4

Tôi và Mạnh Hân quen nhau đã mười năm.

Năm hai đại học, chúng tôi chính thức xác định mối quan hệ.

Cô ấy là nữ thần trong lòng tôi, là người tôi theo đuổi suốt một thời gian dài mới có được.

Vậy nên tôi đối xử với cô ấy vô cùng tốt, vô cùng trân trọng cô ấy.

Túi xách, mỹ phẩm cô ấy muốn mua, quán ăn nổi tiếng cô ấy muốn thử, tôi chưa từng nói “không” một lần nào.

Giữa chúng tôi có quá nhiều kỷ niệm đẹp.

Niềm vui, ngọt ngào, đau khổ, bất lực.

Chia tay, tái hợp, lại chia tay, rồi lại quay về với nhau, cứ thế giằng co không dứt.

Cô ấy từ một cô gái nhỏ hoạt bát đáng yêu, dần trở thành một người phụ nữ thực dụng và nhạy cảm.

Trong khoảng thời gian đó, tôi cũng từng d.a.o động, từng bị những bông hoa lạ bên ngoài làm mờ mắt.

Nhưng tôi thực sự không muốn dành quá nhiều thời gian, tiền bạc hay tâm tư vào bất kỳ người nào khác.

Hai năm trước, tôi cầu hôn cô ấy, chúng tôi xây dựng một gia đình.

Không có lý do gì to tát cả, thời gian đủ dài, tôi cần có trách nhiệm với cô ấy.

Bất kỳ ai bước vào hôn nhân, ban đầu đều mong sẽ đi cùng nhau đến hết quãng đời còn lại.

Tôi cũng không phải ngoại lệ.

Sau khi kết hôn, tôi không chút do dự cắt đứt liên lạc với những cô gái từng qua lại trước đây, một lòng một dạ hướng tới cuộc sống hôn nhân tốt đẹp.

Nhưng cuộc sống lâu dài lại trở nên nhàm chán và tẻ nhạt.

Mạnh Hân dần dần từ bỏ việc quản lý bản thân, không ngừng đòi hỏi tài lực và cật lực một cách vô độ.

Tôi ngày càng mất đi kiên nhẫn và ham muốn.

Trong một bữa tiệc tụ tập với nhóm anh em, tôi gặp được Khương Khả.

Cô ta là bạn cùng lớp của vợ bé một người anh em tốt trong nhóm.

Một nghiên cứu sinh xinh đẹp, quyến rũ, không làm bộ làm tịch, tính cách cởi mở thẳng thắn.

Từ lúc tôi xuất hiện, cô ta đã nhìn tôi chằm chằm không rời mắt.

Cô ta bày tỏ cảm tình dành cho tôi hết sức rõ ràng.

Các anh em trong nhóm đều là những kẻ chơi bời, thấy vậy lập tức kích động tôi xử lý ngay trong tối nay.

Tôi không vội, chỉ chậm rãi châm một điếu thuốc, qua làn khói lờ mờ nhìn về phía Khương Khả.

Tuổi trẻ thật tuyệt.

Đôi cánh tay thon thả ấy, đôi bờ vai mảnh mai ấy, khiến người ta không thể kiềm chế được ham muốn trong lòng.

Tôi nửa đẩy nửa kéo, đặt một phòng cao cấp xa hoa, một đêm hầu hạ cô ta chu đáo thoải mái.

5
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khương Khả đúng là kiểu người thẳng thắn, cô ta nói thẳng điều kiện với tôi ngay từ đầu.

“Em sẽ không phá hoại hôn nhân của anh, anh cũng không được can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng tư của em. Chúng ta đôi bên cùng có lợi, một tháng anh cho em hai vạn, một tháng em gặp anh bốn lần.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Tôi vòng tay qua bờ vai mềm mại của cô ta, nhẹ nhàng dùng râu cọ vào làn da nhạy cảm ấy.

Thuận thế đè cô ta xuống dưới thân.

“Cái miệng nhỏ này sao mà giỏi ăn nói vậy? Nhưng anh nói trước cho em biết, trong thời gian đi theo anh, em chỉ có thể có một người đàn ông là anh.”

Cô ta tránh né vì ngứa ngáy, cười khúc khích.

Tôi nhân cơ hội, lại thêm một lần nữa.

Bỏ ra nhiều tiền như vậy, không tận dụng thì thật là phí phạm.

Cảm giác khoái lạc khi giẫm đạp lên ranh giới đạo đức hết lần này đến lần khác, sự kích thích của mối quan hệ vụng trộm đầy mạo hiểm ấy khiến cho tôi như muốn gào thét thoát khỏi tất cả mọi ràng buộc, khiến tôi không thể nào tự kiềm chế mà hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.

Vì để tiện liên lạc với Khương Khả, tôi mua một cái điện thoại di động mới, lập thêm một tài khoản riêng, chỉ dùng để liên lạc với một mình cô ta.

Mạnh Hân có kiểm tra điện thoại của tôi nhưng tôi hoàn toàn không sợ hãi một chút nào.

Cái điện thoại đó còn trong sạch hơn cả điện thoại của người già.

Nhưng ai có thể ngờ được buổi tối hôm qua, người phụ nữ nhiều chuyện Lâm Viện Viện kia vậy mà lại đúng lúc bắt gặp tôi và Khương Khả đi ăn cơm cùng nhau.

Mạnh Hân cũng chẳng có tí đầu óc nào, thấy vậy liền trực tiếp đến thăm dò tôi.

Thật là đáng ghét.

Cuộc sống này không thể yên bình được à? Tôi thiếu tiền cô ấy sao? Hay là không cho cô ấy tình yêu?

Mặc dù hiện tại Mạnh Hân không thể nào sánh được so với sự năng động thời đại học trước kia nhưng vợ vẫn là vợ, dù tôi có chơi bời thế nào đi nữa, cũng chưa bao giờ có ý định ly hôn với cô ấy.

Suy nghĩ đến đây, tôi chỉ có thể lấy điện thoại mới ra, thêm lại mấy người bạn lỗ mãng kia vào danh bạ, sau đó lập ra một nhóm chat, rồi tôi gọi một cuộc video Wechat tới đó.

“Oa, đây chẳng phải Cố Minh sao? Cậu lấy đâu ra cái số mới vậy?”

Người lên tiếng là chồng của Lâm Viện Viện, người anh em tốt của tôi, Uông Dương.

“Ha ha, anh Minh của tôi, vừa rồi ông đây nói năng hoàn hảo không một chút tỳ vết đúng không? Bao giờ định mời ông đây ăn một bữa để cảm ơn thế hả?”

Đây chính là tên ngu ngốc Giang Đào.

“Tao mời cái đầu nhà mày, mày đi mà ăn phân đi!”

Giang Đào ngớ ra, trợn trừng mắt: “Mẹ nó chứ! Mày chửi ai đấy?”

Tôi thật sự là tâm phiền ý loạn.

“Mày dùng não mà nghĩ xem, Khương Khả một tháng gặp tao bốn lần, chẳng phải mỗi tuần chỉ dành một ngày để ở bên cạnh tao à? Hôm qua là Chủ nhật, đầu óc mày bị chó gặm rồi hay sao mà không nghĩ ra là hôm qua tao ở với Khương Khả?”

Tôi nói một hơi trơn tru, mấy người anh em sợ nói chuyện không tiện, đều đổi sang chỗ khác yên tĩnh hơn.

Mặt Giang Đào lập tức biến sắc.

“Trời ạ, đại ca, cậu hét cái quái gì chứ? Cậu nói dối cũng phải báo trước cho tôi một tiếng chứ, tôi cũng đâu phải là con giun trong bụng cậu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện