Hạ Lưu Minh sở dĩ ra tay là bởi vì muốn giết người diệt khẩu, hủy đi vật chứng của Doãn Châu Đại Học Sĩ, tất không thể nào khoanh tay đứng nhìn Ngạo Dương ôm Tần Mộ Uyển rời đi như vậy.
Hắn ngay cả chân thân cũng hiển lộ, đứng ở giữa không trung vận chuyển pháp quyết muốn nhất kích tất sát đội ngũ của Ngạo Dương.
Tay hắn xoay vần theo chuyển động càn khôn, âm dương tái hợp, tạo thành vòng càn khôn sau lưng hắn, từ chấm đen và chấm trắng, hai đầu mũi thương âm, dương từ từ lộ ra ngoài.
Khí thế vô cùng trang bức dọa người, cả khuôn viên chục dặm xung quanh, trời đất đảo lộn, nương theo vòng càn khôn mà phân chia thành hai vùng sáng tối rõ rệt.
- Một chiêu này vậy mà có thể điên đảo càn khôn!
Tần Vũ không khỏi cảm thán mà kinh hô một câu, công pháp ở thượng giới quả nhiên cao minh hơn hạ giới không ít lần.
Bích Dao không biết từ lúc nào đã đeo lên mặt nạ, nàng đứng giữa Hạ Lưu Minh và Ngạo Dương, ngạo nghễ.
Bích Dao tay kết chưởng ấn kỳ lạ, Tần Vũ chỉ thấy mỗi lần nàng kết ấn, dị tượng của thiên địa càng lúc càng rõ rệt.
Không gian chung quanh nàng như thể chậm lại, phải nói là ngưng đọng mới đúng!
"Tuế Nguyệt Chi Vũ Điệp"
Một con bướm nhỏ màu xanh lam từ từ vỗ cánh từ trên cánh tay nàng bay ra ngoài, nó di động rất chậm rãi, như thể mặc kệ vạn vật xung quanh, nhẹ nhàng lả lướt tiêu diêu tự tại.
Hai ngọn thương âm, dương lao vào vùng Tuế Nguyệt lãnh vực của Bích Dao liền như thể đứng yên bất động, không cách nào trở lại, cũng không cách nào tiến tới.
Lam Dực Vũ Điệp chạm vào đầu mũi thương, cả hai như bị thời gian phong hóa dữ dội, rệu rạo nhanh chóng, rồi hóa thành vụn phấn hư vô, tan biến trong Tuế Nguyệt.
"Lão thiên a, lão bà của ta lại mạnh như vậy!"
Tu vi nàng tuy chưa hồi phục, nhưng lãnh vực của nàng vẫn tự nhiên có thể thi triển ra, bởi thân thể nàng bây giờ, có Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa gia trì, không quá cố kỵ sự phản phệ của lãnh vực pháp tắc nữa.
Ngay lúc này trong cơ thể nàng Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa lần nữa bừng cháy dữ dội, xuôi theo kỳ kinh bát mạch của nàng chống lại sự phản phệ của Tuế Nguyệt Pháp Tắc.
Nói thì chậm, cả hai giao thủ chưa qua mười giây thời gian, để lại hình ảnh tuyệt luân khó quên.
Hạ Lưu Minh giật mình kinh hãi khi thấy chiêu thức của Bích Dao.
- Tuế Nguyệt Pháp Tắc? Ngươi là ai? Bích Dao mỉm cười, nụ cười của nàng làm át cả ánh sáng của thiên địa.
- Là kẻ giết ngươi!
Hạ Lưu Minh giận dữ nói.
- Đại Thừa kỳ mà thôi, trước mặt ta còn dám ngông cuồng?
Hắn quát lớn, sau lưng lại xuất hiện thêm chục mũi thương nữa ầm ầm lao về phía Bích Dao.
Hắn muốn dùng lực lượng phá đi pháp tắc của nàng, tiêu hao nó đến khi cạn kiệt.
- Âm Dương Thôn Thiên Thương của Hạ gia ta, há là thứ ngươi có thể khinh thường?
Hắn ngạo nghễ mà quát.
Vòng càn khôn bát quát hiển hiển lộ lộ dưới chân hắn, tản mát ra uy lực vô cùng vô tận, phủ khắp Bắc Nguyên Thành, làm cả thành chấn động không ngừng.
Tử Yên lúc này mới lú cái mặt ra, hai mắt tròn xoe nhìn Bích Dao:
- Quoa, đại tẩu thật là mạnh!
Thân là chân long nó cảm nhận được uy năng của pháp tắc rất rõ ràng, nó thậm chí còn có thể cảm nhận được uy năng của pháp tắc của Bích Dao mạnh hơn tên mặc áo choàng đen kia nhiều.
Tần Vũ mỉm cười, hắn âm thầm điều động Cửu Lê, Quang Minh Chi Lực ồ ạt tràn ra khắp cơ thể hắn, cả cơ thể hắn phát sáng như một vị Quang Minh Chi Thần ở nhân gian.
Đôi mắt hắn chớp động hoàng kim tinh quang, mỗi động tác của hẳn lưu lại tàn pháp của Quang Minh Chi Lực trong không trung, làm cả không gian như muốn vặn vẹo.
Nhật Nguyệt Tinh Cung nhận được quán đỉnh từ Tần Vũ, phát sáng rực rỡ như thể mặt trời ở nhân gian, mũi tên màu hoàng kim nhanh chóng ngưng tụ.
- Ăn hiếp lão bà ta?
Tiếng nói của Tần Vũ vang vọng trong không trung, dứt lời, một mũi tên như xé rạch không gian, vượt qua cả thời gian mà lao đến mũi thương của Hạ Lưu Minh.
Như một tia sáng chớp động, nháy mắt xuất hiện, nháy mắt biến mất, nháy mắt lại bùng nổ dữ dội.
Cả bầu trời chói lòa ánh sáng, tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ vô thức mà nhìn không ít người bị mù tạm thời, hai mắt đau rát dữ dội.
Một tiếng bạo nổ ầm vang tận trăm dãy sơn mạch mới dứt, chục mũi thương của Hạ Lưu Minh bị đánh tan trong nháy mắt, thân thể hắn bị một tiễn này chấn lưu, khóe miệng rỉ máu.
Cơ thể Tần Vũ bởi vì vận dụng quá mức Quang Minh Chi Lực, toàn thân bị phản phệ, xương cốt gãy nát toàn bộ.
Sinh linh Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa lập tức ấn quyết, phối hợp với văn tự kỳ dị trên xương đem cơ thể hắn chữa trị.
Lão thái bà không khỏi cảm thán, huyết mạch Bàn Cổ Bất Tử Thần quả nhiên mạnh mẽ siêu việt.
Để làm được như Tần Vũ, e là không còn ai khác.
Hạ Lưu Minh nheo mắt nhìn về phía Tần Vũ, hai con ngươi không khỏi co rút.
"Cái ... cái gì? Ở hạ giới lại có kẻ sở hữu Quang Minh Chi Lực mạnh như vậy?"
Hắn, ngay cả ở thượng giới cũng hiếm khi thấy lực lượng Quang Minh Chi Lực thuần túy và mạnh mẽ bậc này.
Hắn bây giờ vô cùng kiêng kỵ, một Bích Dao sở hữu Tuế Nguyệt Pháp Tắc đã làm hắn đau đầu, bây giờ lại xuất hiện thêm một kẻ sở hữu Quang Minh Chi Lực nồng đậm như vậy, hắn khó mà thủ thắng.
"36 kế, chạy là thượng sách!"
Mẹ nó, chuyến này đúng là lỗ vốn!
Hắn sợ Tần Vũ và Bích Dao đuổi theo, lập tức tung ra hơn chục cái pháp bảo tiêu hao của hắn.
Ngàn mũi thương âm dương ồ ạt lao về phía Bích Dao và đội ngũ Ngạo Dương sau lưng, như một cơn mưa trút xuống sa mạc cằn cỗi một cách thô bạo.
Bích Dao thầm hô không ổn, Tuế Nguyệt Pháp Tắc Lãnh Vực này của nàng cùng lắm chịu được tám trăm mũi thương mà thôi.
Nhưng nàng không thể tránh, một khi tránh huynh đệ trung kiên kia của Tần Vũ sẽ vong mạng, nhưng nếu nàng không tránh, bản thân cũng trọng thương, thậm chí ảnh hưởng Tiên Đài.
Lão Thái bà hô lớn.
- Thiếu chủ, nàng ta không thể chống đỡ loạt công kích này!
Tên kia quả nhiên thâm hiểm, hắn tính toán đủ sâu, Bích Dao mà tránh đi, đương nhiên đám người kia toàn bộ hóa thành vụn phấn, tang chứng vật chứng toàn bộ biến mất.
Mà nàng không tránh, Tần gia cũng tổn thất một đại cao thủ!
Hắn phút cuối vẫn gỡ gạc được món hời lớn.
Hắn ngay cả chân thân cũng hiển lộ, đứng ở giữa không trung vận chuyển pháp quyết muốn nhất kích tất sát đội ngũ của Ngạo Dương.
Tay hắn xoay vần theo chuyển động càn khôn, âm dương tái hợp, tạo thành vòng càn khôn sau lưng hắn, từ chấm đen và chấm trắng, hai đầu mũi thương âm, dương từ từ lộ ra ngoài.
Khí thế vô cùng trang bức dọa người, cả khuôn viên chục dặm xung quanh, trời đất đảo lộn, nương theo vòng càn khôn mà phân chia thành hai vùng sáng tối rõ rệt.
- Một chiêu này vậy mà có thể điên đảo càn khôn!
Tần Vũ không khỏi cảm thán mà kinh hô một câu, công pháp ở thượng giới quả nhiên cao minh hơn hạ giới không ít lần.
Bích Dao không biết từ lúc nào đã đeo lên mặt nạ, nàng đứng giữa Hạ Lưu Minh và Ngạo Dương, ngạo nghễ.
Bích Dao tay kết chưởng ấn kỳ lạ, Tần Vũ chỉ thấy mỗi lần nàng kết ấn, dị tượng của thiên địa càng lúc càng rõ rệt.
Không gian chung quanh nàng như thể chậm lại, phải nói là ngưng đọng mới đúng!
"Tuế Nguyệt Chi Vũ Điệp"
Một con bướm nhỏ màu xanh lam từ từ vỗ cánh từ trên cánh tay nàng bay ra ngoài, nó di động rất chậm rãi, như thể mặc kệ vạn vật xung quanh, nhẹ nhàng lả lướt tiêu diêu tự tại.
Hai ngọn thương âm, dương lao vào vùng Tuế Nguyệt lãnh vực của Bích Dao liền như thể đứng yên bất động, không cách nào trở lại, cũng không cách nào tiến tới.
Lam Dực Vũ Điệp chạm vào đầu mũi thương, cả hai như bị thời gian phong hóa dữ dội, rệu rạo nhanh chóng, rồi hóa thành vụn phấn hư vô, tan biến trong Tuế Nguyệt.
"Lão thiên a, lão bà của ta lại mạnh như vậy!"
Tu vi nàng tuy chưa hồi phục, nhưng lãnh vực của nàng vẫn tự nhiên có thể thi triển ra, bởi thân thể nàng bây giờ, có Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa gia trì, không quá cố kỵ sự phản phệ của lãnh vực pháp tắc nữa.
Ngay lúc này trong cơ thể nàng Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa lần nữa bừng cháy dữ dội, xuôi theo kỳ kinh bát mạch của nàng chống lại sự phản phệ của Tuế Nguyệt Pháp Tắc.
Nói thì chậm, cả hai giao thủ chưa qua mười giây thời gian, để lại hình ảnh tuyệt luân khó quên.
Hạ Lưu Minh giật mình kinh hãi khi thấy chiêu thức của Bích Dao.
- Tuế Nguyệt Pháp Tắc? Ngươi là ai? Bích Dao mỉm cười, nụ cười của nàng làm át cả ánh sáng của thiên địa.
- Là kẻ giết ngươi!
Hạ Lưu Minh giận dữ nói.
- Đại Thừa kỳ mà thôi, trước mặt ta còn dám ngông cuồng?
Hắn quát lớn, sau lưng lại xuất hiện thêm chục mũi thương nữa ầm ầm lao về phía Bích Dao.
Hắn muốn dùng lực lượng phá đi pháp tắc của nàng, tiêu hao nó đến khi cạn kiệt.
- Âm Dương Thôn Thiên Thương của Hạ gia ta, há là thứ ngươi có thể khinh thường?
Hắn ngạo nghễ mà quát.
Vòng càn khôn bát quát hiển hiển lộ lộ dưới chân hắn, tản mát ra uy lực vô cùng vô tận, phủ khắp Bắc Nguyên Thành, làm cả thành chấn động không ngừng.
Tử Yên lúc này mới lú cái mặt ra, hai mắt tròn xoe nhìn Bích Dao:
- Quoa, đại tẩu thật là mạnh!
Thân là chân long nó cảm nhận được uy năng của pháp tắc rất rõ ràng, nó thậm chí còn có thể cảm nhận được uy năng của pháp tắc của Bích Dao mạnh hơn tên mặc áo choàng đen kia nhiều.
Tần Vũ mỉm cười, hắn âm thầm điều động Cửu Lê, Quang Minh Chi Lực ồ ạt tràn ra khắp cơ thể hắn, cả cơ thể hắn phát sáng như một vị Quang Minh Chi Thần ở nhân gian.
Đôi mắt hắn chớp động hoàng kim tinh quang, mỗi động tác của hẳn lưu lại tàn pháp của Quang Minh Chi Lực trong không trung, làm cả không gian như muốn vặn vẹo.
Nhật Nguyệt Tinh Cung nhận được quán đỉnh từ Tần Vũ, phát sáng rực rỡ như thể mặt trời ở nhân gian, mũi tên màu hoàng kim nhanh chóng ngưng tụ.
- Ăn hiếp lão bà ta?
Tiếng nói của Tần Vũ vang vọng trong không trung, dứt lời, một mũi tên như xé rạch không gian, vượt qua cả thời gian mà lao đến mũi thương của Hạ Lưu Minh.
Như một tia sáng chớp động, nháy mắt xuất hiện, nháy mắt biến mất, nháy mắt lại bùng nổ dữ dội.
Cả bầu trời chói lòa ánh sáng, tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ vô thức mà nhìn không ít người bị mù tạm thời, hai mắt đau rát dữ dội.
Một tiếng bạo nổ ầm vang tận trăm dãy sơn mạch mới dứt, chục mũi thương của Hạ Lưu Minh bị đánh tan trong nháy mắt, thân thể hắn bị một tiễn này chấn lưu, khóe miệng rỉ máu.
Cơ thể Tần Vũ bởi vì vận dụng quá mức Quang Minh Chi Lực, toàn thân bị phản phệ, xương cốt gãy nát toàn bộ.
Sinh linh Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa lập tức ấn quyết, phối hợp với văn tự kỳ dị trên xương đem cơ thể hắn chữa trị.
Lão thái bà không khỏi cảm thán, huyết mạch Bàn Cổ Bất Tử Thần quả nhiên mạnh mẽ siêu việt.
Để làm được như Tần Vũ, e là không còn ai khác.
Hạ Lưu Minh nheo mắt nhìn về phía Tần Vũ, hai con ngươi không khỏi co rút.
"Cái ... cái gì? Ở hạ giới lại có kẻ sở hữu Quang Minh Chi Lực mạnh như vậy?"
Hắn, ngay cả ở thượng giới cũng hiếm khi thấy lực lượng Quang Minh Chi Lực thuần túy và mạnh mẽ bậc này.
Hắn bây giờ vô cùng kiêng kỵ, một Bích Dao sở hữu Tuế Nguyệt Pháp Tắc đã làm hắn đau đầu, bây giờ lại xuất hiện thêm một kẻ sở hữu Quang Minh Chi Lực nồng đậm như vậy, hắn khó mà thủ thắng.
"36 kế, chạy là thượng sách!"
Mẹ nó, chuyến này đúng là lỗ vốn!
Hắn sợ Tần Vũ và Bích Dao đuổi theo, lập tức tung ra hơn chục cái pháp bảo tiêu hao của hắn.
Ngàn mũi thương âm dương ồ ạt lao về phía Bích Dao và đội ngũ Ngạo Dương sau lưng, như một cơn mưa trút xuống sa mạc cằn cỗi một cách thô bạo.
Bích Dao thầm hô không ổn, Tuế Nguyệt Pháp Tắc Lãnh Vực này của nàng cùng lắm chịu được tám trăm mũi thương mà thôi.
Nhưng nàng không thể tránh, một khi tránh huynh đệ trung kiên kia của Tần Vũ sẽ vong mạng, nhưng nếu nàng không tránh, bản thân cũng trọng thương, thậm chí ảnh hưởng Tiên Đài.
Lão Thái bà hô lớn.
- Thiếu chủ, nàng ta không thể chống đỡ loạt công kích này!
Tên kia quả nhiên thâm hiểm, hắn tính toán đủ sâu, Bích Dao mà tránh đi, đương nhiên đám người kia toàn bộ hóa thành vụn phấn, tang chứng vật chứng toàn bộ biến mất.
Mà nàng không tránh, Tần gia cũng tổn thất một đại cao thủ!
Hắn phút cuối vẫn gỡ gạc được món hời lớn.
Danh sách chương