Hàn Hàn ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh lại, ngoài cửa, trong lương đình truyền đến tiếng tán gẫu của đám sư đệ.

Cảm giác nằm bẹp trên giường không thể bò dậy khiến y có chút buồn bực, rõ ràng là lăn qua lăn lại đến gần sáng, tại sao Mục Tương có thể nấu nước giúp y lau người, sau đó còn chạy đi luyện kiếm, tiếp theo còn nói có việc phải xuất môn đến tối mới về, mà y lại chỉ biết nằm bẹp chổng mông trên giường, cả người vô lực, thắt lưng đau nhức thế này.

“...” Tên kia rốt cuộc là người kiểu gì a? Chẳng lẽ là hắn được một cao nhân truyền cho võ công tâm pháp lợi hại, khiến hắn dù có gây sức ép ngay ngày hôm sau liền có thể sinh khí dồi dào chạy khắp nơi như vậy.

“Thực sự là không công bằng...” Hàn Hàn từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm, cái mông nhích nhích, thực không muồn ngồi dậy.

Ngay khi Hàn Hàn đang nghĩ tới Mục Tương, thực quỷ dị cảm thấy một ánh mắt sáng rực từ bên cạnh phóng tới.

Y có chút buồn bực mà mở mắt ra, sau đó lại nhìn thấy một nhân ảnh màu hồng ngồi xổm trước mắt cachs y không xa, tay chống cằm, nhìn y.

“Á!” Hàn Hàn sợ tới mức nhảy dựng, lăn hai vòng tới góc giường, kéo chăn che đi bản thân y sam bất chỉnh.

Y hô lớn: “Ngọc Nhi ngươi một người nữ nhân sáng sớm xông vào phòng của nam nhân làm cái gì?!”

Ôn Ngọc mắt mở to chớp a chớp, nhìn thẳng vào Hàn Hàn tóc tai rồi bù vừa mới tình ngủ, lẩm bẩm nói: “Biểu ca, bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ của ngươi cũng dễ nhìn như vậy a!”

Ôn Ngọc căn bản không trả lời Hàn Hàn, trái lại buồn bực nói: “Thực là kỳ quái, nơi này rõ ràng là sương phòng của A Tương, ta là tới tìm A Tương, nhưng chính là sao biểu ca ngươi lại ngủ trên giường A Tương?”

Hàn Hàn nghẹn cứng, lộ ra khuôn mặt sắp chuyển sang màu gan heo. Y cũng không thể nói là Mục Tương kiên quyết bắt y ngủ trên giường hắn, chỉ có thể cùng Ôn Ngọc mắt to trừng mắt nhỏ.

Ôn Ngọc chớp chớp mắt. “Biểu ca ngươi tại sao không nói gì? Không ngờ ngươi ngủ bản thây chạy đến chỗ nào cũng không biết, ta nhớ hình như có một loại bệnh gọi la mộng du, hình như là ban ngày có điều suy nghĩ ban đêm liền ngủ mơ hay gì gì đó, sau khi ngủ lại chạy đi lung tung, biểu ca ngươi phát bệnh sao?”

“Ngươi, ngươi mới phát bệnh!” Hàn Hàn tức chết mất, bên ngoài không phải có người trông coi sao? Tiểu ny tử này làm sao xông vào được? May mà nàng tới chậm, Mục Tương đã xuất môn, nếu giữa đêm giữa hôm chạy tới phát hiện y cùng Mục Tương đang lăn qua lăn lại, sau đó dùng thân phận vị hôn thê tử mà bắt cái gì gian tại giường, truyền ra ngoài, y còn mặt mũi nào mà làm người a!

“Ọe –” Ôn Ngọc bỗng nhiên che miệng nôn khan.

Hàn Hàn hoảng sợ, mặt biến sắc.

Ôn Ngọc nhịn xuống, lấy tay phẩy phẩy, cau mày ngửi đông ngửi tây, sau đó lại nôn khan tiếp, che miệng nói: “Biểu ca ngươi có ngủi thấy gì không? Trong phòng này hình như có mùi lạ, ta gần đây không biết ăn phải thứ gì, ngửi thấy mùi lạ liền muốn nôn, ngươi dùng đàn hương huân huân được không, tanh tanh thối thối –”

Hàn Hàn khóc không ra nước mắt, y thực sự không muốn nói mùi lạ trong phòng là vì tối hôm qua có hai nam nhân ở bên trong làm gì đó, cũng vô lực nói với tiểu ny tử này nói nàng muốn nôn không phải vì ăn đồ hỏng mà là nôn nghén, chỉ có thể thống khổ rên rỉ đối bên ngoài hô:

“Các sư đệ — Mau đem nha đầu này ra ngoài — sư huynh ta muốn dậy thay quần áo –”

Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, không bao lâu, ba người xuất hiện trước cửa phòng, trông thấy cảnh tượng trong phòng đều không khỏi sửng sốt.

Hàn Hàn cũng rất kinh ngạc, trừ hai sư đệ y gọi ra, ngoài cửa còn có thêm một lão đầu nhi râu tóc bạc phơ.

Lão tẩu kia lập tức khôi phục tinh thần, đối Hàn Hàn chắp tay nói: “Hàn thiếu gia, có khách nhân tìm ngài và Thiếu trang chủ, Thiếu trang chủ hiện giờ không ở trong trang, không biết vị khách nhân này ngài có muốn gặp không?”

” Khách nhân?” Hàn Hàn kéo chặt hơn tấm chăn trên người. “Là ai?”

“Hàm Dương Mạc Nhị đương gia của Mạc gia tiêu cục.”

“A?” Hàn Hàn nhìn về phía Ôn Ngọc, Ôn Ngọc bị cái tên Mạc Nhị đương gia làm kinh hách, lập tức cả người liền nhảy dựng lên.

“Biểu ca!” Ôn Ngọc đột ngột quay đầu lại, hai mắt ngấn lệ nhìn chăm chăm vào Hàn Hàn. “Đừng gặp hắn, đừng gặp hắn, ngàn vạn lần đừng gặp hắn, lập tức đuổi hắn ra khỏi Tả Ý sơn trang, đừng để hắn lưu lại.”

Nhưng sự tình cũng không chỉ có như vậy, Hàn Hàn mới gãi gãi đầu mấy cái, lại có tiếng bước chân vội vàng chạy vào trong viện tử, vội vàng dừng trước cửa.

Người nọ nói: “Hàn thiếu gia, Tương Môn môn chủ tới thăm!”

Hàn Hàn hít một hơi thật sâu, đối Ôn Ngọc nói: “Gia gia của ngươi cũng tới!”

Ôn Ngọc sắc mặt tái nhợt, ôm bụng  thân hình thoáng lắc lư, sau một lúc lâu nói: “Biểu ca... Ta đau bụng...” Tiếp theo cả người mềm nhũn ngã xuống.

“Ngọc Nhi –” Hàn Hàn vội vàng nhảy lên một tay đỡ lấy người vừa ngã, gọi vội ra ngoài: “Bà nội nó — mau gọi đại phu a –”

Sau khi đại phu khẳng định Ôn Ngọc không có việc gì, Hàn Hàn đưa Ôn Ngọc trở về phòng an trí ổn thoả trước, lại phân phó mọi người ngậm miệng không được nói lung tung, sau đó mới đi gặp Tương Môn môn chủ.

Một bước tiến vào đại sảnh, Hàn Hàn liền cảm thấy một ánh mắt sắc bén phóng về phía y, y hướng người nọ hành lễ, nói: “Ôn lão gia tử hữu lễ.”

Ôn lão gia tử hướng y gật đầu, dùng giọng nói khàn khàn của lão nhân gia nói: “Tổng quản của Tả Ý sơn trang nói Mục Tương đi vắng, hắn là đi nơi nào?”

Hàn Hàn cho dù mắt còn chưa tốt, cũng có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp nếp nhăn trên mặt lão nhân gia này.

Tương Môn môn chủ đã tám mươi tuổi, so với lão gia tử nhà y còn lớn hơn vài tuổi, dung mạo nghiêm tuấn, thân hình hơi gù, trong tay cầm một long đầu quải huy vũ sinh phong, một chút cũng không nhìn ra một lão nhân gia cao tuổi.

Hàn Hàn thu lại bộ dáng hi tiếu thường lộ ra trước mặt Mục Tương và các sư huynh đệ, nghiêm mặt trả lời: “Mục Tương có chuyện qua trọng phải hạ sơn, sẽ trở về trễ một chút. Không biết Ôn lão gia tử có chuyện gì tìm hắn?”

Long đầu quải trong tay Ôn lão gia tử bỗng giơ lên trọng kích địa diện, phanh một tiếng, làm vỡ một phiến đã lớn trong phòng. Hắn cả giận nói: “Lão hủ hôm nay tới, là hỏi hắn vì sao từ hôn! Tôn nữ của lão hủ nói gì cũng là một cô nương ngọc khiết băng thanh, tin này một khi truyền ra, mặt mũi của Tương Môn không nói, Ngọc Nhi còn mặt mũi nào nhìn người ngoài?!”

Hàn Hàn sửng sốt. “Từ hôn?”

Ôn lão gia tử từ trong lòng ngực rút ra một phong thơ, ném vào người Hàn Hàn, tức giận nói: “Bức thư này mấy ngày trước môn hạ đệ tử đưa tới cho lão hủ, gọi tên tiểu thỏ tể tử kia lập tức ra đây gặp lão hủ, giấu đuôi đi đển làm cái gì!”

Hàn Hàn cũng không mở thư ra đọc, do dự hồi lâu, nói: “Mục Tương thực sự là đi vắng, vãn bối không dám lừa gạt ngài. Vậy Ôn lão gia tử nếu đã ở phụ cận Lạm Thương sơn nhiều ngày, chắc hẳn Mục Tương là do nhận được tin, nên mới vội vội vàng vàng xuống núi. Hắn hà cớ gì phải giấu đuôi? Nhất định là muốn gặp mặt ngài nói rõ, nhưng không may lại như vậy, nên mới có sự hiểu lầm này.”

“Ngươi không cần thay hắn giải thích,” Ôn lão gia tử hừ lạnh một tiếng, “Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, hiện giờ trên giang hồ truyền đi tin Hàn đại chưởng môn tự cam đọa lạc (chìm đắm trong trụy lạc), trước trận đánh liền chạy trốn, ngươi như vậy loại người không biết giữ mình trong sạch, còn muốn kéo theo cả Mục Tương, lão hủ nhìn liền tức giận.”

Ôn lão gia tử một trượng hướng về phía Hàn Hàn, Hàn Hàn nhẹ nhàng nhảy ra xa, cắn răng nói: “Vãn bối kính trọng Ôn lão gia tử là tiền bối trân giang hồ mới dĩ lễ tương đãi, Ôn lão gia tử xin đừng quá đáng!”

Ôn lão gia tử hừ một tiếng, tổng quản trong trang lập tức tiến đến giảng hoà.

Hàn Hàn cũng không muốn cùng lão nhân gia này dây dưa hơn nữa, cũng không nguyện để Mục Tương rước lấy phiền toái, trong lòng biết cùng người bảo thủ như vậy nói tiếp cũng chẳng thể làm rõ được cái gì, chắp tay nói: “Cáo từ!” Liền đem mọi chuyện còn lại giao cho tổng quản, ly khai đại sảnh.

Bước đi gấp gáp trong lòng bực dọc, Hàn Hàn bước nhanh trở về tiểu viện của mình, đi được một nửa bỗng nhiên nhớ ra điều không đúng, hiện nay y đang ở trong phòng của Mục Tương, bèn vội vàng quay người đi về phía viện lạc của hắn.

Nơi góc tối của trường lang bỗng lóe ra mấy ảnh tử, nam tử dẫn đầu một thân chói lọi, vàng rực, còn cầm theo một bội kiếm xinh đẹp châu quang bảo khí.

Người nọ mở miệng, khẩu khí bất hảo mà hỏi: “Họ Hàn kia ta hỏi ngươi, Ngọc Nhi có phải chạy đến Tả Ý sơn trang? Ngươi tốt nhất kêu Mục Tương đem Ngọc Nhi giao ra đây, bằng không đừng trách ta — ách a –”

Hàn Hàn đang lo một cỗ bực dọc trong lòng kia không có chỗ bộc phát, trước mắt vừa vặn lại có một tên tự chui đầu vào lưới. Y nhất chỉ bắn văng bảo kiếm của đối phương, thuận thế vặn ngược cổ tay hắn, lực đạo lớn đến mức khiến một đại nam nhân hét toáng lên.

Hàn Hàn chớp mắt. “Ngươi là ai?”

“Gia gia ta là Mạc gia tiêu cục Mạc Nhị đương gia, họ Hàn ngươi mau buông!” Mạc Nhị đau đớn kêu to.

“Mạc Nhị của Mạc gia tiêu cục đúng không? Ngươi thật không nên khẩu tự báo thân ở đây!” Hàn Hàn âm hiểm cười nói: “Tại hạ lúc trước ở Thủy Nguyệt lâu nhận được sự chiếu cố của huynh trưởng ngươi, mỗi ngày truy cản bào khiêu, luyện khinh công cũng không phải ra sức chạy như vậy. Nợ huynh đệ trả, ngươi đã bước đến cửa, ta cũng không khách khí!”

Dứt lời bàn tay nắm chặt kéo mạnh, ngân kiếm của Mạc Nhị rơi xuống đất. Khi tiếng binh khí “khuông lang” vang lên lần đầu, Mạc Nhị liền theo đó “ngao” lên một tiếng ngã xuống đất, “khuông lang” Tiếng thứ hai vang lên, cả người liền từ trường lang bị đá đến giữa hoa viên.

Bị đá cho mấy cái, cả người úp xuống đất không nhúc nhích, mấy tên gia đinh phía sau hắn thấy tình huống như vậy xông lên vì chủ tử báo thù, cũng như cũ bị đánh bay ra ngoài.

Hàn Hàn hừ một tiếng: “Vô sỉ!” Lần thứ hai cất bước rời đi.

Mấy để tử Hàn Sơn phái đi sau lưng sư huynh bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ một hồi, lúc này mới bước theo sau.

Lúc nghe thấy người trong sơn trang nói Mục Tương đã trở về, sắc trời cũng đã sẩm tối.

Mục Tương cũng chưa trở lại sương phòng, Hàn Hàn thầm nghĩ, người nọ nhất định là đi gặp Ôn lão gia và Mạc Nhị.

Tin y rời khỏi Thủy Nguyệt lâu không biết là do ai truyền ra, thêm mắm thêm muối nói đến sát hữu kỳ sự. Bên ngoài đồn đãi y vì bao dưỡng một tiểu quan lưu luyến nơi yên hoa, kết quả bị cừu gia phục kích mất hết võ công, còn thê thảm bị bán vào tướng công quán. Cuối cùng nhờ đến Mục Tương cứu thoát, nhưng không biết đi đâu, hiện giờ đành tạm cư ở Tả Ý sơn trang.

Hàn Hàn cuối cùng vẫn cảm thấy hết thảy những chuyện này đều có người khống chế sau lưng, vô luận là là những tin đồn này hay đám sát thử của Thủy Nguyệt lâu lúc trước, y chợt có một loại cảm giác sớm bị người nắm trong lòng bàn tay.

Chiếu theo chuyện Mục Tương phải bận rộn mấy ngày này xem ra, khẳng định đã biết điều gì, nhưng người kia chính là ngoài việc có buồn phiền trong lòng ra, cái gì cũng không chịu tiết lộ.

Nhưng cho dù Mục Tương không chịu nói Hàn Hàn cũng ít nhiều đoán được, người muốn mua tính mạng y kia đến tám phần là ở Tả Ý sơn trang.

Chính là... Trong lòng Hàn Hàn thoáng khó chịu, cảm giác chẳng hay biết gì này một chút cũng không tốt.

Hơn nữa... Tại sao y lại cảm thấy Mục Tương đang bao che cho người kia.

Chuyện của Tả Ý sơn trang nên để người của Tả Ý sơn trang xử lý, cho nên y mặc kệ, cho dù người bị nguy hiểm là bản thân cũng sẽ không nói nhiều. Nhưng theo bản lĩnh của Mục Tương tuyệt đối không thể lâu như vậy rồi vẫn chưa tóm được người kia, nguyên nhân duy nhất, chính là Mục Tương không muốn làm đến cùng, hắn đang đợi người nọ tự mình quay đầu.

Nhưng nếu thật sự là như thế, kia... Nói như vậy... Người có khả năng khiến Mục Tương làm như vậy nhất...

Hàn Hàn rùng mình một cái, sau đó cười nhạo nói: “Không có khả năng!”

Lắc đầu, đem mọi suy nghĩ nực cười kia ném sang một bên, Hàn Hàn nghĩ đến sức khỏe của Ôn Ngọc, vì thế liền rời khỏi gian phòng. Mấy sư đệ cũng không biết đã chạy đi đâu, chắc là hẹn với Bạch Linh đi bắt gà rừng đi!

