giống như bạn trai ý nói là người yêu và bạn là con trái ấy.]
Trái tim Giang Bách Huy trong nháy mắt nhảy lên cực kỳ mạnh mẽ, nhưng hắn vẫn biết Ngôn Diễm Yên nói chính là bạn bè chân chính. Tỉnh ngộ lại Giang Bách Huy gật đầu.
“Đúng vậy, cậu chính là bạn trai của ta.” Hơn nữa từ nay về sau sẽ là vậy.
Quyết định sẽ chậm rãi làm Ngôn Diễm Yên trở thành người của hắn làm Giang Bách Huy nở nụ cười hiếm thấy. Ngôn Diễm Yên mạc danh kỳ diệu liếc nhìn Giang Bách Huy.
“ Cậu là muốn mua hoa của ta sao? Yên tâm, ta có thể ưu đãi còn 8 phần cho cậu nha.” Ngôn Diễm Yên lý giải hỏi, “ Cửa hàng bán hoa của ta là ở…”
“ Ta biết rõ, vừa nãy đã nghe thấy rồi.” Giang Bách Huy cắt đứt câu nói của Ngôn Diễm Yên, sau đó nói tiếp, “ Ta sẽ đi cho biết, hẹn gặp lần sau, Diễm Yên.”
“Nha, hẹn gặp lại.” Ngôn Diễm Yên không chú ý xưng hô của Giang Bách Huy với cậu đã thay đổi, mà vẫy vẫy thay, tự nhận có thêm một khách hàng a.
“ Linh linh linh – “ Chuông điện thoại di động vang lên, Ngôn Diễm Yên vừa nâng điện thoại lên nghe vừa đi ra ngoài “ Ôi chao, Cố Thần a. Ân, cửa hàng hoa của ta mở cửa cực kỳ thuận lợi nha, ta nghĩ bạn học trong lớp của ta hẳn là sẽ đến cửa hàng của ta mua hoa a…”
Danh sách chương