Nghị sự kéo dài đến chập tối mới kết thúc, hầu hết các vấn đề trọng yếu đều đã được thông qua, những vấn đề thứ yếu còn lại cũng được lão tổ đích thân phân phó cho các vị trưởng lão và thiếu chủ trực hệ đảm nhận trách nhiệm xử lý.
Bên ngoài, mặt trời đã khuất sau bờ tường, ánh nắng ráng chiều một màu vàng cam chói mắt, ánh sáng ấy vẫn cố le lói soi rọi dẫn lối cho vạn vật trước khi mặt trời hoàn toàn khuất dạng.
Khói bếp nghi ngút bốc lên tận trời cao, hòa vào nền trời cam cam kia tạo cho người ta cảm giác ấm cúng lạ thường.
Thợ săn trở về bên ngoài thành, nhìn khói nghi ngút trên bầu trời, bụng không khỏi sôi lên một trận, bước chân mệt mỏi vô thức lại nhanh hơn một chút, dường như bọn họ đang bị thôi thúc bởi bữa cơm chiều với người nhà.
Tần Vũ cũng vậy, tuy hắn đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa kỳ, vốn cũng không cần phải ăn uống như phàm nhân nữa, nhưng mỹ vị nhân gian, và cái cảm giác ấm cúng quây quần bên người thân là điều không thể phai nhòa.
Hắn thả cước bộ đi sau phụ thân hắn một bước chân mà hầu chuyện.
Nhìn khoảng sân rộng trước mặt, Tần Ngạo Thiên lại khẽ mỉm cười, y nhớ lại chuyện xưa, nhớ lúc Tần Vũ vẫn còn nhỏ, hắn như thể một đứa trẻ có suy nghĩ ông cụ non khác thường, chỉ đứng ở gốc cây, nhìn mấy vị biểu ca biểu đệ mình đùa nghịch mà khẽ cười.
- Ài, Vũ nhi à, thời gian trôi thật nhanh, bây giờ con cũng đã trưởng thành rất nhiều rồi ...
Tiếng thở dài này của y, là tiếc nuối cho đoạn thời gian trôi qua kia, có những thứ tuổi trẻ y chưa kịp làm, có những thứ y thấy hối tiếc, cũng có những thứ y lại thấy hoài niệm và tự hào.
- Vâng, phụ thân! - Tần Vũ khẽ gật đầu đáp lời.
Tần Vũ cùng phụ thân hắn nhìn Tử Yên vui vẻ chạy nhảy trước mặt, khóe miệng lại bất giác nở một nụ cười.
Đôi khi bọn họ lại cảm thấy vô tri như Tử Yên cũng là một cái hay.
Đứng ở cương vị bọn họ, trách nhiệm mà bọn họ phải gánh vác có thể nói là vô cùng vô tận.
Một quyết định sai lầm thôi cũng có thể khiến cho một gia tộc hơn trăm vạn nhân khẩu toàn bộ bị diệt sát.
Sau lưng Tần Vũ bây giờ không còn là sự che chở của gia tộc nữa, mà là trách nhiệm của hắn với Tần thế gia.
Là phụ thân của Tần Vũ, cũng là người đi trước, bước trên con đường hắn đang bước đi, Tần Ngạo Thiên hiểu rõ trách nhiệm mà nhi tử của y gánh vác.
Một thứ trách nhiệm vô hình khó có thể buông bỏ.
- Đại thúc của con, cũng từng là một người tốt ... ài ...
Đột nhiên, Tần Ngạo Thiên nhắc đến đại ca của y, nhưng y lại bỏ lửng câu nói, có lẽ chính y cũng không biết nên phải nói gì tiếp theo, tiếng thở dài của y, mang theo nỗi lòng tiếc cho tình cảm huynh đệ, tiếc cho những ngày tháng trước kia.
Người ta nói tu đạo là để rũ bỏ hồng trần, trở thành tiên nhân, nhưng Tần Ngạo Thiên lại thấy, càng đạt được sức mạnh to lớn, tu sĩ lại càng thể hiện rõ lòng tham không đáy.
Lão hy vọng, Tần Vũ, nhi tử của lão sẽ không rẽ bước sang con đường đen tối kia.
Như đọc thấu tâm tư của lão, Tần Vũ khẽ lên tiếng.
- Con người ai cũng sẽ mắc phải sai lầm trong cuộc đời họ, đại thúc và biểu ca cũng đã phải chịu phạt thích đáng, nếu như có thể con vẫn nghĩ nên giúp đỡ bọn họ một chút, để thời gian còn lại này của bọn họ trở nên dễ chịu hơn ...
Tần Ngạo Thiên bước chân có chút chậm lại, mà lão tổ ở bên trong cũng có chút lặng người.
- Vũ nhi, con chịu tha thứ cho bọn họ là tốt rồi ...
Tần Vũ chỉ khẽ mỉm cười, chính hắn cũng không muốn thấy đồng tộc tương tàn.
Sự lớn mạnh của một gia tộc, nằm gọn trong hai chữ đoàn kết.
Gió xuân thi thoảng thổi nhè nhẹ, cuốn theo lá xanh bay phiêu du trong gió, thoảng qua khoảng sân rộng lớn của Tần gia, mang theo tiếng cười nói rộn rã bay lên tận trời cao.
...
Thượng Cổ Chi Địa, Gia Cát cổ gia.
- Cổ gia đời này vô cùng hùng mạnh, chức vị minh chủ Tiên Minh e là không thoát khỏi tay bọn họ, chúng ta cũng chỉ có thể đứng ngang hàng với Hàn gia, trở thành phó minh chủ.
- Tiểu tử họ Tần kia sẽ chấp nhận việc này sao? - Ha ha, biểu đệ, ta ngược lại nghĩ hắn rất vui vẻ chấp nhận cái kết quả này, ba nhà chúng ta nhìn chằm chằm lẫn nhau, hắn sẽ an an ổn ổn nắm lấy chức vụ Thống Lĩnh quân Bảo An.
- Thống Lĩnh quân Bảo An, ha ha, biểu ca, biểu ca nói chuyện có chút buồn cười ... kẻ có tham vọng lớn như hắn lại chấp nhận làm thiên lôi cho chúng ta sai khiến?
Gia chủ Gia Cát cổ gia lắc đầu, lão nói.
- Hắn nhìn xa trông rộng hơn huynh nghĩ nhiều!
- Này ... biểu ca, biểu ca là có ý gì?
Gia chủ Gia Cát cổ gia chỉ điềm tĩnh trả lời hắn.
- Thay vì nóng nảy với ta, tại sao không ngồi xuống mà cẩn thận suy nghĩ.
Lão chỉ nói thế, ngũ trưởng lão đã ngồi xuống, bình tâm suy nghĩ, nhưng có vẻ lão vẫn chưa hiểu, trên trán vẵn hằn nếp nhăn suy tư.
Một vị trưởng lão chậm rãi lên tiếng.
- Chuyện này ta thấy không nên để hắn đạt được mong muốn, chúng ta phải yêu cầu hắn thêm vào bốn chức vị phó Thống Lĩnh thay vì hai như trước đây, hạn chế lại quyền lực trong ba quân của Tần gia.
Tam trưởng lão gật đầu đồng tình.
- Chuyện này không phải là không thể, nhưng tiểu tử Tần Vũ này không đơn giản, nếu chèn ép hắn quá mức cũng không có lợi cho chúng ta về sau, đừng quên, ngày trước, chúng ta đã từng xem hắn là quân cờ, hôm nay, hắn đứng ngang hàng với chúng ta, cùng đánh một bàn cờ.
- Tam ca, dường như ca đánh giá quá cao hắn rồi!
Tam trưởng lão khẽ cười đầy ẩn ý.
- Ngươi nói xem, ngươi có nắm hết toàn bộ lá bài tẩy của hắn hay không? Ngươi cho rằng Gia Cát cổ gia có thể chống đỡ được với Triệu gia sao? Chưa kể đến Liễu Thần sau lưng hắn nữa, vị tiền bối này mưu tính cũng không nhỏ, e là muốn biến Tần gia thành sân sau, hậu thuẫn cho đại kế về sau.
Lão tổ Gia Cát cổ gia gật đầu, lão thở dài nói.
- Ta cùng mấy vị lão tổ khác đã từng tính toán qua, khí vận của Tần gia về sau là vô cùng lớn, thế như chẻ tre, hơn nữa, khí vận ấy cũng gắn chặt với Liễu Thần, chúng ta cũng nên nhìn trước ngó sau mà hành sự có chừng mực, tránh về sau bị Tần gia ghi hận trong lòng.
Gia chủ Gia Cát cổ gia khẽ gật đầu, hắn nói.
- Hi nhi cùng hắn có quan hệ không tồi, chúng ta có thể mượn khí vận của hắn, đem Gia Cát cổ gia đặt chân đến Tiên giới, đó mới là đại kế lâu dài, cũng đừng vì lợi ích nhỏ trước mặt mà quá so đo tính toán với hắn, lỡ mất đại sự phía sau của cả gia tộc. Đợi khi chúng ta đã có chỗ đứng ở Tiên giới, những món nợ này đều có thể thu lại toàn bộ.
- Hảo, đã như vậy, hết thảy đều theo ý của gia chủ và lão tổ.
Bên ngoài, mặt trời đã khuất sau bờ tường, ánh nắng ráng chiều một màu vàng cam chói mắt, ánh sáng ấy vẫn cố le lói soi rọi dẫn lối cho vạn vật trước khi mặt trời hoàn toàn khuất dạng.
Khói bếp nghi ngút bốc lên tận trời cao, hòa vào nền trời cam cam kia tạo cho người ta cảm giác ấm cúng lạ thường.
Thợ săn trở về bên ngoài thành, nhìn khói nghi ngút trên bầu trời, bụng không khỏi sôi lên một trận, bước chân mệt mỏi vô thức lại nhanh hơn một chút, dường như bọn họ đang bị thôi thúc bởi bữa cơm chiều với người nhà.
Tần Vũ cũng vậy, tuy hắn đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa kỳ, vốn cũng không cần phải ăn uống như phàm nhân nữa, nhưng mỹ vị nhân gian, và cái cảm giác ấm cúng quây quần bên người thân là điều không thể phai nhòa.
Hắn thả cước bộ đi sau phụ thân hắn một bước chân mà hầu chuyện.
Nhìn khoảng sân rộng trước mặt, Tần Ngạo Thiên lại khẽ mỉm cười, y nhớ lại chuyện xưa, nhớ lúc Tần Vũ vẫn còn nhỏ, hắn như thể một đứa trẻ có suy nghĩ ông cụ non khác thường, chỉ đứng ở gốc cây, nhìn mấy vị biểu ca biểu đệ mình đùa nghịch mà khẽ cười.
- Ài, Vũ nhi à, thời gian trôi thật nhanh, bây giờ con cũng đã trưởng thành rất nhiều rồi ...
Tiếng thở dài này của y, là tiếc nuối cho đoạn thời gian trôi qua kia, có những thứ tuổi trẻ y chưa kịp làm, có những thứ y thấy hối tiếc, cũng có những thứ y lại thấy hoài niệm và tự hào.
- Vâng, phụ thân! - Tần Vũ khẽ gật đầu đáp lời.
Tần Vũ cùng phụ thân hắn nhìn Tử Yên vui vẻ chạy nhảy trước mặt, khóe miệng lại bất giác nở một nụ cười.
Đôi khi bọn họ lại cảm thấy vô tri như Tử Yên cũng là một cái hay.
Đứng ở cương vị bọn họ, trách nhiệm mà bọn họ phải gánh vác có thể nói là vô cùng vô tận.
Một quyết định sai lầm thôi cũng có thể khiến cho một gia tộc hơn trăm vạn nhân khẩu toàn bộ bị diệt sát.
Sau lưng Tần Vũ bây giờ không còn là sự che chở của gia tộc nữa, mà là trách nhiệm của hắn với Tần thế gia.
Là phụ thân của Tần Vũ, cũng là người đi trước, bước trên con đường hắn đang bước đi, Tần Ngạo Thiên hiểu rõ trách nhiệm mà nhi tử của y gánh vác.
Một thứ trách nhiệm vô hình khó có thể buông bỏ.
- Đại thúc của con, cũng từng là một người tốt ... ài ...
Đột nhiên, Tần Ngạo Thiên nhắc đến đại ca của y, nhưng y lại bỏ lửng câu nói, có lẽ chính y cũng không biết nên phải nói gì tiếp theo, tiếng thở dài của y, mang theo nỗi lòng tiếc cho tình cảm huynh đệ, tiếc cho những ngày tháng trước kia.
Người ta nói tu đạo là để rũ bỏ hồng trần, trở thành tiên nhân, nhưng Tần Ngạo Thiên lại thấy, càng đạt được sức mạnh to lớn, tu sĩ lại càng thể hiện rõ lòng tham không đáy.
Lão hy vọng, Tần Vũ, nhi tử của lão sẽ không rẽ bước sang con đường đen tối kia.
Như đọc thấu tâm tư của lão, Tần Vũ khẽ lên tiếng.
- Con người ai cũng sẽ mắc phải sai lầm trong cuộc đời họ, đại thúc và biểu ca cũng đã phải chịu phạt thích đáng, nếu như có thể con vẫn nghĩ nên giúp đỡ bọn họ một chút, để thời gian còn lại này của bọn họ trở nên dễ chịu hơn ...
Tần Ngạo Thiên bước chân có chút chậm lại, mà lão tổ ở bên trong cũng có chút lặng người.
- Vũ nhi, con chịu tha thứ cho bọn họ là tốt rồi ...
Tần Vũ chỉ khẽ mỉm cười, chính hắn cũng không muốn thấy đồng tộc tương tàn.
Sự lớn mạnh của một gia tộc, nằm gọn trong hai chữ đoàn kết.
Gió xuân thi thoảng thổi nhè nhẹ, cuốn theo lá xanh bay phiêu du trong gió, thoảng qua khoảng sân rộng lớn của Tần gia, mang theo tiếng cười nói rộn rã bay lên tận trời cao.
...
Thượng Cổ Chi Địa, Gia Cát cổ gia.
- Cổ gia đời này vô cùng hùng mạnh, chức vị minh chủ Tiên Minh e là không thoát khỏi tay bọn họ, chúng ta cũng chỉ có thể đứng ngang hàng với Hàn gia, trở thành phó minh chủ.
- Tiểu tử họ Tần kia sẽ chấp nhận việc này sao? - Ha ha, biểu đệ, ta ngược lại nghĩ hắn rất vui vẻ chấp nhận cái kết quả này, ba nhà chúng ta nhìn chằm chằm lẫn nhau, hắn sẽ an an ổn ổn nắm lấy chức vụ Thống Lĩnh quân Bảo An.
- Thống Lĩnh quân Bảo An, ha ha, biểu ca, biểu ca nói chuyện có chút buồn cười ... kẻ có tham vọng lớn như hắn lại chấp nhận làm thiên lôi cho chúng ta sai khiến?
Gia chủ Gia Cát cổ gia lắc đầu, lão nói.
- Hắn nhìn xa trông rộng hơn huynh nghĩ nhiều!
- Này ... biểu ca, biểu ca là có ý gì?
Gia chủ Gia Cát cổ gia chỉ điềm tĩnh trả lời hắn.
- Thay vì nóng nảy với ta, tại sao không ngồi xuống mà cẩn thận suy nghĩ.
Lão chỉ nói thế, ngũ trưởng lão đã ngồi xuống, bình tâm suy nghĩ, nhưng có vẻ lão vẫn chưa hiểu, trên trán vẵn hằn nếp nhăn suy tư.
Một vị trưởng lão chậm rãi lên tiếng.
- Chuyện này ta thấy không nên để hắn đạt được mong muốn, chúng ta phải yêu cầu hắn thêm vào bốn chức vị phó Thống Lĩnh thay vì hai như trước đây, hạn chế lại quyền lực trong ba quân của Tần gia.
Tam trưởng lão gật đầu đồng tình.
- Chuyện này không phải là không thể, nhưng tiểu tử Tần Vũ này không đơn giản, nếu chèn ép hắn quá mức cũng không có lợi cho chúng ta về sau, đừng quên, ngày trước, chúng ta đã từng xem hắn là quân cờ, hôm nay, hắn đứng ngang hàng với chúng ta, cùng đánh một bàn cờ.
- Tam ca, dường như ca đánh giá quá cao hắn rồi!
Tam trưởng lão khẽ cười đầy ẩn ý.
- Ngươi nói xem, ngươi có nắm hết toàn bộ lá bài tẩy của hắn hay không? Ngươi cho rằng Gia Cát cổ gia có thể chống đỡ được với Triệu gia sao? Chưa kể đến Liễu Thần sau lưng hắn nữa, vị tiền bối này mưu tính cũng không nhỏ, e là muốn biến Tần gia thành sân sau, hậu thuẫn cho đại kế về sau.
Lão tổ Gia Cát cổ gia gật đầu, lão thở dài nói.
- Ta cùng mấy vị lão tổ khác đã từng tính toán qua, khí vận của Tần gia về sau là vô cùng lớn, thế như chẻ tre, hơn nữa, khí vận ấy cũng gắn chặt với Liễu Thần, chúng ta cũng nên nhìn trước ngó sau mà hành sự có chừng mực, tránh về sau bị Tần gia ghi hận trong lòng.
Gia chủ Gia Cát cổ gia khẽ gật đầu, hắn nói.
- Hi nhi cùng hắn có quan hệ không tồi, chúng ta có thể mượn khí vận của hắn, đem Gia Cát cổ gia đặt chân đến Tiên giới, đó mới là đại kế lâu dài, cũng đừng vì lợi ích nhỏ trước mặt mà quá so đo tính toán với hắn, lỡ mất đại sự phía sau của cả gia tộc. Đợi khi chúng ta đã có chỗ đứng ở Tiên giới, những món nợ này đều có thể thu lại toàn bộ.
- Hảo, đã như vậy, hết thảy đều theo ý của gia chủ và lão tổ.
Danh sách chương