Hàn Hàn cũng không nghĩ nhiều, liền một mình đi đến biệt viện của Ôn Ngọc.

Ai ngờ Ôn Ngọc cũng không ở trong phòng, Hàn Hàn trong lòng phỏng đoán một phen, lại đi  về phía chủ ốc, cuối cùng ngay cạnh thiên thính nơi Mục Tương khoản yến Mạc Nhị cùng Ôn lão gia tử, tìm thấy Ôn Ngọc ôm một vò rượu áp tai vào vách tường nghe trộm người khác nói chuyện.

Hàn Hàn vừa đẩy cửa ra, Ôn Ngọc liền sợ tới mức ngồi nghiêm chỉnh lại, nhưng thấy nguyên lai là Hàn Hàn, mới thở phào một hơi.

Hàn Hàn cau mày nói: “Ai lấy rượu cho ngươi, ngươi hiện tại hoài hài tử, loại đồ này uống ít một chút!”

Hàn Hàn đóng cửa lại, đi đến trước mặt Ôn Ngọc đem nàng tuyết mai tửu trong tay nàng đoạt lấy.

Tuyết mai tửu này là được ủ từ bạch mai trong Tả Ý sơn trang, thanh hương cam phân xộc thẳng vào mũi, là vị đạo nữ hài tử rất thích, nhưng rượu này không nên uống nhiều, rượu trong Tả Ý sơn trang chủ yếu đã được ủ trên ba mươi năm, người bình thường chỉ cần uống vài hớp sẽ say.

Ôn Ngọc hai má đỏ bừng, ánh mắt đã có chút rời rạc, nàng ngơ ngác nhìn Hàn Hàn, sau đó thấp giọng nói: “Biểu ca biểu ca, ngươi cũng tới giúp ta nghe một chút, A Tương bọn họ đã ăn lâu lắm nhưng như thế nào vẫn chưa nói đến chuyện hôn sự. Còn có Mạc Nhị tên kia cư nhiên hống gia gia ta hống đến thực vui vẻ, ta một năm cũng không nghe thấy gia gia cười qua vài lần, nhưng hôm nay gia gia đã cười đến hai lần.”

Hàn Hàn lắng nghe thanh âm từ bên kia tường, quả nhiên là có tiếng cười truyền đến. Hàn Hàn trong lòng có chút trong tư tưởng, tại sao sáng nay Ôn lão gia tử mới thiếu chút nữa cầm long đầu quải đánh chết y, hiện tại lại cười đến dễ chịu như vậy.

Hàn Hàn đến bên cạnh bàn cầm một chén rượu, ngồi trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, y nghiêng ly rượu, một ly lại một ly uống cạn.

Ôn Ngọc đi đến bên cạnh Hàn Hàn ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Biểu ca ngươi làm sao vậy?”

“... Không có việc gì.” Hàn Hàn dựa lưng vào cửa sổ, mở một góc cửa để gió thổi vào, y tùy ý ngồi khoát chân trên tháp, một phần lạnh nhạt, hai phần tiêu sái, bảy phần khinh sầu, con ngươi thoáng mông lung nhìn chén rượu, sợi tóc theo gió tung bay.

Ôn Ngọc nhìn đến thanh niên tuấn mỹ đến cả ưu sầu cũng có thể khiến người ta thần hồn điên đảo tâm động không thôi này, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một chủ ý khiến nàng vô cùng vui vẻ.

Ôn Ngọc đột ngột cầm tay Hàn Hàn: “Biểu ca!”

Hàn Hàn bị hành động bất ngờ của Ôn Ngọc làm hoảng sợ, y đã có vài phần men say nhất thời không ổn định, chén rượu trong tay rơi xuống đất vớ thành mảnh nhỏ, rượu bắt tung tóe.

“Làm gì?!” Y hỏi.

“Nếu không thì ngươi cưới ta đi! Gả đến nhà ngươi cũng tốt, ít nhất di nương, di phụ đã mất, không ai sẽ trông nom ta; Ngươi đối với ta cũng rất tốt, hơn nữa bộ dạng ngươi lại dễ nhìn như vậy, A Tương không cứu ta, ta đây cũng chỉ còn ngươi! Biểu ca ngươi tuyệt đối phải giúp ta, cưới ta đi!”

Ôn Ngọc vừa nói, người liền bổ nhào lên người Hàn Hàn, Hàn Hàn uống hơi nhiều rượu, ý thức hỗn độn nhất thời không kịp phản ứng, đến khi bị Ôn Ngọc ôm lấy, mới luống cuống cố gắng vùng ra.

“Ngọc Nhi ngươi đừng hại ta!” Hàn Hàn choáng váng nói.

Hiện giờ cách vách là một gian phu, một vị hôn phu, còn có một thân gia lão gia không nên chọc vào, bữa tiệc mặt ngoài nhìn hoà thuận vui vẻ như vậy, nhưng bên dưới nhất định là sóng lớn cuộn trào. Nếu lúc này tự nhiên đâm ngang, chắc hẳn sẽ hỏng bét.

Hàn Hàn thôi động nội lực nghĩ muốn đẩy thứ mềm mại đang quấ trên người y ra, nhưng vừa mới đề khí, liến phát hiện thiên toàn địa chuyển, trước mắt hiện lên một mảng bạch quang.

Ngay lúc này, Hàn Hàn nằm gục trên nhuyễn tháp, cả người y mềm nhũn không một chút khí lực, thấy Ôn Ngọc liền muốn áp chế, vẻ mặt muốn lộ ra khí thế bá vương thượng cung, nhưng gấp đến độ hai tay vươn ra chống trên ngực nàng, muốn ngăn cản đối phương lần thứ hai dính lấy y.

Nhưng nào biết vừa ra tay, liền nghe thấy Ôn Ngọc phát ra một tiếng rên rỉ. Ôn Ngọc đỏ mặt xấu hổ nói: “Biểu ca... Ta thích ngươi...”

Hàn Hàn đột nhiên mất đi ý thức, chỉ cảm thấy hai mắt vốn rất mơ hồ đột nhiên rõ ràng, chậm rãi khôi phục thanh minh, mà phía trên xuất hiện một người ôn nhu cười với y, người nọ dùng giọng nói trầm thấp, ngôn ngữ ngọt ngào, dung mạo động lòng người quấy rầy ý chí của y, đem câu nói “Ta thích ngươi...” kia truyền vào tai y, y liền buông khí giới đầu hàng, cũng vô pháp chống cự.

” A Tương...”

” Ta thích ngươi, ta thích ngươi...” Mục Tương thì thào nói.

“Ta... Ta cũng...” Hàn Hàn vừa nghĩ muốn mở miệng đáp lại, nhưng cảm thấy bàn tay đặt trên ngực Mục Tương truyền đến xúc cảm khác thường nào đó.

Mềm mềm, thật kỳ quái.

Hàn Hàn nhịn không được cong mười ngón tay bắt lấy, sau đó Mục Tương phía trên y lại khẽ chớp mắt, liên tục thở gấp, bộ dáng kia khiến huyết mạch y sôi sục, bộ phận phía dưới không chịu thua kém ngay cả chạm cũng chưa chạm qua liền nhất trụ kình thiên, cao cao ngẩng đầu.

” A Tương, A Tương!” Hàn Hàn chưa từng háo sắc như vậy, y lật người đè Mục Tương xuống dưới thân, thở phì phò bóp bóp nơi nhô lên trước ngực Mục Tương nói: “A Tương, cho ta, ta muốn!”

Hàn Hàn cũng không kịp nghĩ đến trước ngực Mục Tương là từ khi nào lại luyện được lớn như vậy, người khác càng luyện càng rắn chắc, hắn lại càng luyện càng mềm... Bất quá mềm mại như vậy, thực sự là có một tư vị khác...

Mục Tương bên dưới vươn hai tay vòng qua cổ y, hai má đỏ hồng, hơi nâng cằm, đôi môi đỏ nhạt, nói: “Biểu ca, hôn ta...”

Hàn Hàn rốt cuộc nhịn không được, ngay khi muốn cúi đầu hung hăng hôn người này, đột nhiên một tiếng vang thật lớn, cửa của thiên thính bị phá vỡ.

“Các ngươi đang làm cái gì?” Tiếng tức giận của Ôn lão gia tử truyền đến tai Hàn Hàn.

Tiếp đó một hồi kình phong đánh úp lại, Hàn Hàn còn không kịp phản ứng, liền bị người dùng sức kéo khỏi nhuyễn tháp, rơi vào lồng ngực rắn chắc của đối phương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện