Cát Đa nhận thức rất rõ ràng về xuất thân của đám người dị giáo này, bọn chúng đều đến từ thượng giới!
Vậy mà chiến sự bên dưới xảy ra theo chiều hướng hoàn toàn ngược lại với những gì hắn suy đoán.
Tu sĩ của Tần gia hoàn toàn kiểm soát thế trận!
Hắn vốn biết tu sĩ của Tần gia không tầm thường, nhưng không nghĩ đến bọn họ hoàn toàn có thể siêu việt tu sĩ đến từ thượng giới.
Chênh lệch lực lượng là một chuyện, vấn đề này quá rõ ràng, thứ hắn thấy ở đây là chiến pháp, trận pháp và sự phối hợp của một tổ đội tu sĩ, bọn họ phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, bài bản và chặt chẽ không một kẻ hỡ.
Cho dù là mười đấu mười thì Cát Đa hắn cũng chắc chắn một điều rằng tu sĩ Tần gia vẫn có thể kiểm soát nhịp độ trận chiến.
"Hoàn hảo! Một đội binh sĩ hoàn hảo!"
Hắn thân là Thái tử của một Thiên Triều, trong tay cũng nắm giữ binh lực, đương nhiên cũng có khát vọng sở hữu những chiến binh tinh nhuệ và thiện chiến như Bách Quỷ Quân Doanh.
Bây giờ hắn đã hiểu rõ hơn về mục đích cũng như lý do mà đám người ngoại tộc kia phải cấu kết với Tam Đại Thiên Triều.
Hạ gia thì hắn không rõ, nhưng việc điều động một lượng lớn tu sĩ hạ xuống hạ giới có lẽ cũng là một vấn đề không nhỏ.
Nên hắn suy đoán, chỉ với binh lực của một trong hai phe đều không đủ khả năng hoàn toàn áp chế Tần gia, chứ đừng nói gì đến Tiên Minh mới thành lập gần đây, một liên minh có không ít Thượng Cổ thế lực.
Ở cách đó một khoảng an toàn, tên Đội trưởng Hạ gia thấy tình thế càng lúc càng bất lợi, đồng đội thì liên tục bỏ mạng, hắn liền quyết định rút lui.
Dù sao chủ tử của hắn cũng không nói hắn phải quyết tử vì nhiệm vụ, hắn vẫn có cơ hội bảo mệnh.
Hắn nở một nụ cười mỉa mai Tần gia, cảm đám người kia dường như không phát giác ra sự hiện diện của hắn.
Nếu không, tại sao đến bây giờ vẫn chưa ra tay với hắn? "Khặc khặc, rốt cuộc cũng chỉ là lũ chó ngáp phải ruồi!"
Tần Vũ khẽ nhíu mày, tên của tên Đội trưởng Hạ gia đã bắt đầu di chuyển trong tầm kiểm soát của [Thần Nhãn].
"Hắn lựa chọn bỏ chạy?"
Tần Vũ cười nhạt một cách quỷ dị.
- Muốn chạy?
Lời của hắn làm cho Cát Đa ngạc nhiên, đám người bên dưới đều đang bị Bách Quỷ Quân Doanh vây hãm, đâu có tên nào thoát khỏi vòng vây?
Một tia Lôi Chỉ phá không lao đến chỗ tên Đội trưởng Hạ gia.
Oành!
Pháp bảo phòng ngự trên tay hắn ta bị một tia Lôi Chỉ này của Tần Vũ oanh cho nứt nẻ tràn lan như mạng nhện.
Dù chỉ là pháp bảo phòng ngự tiêu hao, nhưng lực phá hoại bực này đã vượt qua lực lượng mà một Đại Thừa kỳ tu sĩ nên có.
Hắn ta kinh hãi nhìn đối phương.
Bây giờ hắn mới thực sự nhận ra rằng mật thám mà Hạ gia có không hề cường điệu hóa sức mạnh của Tần Vũ, mọi thứ ghi trong mật thám là sự thật, hắn thật sự sở hữu sức mạnh vượt cấp!!!
Thứ mà ngay cả khi ở Hạ gia cũng chỉ có thể thấy ở trên người các thiên tài đỉnh cấp như gia chủ.
Nhưng bây giờ không phải là lúc hắn nghĩ đến việc này, hắn cần bảo mạng thoát khỏi tầm công kích của Tần Vũ.
Cát Đa ở một bên sớm đã ngạc nhiên đến mức há to cái miệng.
Y lén nhìn Tần Vũ, chỉ thấy tên này vẫn vô cùng đạo mạo bình tĩnh, chẳng lẽ ngay từ đầu Tần Vũ đã phát giác ra tên kia?
Tần Vũ bá khí nhàn nhạt nói:
- Ngươi nghĩ Trung Châu là nơi các ngươi muốn đến là đến? Muốn đi là đi?
Tên Đội trưởng Hạ gia cười lớn:
- Ha ha ha, tiểu tử, ngươi cho rằng muốn giữ chân ta là có thể?
Tần Vũ cười càng lớn hơn, đáp trả hắn:
- Ồ, vậy ngươi nói xem?
Dứt lời, Ngũ Hành Sơn theo sự điều động của Tần Vũ lập tức hiển hóa, vây lấy tên kia vào bên trong.
"Cái gì?"
Ngay từ ban đầu Tần Vũ đã thả Ngũ Hành Sơn dưới chân của hắn, mà ngược lại hắn ta lại không hề hay biết một chút nào.
Một chữ Cấm huyết sắc được Tần Vũ đánh lên không trung, toàn bộ Ngũ Hành Sơn lập tức bị phong tỏa.
Tên kia lập tức cảm nhận được sự uy hiếp sâu sắc đến từ Ngũ Hành Sơn và một chữ Cấm kia.
Toàn bộ chân khí ở bên trong Ngũ Hành Sơn bị rút cạn, mặt hắn liền biến sắc.
Một khi hắn không thể đánh vỡ phòng ngự của Ngũ Hành Sơn trước khi cạn kiệt chân khí trong đan điền, hắn sẽ rơi vào tay của kẻ đang cưỡi Giao Long kia.
Nhìn nụ cười trên khóe miệng Tần Vũ, hắn càng cảm thấy cay cú, một tên tiểu bối ở hạ giới lại dám dùng cái thái độ ngạo mạn này mà nhìn hắn.
- Điêu trùng tiểu kỹ!
Hắn mạnh miệng đáp trả Tần Vũ, rồi dùng toàn lực oanh phá Ngũ Hành Sơn.
Tên Đội trưởng Hạ gia vẽ lên không trung một chữ Giải bằng một phần mười chân khí trong nội thể, gia trì thêm tinh huyết của yêu thú thượng giới.
Chữ Giải vừa hiện, chữ Cấm của Tần Vũ đã có dấu hiệu lung lay như thể sắp tan biến.
- Luận về cấm chú, ta còn rõ hơn ngươi!
Vậy mà chiến sự bên dưới xảy ra theo chiều hướng hoàn toàn ngược lại với những gì hắn suy đoán.
Tu sĩ của Tần gia hoàn toàn kiểm soát thế trận!
Hắn vốn biết tu sĩ của Tần gia không tầm thường, nhưng không nghĩ đến bọn họ hoàn toàn có thể siêu việt tu sĩ đến từ thượng giới.
Chênh lệch lực lượng là một chuyện, vấn đề này quá rõ ràng, thứ hắn thấy ở đây là chiến pháp, trận pháp và sự phối hợp của một tổ đội tu sĩ, bọn họ phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, bài bản và chặt chẽ không một kẻ hỡ.
Cho dù là mười đấu mười thì Cát Đa hắn cũng chắc chắn một điều rằng tu sĩ Tần gia vẫn có thể kiểm soát nhịp độ trận chiến.
"Hoàn hảo! Một đội binh sĩ hoàn hảo!"
Hắn thân là Thái tử của một Thiên Triều, trong tay cũng nắm giữ binh lực, đương nhiên cũng có khát vọng sở hữu những chiến binh tinh nhuệ và thiện chiến như Bách Quỷ Quân Doanh.
Bây giờ hắn đã hiểu rõ hơn về mục đích cũng như lý do mà đám người ngoại tộc kia phải cấu kết với Tam Đại Thiên Triều.
Hạ gia thì hắn không rõ, nhưng việc điều động một lượng lớn tu sĩ hạ xuống hạ giới có lẽ cũng là một vấn đề không nhỏ.
Nên hắn suy đoán, chỉ với binh lực của một trong hai phe đều không đủ khả năng hoàn toàn áp chế Tần gia, chứ đừng nói gì đến Tiên Minh mới thành lập gần đây, một liên minh có không ít Thượng Cổ thế lực.
Ở cách đó một khoảng an toàn, tên Đội trưởng Hạ gia thấy tình thế càng lúc càng bất lợi, đồng đội thì liên tục bỏ mạng, hắn liền quyết định rút lui.
Dù sao chủ tử của hắn cũng không nói hắn phải quyết tử vì nhiệm vụ, hắn vẫn có cơ hội bảo mệnh.
Hắn nở một nụ cười mỉa mai Tần gia, cảm đám người kia dường như không phát giác ra sự hiện diện của hắn.
Nếu không, tại sao đến bây giờ vẫn chưa ra tay với hắn? "Khặc khặc, rốt cuộc cũng chỉ là lũ chó ngáp phải ruồi!"
Tần Vũ khẽ nhíu mày, tên của tên Đội trưởng Hạ gia đã bắt đầu di chuyển trong tầm kiểm soát của [Thần Nhãn].
"Hắn lựa chọn bỏ chạy?"
Tần Vũ cười nhạt một cách quỷ dị.
- Muốn chạy?
Lời của hắn làm cho Cát Đa ngạc nhiên, đám người bên dưới đều đang bị Bách Quỷ Quân Doanh vây hãm, đâu có tên nào thoát khỏi vòng vây?
Một tia Lôi Chỉ phá không lao đến chỗ tên Đội trưởng Hạ gia.
Oành!
Pháp bảo phòng ngự trên tay hắn ta bị một tia Lôi Chỉ này của Tần Vũ oanh cho nứt nẻ tràn lan như mạng nhện.
Dù chỉ là pháp bảo phòng ngự tiêu hao, nhưng lực phá hoại bực này đã vượt qua lực lượng mà một Đại Thừa kỳ tu sĩ nên có.
Hắn ta kinh hãi nhìn đối phương.
Bây giờ hắn mới thực sự nhận ra rằng mật thám mà Hạ gia có không hề cường điệu hóa sức mạnh của Tần Vũ, mọi thứ ghi trong mật thám là sự thật, hắn thật sự sở hữu sức mạnh vượt cấp!!!
Thứ mà ngay cả khi ở Hạ gia cũng chỉ có thể thấy ở trên người các thiên tài đỉnh cấp như gia chủ.
Nhưng bây giờ không phải là lúc hắn nghĩ đến việc này, hắn cần bảo mạng thoát khỏi tầm công kích của Tần Vũ.
Cát Đa ở một bên sớm đã ngạc nhiên đến mức há to cái miệng.
Y lén nhìn Tần Vũ, chỉ thấy tên này vẫn vô cùng đạo mạo bình tĩnh, chẳng lẽ ngay từ đầu Tần Vũ đã phát giác ra tên kia?
Tần Vũ bá khí nhàn nhạt nói:
- Ngươi nghĩ Trung Châu là nơi các ngươi muốn đến là đến? Muốn đi là đi?
Tên Đội trưởng Hạ gia cười lớn:
- Ha ha ha, tiểu tử, ngươi cho rằng muốn giữ chân ta là có thể?
Tần Vũ cười càng lớn hơn, đáp trả hắn:
- Ồ, vậy ngươi nói xem?
Dứt lời, Ngũ Hành Sơn theo sự điều động của Tần Vũ lập tức hiển hóa, vây lấy tên kia vào bên trong.
"Cái gì?"
Ngay từ ban đầu Tần Vũ đã thả Ngũ Hành Sơn dưới chân của hắn, mà ngược lại hắn ta lại không hề hay biết một chút nào.
Một chữ Cấm huyết sắc được Tần Vũ đánh lên không trung, toàn bộ Ngũ Hành Sơn lập tức bị phong tỏa.
Tên kia lập tức cảm nhận được sự uy hiếp sâu sắc đến từ Ngũ Hành Sơn và một chữ Cấm kia.
Toàn bộ chân khí ở bên trong Ngũ Hành Sơn bị rút cạn, mặt hắn liền biến sắc.
Một khi hắn không thể đánh vỡ phòng ngự của Ngũ Hành Sơn trước khi cạn kiệt chân khí trong đan điền, hắn sẽ rơi vào tay của kẻ đang cưỡi Giao Long kia.
Nhìn nụ cười trên khóe miệng Tần Vũ, hắn càng cảm thấy cay cú, một tên tiểu bối ở hạ giới lại dám dùng cái thái độ ngạo mạn này mà nhìn hắn.
- Điêu trùng tiểu kỹ!
Hắn mạnh miệng đáp trả Tần Vũ, rồi dùng toàn lực oanh phá Ngũ Hành Sơn.
Tên Đội trưởng Hạ gia vẽ lên không trung một chữ Giải bằng một phần mười chân khí trong nội thể, gia trì thêm tinh huyết của yêu thú thượng giới.
Chữ Giải vừa hiện, chữ Cấm của Tần Vũ đã có dấu hiệu lung lay như thể sắp tan biến.
- Luận về cấm chú, ta còn rõ hơn ngươi!
Danh sách chương