Mục Tương trên nhuyễn tháp yếu ớt vô lực nhấc mình, đôi mắt mang theo xuân sắc, khuôn mặt ửng hồng khẽ mấp máy môi, hỏi Hàn Hàn: “Ngươi có thích ta không a?”

Hàn Hàn cố sức gật đầu, lớn tiếng nói: “Thích!” Kết quả vì dùng quá sức, đầu liền choáng vàng đứng không vững.

Người nọ phía sau quát lên: “Tiểu Hàn!” Thanh âm nghe giống như rất tức giận.

Hàn Hàn ngây ngốc quay đầu lại nhìn người đang đỡ y, “A” lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía nhuyễn tháp, lại “A” một tiếng, lẩm bẩm nói: Như thế nào lại có đến hai A Tương?”

Mục Tương trên tháp khuôn mặt đầy xuân ý, nhìn đến khiến y khẩu kiền thiệt táo (miệng lưỡi đều khô); Mục Tương bên cạnh sắc mặt tái xanh; nhưng lại khiến trái tim y đập loạn.

Hàn Hàn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mỉm cười bổ nhào về phía Mục Tương trên tháp.

Mục Tương đứng phía sau lập tức chế trụ cánh tay y, dùng ngón tay điểm vài đại huyệt trên người  y, sau đó dùng sức xốc người, Hàn Hàn cảm thấy trong bụng như bị lộn ngược, tiếp theo liền ọe một tiếng đem toàn bộ thủy tửu vừa uống phun ra.

Hàn Hàn lấy tay áo lau qua khóe miệng, cái cảm giác khó chịu này khiến y buồn bực, y xoay người quát: “Ngươi làm gì vậy?”

“Để ngươi tỉnh táo lại một chút.” Ánh mắt Mục Tương thâm trầm, nhìn chằm chằm vào Hàn Hàn.

Sau khi Hàn Hàn nôn ra cũng có đôi chút tỉnh táo, y lắc lắc đầu, sau đó nhìn một vòng quanh thiên thính, cư nhiên phát hiện Mạc Nhị và Ôn lão gia tử cùng Mục Tương mặt mày xanh mét đứng trong phòng, mà Ôn Ngọc cả người nằm trên nhuyễn tháp, y sam bất chỉnh đầu tóc hỗn độn, hai gò má ửng đỏ thở dốc, giống như vừa bị người ta lăng nhục.

Hàn Hàn hít một hơi thật sâu.

Bà nội nó, đây là có chuyện gì?! Y chỉ biết đây chắc chắn không phải chuyện tốt gì, Mục Tương đời nào lại dùng ánh mắt kiều nhu đến chảy nước kia để nhìn y, còn phát ra tiếng rên rỉ ân ân a a dâm đãng, sau đó nằm dưới thân y mặc y làm bậy.

Hàn Hàn rùng mình một cái, da gà khắp người nổi hết lên.

Ôn lão gia tử làm y như vậy bức Ôn Ngọc nôn hết thủy tửu trong bụng ra, chính là công lực của Ôn Ngọc không đủ, sau khi rượu được bức ra liền từ từ thiếp đi, mà Mạc Nhị kia vừa muốn tới gần, lại không dám làm quá phận, đành phải dùng ánh mắt thiết tha nhìn Ôn Ngọc.

Đầu ngón tay của Mục Tương đâm thật sâu vào cánh tay Hàn Hàn, lực đạo lớn đến mức khiến Hàn Hàn không khỏi nhíu mày.

“Ta không phải đã phân phó đệ tử nói cho ngươi biết, bảo ngươi ở trong phòng đừng ra đây?” Mục Tương nói.

Trong ngữ khí nghiêm khắc của Mục Tương còn mang theo ẩn nhẫn, làm Hàn Hàn nghe thấy có chút khó chịu, cho dù y biết Mục Tương là bởi vì chuyện ồn ào vừa rồi của mình và Ôn Ngọc mà mất hứng, nhưng vẫn mở miệng nói:

“Ngươi bảo người nói với ta khi nào? Đừng có dùng cái giọng này nói chuyện với ta!”

“Tiểu Hàn...” Mục Tương áp chế cảm xúc nói: “Ngươi có biết nếu chúng ta tới chậm một bước, ngươi và Ngọc Nhi có thể sẽ uống say làm bậy, gây ra họa lớn...”

“Hừ,” Ôn lão gia tử đi đến trước mặt Hàn Hàn, tức giận nói: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, cũng không biết tránh đi. Ngọc Nhi cho dù là biểu muội của ngươi, nhưng nàng cùng hảo hữu của ngươi có hôn ước, ngươi không biết kiêng dè còn một mình cùng nàng cộng ẩm, chẳng lẽ trong đầu có ý xấu muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của nàng?!”

“Làm sao có thể!” Hàn Hàn hai mắt trừng lớn.

Ôn lão gia tử nói: “Sao lại không thể?! Ta còn nghĩ lời đồn bên ngoài là giả, không ngờ tất cả đều là sự thật. Ngươi tự cam đọa lạc trà trộn vào tần lâu sở quán, thuần lương tâm tính đệ tử chính đạo nên có sớm đã bị ngươi ném sang một bên. Hàn Sơn phái có một đệ tử như ngươi, thực sự là mất mặt đại chưởng môn.”

“Lão đầu tử ngươi đủ rồi!” Những chuyện này bị người cố ý thổi phồng, phân nửa tuy là giả dối, thế nhưng có một nửa sự thật lẫn lộn trong đó, Hàn Hàn vô pháp phản bác, chỉ còn cách hét lên.

“Vãn bối vô lễ!” Ôn lão gia tử tức giận một trượng đánh về phía Hàn Hàn.

Hàn Hàn thầm nghĩ sĩ khả sát bất khả nhục, liền muốn xuất thủ chống lại tử lão đầu này, ai ngờ Mục Tương lại sớm bước ra ngăn long đầu quải đang hướng đến trước mặt y lại,  dùng tư thái khuyên ngăn nói:

“Ôn lão gia tử, việc này đều là do ngoài ý muốn, ngài đừng vì vậy mà nổi giận. Sinh khí thương thân!”

Hàn Hàn hít một hơi thật sâu, nhìn Mục Tương che trước người y, vì y lên tiếng, mới cố gắng áp chế lửa giận.

Mục Tương nói tiếp: “Phẩm hạnh của Hàn Hàn vãn bối có thể đảm bảo, hắn cũng không phải loại người như ngài nói. Tính tình của hắn bộc trực, vội vàng xao động, có một số việc không để ý, ngày sau ta sẽ chú ý đến hắn, thỉnh ngài tha thứ cho hành động lần này của hắn.”

Mục Tương vừa nói xong lời này, Hàn Hàn liền phát hỏa. Đúng lúc này Mục Tương lại liếc về phía y, nói: “Tiểu Hàn, còn không lại đây hướng Ôn lão gia tử bồi lễ!”

Hàn Hàn đập tay lên bàn, nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền đánh vào lưng Mục Tương. “Bồi cái đầu mẹ ngươi!” Y tính tình tuy xấu nhưng là người biết nói đạo lý, hiện tại gặp chuyện vô lý như vậy, kiểu gì cũng sẽ không cúi mình.

“Tiểu Hàn!” Mục Tương sau lưng đau đớn, hai hàng lông mày cau lại, bộ dạng như sắp nổi giận.

Hàn Hàn quát: “Không phải lỗi của ta, là rượu kia có vấn đề!”

“Ngươi cũng biết uống rượu gây chuyện?” Mục Tương thanh âm hàm chứa tức giận.

Hàn Hàn mở trừng hai mắt, tiếp tục rống: “Lúc ta hiểu lầm đứa bé trong bụng Ngọc Nhi là của ngươi, ngươi giải thích, liền tin ngươi; nhưng hôm nay chuyện giống như vậy ta đối ngươi giải thích, ngươi lại không chịu tin ta!”

Mục Tương cũng thay đổi sắc mặt, đối Hàn Hàn lạnh lùng nói: “Đó là bởi vì ngươi mặc dù hiểu lầm nàng có hài tử của ta, nhưng tay của ta cũng không hề đặt trên ngực nàng làm bậy. Nhưng ngươi vừa rồi nói cái gì hẳn còn nhớ rõ chứ? Khi chúng ta phá cửa vào ngươi đang cúi đầu hôn nàng, tay còn đặt trên ngực nàng, sau đó ngươi nói, ngươi thích nàng!”

“Mục Tương ngươi quả thực cố tình gây sự, ngươi rõ ràng biết rõ trong lòng ta ngoài ngươi ra không chứa thêm bất kì người nào!” Hàn Hàn bị mắng như vậy, nộ khí lại càng tăng lên, quát còn to hơn. “Ngươi một chút cũng không tín nhiệm ta!”

Người trong thiên thính không nghĩ tới hai người này lại làm ầm lên, hơn nữa đối thoại còn dị thường mờ ám.

Ôn lão gia tử cầm trong tay long đầu quải vẫn giơ cứng ngắc giữa không trung, không dám nghĩ đến cái gì gọi là “trong lòng ta ngoài ngươi ra không chứa thêm bất kì người nào”, sợ rằng đến từng này tuổi gặp phải loại sự tình này, trái tim trong ngực kia sẽ chịu không nổi mà nổ tung.

Mà Mạc Nhị trên mặt cũng là kinh nghi bất định, không nghĩ tới ngoại trừ đại ca nhà mình, sau khi rời khỏi nhà còn có thể gặp được thêm hai người yêu nam nhân. Thói đời này, giang hồ này rốt cuộc là làm sao vậy? Nam phong hưng vượng!

Về phần Ôn Ngọc vừa tỉnh lại, thấy cảnh tượng căng thẳng như vậy ngây ngẩn cả người, nàng căn bản không biết chuyện gì xảy ra, vừa tỉnh liền thấy hai người thanh niên từ trước đến nay tương thân tương ái lại giương cung bạt kiếm giống như muốn chuẩn bị đánh nhau.

“Biểu, biểu ca, A Tương... Là vì ta sao?” Ôn Ngọc run run nói: “Các ngươi ngàn vạn lần đừng vì ta mà khắc khẩu a...”

Hàn Hàn hai mắt như đuốc, sáng quắc nhìn Mục Tương, nói: “Một khi đã như vậy, ta đây lưu lại cũng vô dụng! Muốn ta giải thích, thứ cho không thể, ta lập tức trở về Hàn Sơn phái, đỡ cho Mục thiếu trang chủ nhà ngươi muốn lấy lòng Tương Môn lại không được, khiến ngươi mất mặt!”

Mục Tương cũng nhìn chằm chằm Hàn Hàn, ánh mắt chưa hề dời đi.

Hàn Hàn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài, lưng y từ trước đến nay luôn ưỡn thẳng, ai cũng không thể khiến y cúi đầu, cho dù đó có là Mục Tương.

“Tiểu Hàn, quay lại!”

Thanh âm tức giận của Mục Tương từ phía sau truyền đến, nhưng Hàn Hàn quyết định không quay đầu chính là sẽ không quay đầu.

Làm người phải có chí khí, Hàn Hàn cái gì cũng có thể thua Mục Tương, nhưng chỉ có chí khí điểm ấy chưa từng thua qua.

Không có ai không có được người nào đó liền không sống được, nếu như thực sự vì yêu thương một người mà mặc cho người nọ muốn làm gì cũng được, vậy tốt nhất là đừng nên làm người nữa, sớm đi đầu thai còn thoải mái hơn!

Hàn Hàn đi rồi, Mục Tương thở dài một hơi, xoay người lại nói với mọi người: “Để các vị chê cười.”

Mạc Nhị và Ôn lão gia tử vốn đang trợn mắt há mồm nhìn hai người, vừa thấy Mục Tương quay đầu, lập tức thu hồi biểu tình kinh ngạc trên mặt.

Ôn lão gia tử lúc này mới bước lên hỏi: “Lão hủ vừa rồi nghe thấy tiểu tử kia nói tôn nữ của ta trong bụng có hài tử, đây là xảy ra chuyện gì, danh dự của Ngọc Nhi sao có thể bị hắn phỉ báng như vậy?”

Ôn Ngọc vốn còn choàng váng vừa nghe thấy hai chữ hài tử này, cổ liền rụt lại, nét mặt hoảng hốt.

Mạc Nhị lập tức đến bên cạnh Ngọc Nhi cầm tay nàng, nhưng Ngọc Nhi không chịu, hai người gần như sắp ở sau lưng Ôn lão gia tử làm loạn.

Mục Tương nhìn về phía Ngọc Nhi, nhất thời không nói gì, Ôn lão gia tử cũng quay đầu theo nhìn tôn nữ của mình, lại thấy bộ dạng hai người kia cầm tay nhau quơ loạn giữa không trung, tức khắc sắc mặt đại biến.

“Ngọc Nhi, hai người các ngươi đang làm gì?” Ôn lão gia tử quát.

Ôn Ngọc lập tức dùng sức rút tay lại, cúi đầu run rẩy không nói.

Mà Mạc Nhị người kia vẻ mặt buồn bã nhìn Ôn Ngọc.

“Nếu như Ôn lão gia tử đã phát hiện, vậy có giấu thêm cũng vô dụng, không bằng nói rõ hết thảy đi!” Mục Tương thở dài. “Hàn Hàn lúc trước gặp nguy hiểm sinh tử chưa rõ, trong khi cực lực tìm tung tích hắn vãn bối mới hiểu được tâm ý của mình đối với hắn. Ngọc Nhi là một hảo cô nương, là vãn bối phụ nàng. Nếu không phải khi đó vãn bồi đem toàn tâm toàn lực đặt trên người Hàn Hàn, nàng cũng sẽ không gặp gỡ Mạc Nhị đương gia, hai người nảy sinh ái ý, thầm ước hẹn cả đời.”

“Mới... Mới không có ước hẹn cả đời.” Ôn Ngọc nhỏ giọng nói.

“Cái gì!” Ôn lão gia tử nghe được điều này quả thực như bạo hỏa, hắn một trượng đánh xuống mặt đất, khiến nền nhà của thiên thính thủng một lỗ lớn.

“Gia gia!” Ôn Ngọc sợ hãi quỳ trên nhuyễn tháp, hai hàng nước mắt tuôn trào. Bộ dạng đầy thương xót, khiến Mạc Nhị nhìn mà trong lòng đầy đau xót.

Mạc Nhị vội vàng nói: “Ôn lão gia tử, Mạc Nhị đối với Ngọc Nhi cô nương một mảng thật tình, có thiên địa chứng giám!”

Mục Tương lúc này cũng nói: “Ôn lão gia tử, hết thảy đều là lỗi của vãn bối, vãn bối nợ Ngọc Nhi và Tương Môn rất nhiều, tự biết như thế nào cũng không thể bù đắp, nguyện lấy ba đoạn đường thủy ở phía nam của Tả Ý sơn trang làm bồi lễ, cùng Ngọc Nhi giải trừ hôn ước. Mạc Nhị đương gia tuổi trẻ tài cao, Mạc gia tiêu cục thanh danh vang dội cùng Tương Môn càng môn đăng hộ đối, vả lại trong bụng Ngọc Nhi đã có cốt nhục của Mạc Nhị đương gia, thỉnh Ôn lão gia tử thành toàn.”

Ôn lão gia tử sắc mặt vốn tái xanh, khi nghe thấy lấy ba đoạn đường thủy làm bồi lễ thần tình thoáng tốt hơn, nhưng tin Ngọc Nhi có hài tử lại khiến mặt hắn tối lại, muốn nổi trận lôi đình.

Mạc Nhị lúc này nắm thật chặt tay của Ôn Ngọc, vẻ mặt thành khẩn nói với Ôn lão gia tử: “Nếu nói là căn cơ thế lực, Mạc gia mặc dù không bì kịp Tả Ý sơn trang, nhưng trên giang hồ cũng có thanh danh, không thua kém là bao. Huống chi vãn bối toàn tâm toàn ý muốn chiếu cố Ngọc Nhi, Ôn lão gia tử là gia gia của Ngọc Nhi, cũng tựa như gia gia của ta, sau này vô luận có việc gì cần, chỉ cần Ôn lão gia tử phân phó một tiếng, Mạc gia tiêu cục nhất định sẽ tận lực thực hiện, tuyệt đối không nói nửa lời.

Những lời này của Mạc Nhị đều là tình chân ý thiết, từng chữ từng chữ đánh vào tâm khảm của Ôn lão gia tử.

Thế gia liên nhân nguyên bản chính là chuyện như vậy, vì củng cố thế lực của bản thân, kết thành thân gia thường xuyên thăm viếng, như thế sẽ càng thêm lớn mạnh, thanh thế cũng lên như thuyền gặp gió.

Mục Tương thở dài một tiếng, nói: “Ôn lão gia tử ngươi cùng Mạc Nhị đương gia hảo hảo nói chuyện đi, vãn bối xin cáo lui trước.” Lập tức xoay người, bước đi trầm nặng hướng ra cửa.

Ôn lão gia tử nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Mục Tương, hơn nữa là tôn nữ nhà mình có lỗi với hắn trước, trong lòng cảm thấy người trẻ tuổi kia thực sự rất hiểu chuyện, cũng không cách nào trách cứ hắn.

Đi đến cạnh cửa, Mục Tương khẽ nghiêng đầu liếc nhìn phản ứng của những người bên trong, sau đó lại tiếp tục bộ dạng thở dài thở ngắn của người thất ý mà rời khỏi thiên thính.

Ôn lão gia tử lộ ra tư thái uy nghiêm, cùng Mạc Nhị đang tìm mọi cách lấy lòng hắn nói chuyện.

Ôn Ngọc khóc sướt mướt mà nói rằng không chịu gả, còn không ngừng đánh Mạc Nhị vẫn đang nắm chặt lấy tay nàng. Nhưng sau đó lại bị Ôn lão gia tử quát một tiếng: “Hồ nháo!”. Liền nhăn nhăn nhó nhó mặc cho Mạc Nhị nắm, khuôn mặt thoáng đỏ ửng.

Mạc Nhị trước khi khai yến đến tìm hắn, trực tiếp nói rõ muốn lấy chuyện lúc trước truyền tin cứu Hàn Hàn trao đổi với hắn.

Mạc Nhị cùng huynh đệ của hắn Mạc Tam lúc trước khi ở thành Hàm Dương vừa nhìn thấy Ôn Ngọc liền bị mê hoặc, từ đó cũng không nhìn qua nữ tử nào khác, chính là lúc ấy quá mức lỗ mãng, biến thành đăng đồ tử trong mắt giai nhân, hai người hối hận không thôi.

May mắn lão Thiên có mắt, sau đó gặp lại Ôn Ngọc, hai huynh đệ luân phiên theo đuổi, cuối cùng trong tửu lâu một pha anh hùng cứu mỹ nhân đạt được phương tâm của người đẹp.

Thậm chí mỹ nhân vừa nói ra chuyện biểu ca mình thập phần tôn kính gặp nạn, bọn họ liền lập tức phái người tìm kiếm khắp nơi, không dám lơ là.

Nhưng ai biết thời gian khoái hoạt cũng không bao lâu, mỹ nhân liền bất cáo nhi biệt, bọn họ hai huynh đệ truy a, tìm a, mới biết được tin tức của nàng.

Về sau mới biết nguyên lai mỹ nhân sớm có hôn ước, lại vì không làm rõ được chuyện hài tử trong bụng nàng là của ai mà tức giận.

Hai huynh đệ bọn họ không để tâm, mang mỹ nhân theo bên mình muốn nàng hảo hảo sinh hạ hài tử, nào biết mỹ nhân hiểu lầm bản thân bị xem như phạm nhân, đem đệ đệ Mạc Tam đánh cho tàn phế nằm liệt trên giường, ngay sau đó trốn mất.

Cuối cùng vẫn là Mạc Nhị nhận tin biết được mỹ nhân đến Tả Ý sơn trang, lúc này mới cố sức đuổi theo đến đây.

Bởi vì Mạc gia trợ giúp, Mục Tương mới có thể tìm được Hàn Hàn. Cho nên khi Mạc Nhị đưa ra yêu cầu muốn Mục Tương hỗ trợ, Mục Tương không nói hai lời liền đáp ứng.

Chính là...

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh trăng sáng tỏ, nhưng không che được hoàn toàn mây đen.

Hắn biết người nọ sẽ ra tay, nhưng không nghĩ tới lại dùng loại phương thức vô liêm sỉ như vậy, trước mặt mọi người phá hư danh dự của Hàn Hàn và Ôn Ngọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện