Tần Vũ thấy vậy, cũng không hoảng sợ mà lùi lại, hắn ổn định thân hình, đứng vững trên không trung, hắn thủ thế thi triển Thương Tùng Nghênh Khách, hệt như lão đã từng làm.
Lão cười gằn, chiêu này của lão nào dễ đối phó như vậy.
Nhưng nụ cười của lão dần tắt hẳn.
Mộc hệ chân khí cuồn cuộn nổi lên xung quanh người Tần Vũ, đồ hình Liễu Thần sau lưng hắn sáng rực một màu xanh lá huyền mỹ, một cỗ lực lượng khổng lồ chảy dọc đồ hình, rồi thẩm thấu vào kỳ kinh bát mạch của Tần Vũ, thẩm thấu đến từng tế bào trên cơ thể hắn, làm cả người hắn phát ra hào quang lục sắc chói mắt.
Hàng vạn tia chân khí mộc hệ mong manh hội tụ lại thành một dòng chảy mạnh mẽ truyền vào thanh kiếm trên tay Tần Vũ, làm kiếm kêu lên từng tiếng thanh minh vang vọng khắp mọi nơi, chấn nhiếp thần hồn của tất cả những tu sĩ nằm trong phạm vi một dặm.
Chúng tu sĩ sợ hãi, quay đầu nhìn về thân ảnh Tần Vũ đang tỏa ra hào quang lục sắc ở trên bầu trời.
Chỉ chưa tới 3s kiếm thế thành hình, kiếm khí hội tụ, Tần Vũ đâm tới trước một kiếm, một nhành cây nhanh chóng huyễn hóa thành hình, biến thành một cái mộc thương bén nhọn, nghênh đón kiếm khí cuồng sát của lão.
"Cái gì? Thỉnh Thần Thuật, không thể nào a! Không thể nào a!"
Lão kinh ngạc không thôi, muốn thu chiêu nhưng đã quá chậm, chiêu đã xuất ra hơn tám thành, chỉ có thể lao đến mà thôi.
Lão bất chấp mọi giá, thúc giục chân khí trong nội thể Hạ Khinh Nhu đến cực hạn, chân khí chảy mạnh và nhanh đến nỗi trên kinh mạch hắn dần xuất hiện mấy vết rạn nhỏ, làm Hạ Khinh Nhu chua xót không thôi, lần này cái giá phải quả thực quá lớn a.
Mũi kiếm của lão chạm vào mũi nhọn của nhành cây phía trước liền bị khựng lại, một kháng lực mạnh mẽ muốn bức lão lui về phía sau.
[Kích hoạt hiệu ứng bạo kích!]
Hiệu ứng bạo kích của hệ thống kích hoạt làm cho sát thương của chiêu thức trong tay Tần Vũ tăng lên gấp bội, gần như tiệm cận đến lực lượng của Bán Tiên đỉnh phong kỳ tu sĩ.
Làm cho nội thể của Hạ Khinh Nhu một phen rạo rực, máu huyết và chân khí vận chuyển hỗn loạn một hồi mới có thể ổn định lại.
Mà bất ngờ hơn là, cái nhành cây cự đại này, không ngừng hút lấy sinh mệnh lực của lão thông qua tiếp điểm va chạm, thọ mệnh của nhục thân Hạ Khinh Nhu cấp tốc rút xuống sáu tháng một giây, làm lão và hắn hốt hoảng tìm cách phá chiêu.
Tuổi thọ của tu sĩ Hợp Thể kỳ có thể lên đến 3000 năm, nhưng sáu tháng một giây, tương đương với 30 năm một phút, nếu giằng co với hắn 10 phút mà nói, chẳng phải là mất không một thành tuổi thọ sao! Chưa kể thọ nguyên hao kiệt cũng gây sự lão hóa cho kỳ kinh bát mạch, ảnh hưởng tiêu cực đến căn cơ tu luyện về sau vô cùng lớn.
Nhưng lão không cách nào dứt ra khỏi tiếp điểm giữ hai người, cứ thể như có một lực hút cường đại quấn chặt lấy kiếm của lão vậy.
Buông tay? Không thể, kiếm tu mất kiếm như thể rắn mất đầu, lấy gì đối đầu với đối phương.
Trong lúc lão đang chật vật tìm cách thoát khỏi Thương Tùng Nghênh Khách của Tần Vũ, thì hắn đã lấy ra Nhật Nguyệt Thần Cung súc thế thi triển Thiên Long Phá Sát Tiễn.
Lúc hắn súc thế sắp thành, lão đầu đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm nồng đậm từ phía sau của nhành cây, lão càng gấp gáp.
Trong sát na, lão quyết định buông kiếm!
Ngay tại khoảng khắc này, một con cự long há cái miệng to như muốn thôn phệ thiên địa lao ầm ầm đến chỗ lão.
Áp lực vô cùng lớn, tốc độ của một tiễn này vô cùng nhanh, lão không dám do dự, dùng pháp bảo kích nổ, chấn bay bản thân văng ra khỏi quỹ đạo của Thiên Long Phá Sát Tiễn, thà tổn thương một, còn hơn tổn thương ba.
Quả nhiên là lão cự đầu, hành động vô cùng dứt khoát, trong nguy hiểm sinh tử vẫn có thể bình tĩnh đưa ra quyết định có lợi nhất cho bản thân.
Nhưng thứ mà Tần Vũ mong chờ cũng chỉ có thế, hắn là kẻ nắm thế chủ đạo, một tiễn kia ngay từ đầu hắn đã không trông mong nó có thể hạ được lão.
Chân chính sát chiêu của hắn, chính là chiêu thức Phiên Sơn Ấn này.
"Phiên Sơn Ấn - Tam trọng điệp!"
Một chưởng rồi lại một chưởng, rồi lại một chưởng, ba chưởng trọng điệp nối tiếp nhau ầm ầm đánh về phía lão đang chuẩn bị bị chấn tới.
Tần Vũ tính toán được cả quỹ đạo mà lão bị pháp bảo chấn văng ra khỏi chỗ ban đầu, làm cho lão khiếp sợ đến tê dại da đầu!
Đối với tu sĩ ở đây có lẽ đây là điều khó tin, nhưng một kẻ đã từng học vật lý học như Tần Vũ, việc ước lượng điểm rơi dựa vào vận tốc và thời gian đã không còn là điều gì quá khó khăn.
Nhất là khi hắn có tinh thần lực mạnh mẽ hỗ trợ tinh thần minh mẫn để phán đoán như hiện tại.
Hạ Khinh Nhu gấp gáp kêu lớn.
"TIỀN BỐI! TIỀN BỐI! MAU NGHĨ CÁCH A, NẾU KHÔNG TIỂU BỐI THẬT SỰ BỊ HẮN CHẤN CHO TAN NÁT THẦN HỒN A!"
"CÂM MIỆNG! TRỐN VÀO NỘI THỂ TA!"
Hạ Khinh Nhu im bặt, lập tức chui vào nội thể thanh long bên trong thức hải ẩn trốn.
Phiên Sơn Ấn chưởng hình rốt cuộc cũng đã đánh tới, ba chưởng trọng điệp chính xác nện lên thân thể của Hạ Khinh Nhu, lân giáp trên người hắn bị từng chưởng vỗ cho nứt toạc, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, rơi lả tả trên mặt đất, trên người hắn, từng tiếng xương vỡ nát vang lên răng rắc, cả cơ thể mềm nhũn ra thấy rõ, cánh tay, bắp chăn, bị uốn cong quỷ dị, đây là kết quả của việc xương bên trong bị oanh nát.
Hạ Khinh Nhu phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt trắng bệch, đồng tử thu nhỏ đến cực điểm, là biểu hiện của sự sợ hãi cực độ.
"Hắn là ai? Rốt cuộc hắn là đại năng nào chuyển thế, chiến lực, chiến pháp đều kinh khủng như vậy!"
Tần Vũ trong mắt của một vị Tiên Đế Tàn Hồn vậy mà sánh nganh với Bán Thần, không thậm chí là Thần Vị.
Bên trong thức hải của Hạ Khinh Nhu, từng làn sóng xung kích ồ ạt oanh tới như cơn sóng vỗ của đại dương, ầm ầm chấn nát từng bước từng phòng thủ của thần hồn, đánh thẳng đến thần hồn bản nguyên của hắn.
Tàn Hồn Thanh Long Tiên Đế không thể không hy sinh những sợi tàn hồn ít ỏi còn lại của lão mà bảo vệ thần hồn bản nguyên của Hạ Khinh Nhu.
Kẻ trước mặt lão, mạnh đến không hợp thói thường.
Tần Vũ giờ đây không chỉ được tăng phúc bởi hệ thống mà còn từ Thỉnh Thần Thuật của Liễu Thần.
Cơ thể của Hạ Khinh Nhu nặng nề nện lên mặt đất đầy dây leo gai nhọn bên dưới, ủi nát một đường dài, như một con mương rộng nửa trượng, dài cả hai trăm trượng, cả người hắn oặt lại như tờ giấy đôi, chứng tỏ xương cốt toàn thân hắn đã vỡ nát.
Tàn Hồn Thanh Long Tiên Đế sợ hãi, lão vội dùng hơi tàn thi triển Chân Ngôn Chi Thuật.
"Cấm Pháp vô hiệu!"
Lão vừa nói xong, tàn hồn của lão nhạt đi trông thấy, quang mang phủ ngoài cơ thể cũng đã tiêu tán không thấy đâu.
"Độn Địa Chi Thuật!"
"Hả???"
Tại sao độn thuật của lão không có tác dụng!
Lão sợ hãi nhìn thân ảnh của mỹ nữ ở phía xa, nàng là Liễu Thần.
Chân Ngôn Chi Thuật nàng đương nhiên biết!
Lão tuyệt vọng, tuyệt vọng đến cùng cực, vốn nghĩ có thể bồi dưỡng Hạ Khinh Nhu trưởng thành, thay mình báo thù rửa hận, tìm lại con đường trọng tu, bây giờ phải bỏ mạng ở đây chỉ vì một tên ở hạ giới.
Khi lão hoàn hồn lại từ cơn ác mộng, Nghiệp Hỏa Hồng Liên đã phủ xuống nhục thân của Hạ Khinh Nhu.
- A a a ... tiểu hữu mau dừng tay!
Lão vô vọng hét thảm.
Lão cười gằn, chiêu này của lão nào dễ đối phó như vậy.
Nhưng nụ cười của lão dần tắt hẳn.
Mộc hệ chân khí cuồn cuộn nổi lên xung quanh người Tần Vũ, đồ hình Liễu Thần sau lưng hắn sáng rực một màu xanh lá huyền mỹ, một cỗ lực lượng khổng lồ chảy dọc đồ hình, rồi thẩm thấu vào kỳ kinh bát mạch của Tần Vũ, thẩm thấu đến từng tế bào trên cơ thể hắn, làm cả người hắn phát ra hào quang lục sắc chói mắt.
Hàng vạn tia chân khí mộc hệ mong manh hội tụ lại thành một dòng chảy mạnh mẽ truyền vào thanh kiếm trên tay Tần Vũ, làm kiếm kêu lên từng tiếng thanh minh vang vọng khắp mọi nơi, chấn nhiếp thần hồn của tất cả những tu sĩ nằm trong phạm vi một dặm.
Chúng tu sĩ sợ hãi, quay đầu nhìn về thân ảnh Tần Vũ đang tỏa ra hào quang lục sắc ở trên bầu trời.
Chỉ chưa tới 3s kiếm thế thành hình, kiếm khí hội tụ, Tần Vũ đâm tới trước một kiếm, một nhành cây nhanh chóng huyễn hóa thành hình, biến thành một cái mộc thương bén nhọn, nghênh đón kiếm khí cuồng sát của lão.
"Cái gì? Thỉnh Thần Thuật, không thể nào a! Không thể nào a!"
Lão kinh ngạc không thôi, muốn thu chiêu nhưng đã quá chậm, chiêu đã xuất ra hơn tám thành, chỉ có thể lao đến mà thôi.
Lão bất chấp mọi giá, thúc giục chân khí trong nội thể Hạ Khinh Nhu đến cực hạn, chân khí chảy mạnh và nhanh đến nỗi trên kinh mạch hắn dần xuất hiện mấy vết rạn nhỏ, làm Hạ Khinh Nhu chua xót không thôi, lần này cái giá phải quả thực quá lớn a.
Mũi kiếm của lão chạm vào mũi nhọn của nhành cây phía trước liền bị khựng lại, một kháng lực mạnh mẽ muốn bức lão lui về phía sau.
[Kích hoạt hiệu ứng bạo kích!]
Hiệu ứng bạo kích của hệ thống kích hoạt làm cho sát thương của chiêu thức trong tay Tần Vũ tăng lên gấp bội, gần như tiệm cận đến lực lượng của Bán Tiên đỉnh phong kỳ tu sĩ.
Làm cho nội thể của Hạ Khinh Nhu một phen rạo rực, máu huyết và chân khí vận chuyển hỗn loạn một hồi mới có thể ổn định lại.
Mà bất ngờ hơn là, cái nhành cây cự đại này, không ngừng hút lấy sinh mệnh lực của lão thông qua tiếp điểm va chạm, thọ mệnh của nhục thân Hạ Khinh Nhu cấp tốc rút xuống sáu tháng một giây, làm lão và hắn hốt hoảng tìm cách phá chiêu.
Tuổi thọ của tu sĩ Hợp Thể kỳ có thể lên đến 3000 năm, nhưng sáu tháng một giây, tương đương với 30 năm một phút, nếu giằng co với hắn 10 phút mà nói, chẳng phải là mất không một thành tuổi thọ sao! Chưa kể thọ nguyên hao kiệt cũng gây sự lão hóa cho kỳ kinh bát mạch, ảnh hưởng tiêu cực đến căn cơ tu luyện về sau vô cùng lớn.
Nhưng lão không cách nào dứt ra khỏi tiếp điểm giữ hai người, cứ thể như có một lực hút cường đại quấn chặt lấy kiếm của lão vậy.
Buông tay? Không thể, kiếm tu mất kiếm như thể rắn mất đầu, lấy gì đối đầu với đối phương.
Trong lúc lão đang chật vật tìm cách thoát khỏi Thương Tùng Nghênh Khách của Tần Vũ, thì hắn đã lấy ra Nhật Nguyệt Thần Cung súc thế thi triển Thiên Long Phá Sát Tiễn.
Lúc hắn súc thế sắp thành, lão đầu đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm nồng đậm từ phía sau của nhành cây, lão càng gấp gáp.
Trong sát na, lão quyết định buông kiếm!
Ngay tại khoảng khắc này, một con cự long há cái miệng to như muốn thôn phệ thiên địa lao ầm ầm đến chỗ lão.
Áp lực vô cùng lớn, tốc độ của một tiễn này vô cùng nhanh, lão không dám do dự, dùng pháp bảo kích nổ, chấn bay bản thân văng ra khỏi quỹ đạo của Thiên Long Phá Sát Tiễn, thà tổn thương một, còn hơn tổn thương ba.
Quả nhiên là lão cự đầu, hành động vô cùng dứt khoát, trong nguy hiểm sinh tử vẫn có thể bình tĩnh đưa ra quyết định có lợi nhất cho bản thân.
Nhưng thứ mà Tần Vũ mong chờ cũng chỉ có thế, hắn là kẻ nắm thế chủ đạo, một tiễn kia ngay từ đầu hắn đã không trông mong nó có thể hạ được lão.
Chân chính sát chiêu của hắn, chính là chiêu thức Phiên Sơn Ấn này.
"Phiên Sơn Ấn - Tam trọng điệp!"
Một chưởng rồi lại một chưởng, rồi lại một chưởng, ba chưởng trọng điệp nối tiếp nhau ầm ầm đánh về phía lão đang chuẩn bị bị chấn tới.
Tần Vũ tính toán được cả quỹ đạo mà lão bị pháp bảo chấn văng ra khỏi chỗ ban đầu, làm cho lão khiếp sợ đến tê dại da đầu!
Đối với tu sĩ ở đây có lẽ đây là điều khó tin, nhưng một kẻ đã từng học vật lý học như Tần Vũ, việc ước lượng điểm rơi dựa vào vận tốc và thời gian đã không còn là điều gì quá khó khăn.
Nhất là khi hắn có tinh thần lực mạnh mẽ hỗ trợ tinh thần minh mẫn để phán đoán như hiện tại.
Hạ Khinh Nhu gấp gáp kêu lớn.
"TIỀN BỐI! TIỀN BỐI! MAU NGHĨ CÁCH A, NẾU KHÔNG TIỂU BỐI THẬT SỰ BỊ HẮN CHẤN CHO TAN NÁT THẦN HỒN A!"
"CÂM MIỆNG! TRỐN VÀO NỘI THỂ TA!"
Hạ Khinh Nhu im bặt, lập tức chui vào nội thể thanh long bên trong thức hải ẩn trốn.
Phiên Sơn Ấn chưởng hình rốt cuộc cũng đã đánh tới, ba chưởng trọng điệp chính xác nện lên thân thể của Hạ Khinh Nhu, lân giáp trên người hắn bị từng chưởng vỗ cho nứt toạc, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, rơi lả tả trên mặt đất, trên người hắn, từng tiếng xương vỡ nát vang lên răng rắc, cả cơ thể mềm nhũn ra thấy rõ, cánh tay, bắp chăn, bị uốn cong quỷ dị, đây là kết quả của việc xương bên trong bị oanh nát.
Hạ Khinh Nhu phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt trắng bệch, đồng tử thu nhỏ đến cực điểm, là biểu hiện của sự sợ hãi cực độ.
"Hắn là ai? Rốt cuộc hắn là đại năng nào chuyển thế, chiến lực, chiến pháp đều kinh khủng như vậy!"
Tần Vũ trong mắt của một vị Tiên Đế Tàn Hồn vậy mà sánh nganh với Bán Thần, không thậm chí là Thần Vị.
Bên trong thức hải của Hạ Khinh Nhu, từng làn sóng xung kích ồ ạt oanh tới như cơn sóng vỗ của đại dương, ầm ầm chấn nát từng bước từng phòng thủ của thần hồn, đánh thẳng đến thần hồn bản nguyên của hắn.
Tàn Hồn Thanh Long Tiên Đế không thể không hy sinh những sợi tàn hồn ít ỏi còn lại của lão mà bảo vệ thần hồn bản nguyên của Hạ Khinh Nhu.
Kẻ trước mặt lão, mạnh đến không hợp thói thường.
Tần Vũ giờ đây không chỉ được tăng phúc bởi hệ thống mà còn từ Thỉnh Thần Thuật của Liễu Thần.
Cơ thể của Hạ Khinh Nhu nặng nề nện lên mặt đất đầy dây leo gai nhọn bên dưới, ủi nát một đường dài, như một con mương rộng nửa trượng, dài cả hai trăm trượng, cả người hắn oặt lại như tờ giấy đôi, chứng tỏ xương cốt toàn thân hắn đã vỡ nát.
Tàn Hồn Thanh Long Tiên Đế sợ hãi, lão vội dùng hơi tàn thi triển Chân Ngôn Chi Thuật.
"Cấm Pháp vô hiệu!"
Lão vừa nói xong, tàn hồn của lão nhạt đi trông thấy, quang mang phủ ngoài cơ thể cũng đã tiêu tán không thấy đâu.
"Độn Địa Chi Thuật!"
"Hả???"
Tại sao độn thuật của lão không có tác dụng!
Lão sợ hãi nhìn thân ảnh của mỹ nữ ở phía xa, nàng là Liễu Thần.
Chân Ngôn Chi Thuật nàng đương nhiên biết!
Lão tuyệt vọng, tuyệt vọng đến cùng cực, vốn nghĩ có thể bồi dưỡng Hạ Khinh Nhu trưởng thành, thay mình báo thù rửa hận, tìm lại con đường trọng tu, bây giờ phải bỏ mạng ở đây chỉ vì một tên ở hạ giới.
Khi lão hoàn hồn lại từ cơn ác mộng, Nghiệp Hỏa Hồng Liên đã phủ xuống nhục thân của Hạ Khinh Nhu.
- A a a ... tiểu hữu mau dừng tay!
Lão vô vọng hét thảm.
Danh sách chương