Cao thủ Độ Kiếp kỳ của thượng giới quả nhiên có môn đạo, lâm trận gặp nguy cũng không lúng túng.

Tên kia ở bên trong Ngũ Hành Sơn trong lòng không khỏi một trận mồ hôi lạnh.

Chữ Cấm kia của Tần Vũ, dường như muốn áp chế hắn triệt để, uy áp của một chữ Cấm này càng lúc càng tăng, dường như muốn phong bế cả luồng chân khí chảy trong nội thể hắn.

Trong nhận thức của tên này, Tần Vũ chỉ mới vừa qua trăm tuổi, thời gian tu đạo chưa quá trăm năm, vậy mà nắm giữ Cấm Chú không thua kém gì hắn, vốn dĩ là một kẻ đến từ thượng giới.

"Điều này ... làm sao có thể?"

Lúc này, hắn biết nếu hắn còn giấu át chủ bài, tất sẽ bại.

Một giọt tinh huyết của hắn bay ra từ mi tâm, nương theo ngón tay hắn vẽ lên trên không trung một chữ Giải.

Chữ Giải bên trong Ngũ Hành Sơn bừng sáng rực rỡ, đem uy áp và pháp lực của chữ Cấm kia đánh tan.

Trận pháp của Ngũ Hành Sơn dưới áp lực của một chữ Giải này cũng có dấu hiệu muốn bị hóa giải, trận văn không ngừng tản mát ra chân khí loạn lưu.

Tần Vũ nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ thú vị.

Ngũ Hàng Sơn rung chấn kịch liệt bởi sự giao phong của hai đạo Cấm Chú.

Thi triển cấm chú lần thứ hai, đã rút gần một nửa phần tư chân khí còn lại của tên Đội trưởng Hạ gia.

Hắn không tiếc tiêu hao lớn như vậy chính là muốn phá phong lao ra ngoài càng sớm càng tốt.

Hắn há miệng, phun ra một đạo phi kiếm, đây là pháp bảo bản mệnh của hắn.

Lợi dụng lúc trận pháp của Ngũ Hành Sơn suy yếu, hắn lập tức điên cuồng oanh kích quang mang hộ tráo của Ngũ Hành Sơn.

Tần Vũ vừa chú ý đến tên Đội trưởng Hạ gia vừa quan sát thông tin của Ngũ Hành Sơn trên hệ thống.

Độ bền của Ngũ Hành Sơn liên tục giảm sút, lực công kích của y không tệ, không chỉ công pháp quang mang hộ tráo của Ngũ Hành Sơn, mà còn có thể gây ra tổn hại đến nó.

Tần Vũ hắn đây là muốn thăm dò thực lực của đối phương.

Nếu hắn thực sự muốn hắn ta chết, thì hắn ta không thể nào cầm cự lâu như hiện tại.

Tần Vũ hầu như không gia cố thêm Ngũ Hành Sơn, hay gia trì Cấm Chú "Cấm" kia, mặc cho hắn công phá.

Cát Đa trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ nghi hoặc, môi hắn mấp máy tính nói mấy lần, nhưng lại thôi, bởi hắn nghĩ hẳn là Tần Vũ có dụng ý riêng của bản thân.

"Đinh! Xác nhận khóa Định vị mục tiêu!"

Âm thanh của hệ thống vang lên sau mệnh lệnh của Tần Vũ, lúc này hắn lại cười quỷ dị, làm cho tên Đội trưởng Hạ gia sắp thoát khốn kia cũng phải chột dạ.

Lòng hắn càng lúc càng gấp gáp, không khí cứ quỷ dị khác thường, hắn đoán không ra suy nghĩ của đối phương!

"Mẹ kiếp!"

Hắn văng tục một câu, dồn toàn lực oanh một kích cuối cùng chấn nát Ngũ Hành Sơn.

ẦM!

Ngũ Hành Sơn dưới một kiếm chiêu này của hắn vỡ tan tành, ngay khi hắn thoát khốn lập tức dùng Huyết Độn mà bỏ chạy.

Bách Quỷ Binh Đoàn có ý muốn đuổi theo, lập tức bị Tần Vũ cản lại.

Ngay cả Cát Đa cũng rơi vào tầng tầng lớp lớp mù mịt khó hiểu.

Ngược lại tên kia, may mắn đào thoát không nghĩ gì nhiều, cứ cắm đầu cắm cổ mà tháo chạy về Trung Nguyên.

Tần Vũ nhìn lên Mini Map, ánh mắt vô cùng thỏa mãn.

"Hạ gia a Hạ gia, con chó săn ngoan ngoãn này của các ngươi sẽ giúp bổn thiếu gia ta tiết kiệm không ít công sức nha!"

Cát Đa tặc lưỡi nói.

- Tại sao đệ lại buông tha cho hắn? Tần Vũ chỉ mỉm cười, trả lời hắn một cách khoan thai.

- Đệ chẳng qua là thả con săn sắt bắt con cá rô mà thôi!

Cát Đa nhìn hắn đầy hàm ý, lại nói:

- Phương pháp mà bọn họ dùng để liên lạc rất phức tạp, lần truy tung này của đệ, e là dã tràng se cát rồi!

Tần Vũ cười trừ, không nhanh không chậm mà nói.

- Điều này đệ đương nhiên hiểu rõ, nhưng ít nhất chúng ta phải có được manh mối đầu tiên!

Chân tướng ở bên trong tất nhiên Tần Vũ sẽ không nói cho Cát Đa.

Việc còn lại, hắn sẽ giao cho Long Đầu tiếp tục phụ trách.

- Cát Đa huynh, ta đưa huynh về Tần phủ chữa thương!

Tần Vũ tùy ý nói, rồi ra hiệu cho thủ hạ khởi hành.

Cát Đa từ lúc được giải vây đến bây giờ luôn được Dược Sư của Tần gia chữa trị, thương thế cũng không còn quá nghiêm trọng.

...

Tần phủ, hậu viện dành cho khách quý.

- Thì ra là như vậy!

Tần Vũ thở hắt ra một hơi, hắn đáp lại câu chuyện dài của Cát Đa như thể lần đầu tiên hắn biết đến việc Dị giáo xâm nhập vào Tam Đại Thiên Triều.

Cát Đa nghe hắn nói vậy, trong lòng cũng thở ra được một hơi nhẹ nhõm, xem ra chuyến này hắn mạo hiểm cũng không có uổng công.

Ít nhất hắn đã đem được thông tin tối quan trọng đến với Tần Vũ.

Hành động nhỏ này của Tần Vũ đã làm cho Cát Đa cảm thấy trân trọng cả quá trình mạo hiểm tính mạng này hơn hẳn.

- Cát Đa huynh, ta có kế sách này, có lẽ cần huynh chấp thuận!

- Là kế gì?

Cát Đa khẽ nhíu mày, hỏi lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện