9
Suốt cả đêm hoan lạc thỏa thuê, Khương Khả như một con mèo nhỏ, cuộn tròn trong lòng tôi, ngủ say sưa.
Tôi cũng hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại ướt át của cô ta, hài lòng nhắm mắt lại.
Nhưng tôi không ngủ, trong đầu còn đang tính toán.
Ngày mai còn phải diễn một vở kịch lớn, nhất định phải bắt Mạnh Hân xin lỗi tôi, cam đoan từ nay về sau không tự tiện kiểm tra điện thoại của tôi nữa.
Phải ra oai phủ đầu với cô ấy.
Thêm nữa, vì để cho Mạnh Hân hoàn toàn yên tâm, tôi phải nói chuyện với Khương Khả, trong hai tháng tới không thể liên lạc với cô ta.
Cái điện thoại dùng riêng này cũng phải giấu đi chỗ khác, không thể mang theo bên người.
Phòng trường hợp bất trắc.
Quan trọng hơn, trong hai tháng cắt đứt liên lạc với Khương Khả, tôi nhất định phải cần cù chăm chỉ cày bừa để Mạnh Hân mang thai.
Một khi đã có thai, Mạnh Hân còn tâm trí đâu mà đi quản tôi nữa? Chỉ một đứa con thôi cũng đủ khiến cô ấy bận tối mắt cả ngày rồi.
Kế hoạch chu toàn, cuối cùng tôi cũng thả lỏng tâm trí, ngủ thiếp đi.
Nhưng tôi cảm giác mình chưa ngủ được bao lâu, trong lúc mơ màng lại nghe thấy có người gõ cửa.
Ai đó đang la hét cứu hỏa?
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, khiến người ta vô cùng bực bội.
Trên cánh tay tôi chợt nhẹ đi, Khương Khả lẩm bẩm một tiếng rồi đứng dậy mở cửa.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng “bốp” vang dội, rồi lại một tiếng hét thất thanh.
Một giọng đàn ông giận dữ gầm lên: “Khương Khả! Mẹ kiếp, mày dám cắm sừng tao à?”
10
Đầu óc mơ hồ của tôi lập tức tỉnh táo lại.
Nhịp tim đập càng lúc càng nhanh hơn, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi bật dậy, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Mạnh Hân đang đứng ngay trước mặt.
Cơ thể mảnh mai của cô ấy lảo đảo như sắp ngã xuống.
Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, trong ánh mắt tràn ngập sự thất vọng và hoang mang.
Tôi như bị mất hết tiếng nói, không thể thốt ra được một lời nào.
Cho đến khi một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt, đánh cho đầu tôi lệch sang một bên.
Tóc xõa xuống, che mất tầm nhìn của tôi.
Tôi cảm thấy cơ thể không thể nào kiểm soát được mà bắt đầu run rẩy .
Tôi cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Hân, mở miệng gọi một tiếng.
“Vợ à...”
Mạnh Hân từ từ nhắm hai mắt lại, nước mắt cứ thế lăn dài.
“Câm miệng, đồ khốn, anh không xứng.”
Cô ấy hơi lảo đảo một chút, rồi được người bên cạnh đỡ lấy.
Lúc này tôi mới nhìn thấy Lâm Viện Viện.
Cô ta nhìn tôi chằm chằm đầy căm phẫn, hung hăng trừng tôi một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phì, đồ chó.”
Ngoài cửa hình như có người bước vào, tôi nhìn kỹ lại, đó không phải là Uông Dương sao?
Uông Dương vội vàng xông tới, nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, cứ như người bị bắt gian tại trận là cậu ấy vậy.
Cậu ấy đỏ mặt tía tai, kéo Lâm Viện Viện lại.
“Vợ à, anh thật sự không biết, anh tưởng là em nhìn nhầm, nên mới nói em mấy câu.”
Lâm Viện Viện cao khoảng một mét bảy, giơ chân đá vào cậu ấy, rồi lại bồi thêm một cái tát.
“Im đi, đồ rắn chuột một ổ, cút ngay cho khuất mắt bà, cút!”
11
Xung quanh ồn ào náo loạn.
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy vội vàng mặc quần áo.
Nhưng mùi tanh khả nghi vẫn còn vương vấn quanh mũi, khiến tôi cảm thấy nhục nhã ê chề.
Cả đời này, coi như tôi mất hết mặt mũi rồi.
Bên kia hình như còn có cảnh sát mặc đồng phục đang hỏi chuyện Khương Khả.
Tôi không biết mình đã sai ở đâu.
Cũng không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển thành ra thế này?
Tại sao Mạnh Hân lại biết tôi ở đây?
Là ai đã để lộ tin tức?
Nhưng rõ ràng tôi không nói với bất cứ ai biết chuyện tôi đến gặp Khương Khả mà.
Cho đến khi cảnh sát bước đến trước mặt tôi, tra hỏi.
Bọn họ nghi ngờ tôi có hành vi mua dâm.
Tôi nói tôi không có.
Nhìn thấy tình hình bên chỗ chúng tôi, cảnh sát chỉ hỏi qua loa vài câu rồi rời đi.
Bên kia, người đàn ông đứng bên cạnh Khương Khả hóa ra lại là chồng sắp cưới của cô ta.
Anh ta tướng mạo đàng hoàng, nhìn có vẻ là người hiền lành thật thà.
Anh ta vò đầu bứt tóc một cách điên loạn, một gã đàn ông to xác lại vừa khóc lóc vừa mắng chửi Khương Khả.
“Con đàn bà dơ bẩn, tao nói sao mà mày lại đi ra ngoài vào giờ này, cứ khăng khăng nói là ở trường học có việc.”
“Đây chính là có việc à? Mày mà dám công khai đi bán thân, tao còn tôn trọng mày là người có gan làm có gan chịu. Nhưng mày nhìn xem mày đang làm những chuyện gì? Mày đang phá hoại gia đình người khác đấy, con mẹ nó!”
“Bình thường mày ăn mặc như một người đứng đắn thế mà ở trên giường lại rên rỉ như thế nào hả? Bây giờ thì rên lên cho tao nghe thử coi.”
Tôi mặt mày vô cảm, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Chỉ lặng lẽ đi theo Mạnh Hân, không dám rời xa cô ấy nửa bước.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Tôi sợ hãi.
Ba mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ hãi đến như vậy.
Như một khúc gỗ nổi trên mặt biển, trôi dạt khắp nơi không phương hướng, không biết điểm dừng.
Mọi thứ trong tay tôi đều không thể nắm giữ lại được.
Mãi đến khi bước vào thang máy, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng của chồng sắp cưới của Khương Khả vọng lại.
“Nhỏ tiếng lại à? Đồ tiện nhân, mày còn biết xấu hổ sao? Mẹ kiếp, mày thật là không biết liêm sỉ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương