Vương Nhĩ Cát Đa nghe xong kế hoạch của Tần Vũ cũng không có ngay lập tức lên tiếng đáp ứng, hắn cẩn thận nói.

- Tần đệ, kế hoạch này của đệ liên can quá nhiều thứ hệ trọng, ta không thể đưa ra câu trả lời ngay bây giờ, mong đệ hiểu cho ta, ... ừm, hay là thế này, đệ cho ta ba ngày thời gian, ta sẽ suy nghĩ cặn kẽ về việc này, nhất định ta sẽ cho đệ một câu trả lời thỏa đáng.

Tần Vũ khẽ gật đầu, đối phương không trực tiếp từ chối, ít nhất vẫn còn có cơ hội, trong ba ngày này, hắn sẽ có cách thuyết phục đối phương.

Dẫu sao, thao túng tâm lý vẫn là nghề của hắn!

- Vương huynh không cần phải vội, cứ từ từ suy nghĩ rồi hãy trả lời đệ, đệ cũng biết việc này vô cùng hệ trọng!

- Đa tạ lão đệ đã hiểu cho ta!

Tần Vũ khoát tay, vui vẻ nói với hắn.

- Vương huynh, chúng ta tạm thời gác chính sự qua một bên, ta dẫn huynh đi uống rượu!

Cát Đa thoáng chút bất ngờ, song, hắn lại vui vẻ đáp ứng.

- Hảo!

Trời lúc này cũng đã sáng, ánh nắng ban mai đã len lỏi qua mọi ngóc ngách của Trung Châu thành.

Càng đi dần về phía đại môn, càng dễ nghe thấy âm thanh huyên náo ở bên ngoài.

So với tưởng tượng của Vương Nhĩ Cát Đa, Trung Châu thành thực tế phồn hoa và nhộn nhịp hơn hẳn.

So với phương Bắc, phương Nam quả nhiên là vùng đất trù phú.

Hắn và Tần Vũ bước chân ra khỏi đại môn của Tần gia, dòng người lập tức giãn ra, như thể nước rẽ lối, để lại cho bọn họ một con đường trống trải ở phía trước.

"Xem ra uy danh của Tần Vũ, và Tần gia ở Trung Châu thành quả thực không nhỏ!"

Suy nghĩ này của hắn quả thực không sai, uy vọng của Tần gia bây giờ như mặt trời ban trưa, không ai là không biết, không ai là không tỏ.

Tần Vũ như thể quá quen với việc này, hắn thong dong đi trước, Cát Đa mới vội bước lên sánh vai cùng hắn mà đi.

Hai người vừa đi, vừa ngắm cảnh, vừa trò chuyện đôi ba câu chuyện phiếm.

Gương mặt lạ lẫm của Cát Đa, lại thêm việc đi ngang hàng với Tần Vũ làm cho không ít người tò mò nhìn sang phía bọn họ, tuy không dám nhìn thẳng, nhưng bọn họ cũng cố gắng nhìn qua một chút, rồi bắt đầu suy đoán.

Cũng may trước đó Tần Vũ đã đưa cho y một bộ trang phục của tu sĩ phương Nam, nếu không quả thực sẽ còn hấp dẫn nhiều sự chú ý hơn nữa.

Hai người thả cước bộ đi về phía Hồng Lâu ở nơi xa xa.

Tần Vũ không ngừng kể cho hắn nghe về sự tích ở Hồng Lâu cùng với ẩm thực đặc trưng của phương Nam.

- Ha ha, Tần đệ, ta thấy ẩm thực Hoàng gia Phương Bắc, hay đặc sản phương Nam cũng không thể nào so được với khô trâu của đệ!

- Ha ha ...

Tần Vũ cũng phá lên cười sảng khoái.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã lên đến tầng cao nhất của Hồng Lầu.

Cát Đa ngồi xuống một cái bàn tròn kỳ lạ.

Lạ ở chỗ chính giữa cái bàn có khoét một cái lỗ hình tròn.

Hắn quả thực tò mò không biết tại sao người phương Nam lại khoét cái lỗ hình tròn như vậy? Tần Vũ nhìn ánh mắt của Cát Đa liền đoán được suy nghĩ của y, chậm rãi nói.

- Đây là loại bàn đặc biệt của Hồng Lâu, có thể dùng để nướng món ăn trực tiếp trên bàn.

Hắn vừa nói xong, một thị nữ đã mang lên một cái bếp than, đặt vào chính giữa của cái bàn tròn.

Than hồng nổ tí tách từng hồi.

Tần Vũ đặt lên vỉ nướng một miếng khô trâu, mùi hương dưới sự dẫn dắt của ngọn lửa dần lan tỏa ra khắp không trung.

Cát Đa ánh mắt sớm đã sáng rực, đây đúng là món khoái khẩu của hắn!

Miếng khô trâu dần khô lại, nước trong miếng thịt nhỏ xuống than hồng bên dưới kêu lên mấy tiếng xèo xèo, càng làm kích thích vị giác của người ngồi cạnh bếp lửa.

Cát Đa ôn dưỡng tính ra là không tệ nhưng không nhịn được trước sự hấp dẫn của món này, hắn nâng ly rượu lên, nói.

- Nào, ta mời đệ!

Cụng ly xong hắn uống ực vội một cái, như thể che đi cái nuốt nước bọt của bản thân hắn vậy.

Tần Vũ khẽ mỉm cười vui vẻ, hắn gắp miếng khô trâu ra ngoài đĩa ngọc, thị nữ lập tức tiến lên thay hắn xé nhỏ ra từng miếng.

- Vương huynh, mời!

Tần Vũ đưa tay mời hắn thưởng thức miếng đầu tiên.

Cát Đa nhai miếng khô trâu trong miệng, vị ngọt của thịt hòa tan trong miệng hắn, một hương vị đã quá lâu rồi hắn mới cơ hội được thưởng thức lại.

- Này, Tần đệ, Hồng Lâu ở Thương Quốc có bán món này không?

Cát Đa cười cười hỏi dò Tần Vũ.

Tần Vũ chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt Cát Đa như thể nhìn thấy vàng vậy.

Có lẽ trong tương lai, Cát Đa hắn sẽ thường xuyên lui tới Thương Quốc.

Cát Đa cảm thán thành lời.

- Vậy mà đệ không nói sớm với ta a!

Tần Vũ lại nói tiếp.

- Nhưng có điều, số lượng khô trâu này ở Thương Quốc vô cùng hạn chế!

Cát Đa ngạc nhiên hỏi lại.

- Tại sao?

Tần Vũ từ tốn giải thích.

- Món khô trâu này được làm từ thịt của Sơn Ngưu đặc biệt của Tần gia trang trại.

Cát Đa miệng vẫn nhai khô trâu, nhưng ánh mắt đã nhìn chăm chăm vào Tần Vũ nghe hắn giải thích.

- Sơn Ngưu nuôi ở trang trại Tần gia mỗi ngày đều được cho ăn bảy loại linh thảo tuyển chọn, sử dụng trận pháp thời tiết tạo điều kiện lý tưởng cho nó phát triển. Miếng thịt trâu khi còn tươi sẽ có vân mỡ xen kẽ vân thịt như tuyết, khi nướng lên mới có thể đảm bảo được độ ẩm, độ mềm và thơm mà không làm khô cứng thịt. Thứ này gọi là Sơn Ngưu Hoa Tuyết!

- Kỳ công như vậy!

Tần Vũ khẽ gật đầu.

Miếng khô trâu ngày trước hắn đưa cho Cát Đa ăn, chỉ là loại thịt Sơn Ngưu tùy tiện mà thôi, nhưng mà với hương liệu mà Tần Vũ ướp nó đã ngon đến khó quên.

Bây giờ, với loại thịt Sơn Ngưu này càng làm cho Cát Đa thấy quyến luyến không thể quên.

- Chậc! Tần đệ, ngươi xem, có thể cho ta một chút đặc quyền ưu tiên ở Thương Quốc hay không?

- Vương huynh, cái này huynh không nói, đệ cũng đã có ý định tặng huynh một lệnh bài Hoàng Kim của Hồng Lâu.

Tần Vũ vừa nói, vừa lấy ra một tấm thẻ bài đưa cho Cát Đa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện