Vị trí Minh Chủ Tiên Minh đời thứ nhất nhanh chóng trở thành chủ đề được tu sĩ ở Tu Chân Giới quan tâm bàn tán khắp nơi, nhất là khi bọn họ nghe tin Tần thế gia và Gia Cát cổ gia đã quyết định buông tay, nhường lại cho Hàn gia và Cổ gia tranh đoạt.

Cũng không biết là ai cố ý truyền ra, nhưng có thể thấy kẻ này dụng tâm không nhỏ.

Cũng nhờ vậy mà chuyện này sớm đã đến tai các thế lực khác của Tiên Minh, không ít thế lực có thực lực dưới Tần gia đã âm thầm hạ quyết tâm ủng hộ Tần gia tranh đoạt vị trí Thống Lĩnh quân Bảo An, đem hy vọng ký thác lên Tần gia có thể bảo vệ bọn họ trước sự bành trướng mạnh mẽ trở lại của các thượng cổ thế lực sau mấy ngàn năm ẩn thế.

Nếu không có sói đầu đàn bảo vệ bọn họ, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị đám người kia nuốt chửng. Ít nhất bọn họ tin rằng, trong ngắn hạn, Tần gia sẽ giang tay bảo vệ bọn họ, thành lập một thế lực đối kháng cân bằng với các thế lực thượng cổ, một khi thế cân bằng này được duy trì, bọn họ liền có thể yên tâm mà tiếp tục phát triển.

Thậm chí nếu Tần gia vượt qua được các thượng cổ thế lực thì bọn họ cũng có cơ hội vươn mình.

Ngược lại, Tần gia thất thế, bọn họ lúc ấy đổi phe cũng hãy chưa muộn.

Nhưng, ít nhất là ở tình hình hiện tại, bọn họ cần Tần gia đứng mũi chịu sào một đoạn thời gian!

Thành thử ra mấy ngày qua, người đến bái phỏng Tần gia nườm nượp không ngớt, bọn họ đều tỏ ý đồng tình ủng hộ Tần gia nắm giữ vị trí Thống Lĩnh quân Bảo An.

Nhìn phản ứng của bọn họ, Tần Vũ vô cùng thỏa mãn, khống chế tâm lý đám đông bằng truyền thông, quả nhiên đạt được hiệu quả vô cùng cao.

Đến thời điểm hiện tại, dựa theo tính toán của hắn, việc Tần gia nắm giữ chức vụ Thống Lĩnh quân Bảo An đã như vật nằm trong tay.

...

Bây giờ, không chỉ phía Nam Nhân Tộc vực đứng ngồi không yên, mà Trung Nguyên ở phía Bắc cũng vậy, bọn họ đã cảm nhận được sự uy hiếp sâu sắc đến từ Tần gia.

Thương quốc, vốn trong mắt tam đại Thiên Triều chỉ là một loại lịch luyện của Tần Vũ, bây giờ cũng đã trở thành pháo đài bất khả xâm phạm ở phía Nam, nó đã trở thành cái gai khó có thể nhổ bỏ.

Nhất là ở thời điểm nhạy cảm hiện tại, chỉ cần tam đại Thiên Triều có động thái phát động chiến tranh, đám người Tiên Minh kia nhất định sẽ có một cái cớ hoàn hảo để chiêu binh thảo phạt Trung Nguyên, ra oai phủ đầu chấn nhiếp tất cả các thế lực khác.

Tam đại Thiên Triều tuy có thể sánh ngang với các đại thế gia ở phía Nam Nhân Tộc vực, nhưng có thêm thượng cổ gia tộc, lại là một chuyện khác, bọn họ không thể không cẩn thận.

Âu cũng là bọn họ không thể lường trước được sự phát triển mạnh mẽ của Thương quốc sau khi rơi vào tay của Tần Vũ, vốn nghĩ hắn chỉ xem nơi đó là thuộc địa để bóc lột mà thôi, mấy ai ngờ rằng hắn thật sự nghiêm túc xây dựng một chiến tuyến tại đây.

Ngay cả Công Tôn Toản, vị đại tông sư luyện khí nổi danh đỉnh đỉnh cũng đã đồng ý hỗ trợ hắn chế tạo binh khí cho quân doanh, làm cho chỉnh thể chiến lực quân đội dưới trướng Tần Vũ tăng mạnh vượt bậc.

Khác với những vị hoàng tử khác, Vương Nhĩ Cát Đa đã nhiều lần nghị tấu lên hoàng đế hiện tại của Bắc Nguyên Thần Triều, sớm kết minh với Tần thế gia, gia nhập Tiên Minh từ đó chinh phạt hai đại Thiên Triều còn lại, nhưng tất cả đều bị bỏ ngoài tai, bởi đối với Nhung Tộc mà nói, tôn nghiêm là cực kỳ quan trọng.

Vương Nhĩ Vân Khê khẽ thở dài, trong Thiên Triều chỉ có nàng và Cát Đa là có cái nhìn khác về chuyện này, bọn họ đã tận mắt chứng kiến được thực lực và thủ đoạn của Tần Vũ, hai người họ hiểu rõ hắn hơn bất cứ ai ở đây.

Cát Đa nhấc chén trà lên xoay vần, hắn khẽ nhếch mép cười tự giễu, hắn cũng đã chán chường với việc nghị tấu liên tục bị bác bỏ, trong ánh mắt cũng đã sớm có sự bất mãn.

- Tam đại Thiên Triều tại vị mấy ngàn năm sừng sững, luôn tự cho mình là kẻ thống trị tối cao của Trung Nguyên, nên bây giờ có nói gì đi chăng nữa, phụ hoàng và bá quan trong triều cũng sẽ phủ nhận, Tần gia bây giờ hệt như một mãnh hổ hung hãn đến tranh giành địa bàn với đám sói già vậy, chỉ tiếc là, phụ hoàng đến nay vẫn không chịu chấp nhận điều đó.

Cát Đa lại nhìn sa hình, nhìn thẳng vào Thương Quốc, ánh mắt đăm chiêu khó nói thành lời, hắn khẽ thở dài.

Vương Nhĩ Vân Khê nhỏ giọng nói.

- Muội từ chỗ mẫu hậu mà biết được, dường như Minh Thiên Triều đang cố gắng liên lạc với Ngoại Tộc kết thành liên minh.

Vương Nhĩ Cát Đa gấp gáp hỏi lại.

- Bọn chúng đã trở lại? Vân Khê khẽ nhún vai, nàng nói.

- Chỉ là tin đồn, dường như bọn chúng chỉ đưa một nhóm nhỏ qua đây để tìm đồng minh, trước khi đưa đại quân đến thảo phạt Tần gia! Người bọn chúng liên hệ đầu tiên là tam đại Thiên Triều.

- Thật vậy?

Vương Nhĩ Cát Đa gặng hỏi lại, nhưng hắn không cần nàng trả lời, ánh mắt trầm tư toan tính, hắn lại nói tiếp.

- Hừ, chuyện này không thể để bọn chúng đạt được mục đích, sau khi thảo phạt Tần gia, rất có khả năng, chúng sẽ mượn tay Ngoại Tộc để tiêu diệt Bắc Nguyên Thần Triều và Minh Thiên Triều. Phụ hoàng đã biết chuyện này chưa?

Vân Khê nặng nề gật đầu, nàng lại nói.

- Dường như phụ hoàng và mẫu hậu không muốn cho ca biết điều này, ... ngay cả muội cũng vậy, e là phụ hoàng cũng muốn trợ giúp Ngoại Tộc tiêu diệt Tần gia.

Cát Đa khẽ lắc đầu.

- Chuyện này vẫn là chưa chắc đã thành công! Hơn nữa, ta nghe nói bọn họ cũng không phải loại tốt đẹp gì, dường như muốn thi triển Diệt Thế Đạo ở Thiên Huyền Đại Lục!

Vân Khê khẽ gật đầu, trong lòng nặng trĩu, nàng nói.

- Vậy ... chúng ta nên làm thế nào?

- Ta muốn làm một cuộc giao dịch với hắn!

- Giao dịch?

- Ừm, một ván cược, ít nhất trong tình huống tệ nhất cũng có thể bảo lưu cho Vương Nhĩ nhất mạch chúng ta một đoạn truyền thừa. Tối nay ta sẽ bí mật xuất cung, muội hãy giúp ta ...

- Ca ...

- Đừng nói nữa, ý ta đã quyết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện