Vợ tôi đột nhiên đòi kiểm tra điện thoại di động của tôi.

Tôi hoàn toàn không sợ gì cả.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Cho đến khi cô ấy gửi một tin nhắn vào nhóm chat anh em:

[Các anh em, đoán xem bây giờ tôi đang ở cùng cô gái nào?]

1

Sau khi vợ tôi gửi tin nhắn đó đi, bắp thịt cả người tôi căng cứng.

Trong cơn hoảng loạn, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, véo nhẹ má cô ấy một cái rồi nói lời trêu chọc:

“Chậc chậc, làm gì thế? Không tin tưởng chồng em à?”

Vợ tôi chớp mắt một cái, ánh mắt sắc bén như chim ưng, khóa chặt từng thay đổi trên nét mặt tôi.

“Tin tưởng chứ, sao em lại không tin anh được?”

Tin tưởng tôi? Vậy sao tay cô ấy vẫn còn nắm chặt cái điện thoại không buông? Tôi nhanh tay lẹ mắt, đè cô ấy xuống ghế sofa, tung chiêu sát thủ:

“Bé cưng hôm nay trên người em có mùi thơm quá, nhanh cho chồng hôn cái nào~”

Nhưng vợ tôi không hề chìm đắm trong sự dịu dàng của tôi, mà chỉ cười lạnh một tiếng, đẩy tôi ra.

“Anh làm sao thế? Sao hôm nay lại khác thường như vậy?”

Tôi khác thường sao? Là cô ấy khác thường mới đúng chứ?

Đang yên đang lành lại bày trò gì chứ?

Có bà vợ nhà nào rảnh rỗi đến mức suốt ngày chỉ muốn kiểm tra điện thoại của chồng mình không?

Một chiêu không được, tôi lập tức đổi chiêu khác, ôm lấy bả vai của cô ấy, ấm ức tố cáo.

“Làm sao vậy? Có phải dạo này chồng bận rộn công việc quá, lơ là bé cưng nhà ta không? Xin lỗi mà, xin lỗi mà, đều là anh không tốt, anh xin lỗi, chồng tội đáng c.h.ế.t vạn lần.”

Nhân lúc mặt vợ tôi đỏ bừng lên, tôi tranh thủ chạm tay vào điện thoại.

Nguy hiểm quá!

Nhưng đúng lúc đó, WeChat vang lên một tiếng ting.

Điện thoại lập tức bị vợ tôi siết chặt, ánh mắt dịu dàng ban nãy hoàn toàn biến mất, giờ đây chẳng khác nào một chiến sĩ trẻ nhìn thấy quân Nhật, sẵn sàng quyết chiến một trận sống còn.

Trái tim tôi như nhảy lên tận cổ, vội nhào tới muốn giật lại điện thoại.

Nhưng muộn rồi.

Cô ấy đã cong người, cuộn lại trên ghế sofa, mở điện thoại ra.

Lúc này tôi chỉ biết hối hận, lẽ ra phải xóa dấu vân tay của cô ấy từ lâu mới phải!

Trong lòng tôi dâng lên cảm giác hoảng loạn.

2

Vợ tôi xem xong điện thoại di động, ngồi thẳng dậy, sắc mặt xám xịt như tro tàn.

Tôi thầm nghĩ: Xong đời rồi.

Lần này thật sự xong đời rồi.

Tôi chột dạ, tim đập loạn xạ, mồ hôi lạnh túa ra.

Nhưng đúng lúc đó, cô ấy lại đột nhiên bật cười phì một tiếng.

“Em đã bảo mà, chắc chắn là Lâm Viện Viện nhận nhầm người. Làm sao anh có thể cùng một cô sinh viên đại học đến Xích Bản Đình ăn cơm được chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong, cô ấy tùy tiện ném điện thoại di động về phía tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng thầm cảm thán, may mà đám anh em nhanh trí, không làm tôi lộ tẩy.

Suýt chút nữa thì bị cô ấy dọa c.h.ế.t rồi!

Tôi cầm điện thoại di động lên, mở nhóm chat anh em để xem ai đã trả lời tin nhắn vừa nãy.

Tên nhóc Giang Đào này phản ứng nhanh thật, có lẽ đã nhận ra tin nhắn này không giống bình thường.

Cậu ta trả lời: [Với cái bộ dạng sợ vợ của anh, ngoài chị dâu ra thì còn ai đi cùng anh được nữa chứ?]

Tôi thật sự muốn giơ ngón cái khen ngợi cậu ta.

Lại vượt qua một cửa ải thành công!

Vợ tôi rúc vào trong lòng tôi, cười ha ha đầy vẻ ngây ngô.

Tôi thuận thế cúi xuống hôn cô ấy một cái.

Đúng lúc đó, WeChat lại vang lên một tiếng ting.

Cả hai chúng tôi đồng thời nhìn về phía điện thoại.

Vừa nhìn thấy tin nhắn mới, tôi suýt chút nữa thì tè ra quần!

Cái thằng ngốc Giang Đào này, thật đúng là sợ cái gì thì cái đó đến!

Cậu ta vậy mà lại giấu đầu lòi đuôi, lại gửi thêm một tin nhắn nữa:

[Anh nói xem, đã bao lâu rồi anh không tụ tập với anh em hả? Có phải bị chị dâu bỏ bùa mê thuốc lú rồi không? Hay là anh bị tinh tẫn nhân vong* rồi? Anh em vẫn còn đang đợi anh cùng đi câu cá đây!]

(*Tinh tẫn nhân vong: Kiệt sức vì chuyện giường chiếu.)

3

Hôm qua là Chủ Nhật, ban đầu tôi đã định cùng vợ đi cắm trại dã ngoại ở Nam Hồ để thư giãn một chút.

Nhưng cô gái năm hai cao học kia cứ bám riết lấy tôi, nhất quyết đòi đi ăn sashimi Nhật.

Còn bảo mới học được mấy kỹ thuật mới cực kỳ lợi hại, muốn cho tôi nếm thử.

Lúc đó tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, bị cô ta mê hoặc.

Thế là tôi lừa vợ rằng mình muốn đi câu cá với Giang Đào.

Lẽ ra chuyện này không thể bị lộ, ai mà ngờ được tên Giang Đào ngu xuẩn này lại lắm mồm quá mà hỏng việc!

Thua là thua ở cái miệng.

Vợ tôi rõ ràng đã tức giận, đỏ mặt tía tai, giật lấy điện thoại rồi bắt đầu lật xem từng tin nhắn, cố tìm thêm dấu vết.

Tôi không nhịn được mà bực mình, lớn tiếng quát:

“Em có bị bệnh không? Lại phát điên cái gì đấy?”

Vợ tôi đột nhiên quay phắt đầu lại nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.

“Tôi bị bệnh à? Anh chửi tôi bị bệnh à? Có phải anh có tật giật mình không?”

“Không phải hôm qua anh nói đi câu cá với Giang Đào sao? Vậy tại sao anh lại nói dối? Có phải anh có người khác ở bên ngoài rồi đúng không? Cô ta là ai?”

Tôi bị hỏi đến mức phát cáu, quay người bỏ đi ngay.

“Em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ! Có nhất thiết phải nói với em không? Nửa đời sau em cứ ôm lấy điện thoại của anh mà sống đi, mẹ nó chứ!”

Tôi đóng sập cửa rầm một cái, xoay người đi thẳng xuống lầu tìm xe, khởi động, một loạt hành động liền mạch không một chút do dự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện