Ước chừng chưa tới hai khắc thời gian kể từ khi Tần Khang đến, trưởng lão của Tần gia đã tập hợp đầy đủ ở Đại Sảnh.

Sau phụ thân của Tần Vũ, thì người cuối cùng đến đại sảnh là lão tổ của Tần gia.

Sự xuất hiện của lão làm cho không khí trở nên nghiêm túc hơn hẳn, đã không còn tiếng xì xào tán gẫu như ban nãy nữa.

Ngồi ở trên cao, lão dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn xuống bên dưới một lượt rồi mới chậm rãi lên tiếng.

- Nếu đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu đi.

Lời này của lão là nói với Tần Ngạo Thiên, gia chủ Tần gia.

Tần Ngạo Thiên nhanh chóng đứng dậy tuyên bố bắt đầu Nghị Sự, thay mặt tất cả các vị trưởng lão tóm tắt trọng điểm các sự kiện quan trọng cho lão tổ Tần gia nghe qua.

Y báo cáo xong liền chờ đợi ý kiến của lão tổ, thấy lão khẽ gật đầu cho qua, y mới nói tiếp.

- Chư vị trưởng lão, tình hình Tần gia mười năm qua đại khái là như vậy, nếu không còn ai có thắc mắc gì nữa, chúng ta sẽ tiến hành thảo luận về các vấn đề trọng yếu cần quyết định. Việc tiên quyết hiện tại chính là giao ước mười năm của Tiên Minh đã đến hạn, sắp tới sẽ diễn ra Hội Nghị giữa các bên thế lực để tiến hành lựa chọn các vị trí chủ chốt của Tiên Minh, hẳn là mọi người cũng rõ về vấn đề này.

Tần Ngạo Thiên ngừng lại, không có nói tiếp, để cho các vị trưởng lão ở bên dưới có thời gian thảo luận và đưa ra khuyến nghị của bọn họ, việc này quả thực có chút khó nói.

Tuy Tần gia là người khởi xướng thành lập Tiên Minh, nhưng để Tần gia làm Minh Chủ quả thực là người si nói mộng.

Có không ít ánh mắt len lén nhìn sang chỗ Tần Vũ, xem xem hắn có động tĩnh gì không.

Bởi hắn là người đề xuất thành lập Tiên Minh, cho nên bọn họ hy vọng hắn cũng có giải pháp cho vấn đề đau đầu này.

Tần Vũ thấy mọi người đều có vẻ trông chờ vào hắn, lúc này hắn mới chịu đứng dậy, nói ra ý tưởng của bản thân.

- Thưa lão tổ, thưa gia chủ, và chư vị trưởng lão, tiểu chất có một đề xuất như thế này, mong mọi người xem xét qua. Thứ nhất, Tần gia chúng ta không thể nắm giữ các vị trí thượng vị là một điều khó có thể bàn cãi, do vậy, các vị trí thượng vị, chúng ta sẽ tạm thời bỏ qua. Hiện tại phân tranh với đồng minh cũng không phải là hành động lý tưởng.

Hắn nói đến đây không ít vị trưởng lão đã gật gù đồng tình, tuy Tần gia phát triển mạnh mẽ trong một trăm năm qua, nhưng không đồng nghĩa với việc Tần gia hiện tại có thể một mình chống lại thiên hạ.

Mà cũng vì lý do này mà Tần Vũ mới đề xuất thành lập Tiên Minh, mượn tay đám người kia bảo bọc Tần gia an an ổn ổn phát triển trong mấy trăm năm tới.

Thấy lão tổ cũng gật đầu đồng tình, hắn mới nói tiếp.

- Vị trí mà Tần gia chúng ta nên tranh đoạt theo tiểu chất nghĩ chính là vị trí Thống Lĩnh quân Bảo An của Tiên Minh.

Hắn nói đến đây, lập tức nổi lên tiếng xì xào bàn tán không thôi, ngoài mặt nghe thấy hai chữ Thống Lĩnh cực kỳ oai phong này ai cũng lọt tai, nhưng bên trong, theo cơ cấu của Tiên Minh hiện tại không khác gì thiên lôi đứng mũi chịu xào, đưa quân mình phục vụ thiên hạ cả.

Ánh mắt của lão tổ có chút hứng thú, lão nhìn hắn, hỏi.

- Vũ nhi, chuyện này ngươi phải nói rõ ta mới có thể đưa ra quyết định.

Tần Vũ nở một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt hắn thâm sâu khó dò mà nói.

- Thứ Tần gia chúng ta nhắm đến là cả thiên hạ Thiên Huyền Đại Lục không phải là Tiên Minh nhỏ nhoi này, vị trí Thống Lĩnh quân Bảo An mang đến cho Tần gia ba lợi ích tối quan trọng. Một là, binh quyền nằm trong tay chúng ta, lực lượng chủ chốt cũng là người chúng ta, cho dù Tiên Minh có động thái với chúng ta cũng phải cân nhắc điểm này. Hai là, chúng ta quản binh, có thể thông qua điểm này điều động binh lực của các thế lực khi cần thiết, điểm này chất nhi không nói, mọi người cũng đã hiểu rõ sự lợi hại bên trong. Ba là, quân Bảo An là lực lượng tiếp xúc với Tu Chân Giới và Phàm Giới nhiều nhất, nếu chúng ta làm tốt, uy vọng của Tần gia sẽ vô cùng cao, có thể phản khách vi chủ, lấn át các vị trí khác.

Tất cả mọi người có trong hội trường hít một ngụm khí lạnh, hắn suy nghĩ sâu xa như vậy, chả trách trong tay hắn hiện tại đã sở hữu một thế lực riêng thuộc về hắn sánh ngang với Tần gia.

Cho dù hắn không có Tần gia bảo hộ cũng đủ xưng bá một phương.

Lão tổ Tần gia cười lớn một tràng, lão không ngờ Tần gia đời này lại xuất hiện một tiểu tử thú vị như hắn.

"Lão thiên cũng ưu ái Tần gia ta a!"

- Được, vậy chúng ta sẽ dốc sức tranh đoạt vị trí Thống Lĩnh này, mấy người còn lại, các ngươi không có ý kiến gì chứ? Tất cả các vị trưởng lão và thiếu niên trực hệ của Tần gia lập tức đồng tình.

- Nguyện nghe theo sắp xếp của lão tổ!

Tiếp theo sau đó, trưởng lão Tần gia thông qua một loạt quyết sách phát triển quan trọng, phân bổ lại tài nguyên và nguồn lực trong nội bộ gia tộc, đồng thời chú trọng bồi dưỡng và đầu tư tài nguyên cho các phân hệ ở các khu vực xa Trung Châu thành nhằm mở rộng phạm vi ảnh hưởng của Tần gia ở khắp Nhân Tộc Vực.

Sau cùng là kế hoạch bồi dưỡng thế hệ tiếp theo của Tần gia.

Thế hệ này của Tần Vũ đã bước sang tuổi trưởng thành (tuổi tu chân giới), thế hệ tiếp theo sẽ sớm bắt đầu, không sớm thì muộn cũng chừng mười đến hai mươi năm nữa, bây giờ là thời điểm tốt nhất để Tần gia bàn đến việc bồi dưỡng nhân lực đời sau.

Đề tài này được mấy lão bàn luận sôi nổi, bởi vì nhân tài là điểm trọng yếu của một gia tộc, tương lai hưng thịnh hay không đều nằm trong tay thế hệ trẻ ấy.

Nhưng mà tựu chung lại, mấy lão vẫn theo quan điểm trọng dụng nhân tài có thể tu luyện hơn hết thẩy, điểm này, Tần Vũ nghe xong, liền khẽ mỉm cười, hắn đứng dậy, khoanh tay thành quyền nói với các vị trưởng lão và lão tổ.

- Thưa lão tổ, thưa gia chủ, và chư vị trưởng lão, tiểu chất thấy rằng một gia tộc không thể phát triển nếu chỉ có Võ và Dũng mà còn phải có Mưu và Trí, cho nên theo ngu kiến của tiểu chất, đối với những đứa trẻ không có duyên với tu luyện, vậy thì chúng ta có thể cho chúng học chữ, học sách lược, học mưu quyền, để chúng có thể giúp gia tộc vận hành sinh ý, quản lý chuyện lớn, chuyện nhỏ, phụ trách đối ngoại, kết bang giao với các thế lực khác, như vậy mới vẹn toàn, và không bỏ sót kẻ tài trí. Hơn nữa, bồi dưỡng phàm nhân đọc sách, học chữ mà nói, đối với Tần gia chúng ta chỉ một chuyện nhỏ nhặt, nếu lợi ích đã lớn như vậy, mà tài nguyên bỏ ra cũng không lớn, tại sao chúng ta không làm? Gia Cát Gia Tộc cũng không phải là nhờ vào mưu trí của bọn họ mà ngồi ngang hàng với các gia tộc khác hay sao?

- Vũ nhi, lời con nói không sai, nhưng phàm nhân có thể sống bao lâu?

Tần Vũ khoan thai trả lời tứ trưởng lão.

- Tứ trưởng lão, đan dược kéo dài tuổi thọ của Tần gia chúng ta không hề thiếu, hơn nữa, bọn họ vô duyên với đại đạo, nhưng công pháp cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ vẫn có thể tu luyện, theo chất nhi tính toán, nếu bọn họ không gặp bất trắc gì, tư chất luyện võ không phải là quá tệ thì cũng có thể sống đến gần hai trăm tuổi, cũng đủ để đào tạo thế hệ tiếp theo.

Lời hắn nói ra làm mấy vị trưởng lão ở đây bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, lời của hắn quả thực là không sai, kế sách này hoàn toàn khả thi, hơn nữa, cũng không bỏ sót nhân tài.

Thậm chí, như lão tổ Tần gia biết đến Long Đầu của hắn cũng đã ngấm ngầm chấp thuận kế sách này, nhưng lão vẫn chờ hắn phản biện với mọi người, xem xem chuyện này khả thi đến đâu.

Nhị trưởng lão lại hỏi.

- Phàm nhân đọc sách, học chữ, nhưng tu vi không có, không có thực quyền, làm sao quản lý chuyện lớn, chuyện nhỏ của gia tộc?

Tần Vũ khẽ mỉm cười, chuyện này đối với hắn không có, quan văn, quan võ trong triều đại phong kiến vẫn tồn tại song song, chủ yếu là nằm ở luật lệ và người đứng đầu mà thôi, hắn trả lời lão.

- Chuyện này theo chất nhi thấy, nó không phải là vấn đề, chỉ cần có lão tổ và các vị trưởng lão tọa trấn, duy trì gia quy nghiêm khắc, đảm bảo uy quyền của bọn họ trước kẻ khác tất sẽ làm được. Hơn nữa, hai loại người này làm việc và quản lý hai loại chuyện khác nhau, khó mà xảy ra xung đột hay va chạm, đối với kẻ tu luyện, loại chuyện quản lý sinh ý sẽ rất nhàm chán, thậm chí là mất thời gian đối với họ, chính vì điểm này, ắt sẽ có những người không toàn tâm toàn lực mà làm, đây là chuyện không hiếm, nhưng nếu cho bọn họ cơ hội tập trung tu luyện, bọn họ sẽ hết sức cố gắng mà làm. Ngược lại, người không thể tu luyện, chỉ có thể cố gắng quản lý sinh ý gia tộc, quản lý công vụ thật tốt mới có thể duy trì vị thế của mình, đây là điều mà gia tộc cần, bọn họ không dám lơ là, gia tộc sẽ được quản lý chặt chẽ, cái này gọi là đúng người đúng việc.

Lão tổ nhìn Tần Vũ vô cùng thích thú, hắn nắm bắt được trọng điểm tâm lý của kẻ bên dưới, dùng người vô cùng thỏa đáng.

"Chả trách, chả trách ..."

Lão thấy không cần thiết phải thử thách hắn nữa, liền nói.

- Ta thấy lời của Vũ nhi nói không sai, Vũ nhi, con hãy biên một kế sách hoàn chỉnh, sau lại trình lên cho ta và các vị trưởng lão xem xét, có được không?

- Vâng thưa lão tổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện