Bữa này có trời long đất lở ông đây cũng không dừng! Hứa Đại Chí ôm chặt Tần Tri Nghi hôn túi bụi. Hai cánh tay Tần Tri Nghi đang du di trên người gã khiến cho mỗi giọt máu trên khắp cơ thể của Hứa Đại Chí như bốc lên thành ngọn lửa, hết thảy đều chảy xuống dưới. Gã bắt đầu lột quần áo của Tần Tri Nghi như bóc vỏ khoai lang. Đang lột được một nửa, Tần Tri Nghi thổi nhẹ bên tai gã: “Đại Chí…” Từ đầu tới chân Hứa Đại Chí tê điếng một hồi. “Ừm”.
“Tạm dừng một lát.”
Vì ~~~ Vì sao? Thân thể Tần Tri Nghi tách ra khỏi gã, vị trí hai người dần di chuyển về giường ngủ. Tần Tri Nghi ép gã xuống từng chút một, giọng nói vừa thâm tình vừa mê hoặc, “Em sẽ nhẹ nhàng thôi. Anh là lần đầu tiên, có lẽ sẽ có hơi đau.”
Đau? Vì sao lại đau? Không phải nên… Cánh tay Tần Tri Nghi từ từ di xuống, Hứa Đại Chí cố nhịn tiếng thở hổn hển: “Chờ cái đã! Ý em là gì!” Tần Tri Nghi mỉm cười, từng tấc ngón tay làm tan rã ý chí của Hứa Đại Chí. Những lúc Tần Tri Nghi cười như thế chắc chắn đều có vấn đề. Hứa Đại Chí nhảy dựng lên: “Lẽ nào em muốn ông đây ở dưới?!”
Đầu lưỡi Tần Tri Nghi linh hoạt trêu đùa dái tai Hứa Đại Chí, giọng nói mê hoặc hóa cùng hơi thở nóng cháy chạm thẳng đến từng thớ dây thần kinh của Hứa Đại Chí: “Thả lỏng đi.”
Ông đệch!!! Hứa Đại Chí tóm lấy bả vai Tần Tri Nghi, tách khỏi mình ngoài một xích[6]: “Hơi bị nhầm rồi đấy, nhìn thôi cũng biết anh nằm trên nhá!” Nói rồi gã như con diều hâu lật người, đè Tần Tri Nghi xuống dưới. Lần này ông đây sẽ làm em ba ngày không dậy khỏi giường!
Tần Tri Nghi thở dài: “Thế này vậy, để cho công bằng, chúng ta cược một ván.”
Cược? Anh thắng được em mới là lạ! Hứa Đại Chí vùi đầu tiếp tục sự nghiệp bóc vỏ khoai vừa nãy. Tần Tri Nghi bắt bài gã: “Anh sợ rồi?”
Khích anh à? Hứa Đại Chí trở mình đứng dậy: “Nực cười! Đàn ông nào sợ phân thắng bại! Thích tung đồng xu hay bốc thăm nào?”
Tần Tri Nghi không biết từ đâu lôi ra một bộ bài tây.
Này là có âm mưu sẵn! Chuông cảnh báo trong lòng Hứa Đại Chí kêu gào, vẻ mặt thay đổi, đáng thương nhìn Tần Tri Nghi: “Chơi bài? Lốc? Tiến lên?”
Tần Tri Nghi cười như thấy một cốc hạc đỉnh hồng có độ tinh khiết cực cao: “Chúng ta chơi đơn giản thôi, mười ba lá.”
…
Gió dần lạnh lẽo, có lẽ đã nửa đêm. Xe cộ trên đường vẫn vội vã qua lại như cũ. Mình thế mà lại có hứng đi lo Nghi với Hứa Đại Chí rốt cuộc là gió tây lớn hay gió đông mạnh. Lý Nho Chấn khẽ cười, dúi tàn thuốc: “Một ăn ba, đặt Hứa Đại Chí.”
…
Con át chủ bài của Tần Tri Nghi, đỉnh đầu là một dây tép. Hứa Đại Chí kéo sệ mặt, thở dài rồi quẳng bài trong tay xuống giường.
Đỉnh đầu là một dây đồng chất bích!
Wa ha ha ha ~~~! Hứa Đại Chí rốt cuộc thấy được bộ dáng thất sắc của Tần Tri Nghi, ngửa mặt lên trời cười dài: “Wa ha ha ha! Nói thật cho cưng biết nhé, anh đấy chơi Poker từ năm bốn tuổi, hơn hai mươi năm qua chưa thua bao giờ! Chơi với anh cưng vẫn còn non và xanh lắm!”
“Không thể nào là thùng phá sảnh[7], Hứa Đại Chí anh ăn gian!”
“Ăn gian thì sao nào? Do em muốn chơi với anh mà!” Hứa Đại Chí cười hết sức ngạo mạn. Gã như hổ đói vồ mồi đè Tần Tri Nghi xuống dưới lần nữa, rồi há miệng bịt kín môi Tần Tri Nghi. Ừm ừm ~~ sướng quá!
Thắng làm vua thua làm giặc, ai thèm quan tâm thủ đoạn là gì!
—Hoàn—
Chủ nhà có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng đã làm xong. Tiếp theo sẽ beta lại toàn bộ cho lời lẽ chau chuốt hơn~~~
Chú thích
[1] + [2] : Tên một loại thuốc.
[3] AUDI AG: là một công ty của Đức chuyên sản xuất ô tô hạng sang dưới nhãn hiệu Audi. Công ty này là thành viên của tập đoàn ô tô lớn nhất thế giới Volkswagen AG.
Audi A6
[4] Gặp xuân đào lý quả muôn vàn: (Nguyên: Xuân phong đào lý kết tử hoàn) là một câu trong hồi thứ năm, tác phẩm Hồng Lâu Mộng “Gặp xuân đào lý quả muôn vàn, rốt cuộc sao bằng một chậu lan”.
[5] Hoàng Sơn: là một dãy núi phía nam tỉnh An Huy, Trung Quốc. Khu vực này nổi tiếng vì cảnh quan đẹp nằm bên các vách đá, núi đá có hình dạng khác thường.
[6] Xích: Đơn vị đo của Trung Quốc, 1 xích = 1/3 mét.
[7]Thùng phá sảnh: Dây đồng chất với Xì là lá bài cao nhất trong chơi bài 13 lá. Tìm hiểu thêm tại đây.
Danh sách chương