Ở cách đó khoảng chừng mười dặm, một vị trưởng lão của Hạ gia nóng ruột nói:

- Biểu huynh, nếu như còn chần chừ không ra tay, hai huynh đệ bọn chúng chắc chắn sẽ táng mạng ở nơi đây a! Mệnh hồn đăng của Khinh Nhu tiểu chất đã suy yếu đến cực điểm ... ta e là hắn không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

- Không vội, ta tự có tính toán riêng của ta! Vị trưởng lão vừa lên tiếng lập tức im bặt, tuy lão trong lòng vô cùng lo lắng nhưng cũng không dám chống đối vị trưởng lão này.

Hầu như ở đây ai cũng biết tên này mượn việc công trả thù riêng, nhất định là vì chuyện Hạ Khinh Nhu bất kính với hắn lúc trước mà làm như vậy.

Nhưng điều mà lão lo sợ chính là nếu hai huynh đệ bọn họ không may bỏ mạng nơi này, cao tầng Hạ gia sẽ giáng tội xuống đầu đám trưởng lão bọn họ, tên kia thì có lẽ không sao, dù sao y cũng là người của dòng chính.

Tuy nhiên, bọn họ thì lại khác!

Có người không nhịn được nữa, trực tiếp lao về phía dãy sơn mạch, mặc kệ mấy người khác, tên trưởng lão vừa lên tiếng lúc nãy, cũng nhanh chóng lao theo y.

- Mau, nếu không sẽ gây ra đại họa mất!

- Được, ta sẽ hỗ trợ ngươi!

Bọn họ đều là Độ Kiếp kỳ đỉnh phong cường giả, với Súc Địa Thành Thốn thần thông, chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi bọn họ đã vượt qua mười dặm đường.

Ở bên trong đại trận, Tần Vũ lúc này đã thu hồi Nghiệp Hỏa Hồng Liên, hắn mỉm cười tà dị, nhưng không phải là cười với Hạ Khinh Nhu hay là Tàn Hồn Thanh Long Tiên Đế, mà là tự cười với chính bản thân mình.

Hắn cười là vì con cá lớn mà hắn mong muốn bây giờ mới thật sự cắn câu.

Chân khí ba động càng lúc càng mãnh liệt và càng gần, đúng như Tần Vũ tính toán đám người cao tầng của Hạ gia rốt cục cũng không nhịn được nữa, bọn họ đã lao về phía bên này để can thiệp vào trận chiến.

Tần Vũ lao đến chỗ Hạ Khinh Nhu đang nằm bất động trên mặt đất nhanh như tên bắn, túm lấy cổ hắn như thể đại hán xách cổ một con gà yếu ớt.

- TIỂU TỬ KHỐN NẠN KIA, BUÔNG CÁI TAY NGƯƠI RA!

Một vị trưởng lão hét lớn từ xa, yêu cầu Tần Vũ thả Hạ Khinh Nhu ra, chỉ thấy Tần Vũ cười gằn dữ tợn, rồi năm ngón tay siết mạnh lên cổ của Hạ Khinh Nhu, đâm xuyên qua lớp da, làm máu chảy ra đầm đìa, nhuộm đỏ cả người hắn ta.

Hơi thở nhục thân của Hạ Khinh Nhu trở nên thoi thóp đến cực điểm, tùy thời liền có thể bỏ mạng.

Thanh Long Tiên Đế tàn hồn lúc này đã không còn bình tĩnh được nữa, đã rất lâu rồi, lão mới cảm nhận được mùi vị của tử vong cận kề và nồng đậm như vậy, cái cảm giác này hệt như lần chiến đấu cuối cùng kia của lão, quỷ môn quan như thể đang ở trước mặt lão vậy, hơn nữa, còn là rất gần, chỉ trong gang tấc.

Lão gấp gáp kêu lên thành tiếng:

- Tiểu hữu, chúng ta từ từ nói chuyện, chỉ cần ngươi tha cho lão phu một mạng, chuyện gì lão phu cũng có thể đáp ứng ngươi.

[Đinh! Tàn Hồn Thanh Long Tiên Đế chọn từ bỏ Hạ Khinh Nhu, điểm khí vận của Hạ Khinh Nhu giảm 4000 điểm!]

Hạ Khinh Nhu nghe thấy lão nói vậy, trong lòng chết lặng, hắn đã bị lão ta từ bỏ, kẻ mà hắn xem như là vị sư phụ của chính mình dù không phải là chính thức, nhưng công ơn dạy dỗ của lão, hắn cũng khắc cốt ghi tâm.

Nhưng hôm nay, lão đã cho hắn một cái bạt tai tỉnh mộng, người ta là Thiên Đế trọng thương, đang tìm cách đông sơn tái khởi, chẳng là thuận tay nuôi dưỡng hắn để đạt được mục đích của lão, ấy vậy mà hắn lại đem lão tôn thờ thành một vị sư phụ đáng kính.

Sự thật quả thật chua chát, hắn chẳng qua là một con cờ trong tay của lão mà thôi, lão có thể tùy thời vứt bỏ y, như thể chấp nhận mất đi một con tốt trên bàn cơ để bảo toàn thế cục, nhất là bảo toàn cho con tướng, là lão.

"Tiền ... tiền ... bối!"

"Hừ ... tiểu tử, ta đã sớm nói ngươi tốt nhất không nên ngông cuồng tự phụ, nếu ngươi nghe ta, nào rơi vào kết cục như thế này?"

Hạ Khinh Như từ khi được lão phụ thể, chỉ điểm tu luyện, tu vi tiến bộ thần tốc, trăm trận trăm thắng, kiêu ngạo khắp nơi, cũng vì vậy mà hình thành tính cách cao ngạo, đụng đâu chiến đó, không nhượng bộ ai bao giờ.

Trong từ điển của hắn, dường như không có hai từ nhẫn nhục, gặp bất kể đối thủ nào, hắn cũng tự tin ước hẹn giao chiến, rồi lại năn nỉ lão trợ giúp hắn đột phá hoặc là chỉ điểm cho hắn chiêu thức để chiến thắng đối phương.

Hôm nay tao ngộ địch nhân cường đại, không chỉ chiến lực siêu việt hắn, mà trí tuệ còn bỏ xa hắn, liền rơi vào kết cục thảm bại như hiện tại.

Lão sớm cũng đã nghĩ đến một ngày này, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy, tiếc là lão còn chưa kịp hồi phục bao nhiêu, hôm nay lại tiêu hao cực lớn để chiến một trận với Tần Vũ, lại còn hy sinh tàn hồn bảo vệ thần hồn cho hắn, bây giờ so với lúc mới đào vong, cũng không khác là bao!

Tần Vũ không có lập tức đáp lời lão, hắn nhìn về phía mấy vị trưởng lão Hạ gia, giọng lạnh tanh nói:

- Hôm nay, không ai có thể cứu hắn!

Hai người bọn họ tức giận nói:

- Ngươi! Dám!

Tần Vũ nở một nụ cười tà mị, một đạo kiếm khí bén nhọn, chém đứt lìa cánh tay cầm kiếm của Hạ Khinh Nhu, cánh tay phải rơi xuống đất như một cành củi mục rơi khỏi tán cây, máu tươi chảy đầm đìa từ bả vai phải của hắn, nhỏ long tong trên mặt đất, bắn tung tóe ra xung quanh.

Kèm theo đó là một tiếng hét thảm của Hạ Khinh Nhu, hắn đã quay lại khống chế thân thể, liền cảm nhận được nỗi đau tột cùng này.

- Aaaaaaaa ... trưởng lão, mau cứu ta !

Hôm nay xuất hành, hắn còn tưởng mình là người đi câu, ai ngờ, đến phút cuối lại là một cái mồi câu trong tay của Tần Vũ.

Một cái mồi câu béo bở!

Bỗng nhiên từ đằng xa, một cái ấn chỉ lao đến chỗ của Tần Vũ đang đứng như lôi điện, một vệt sáng như sao băng vụt ngang bầu trời, mang theo uy lực khủng khiếp đánh thẳng đến mi tâm của Tần Vũ.

Là chỉ pháp của vị trưởng lão cầm quyền Hạ gia nơi đây, lão thét lớn:

- Tiểu tử ngông cuồng!

Tần Vũ thấy vậy không hề hoảng sợ, hắn chỉ khẽ nghiêng đầu, từ sau lưng hắn, một cái lôi chỉ nhanh chóng xuất hiện, thẳng hướng ấn chỉ của vị trưởng lão kia mà đánh tới, tốc độ của lôi chỉ, bỏ xa ấn chỉ, nếu mà so sánh, chính là gấp đôi.

OÀNH!

Song chỉ va chạm, tạo ra một vụ nổ lớn trên không trung, sóng xung kích lan tràn ra bốn phương tám hướng, thổi bạt mọi thứ trong phạm vi nó quét ngang, cây cối, đất đá bên dưới mặt đất, bị đánh nát ra thành vụn cám, ngay tại tiếp điểm, bị chân khí bạo nổ, oanh thành một cái hố to hơn trăm trượng, sâu gần chục trượng.

Nếu Hạ Khinh Nhu mang theo trưởng lão theo cùng, lý nào Tần Vũ hắn lại xông xáo một mình!

Người đánh ra một đạo lôi chỉ đó, không ai khác là lão tổ của Tần thế gia!

"Độ Kiếp Đỉnh Phong Kỳ! Bán bộ bán tiên cảnh giới, không thể nào!!!!!"

Toàn bộ trưởng lão Hạ gia trợn tròn mắt nhìn về thân ảnh nam tử sau lưng Tần Vũ, lão ta mấy năm trước mới còn là Độ Kiếp Trung Kỳ a! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Tần thế gia lại xuất hiện nhiều Độ Kiếp kỳ cường giả như vậy, hơn nữa, ngay cả lão tổ của bọn họ cũng đã gần như đạt đến Bán Tiên cảnh giới a!

Tần Vũ nhìn Liễu Thần đang hạ gục Huyết Sát Khôi Lỗi ở đằng xa, ánh mắt thầm cảm kích nàng, Tần thế gia đạt được ngày hôm nay, chính là nhờ vào bàn tay của nàng vào mấy năm trước.

p/s: Chuyện như thế nào, hạ hồi phân giải!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện