Bích Dao nhìn xuống chúng sinh bên dưới, nàng càng không thể tránh, mà Tần Vũ lúc này càng không thể không chống đỡ.
Tần thế gia bây giờ đã là Thống Lĩnh Quân Bảo An, lâm nguy bỏ mặc phàm nhân, và tu sĩ, liệu sau này còn mặt mũi hiệu triệu thiên hạ? Tần Vũ dùng dịch chuyển tức thời, mang theo Tử Yên đi đến bên cạnh Bích Dao, hắn nhỏ nhẹ nói.
- Ta cùng nàng chống đỡ!
Lời này của hắn như tia nắng ấm áp chiếu đến thân thể nàng, một cảm giác rung động mãnh liệt dâng trào từ nội tâm Bích Dao, thứ cảm xúc mà nàng đã không lâu rồi không trải qua.
Bích Dao nhu thuận gật đầu, như tiểu tình nhân bên cạnh đấng lang quân của mình.
Nàng giơ tay về phía trước, hàng ngàn Lam Dực Vũ Điệp ồ ạt kết thành một cái vòng tròn chắn trước mặt bọn họ, đem Bắc Nguyên Thành che chở dưới chân.
Tử Yên hóa thành bản thể, kéo dài mấy dặm, để Tần Vũ đạp lên đầu, truyền sức mạnh của Chân Long vào người hắn, cùng với sức mạnh Quang Minh Chi Lực huyễn hóa thành tấm khiên sáng.
Một tấm khiên sáng rực rỡ lân phiến Chân Long nhanh chóng hình thành, đem Lam Dực Vũ Điệp khiên che chắn ở phía sau, nghênh đón ngàn mũi thương lao đến.
Từng mũi thương một nện lên mặt khiên sáng đó là từng đoạn xương trên thân Tần Vũ vỡ nát, rồi lại tái tạo.
Ngàn thanh thương ầm ầm lao đến, có cái lọt qua khiên sáng, chạm vào Lam Dực Vũ Điệp liền bị chậm lại từ từ tiêu hao.
Mà Tần Vũ dưới sự công kích gắt gao của Âm Dương Thôn Thiên Thương cơ thể không kịp tái tạo, máu theo vết nứt trên da dẻ hắn mà tuôn trào khắp cơ thể, ướt đẫm đạo bào, tiên huyết rơi tí tách xuống mặt đất.
Sau cơn hoảng loạn, bọn họ ngước nhìn lên bầu trời kia, lập tức thấy thân ảnh của một đôi uyên ương, chân đạp Chân Long, giơ tay che chở cho chúng sinh bên dưới Bắc Nguyên Thành.
Cảnh tượng hết sức động lòng người!
Ầm ... ầm ...
Tiếng Âm Dương Thôn Thiên Thượng bạo nổ ầm vang cả vùng trời liên miên không dứt.
- Là ... là Tần thế tử điện hạ, đó là Chân Long của Thế tử a!
Không biết ai hô lớn, bọn họ lập tức nhận ra Tần Vũ, toàn bộ ngước nhìn lên cảnh tượng hùng vĩ, tráng lệ trên bầu trời.
Bọn họ thấy từng giọt tiên huyết của hắn đang không ngừng rơi xuống đại địa, cảm động không nói nên lời.
Dần dà, bọn họ chắp tay cầu nguyện, một lòng hướng về hắn.
Bầu trời chớp sáng liên tục mấy phút thời thần mới chịu trở lại dáng vẻ yên tĩnh.
Mà Tần Vũ lẫn Bích Dao lúc này cũng tiêu hao không ít, chỉ còn Bích Dao có thể đứng vững, bởi nàng chỉ chặn lại những mũi thương lọt qua lớp khiên hoàng kim sắc kia của hắn.
Hắn ngã khuỵu vào lòng nàng, yếu ớt nói.
- Xong rồi ư?
Bích Dao thấy hắn như vậy, cảm động không thôi.
Chút phòng bị cuối cùng của nàng đối với hắn tan biến thành mây khói.
"Đinh! Độ hảo cảm của Bích Dao đối với chủ nhân: Vĩnh Kết Đồng Tâm!"
Bích Dao lệnh Tử Yên bay về Trung Châu thành.
Ở bên dưới, chúng phàm nhân và tu sĩ chỉ nhìn thấy, một đầu Chân Long uốn lượn bay về phía tầng mây trên cao, từ từ biến mất, cùng tiếng gầm gừ của Long Uy quanh quẩn trong thiên địa.
- Tần thế tử uy vũ!
Một tiếng kinh hô, cả thành hô vang.
- Tần thế tử uy vũ!
- Tần thế tử uy vũ!
Tần Mộ Uyển lúc này nhìn bầu trời không một chút chớp mắt, cảnh tượng vừa nãy thật đẹp, đẹp đến nỗi nàng không bao giờ quên được.
Ngạo Dương nhỏ giọng thức tỉnh nàng.
- Chúng ta cũng nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi!
...
Tam đại gia chủ Bắc Nguyên Thành như thể chết lặng nhìn quang cảnh toàn thành, bọn họ phản bội Tần thế gia, rồi lại được Tần thế gia cứu mạng.
Ngàn mũi thương vừa nãy chính là muốn đem Bắc Nguyên Thành toàn bộ diệt sát, Ám Thiên Sứ Giả muốn chôn vùi Bắc Nguyên Thành cùng sự thật phía sau.
Lúc này bọn chúng mới nhận ra sự ngu xuẩn của mình khi bắt tay với Ám Thiên.
Nhưng liệu có thể cứu vãn ư?
Cả ba chết lặng trong tiếng kinh hô toàn thành.
Bọn họ đã chọn sai.
...
Lão Thái bà nở một nụ cười vui vẻ, lẫn thương xót cho Tần Vũ.
- Quả là thiếu chủ của ta, vẫn rất biết cách trang bức a!
Lão lắc lắc cái đầu, rồi rời đi vô thanh vô thức.
Vốn dĩ lão có thể giết Hạ Lưu Minh, nhưng Tần Vũ không giết hắn, tất có mưu đồ sâu xa, lão cũng không phí sức làm gì.
...
Một màn này ở Bắc Nguyên Thành nhanh chóng lan truyền khắp Đông Tây Nhị Vực, đem danh vọng của Tần Vũ, và Tần gia lên cao vút tận trời mây!
Sau này nhắc lại, không ai không biết đến điển cố Tần Thế Tử chân đạp Chân Long bảo hộ Bắc Nguyên Thành!
Tần thế gia bây giờ đã là Thống Lĩnh Quân Bảo An, lâm nguy bỏ mặc phàm nhân, và tu sĩ, liệu sau này còn mặt mũi hiệu triệu thiên hạ? Tần Vũ dùng dịch chuyển tức thời, mang theo Tử Yên đi đến bên cạnh Bích Dao, hắn nhỏ nhẹ nói.
- Ta cùng nàng chống đỡ!
Lời này của hắn như tia nắng ấm áp chiếu đến thân thể nàng, một cảm giác rung động mãnh liệt dâng trào từ nội tâm Bích Dao, thứ cảm xúc mà nàng đã không lâu rồi không trải qua.
Bích Dao nhu thuận gật đầu, như tiểu tình nhân bên cạnh đấng lang quân của mình.
Nàng giơ tay về phía trước, hàng ngàn Lam Dực Vũ Điệp ồ ạt kết thành một cái vòng tròn chắn trước mặt bọn họ, đem Bắc Nguyên Thành che chở dưới chân.
Tử Yên hóa thành bản thể, kéo dài mấy dặm, để Tần Vũ đạp lên đầu, truyền sức mạnh của Chân Long vào người hắn, cùng với sức mạnh Quang Minh Chi Lực huyễn hóa thành tấm khiên sáng.
Một tấm khiên sáng rực rỡ lân phiến Chân Long nhanh chóng hình thành, đem Lam Dực Vũ Điệp khiên che chắn ở phía sau, nghênh đón ngàn mũi thương lao đến.
Từng mũi thương một nện lên mặt khiên sáng đó là từng đoạn xương trên thân Tần Vũ vỡ nát, rồi lại tái tạo.
Ngàn thanh thương ầm ầm lao đến, có cái lọt qua khiên sáng, chạm vào Lam Dực Vũ Điệp liền bị chậm lại từ từ tiêu hao.
Mà Tần Vũ dưới sự công kích gắt gao của Âm Dương Thôn Thiên Thương cơ thể không kịp tái tạo, máu theo vết nứt trên da dẻ hắn mà tuôn trào khắp cơ thể, ướt đẫm đạo bào, tiên huyết rơi tí tách xuống mặt đất.
Sau cơn hoảng loạn, bọn họ ngước nhìn lên bầu trời kia, lập tức thấy thân ảnh của một đôi uyên ương, chân đạp Chân Long, giơ tay che chở cho chúng sinh bên dưới Bắc Nguyên Thành.
Cảnh tượng hết sức động lòng người!
Ầm ... ầm ...
Tiếng Âm Dương Thôn Thiên Thượng bạo nổ ầm vang cả vùng trời liên miên không dứt.
- Là ... là Tần thế tử điện hạ, đó là Chân Long của Thế tử a!
Không biết ai hô lớn, bọn họ lập tức nhận ra Tần Vũ, toàn bộ ngước nhìn lên cảnh tượng hùng vĩ, tráng lệ trên bầu trời.
Bọn họ thấy từng giọt tiên huyết của hắn đang không ngừng rơi xuống đại địa, cảm động không nói nên lời.
Dần dà, bọn họ chắp tay cầu nguyện, một lòng hướng về hắn.
Bầu trời chớp sáng liên tục mấy phút thời thần mới chịu trở lại dáng vẻ yên tĩnh.
Mà Tần Vũ lẫn Bích Dao lúc này cũng tiêu hao không ít, chỉ còn Bích Dao có thể đứng vững, bởi nàng chỉ chặn lại những mũi thương lọt qua lớp khiên hoàng kim sắc kia của hắn.
Hắn ngã khuỵu vào lòng nàng, yếu ớt nói.
- Xong rồi ư?
Bích Dao thấy hắn như vậy, cảm động không thôi.
Chút phòng bị cuối cùng của nàng đối với hắn tan biến thành mây khói.
"Đinh! Độ hảo cảm của Bích Dao đối với chủ nhân: Vĩnh Kết Đồng Tâm!"
Bích Dao lệnh Tử Yên bay về Trung Châu thành.
Ở bên dưới, chúng phàm nhân và tu sĩ chỉ nhìn thấy, một đầu Chân Long uốn lượn bay về phía tầng mây trên cao, từ từ biến mất, cùng tiếng gầm gừ của Long Uy quanh quẩn trong thiên địa.
- Tần thế tử uy vũ!
Một tiếng kinh hô, cả thành hô vang.
- Tần thế tử uy vũ!
- Tần thế tử uy vũ!
Tần Mộ Uyển lúc này nhìn bầu trời không một chút chớp mắt, cảnh tượng vừa nãy thật đẹp, đẹp đến nỗi nàng không bao giờ quên được.
Ngạo Dương nhỏ giọng thức tỉnh nàng.
- Chúng ta cũng nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi!
...
Tam đại gia chủ Bắc Nguyên Thành như thể chết lặng nhìn quang cảnh toàn thành, bọn họ phản bội Tần thế gia, rồi lại được Tần thế gia cứu mạng.
Ngàn mũi thương vừa nãy chính là muốn đem Bắc Nguyên Thành toàn bộ diệt sát, Ám Thiên Sứ Giả muốn chôn vùi Bắc Nguyên Thành cùng sự thật phía sau.
Lúc này bọn chúng mới nhận ra sự ngu xuẩn của mình khi bắt tay với Ám Thiên.
Nhưng liệu có thể cứu vãn ư?
Cả ba chết lặng trong tiếng kinh hô toàn thành.
Bọn họ đã chọn sai.
...
Lão Thái bà nở một nụ cười vui vẻ, lẫn thương xót cho Tần Vũ.
- Quả là thiếu chủ của ta, vẫn rất biết cách trang bức a!
Lão lắc lắc cái đầu, rồi rời đi vô thanh vô thức.
Vốn dĩ lão có thể giết Hạ Lưu Minh, nhưng Tần Vũ không giết hắn, tất có mưu đồ sâu xa, lão cũng không phí sức làm gì.
...
Một màn này ở Bắc Nguyên Thành nhanh chóng lan truyền khắp Đông Tây Nhị Vực, đem danh vọng của Tần Vũ, và Tần gia lên cao vút tận trời mây!
Sau này nhắc lại, không ai không biết đến điển cố Tần Thế Tử chân đạp Chân Long bảo hộ Bắc Nguyên Thành!
Danh sách chương