Như chú thỏ sống dở chết dở trèo về cái hang của mình, Hứa Đại Chí cũng bất tri bất giác trở về nhà.

Tổng biên tập đã cho mấy ngày nghỉ phép, xe cũng để dùng thêm vài ngày.

Buổi tối nay không ăn cơm, không ăn cũng không chết được mà.

Hứa Đại Chí tra chìa khóa mở cửa, trái tim lại bắt đầu đau đớn.

Trước kia vào lúc này, Tần Tri Nghi chắc đang ở trong phòng thiết kế bản vẽ. Hoặc đang nằm trên giường ngủ say sưa.

Cửa mở ra, đèn đã sáng. Sáng này quên tắt đèn rồi. Một người ngồi trên sô pha ngẩng đầu lên mỉm cười với Hứa Đại Chí: “Anh về rồi đấy à?”

Mẹ nó! Đầu óc mình lơ mơ lắm rồi. Mà cơn ảo giác này vẫn rõ. Có phải bị xe đụng chút mà chức năng có vấn đề không? Hứa Đại Chí cười giễu một tiếng. Ảo giác cũng tốt thôi, còn tốt hơn là không có gì.

Hứa Đại Chí đóng cửa bước tới sô pha. Ảo ảnh của Tần Tri Nghi vẫn ngồi nguyên đấy, thong thả ăn một đĩa sủi cảo nóng hổi. Ảo cảnh bao giờ cũng tổng hợp những ước nguyện lại với nhau, ngay cả hương thơm sủi cảo cũng rất chân thức.

“Hai gói sủi cảo trong tủ lạnh tôi luộc hết rồi. Trong nồi còn đấy, anh lấy mà ăn.”

Chiếc chìa khóa trong tay Hứa Đại Chí rơi xuống đất “cạch” một tiếng, gã há miệng cắn nghiến mu bàn tay.

Đau! Vẫn ở đây!

Dưới ánh đèn, đôi mắt của Tần Tri Nghi vẫn đen láy như hồ nước lạnh.

Hứa Đại Trí cuối cùng gào toáng lên: “Cậu!! Cậu!!!”

Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đã bay theo Lý Nho Chấn rồi ư?! Hứa Đại Chí nuốt lời muốn nói vào bụng, bổ nhào lên sô pha, ôm ghì Tần Tri Nghi vào lòng.

Cảm giác, hương vị, là Tần Tri Nghi không có sai.

Thật lâu sau, Hứa Đại Chí mới rít một câu qua khẽ răng: “Cậu đến rồi, đừng có mơ rời đi nữa.”



Lý Nho Chấn đứng trước cửa sổ phòng khách sạn, cúi đầu nhìn trăm ngàn ánh đèn thắp lên từ các hộ gia đình.

Bây giờ Nghi có lẽ đang ở bên Hứa Đại Chí cũng nên.

Vào thời điểm này mấy ngày trước. Hết thảy giữa anh và Nghi cuối cùng đã chấm dứt một cách nhanh gọn.

Anh chỉ nói với Nghi: “Hai chúng ta đi Hongkong nhé?” Nghi lắc đầu. Vì sao lại lắc đầu, cả hai đều hiểu rõ.

Hứa Đại Chí! Lý Nho Chấn châm một điếu thuốc, dõi mắt theo làn mây mù phía xa. Anh ban đầu chỉ muốn thấy Hứa Đại Chí chạy loanh quanh sân bay một bữa, không ngờ lại có bất ngờ vi diệu đến vậy. Ầy, mình lại còn gọi 120 giúp gã nữa. Cuỗm mất Nghi của mình, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua như thế.



Bao ngày sau đó, Hứa Đại Chí mới biết mình đã bị Lý Nho Chấn chơi một vố từ đầu đến cuối.

Tần Tri Nghi căn bản không muốn đi Hongkong, chuyến bay 10 rưỡi sáng cũng là nói xằng nói bậy. Hứa Đại Chí đứng đối diện đường nhìn thấy Lý Nho Chấn là bởi vì anh đến sân bay đón bạn, tiện thể hóng xem trò cười của Hứa Đại Chí. Đáng thương thay Hứa Đại Chí lại anh dũng bị xe đụng cũng coi là không lỗ vốn, Lý Nhân Đạo cực kỳ nhân đạo mà gọi điện bảo Tần Tri Nghi đi xem bản tin trưa của đài truyền hình địa phương. Trên bản tin trưa phát sóng bản tin Hứa Đại Chí, một phóng viên báo nào đó, sau khi anh hùng cứu nguy bé Bắc Kinh đã được nâng lên xe cứu thương. Vậy nên Tần Tri Nghi chạy đến bệnh viện. Đúng lúc này, Lý Nho Chấn lại gọi điện từ biệt Tần Tri Nghi, anh nói hơn 3 giờ chiều sẽ lên chuyến bay đi Hongkong. Tần Tri Nghi chỉ đành để lại tấm thiệp ở bệnh viện rồi vội vã trở về chào tạm biệt Nho Chấn ca ca. Đây chính là toàn bộ quá trình.

Cái trò đùa khốn kiếp của Lý Nho Chấn!

“Thế sao em lại dặn bác lao công rằng em không trở về nữa?” Sau này Hứa Đại Chí có hỏi Tần Tri Nghi như vậy. Câu trả lời của Tần Tri Nghi làm Hứa Đại Chí rất dễ chịu: “Bởi vì em muốn tới tìm anh, đương nhiên sẽ không bao giờ trở về đó nữa.” Ồ, thì ra là thế, chứ không phải cho thêm nhát dao, đùa đến cuối nha ~~~

Hiện tại Hứa Đại Chí không có lòng dạ lo nghĩ chuyện này. Ấn Tần Tri Nghi xuống ghế sô pha, Hứa Đại Chí dùng khẩu khí trịnh trọng nhất thâm tình nhất nói ra một câu buồn nôn nhất đời này của gã: “Tần Tri Nghi, cùng anh, ở bên nhau, cả một đời nhé.”



Đốm lửa trên đầu lọc chợt sáng chợt tốt trong màn đêm. Lý Nho Chấn nhớ lại rất lâu về trước, bố anh từng mở một cuốn album cũ, kể cho anh nghe một câu chuyện tình yêu. Là mối tình đầu bi thảm của chính ông.

Trong tấm ảnh là một thiếu nữ đang chải hai bím tóc đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng. Bà là thiếu nữ đẹp nhất thành phố nhà bố Lý Nho Chấn sống. Bố mẹ đều là cán bộ được điều xuống cơ sở rèn luyện, ở ngay cạnh nhà ông. Cũng là bạn thanh mai trúc mã của bố Lý Nho Chấn. Hai người được công nhận là một cặp trời sinh, đôi lứa xứng đôi.

Nhưng mà, nào ai mua được chữ ngờ, con đường tình của họ đã được định sẽ phong ba trắc trở. Cô gái như oanh như ngọc vào năm 20 tuổi ấy, đã bị thằng con trai vừa giải ngũ của một nhà giàu mới nổi ở thành Đông làm cho mê mẩn, mới vài tháng, đã ngang nhiên bỏ nhà theo trai.

Thằng con nhà giàu mới nổi ấy, theo khẩu khí giả vờ bình tĩnh của bố Lý Nho Chấn, đích thực bất trị không thể chịu nổi. Đồng hồ mới mua phải đeo ngoài ống tay áo, đi tất nilon phải mở rộng thành giày, xe đạp mới mua cũng phải lượn ba vòng thành phố mới chịu. Tính tình gã bộp chộp, thích đánh nhau. Nghe nói tâm hồn “giai nhân” rối bời chính là do thằng con nhà giàu mới nổi ấy biểu diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân mà ra. Bố Lý Nho Chấn bị cướp mất thanh mai trúc mã, trái tim đau buồn thê thảm nên bỏ đi xa xứ học đại học.

Sau này, thiếu nữ xông pha tầng tầng lớp lớp rào cản của gia đình kết hôn được với thằng con nhà giàu mới nổi ấy, rồi từ đó “gặp xuân đào lý quả muôn vàn”[4]. Kết hôn được ba năm, hai vợ chồng đi Hoàng Sơn[5] du lịch, xe gặp nạn giữa đường, hai người đều không qua khỏi.

“Bà ấy và gã họ Hứa kia nghe nói có đứa con, bị hai bên nội ngoại tranh quyền đòi nuôi. Không biết là con trai hay con gái.” Lý Nho Chấn vẫn nhớ khuôn mặt bố anh nói đến đây dường như chứa đựng một thứ ao ước khó nói, “Nếu là con gái, không biết có giống bà ấy không.”

Cuối cùng bố anh tổng kết lại cho con trai chân lý của câu chuyện này: Đàn ông đối với người mình yêu phải giống như đối với con diều giấy, nhất định phải giữ chặt dây. Một bên lơi là để dây đứt mất, sẽ không bao giờ tìm về được nữa.

Lý Nho Chấn chính bởi lắng nghe lời dạy bảo này mới dùng hết trái tim để yêu em trai Tri Nghi. Nhưng mà…

Câu chuyện cũ đang lặp lại một lần nữa. Lý Nho Chấn phả làn khói thuốc ra ngoài cửa sổ, không biết ông già biết được bộ dạng bây giờ của đứa trẻ đó, sẽ có biểu cảm như thế nào.

Vả lại, ngày đó Lý Nho Chấn rất bình tĩnh hỏi Nghi: “Vì sao em thích Hứa Đại Chí.” Tiếng nói của Nghi đến giờ vẫn văng vẳng bên tai anh. “Em cũng không biết, em thấy anh ấy… rất đáng yêu.”

Rất đáng yêu ~~~~~… Một cơn gió lạnh thổi qua, Lý Nho Chấn phủi đi tàn thuốc. Chúa Giê su sống chung với chúng sinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện