Bóng lưng của Gia Cát Thượng Quan càng lúc càng nhỏ, thẳng cho đến khi chỉ còn một chấm đen trên bầu trời, Tần Vũ mới dời ánh mắt đi chỗ khác.

"Thú vị!"

Tần Vũ tự nhủ với bản thân, đoạn hắn cũng bắt đầu thả cước bộ mà rời đi.

Tên Gia Cát Thượng Quan này cũng không phải kẻ tầm thường, chủ đích của hắn ngày hôm nay chính là thăm dò đại ý của Tần Vũ đối với kế hoạch Tiên Minh.

Ngược lại, thông qua Gia Cát Thượng Quan, Tần Vũ cũng hiểu rõ, nước cờ này của hắn đã có Gia Cát Cổ Gia hậu thuẫn.

Nói đơn giản dễ hiểu, Tần Vũ đẩy quân chốt lên một bước, quân mã liền áp ở phía sau, đối phương muốn ăn quân tốt, cũng phải tính đến chuyện quân mã ở phía sau đánh lên.

Nhưng nếu để con tốt qua sông, ắt sẽ trở thành hiểm họa khôn lường.

Đánh cờ chính là như vậy, mỗi bước đi phải tính toán cẩn thận, nếu không chỉ có thể chịu trận dâng quân cờ của mình cho đối thủ ăn mất mà thôi.

Ngược lại đối thủ muốn chặn con tốt này lại, chỉ có thể điều quân cờ khác nhìn chằm chằm vào vị trí mà con tốt có thể tiến đến, chờ con chốt nóng nảy bước qua, liền lập tức nuốt trọn.

Tuy đây là cờ đạo, nhưng mà đạo tính toán bố cục mưu kế cũng tương tự như vậy, cả hai nhìn chằm chằm vào từng đường đi nước bước của nhau, chỉ khi chuẩn bị xong xuôi, mới bắt đầu quyết đấu.

Hiện tại, Tần Vũ và Hạ Ngụy Uyên chính là đang đánh cờ, hạ xuống bố cục của bản thân, chờ đối phương sai sót liền tấn công dồn dập.

Nước cờ của Hạ Ngụy Uyên chính là Trung Nguyên và Ám Thiên, còn nước cờ của Tần Vũ chính là Đông Tây nhị vực và Tiên Minh.

Phía nam Trung Nguyên, chính là sông của ván cờ, chỉ cần quân tốt của một trong hai bên qua sông, chính là lúc khai chiến.

Bởi vậy nên cả hai bên đều khơi mao chiến tranh ở Thảo Nguyên Phía Nam Trung Nguyên.

Và việc còn lại, chính là chờ đợi thời cơ!

Trong lúc đó, cả hai đều phải đánh những nước cờ hậu thuẫn, tìm quân mã trấn giữ cho quân tốt.

Tần Vũ chính là đang trên con đường tìm những quân mã ấy.

Chỉ là những quân cờ mạnh như quân xe, lại chưa thể xuất vị.

"Trung Thổ thế lực, ta muốn xem xem các ngươi sẽ ngồi yên đến bao giờ?"

Ánh mắt Tần Vũ lóe lên tinh quang trong phút chốc, rồi nở một nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Tần Vũ phi hành vô cùng nhanh, chỉ trong thoáng chốc đã trở về Trung Châu thành.

Hắn tiện đường ghé qua Hồng Lâu, đúng lúc Nam Cung Uyển Nhi đang thưởng trà.

- Uyển Nhi, hôm nay nàng có tâm sự gì mà lại ngồi đây thưởng trà một mình? Nam Cung Uyển Nhi uyển chuyển đáp lời.

- Còn chẳng phải vì đợi chàng sao?

Tần Vũ mỉm cười vui vẻ với giai nhân, tùy ý mà ngồi xuống.

Tỳ nữ phục vụ ở đây lập tức tiến lên rót trà cho hắn.

Nước trà ấm, khói bốc lên nghi ngút, mang theo hương thơm dễ chịu lan tỏa khắp không gian.

Hắn nâng chén trà một hơi uống cạn, tay lại với lấy miếng bánh ở phụ cận, ăn một miếng ngon lành.

- Xem ra hôm nay tâm trạng của chàng rất vui vẻ!

Tần Vũ khẽ gật đầu.

- Sáng nay, ta gặp được một tên thú vị!

Nam Cung Uyển Nhi khoát tay cho tỳ nữ lui ra ngoài, tự mình phục vụ cho Tần Vũ.

Nàng đứng dậy, châm lại ấm trà, tiện thể hỏi han.

- Là người của thượng cổ gia tộc?

- Ừm, hắn gọi là Gia Cát Thượng Quan!

- Y chẳng phải là người kế vị tiếp theo của Gia Cát cổ gia sao?

- Đúng vậy, hắn là muốn thăm dò ta! Tuy vậy, hắn cũng tiết lộ cho ta một vài thông tin quan trọng.

Nam Cung Uyển Nhi khẽ gật đầu.

Nàng là người hiểu chuyện, phàm là chuyện Tần Vũ không muốn nói, nàng tất sẽ không tò mò.

Nhưng đại ý nàng vẫn đoán ra được, nhất định Gia Cát Thượng Quan vì chuyện Tiên Minh mà đến, còn thông tin quan trọng mà Tần Vũ nhắc đến, khả năng là sự ủng hộ của hắn đối với kế hoạch của Tần Vũ.

- Vân Lam Tông đã tiến hành Nội Tộc Nghị Sự!

Nam Cung Uyển Nhi như thể tùy ý nói, nhưng thực chất là mang tình báo đến cho Tần Vũ.

- Rốt cuộc cũng chịu hành động!

- Sức ép đến từ phía đệ tử của Trung Châu Thiên Kiêu Hội ở Vân Lam Tông không hề nhỏ, làm cho các vị trưởng lão không thể không nghị sự. Chênh lệch lợi ích giữa hai bên, đã làm cho không ít gia tộc của các đệ tử khác có ý định muốn gia nhập Tiên Minh, làm cho đệ tử thuộc thế lực của Tiên Minh càng lúc càng đông.

Tần Vũ nở một nụ cười thỏa mãn. Tình hình của Vân Lam Tông so với Thanh Vân Tông mà nói, cũng không khá hơn là bao.

- Nhưng theo như thiếp thấy, khả năng bọn họ vẫn sẽ án binh bất động trước việc gia nhập Tiên Minh.

Tần Vũ gật đầu đồng tình với nàng.

Thứ nhất, Tông Môn không phải hạng thế lực tầm thường, việc đầu tiên họ làm khi nghị sự chính là giải quyết vấn đề chênh lệch tài nguyên giữa hai bên, sau đó, nếu không có phương án tối ưu, họ mới tính đến chuyện gia nhập Tiên Minh hay không.

Đó là điểm khác biệt giữa thế lực lớn, và các thế lực nhỏ.

Các gia tộc nhỏ không có nhiều tích lũy, và chỗ dựa để có thể đối kháng, giằng co lâu dài, nên chỉ có thể quy hàng.

Còn các thượng cổ thế lực mà nói, tích lũy bọn họ không thiếu, hơn nữa, biến cố và khủng hoảng như hiện tại cũng không phải là lần đầu gặp.

- Bọn họ nhất định sẽ ngấm ngầm phân biệt đối xử với đệ tử thuộc Tiên Minh, và không thuộc Tiên Minh.

- Nói như vậy, huynh đã có đối sách!

Tần Vũ khẽ gật đầu.

Tất nhiên hắn đã có đối sách, một thứ mà người hiện đại vẫn hay áp dụng, biểu tình chính trị!

Hắn vẫn đang chờ thượng cổ thế lực hạ quân cờ chèn ép trong âm thầm đó xuống, rồi hắn mới có thể hạ quân cờ chí mạng này xuống bàn cờ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện