12
Những người đi lướt qua nhìn tôi với ánh mắt khác nhau, tôi bình tĩnh ngẩng đầu lên.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy ánh mắt lạ lùng phía sau có thể xuyên qua cơ thể mình.
Điều này khiến tôi cảm thấy cực kỳ tổn thương lòng tự trọng.
Mạnh Hân bước đi thẳng về phía trước, theo sát bên cạnh cô ấy là Lâm Viện Viện.
Bên ngoài chẳng biết từ khi nào trên trời đã bắt đầu đổ mưa.
Cơn gió mùa thu quét qua, cảnh vật xung quanh hoang tàn xơ xác.
Lâm Viện Viện từ trong túi lấy ra một cây dù, nhanh chóng mở dù lên trước khi tôi kịp cởi áo khoác che lên đầu cho Mạnh Hân.
Mạnh Hân rũ mắt xuống, không hề liếc nhìn tôi lấy một lần nào giống như tôi là một người vô hình.
Cảm giác bị phớt lờ này khiến trái tim tôi đau nhói, cảm giác như có hàng nghìn cây kim đ.â.m vào, đau đớn đến mức không thể nào thở nổi.
Cô ấy lấy điện thoại di động của tôi từ trong túi ra, đưa cho tôi.
Lúc này, cô ấy mới liếc nhìn tôi một lần.
Cái nhìn này khiến trái tim tôi run lên.
Ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ chế nhạo, khinh bỉ.
Cô ấy nói: “Cố Minh, trước cuối tháng này, chúng ta sẽ ly hôn.”
“Tiền mà anh chuyển cho Khương Khả, nếu không lấy lại đủ đến từng xu, tôi sẽ trực tiếp khởi kiện.”
“Nếu như anh còn có chút lương tâm thì hãy để lại cho tôi sáu mươi phần trăm tài sản.”
“Nhà cửa xe cộ đều là tài sản trước hôn nhân của anh, không có liên quan gì đến tôi.”
“Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ nhờ luật sư soạn thảo thỏa thuận ly hôn, có chuyện gì anh cứ liên hệ trực tiếp với luật sư của tôi.”
Tôi há to miệng, đột nhiên cảm thấy hai tay run rẩy, đầu óc choáng váng, hơi thở nghẹn lại.
Khi tôi lấy lại được ý thức, mới nhận ra mình đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Mạnh Hân.
“Hân Hân, vợ à, anh xin em, em đừng như vậy. Anh chỉ là nhất thời bị quỷ ám, anh có lỗi với em, sẽ không có lần sau nữa, được không? Tha lỗi cho anh, tha lỗi cho anh đi có được không?”
“Vợ à, chúng ta đã sống với nhau nhiều năm như vậy, em nỡ lòng sao? Được rồi, được rồi, anh đáng chết, anh sai rồi.”
“Ly hôn cái gì chứ, đừng làm loạn nữa được không? Tài sản trước hôn nhân cái gì chứ, tất cả đều là của em, tất cả là của em hết. Cái gì mà sáu mươi phần trăm, tài sản của anh chẳng phải cũng là tài sản của em sao?”
“Anh cho em hết, tất cả đều là của em.”
Cái gì mà thể diện, cái gì mà lòng tự trọng.
Gia đình cũng đã mất rồi, những thứ hào nhoáng bên ngoài ấy còn nghĩa lý gì? Cảm giác hối hận, tội lỗi, tự trách bản thân khiến trong lòng tôi rối bời không chịu nổi.
Tôi chưa bao giờ căm ghét bản thân mình như thế.
Căm ghét bản thân tại sao không quản được nửa thân dưới.
13
Tôi hoàn toàn không muốn ly hôn.
Bây giờ tôi chỉ muốn níu kéo Mạnh Hân ở lại.
Cô ấy là vợ của tôi mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ khi nào cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ như vậy?
Ngày xưa, chúng tôi có cãi vã nhưng chưa bao giờ thực sự tách rời khỏi cuộc sống của nhau.
Nhưng bây giờ, ánh mắt của cô ấy khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Hai mắt Mạnh Hân đỏ hoe, hốc mắt dần dần đong đầy nước mắt, đến khi không thể chứa nổi thì rơi xuống không ngừng như vòi nước bị hỏng.
Tôi sụt sịt một cái, khóc theo cô ấy, muốn ôm cô ấy vào lòng.
Nhưng cô ấy đẩy tôi ra ngay lập tức, lau mặt qua loa rồi lấy một bản thỏa thuận từ trong túi ra, sau đó đưa tôi một cây bút.
“Nếu anh thực sự cảm thấy có lỗi với tôi, cảm thấy có lỗi với tình cảm chúng ta bao nhiêu năm qua, vậy thì bây giờ, anh hãy ký vào bản thỏa thuận này đi.”
Tay tôi càng run rẩy dữ dội hơn, nhìn cũng không thèm nhìn, tưởng rằng chỉ là giấy chuyển nhượng tài sản.
Tôi vội vàng cầm lấy, định chứng tỏ sự chân thành.
Nhưng khi lật đến trang cuối cùng, tôi mới nhìn rõ đây là một bản thỏa thuận ly hôn.
Trong thỏa thuận ghi rõ: tám mươi phần trăm tài sản thuộc về phía nhà gái, xe cộ, nhà cửa đều đứng tên cô ấy.
Cơn phấn khích, vui mừng ban nãy lập tức bị dập tắt.
Bản thỏa thuận này là chuẩn bị từ bao giờ?
Tại sao tất cả những thứ này lại có vẻ như đã được lên kế hoạch từ trước vậy?
Những nghi vấn này giống như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu tôi, khiến tôi lạnh buốt từ trong ra ngoài.
Tôi cất bút lại, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Hân.
Ngay khoảnh khắc tôi đặt bút xuống, biểu cảm của Mạnh Hân cũng chuyển sang vẻ hiểu rõ và khinh miệt.
“Thế nào, anh vừa mới nói gì xong, ba giây sau đã quên rồi à?”
Đúng vậy, tôi đã nói tất cả tài sản là của cô ấy.
Nhưng đó là với điều kiện chúng tôi không ly hôn.
Cô ấy không còn là vợ tôi nữa, sao tôi phải giao tất cả tài sản trước hôn nhân, xe cộ, nhà cửa cho cô ấy chứ?
Vậy tôi sẽ sống ở đâu?
Đi xe gì?
Hơn nữa, chẳng phải chỉ là một chút chuyện cỏn con thôi sao?
Chẳng phải chỉ là vui chơi một chút, phạm phải sai lầm mà thằng đàn ông nào cũng có thể phạm phải thôi sao?
Sao lại cứ kéo dài mãi không dứt, làm ầm ĩ đòi ly hôn thế này?
Cho dù có ly hôn, cũng phải làm theo pháp luật chứ, dựa vào đâu mà cô ấy muốn lấy sáu mươi, rồi bây giờ lại đòi tám mươi thì tôi phải cho sao?
Mặt mũi cô ấy lớn lắm à?
Hiện nay, luật hôn nhân quy định phải có bằng chứng về tình cảm vợ chồng rạn nứt nghiêm trọng thì tòa mới có thể phán xử ly hôn.
Như kiểu hành vi ngoại tình bị bắt gian tại giường này, cũng không tính là bên có lỗi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Chẳng liên quan chút nào đến việc chia tài sản nhiều hay ít.
Hơn nữa, chỉ cần trong hai vợ chồng có một bên không đồng ý thì cũng không thể nào ly hôn được.
Tôi không tin, tôi không ly hôn, cô ấy có thể làm gì tôi chứ?
Cứ kéo dài thôi, dù sao tôi hoàn toàn không có ý định ly hôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương