Sáng sớm hôm sau, bốn người Tần Vũ tiếp tục đi sâu vào bên trong, lần này bọn họ phải băng qua một cánh rừng, chính là chỗ mà hôm qua Tần Vũ hạ sát Tu Nhai.
Bên trong chủ yếu là mê trận vây khốn bọn họ kết hợp với yêu thú và cơ quan công kích sẽ tập kích tu sĩ tiến vào thám bảo.
Chu Tư Lệ muốn tranh thủ cơ hội này ám hại Tấn Sơn trước, trong này, chỉ cần giả bộ đi loạn, lạc đoàn là được.
Nghĩ là làm, nàng đột nhiên xông xáo hẳn lên, Chu Tư Lệ nói với mọi người:
- Ta không cảm nhận được nguy hiểm ở đây, chúng ta nên tăng tốc tiến về đại điện truyền thừa thôi!
Tần Vũ muốn thử xem trong hồ lô của nàng giấu thuốc gì, cũng giả bộ lơ đễnh phối hợp:
- Ta cũng nghĩ vậy, chúng ta đã tốn ở ải đầu hai ngày rồi, không thể chần chừ thêm nữa.
Tấn Sơn vội nói:
- Hai người cẩn thận một chút, chỗ này có đại trận và cơ quan!
Dứt lời, Tần Vũ và Chu Tư Lệ lập tức biến mất, Tấn Sơn liền tranh thủ cơ hội nói xấu bọn họ với Bối Nhĩ La:
- Ài, hai cái người này thật lỗ mãng, ta còn chưa kịp nói xong nữa!
Bối Nhĩ La nhíu mày, tại sao hai người bọn họ lại gấp gáp như vậy, có chuyện gì đó không đúng, hắn cũng âm thầm nâng lên cảnh giác, nói với Tấn Sơn:
- Phiền Tấn huynh phá giải trận pháp, mau chóng tìm kiếm bọn họ, ta cảm nhận có điều gì đó không đúng!
Tấn Sơn liền tranh thủ thể hiện:
- Bối công tử yên tâm, cứ để đó cho ta!
Nói rồi hắn xông xáo bắt đầu phá giải đại trận, bên này Chu Tư Lệ bắt đầu thiết lập mê trận hòng tách Tấn Sơn ra khỏi Bối Nhĩ La, đồng thời cũng cảnh giác Tần Vũ.
Tên này đột nhiên hành động kỳ lạ, chắc chắn là cũng có chuyện mờ ám.
Tần Vũ thấy nàng bố trận, liền nở một nụ cười tà mị, thả ra Thủy Hóa Độ Trạch, trợ giúp nàng một tay.
Bối Nhĩ La đột nhiên mất tầm nhìn, có chút hoảng hốt, bắt đầu tế lên pháp bảo phòng ngự và cầm chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị ứng chiến.
Bối Nhĩ La cũng biết một chút trận pháp, lập tức nhận ra đám sương mờ này không phải là do trận pháp ở đây huyễn hóa thành, liền trở nên ngưng trọng, trong lòng lo sợ, hai người kia có phải là mưu đồ ám sát hắn hay không.
Tấn Sơn loay hoay phá giải đại trận, bỗng nhận ra có gì đó không đúng, liền ngẩng đầu lên nhìn về đằng sau, liền phát hiện ra Bối Nhĩ La cũng đã biến mất, hắn liền cấp tốc cẩn thận đề phòng xung quanh.
“Ta kháo! Chuyện gì vậy chứ ?”
Không khí đột nhiên ma mị quỷ dị hơn, Tấn Sơn đang cảnh giác cao độ, chợt nhận ra thân ảnh quen thuộc, hắn nói lớn:
- Tư Y Na, ta ở đây.
Nàng nở nụ cười quỷ dị, thuấn di đến bên cạnh hắn, chụp lên đầu hắn sinh sinh hút cạn chân khí và sinh lực, hắn hai mắt trợn trừng, kêu lên từng tiếng khàn khàn:
- Ặc … ặc … ngươi … ngươi … !
Rồi hắn biến thành một cái xác khô, Tần Vũ nhìn thấy một màn này cũng thầm khen nàng, ra tay thật quyết đoán, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, tên kia quả là dại gái, trong này mà không hề phòng bị, chết cũng đáng đời.
Tần Vũ cũng tò mò, nàng dùng công pháp gì lại có thể trực tiếp hút lấy cả thần hồn đối phương như vậy.
Dẹp tò mò sang một bên, Tần Vũ liền nhanh chóng suy nghĩ, mục tiêu tiếp theo của nàng hẳn là Bối Nhĩ La đi, nhưng hắn không thể Bối Nhĩ La chết được, hắn cần phải mượn tay tên này thâm nhập vào Thương Quốc.
Tần Vũ thả ra Tam Long, nó liền hóa lớn, lượn lờ xung quanh Chu Tư Lệ như một bóng ma, lâu lâu thở ra từng tiếng khò khè dọa nàng.
Chu Tư Lệ ngưng trọng, cẩn thận dõi mắt theo cái bóng của Tam Long.
Nàng lớn tiếng hỏi:
- Lục huynh, có phải là huynh ?
Tần Vũ cười lạnh.
“Phải là ta, nàng hẳn là nhớ ta lắm đây”
Hắn lại phun ra một luồng khí độc, làm nàng lập tức phải phong bế chân khí trong cơ thể, tránh để độc xâm nhập, cái bóng đen dài của Tam Long cứ thoắt ẩn thoắt hiện làm nàng càng ngưng trọng phòng bị cao độ.
Nàng cẩn thận lùi lại, về phía đại trận này bố trí vừa nàng, cẩn thận từng bước một, nhưng nàng không hề hay biết đã bước vào mê trận của Tần Vũ.
Bây giờ, hắn đang dùng Tam Long tách nàng ra khỏi Bối Nhĩ La từng chút một.
Bối Nhĩ La bên này cũng đang vô cùng ngưng trọng, cố gắng lùi lại thoát khỏi mê trận, nhưng dường như hắn cũng đã bị lạc trong này.
Bành!
Bối Nhĩ La bị cơ quan tập kích, hắn bị một chiêu này chấn cho lùi lại mấy bước, hơi thở cũng gấp gáp ngưng trọng hơn.
Tên này thầm nhủ, “chết tiệt, sao đột nhiên loạn thành như vậy”.
Hắn càng đi càng loạn, dần dần bị vây trong mê trận, tách dần ra khỏi Tần Vũ và Chu Tư Lệ.
Bên này, Chu Tư Lệ càng đi càng phát hiện không đúng, nàng đã lạc trong mê trận, hơn nữa nàng còn phát hiện ra trận pháp này tuyệt không phải trận pháp ở đây, bởi vì đại trận này ở một đẳng cấp khác biệt.
Không những vậy, độc khí đang dần nồng đậm hơn, nếu không thoát ra khỏi đây sớm, hẳn là nàng sẽ không chống đỡ nổi.
Bành!
Một kích cực nhanh oanh lên ngực nàng, bay thẳng về sau hơn mười mấy trượng, nàng ho ra một búng máu, một kích này thật mạnh.
Nàng càng gấp gáp hơn, dò hỏi:
- Lục huynh, huynh đừng dọa ta ?
Vẫn không có ai đáp lời nàng, Chu Tư Lệ trong lòng gấp gáp, không lẽ còn có người khác trong này, nếu vậy thật nguy hiểm.
Nàng âm thầm tế lên pháp bảo bảo mệnh, và kích hoạt nội giáp hộ thể, cẩn thận dò xét xung quanh.
Cái bóng Tam Long đột ngột xuất hiện, làm nàng có chút giật mình, cái bóng đen này nãy giờ cứ ẩn ẩn hiện hiện nhưng không công kích, làm nàng có chút sợ hãi.
Đang mãi nhìn theo bóng Tam Long, một kích cực nhanh lại oanh đến.
Ầm!
Lần này nàng kịp giơ kiếm chống đỡ, nhưng uy lực vẫn quá lớn, hộc máu lùi lại một đoạn mấy trượng, nàng ấm ức hét lớn:
- Là ai?
Tần Vũ thấy vậy càng khoái chí, đã vậy hắn dọa cho nàng vỡ mật mới thôi.
Ám Lôi Báo, toàn thân lôi điện lập lòe, bắt đầu chạy vòng quanh sương mờ, lâu lâu gầm gừ vài tiếng, Chu Tư Lệ hoảng hốt tột độ.
“Không tốt, bị yêu thú ở đây mai phục rồi”
Nàng chạy trối chết bên trong mê trận, nhưng thật ra nàng đang chạy vòng vòng trong mê trận và Thủy Hóa Độ Trạch của Tần Vũ.
Hắn tế lên Nhật Nguyệt Tinh Cung, súc thế bắt Trụy Nhật Tiễn về phía nàng.
Xiu!
Bành! Uỳnh Uỳnh! Đoàng!
Trúng tiễn, pháp bảo bảo mệnh và nội giáp nàng bị tổn hại nghiêm trọng, ngực nàng vỡ nát mấy khúc xương đau đớn vô cùng, nàng cấp tốc chạy trốn ra khỏi phạm vi oanh kích của lôi điện và hỏa diệm.
Nhưng mãi mà không thể thoát ra được, nàng liền biết đã bị hắn vây lại trong đại trận.
Bây giờ trong lòng nàng sợ hãi đến cực điểm, nàng biết một tiễn này là của ai.
“Tần Vũ”
Chu Tư Lệ run rẩy nói:
- Tần Vũ nếu ngươi là hảo hán thì bước ra đây đấu tay đôi với ta !
Tần Vũ cười lạnh, thi triển Tam Thiên Lôi Động cùng Thất Tinh Bộ Sát Kiếm Kỹ oanh kích nàng.
Bành!
Chu Tư Lệ hộc máu văng mạnh đập trúng thân thể của Tam Long, liền bị phản chấn văng trở lại trước mặt Tần Vũ, lúc này nàng đã bị trọng thương kinh hãi nhìn hắn.
Nàng run rẩy nói:
- Ngươi … ngươi … muốn làm gì ta ?
Tần Vũ dùng tay nâng mặt nàng lên, sinh sinh xé bỏ lớp ngụy trang rồi nói:
- Chà, không ngờ Chu Tư Lệ công chúa cũng là một mỹ nhân a.
Chu Tư Lệ sợ sệt giãy dụa, hành động như muốn lùi lại, nhưng âm thầm tế ra pháp bảo hình châm, đâm mạnh về phía Tần Vũ.
Tần Vũ bắt lấy cổ tay nàng, hắn vận khí lực, bóp nát cổ tay nàng, xương cốt gãy răng rắc từng đốt, vậy mà nàng ngoan cường không kêu lấy một tiếng.
Làm Tần Vũ cũng phải nhìn nàng bằng con mắt thán phục, hắn cười lạnh rồi nói:
- Muốn ám toán ta, lão tổ của nàng còn không phải là đối thủ của ta, một Luyện Hư kỳ nhỏ nhoi như nàng lại làm gì được ta đây ?
Chu Tư Lệ hai mắt hung quang mãnh liệt trừng trừng nhìn hắn, vô cùng ủy khuất, hắn mạnh bạo dùng Dị Hỏa thiêu đốt sạch sẽ đạo bào của nàng, làm lộ ra thân thể trắng nõn nà của nàng, cùng với nhuyễn giáp hộ thân.
Nàng ủy khuất, nghẹn ngào nói:
- Tên hôn quân, dâm tặc, ta liều chết với ngươi!
Nhưng Chu Tư Lệ nhanh chóng nhận ra nàng đã bị trúng độc, không thể huy động chân khí nữa, ánh mắt nàng trở nên hoảng hốt, nãy giờ bị hắn chọc tức lơi là phòng bị đã bị trúng kế của hắn.
Tần Vũ thả nàng ra rồi lạnh nhạt nói:
- Rồi, rồi, bây giờ nàng muốn làm gì tên hôn quân ta đây ?
Tam Long ở trong mê trận truyền âm cho Tử Yên nói:
- Chủ nhân dạy dỗ đại tẩu có chút nặng tay a?
Tử Yên làm bộ chữ nghĩa nói:
- Dạy trẻ từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về!
Ám Lôi Báo một bên cũng gật gù liên tục như thể hiểu ý của Tử Yên vậy.
Bên này Chu Tư Lệ tức giận đến bộ ngực phập phồng, cắn răng đay nghiến nói:
- Ta liều chết với ngươi!
Nói rồi nàng dùng hết khí lực cầm pháp bảo hình châm lao vào hắn, hòng đâm hắn một nhát.
Tần Vũ đứng đó để cho nàng đâm vào bả vai, nàng cười lạnh:
- Ha ha, Tần Vũ ngươi cuối cùng cũng phải đền mạng cho hoàng thất họ Chu ta!
Tần Vũ nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, rồi nháy mắt thương thế trên vai hắn nhanh chóng lành lại, nàng sợ hãi lùi lại, té ngã trên mặt đất, chỉ tay về phía Tần Vũ:
- Ngươi … ngươi …!
Tần Vũ lạnh lùng nói:
- Ngươi ngươi cái gì, gọi ta là hôn quân !
Chu Tư Lệ thật muốn khóc lớn, nàng chưa từng chịu ủy khuất như vậy bao giờ, hắn lúc này còn có tâm trạng đùa bỡn nàng.
Nàng liên tục lùi lại, Tần Vũ được thế lấn tới, lấy hai tay kích hoạt chức năng [Sức Mạnh] cùng với Phong Lôi Long Diệm xé toạc nhuyễn giáp của nàng ra, để lộ thân thể trần truồng của Chu Tư Lệ trước mặt.
Nàng run rẩy nói từng đợt ngắt quãng với:
- Ngươi dám … !
Tần Vũ liền đấm mạnh vào bụng nàng, làm nàng thổ huyết hai ba hơi, rồi nói:
- Sao lại không dám!
Chu Tư Lệ trong lòng sợ hãi kịch liệt, nàng bị phong bế chân khí không thể tự bạo, bất lực để hắn làm nhục mình.
Tần Vũ thi triển Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa cấp tốc hồi phục thương thế cho nàng, Chu Tư Lệ trợn trừng mắt nhìn hắn:
- Khốn kiếp! Ngươi có giỏi thì giết ta, đừng hòng làm nhục ta!
Tần Vũ cười hắc ám tà đạo, nói rồi hắn nhét vào miệng nàng một viên xuân dược, rồi bịt chặt miệng nàng lại.
Chu Tư Lệ kêu ưm ưm mấy tiếng, nước mắt trào dâng vô cùng ủy khuất, từ từ, ánh mắt nàng dần dần bị dục hỏa chiếm lấy mãnh liệt, rồi gắt gao ôm lấy hắn.
Tần Vũ xua xua tay cho đám con nít con nôi đi ra chỗ khác chơi, rồi bắt đầu hành sự.
Viên đan dược này là do Tiêu Chiến luyện chế, tác dụng vô cùng khoa trương, có thể duy trì một chút tỉnh táo cho thần hồn, nhưng thân thể lại không thể tự khống chế, hiệu quả vũ nhục cực kỳ tốt.
Tần Vũ lần trước nhận được từ chỗ hắn, còn chưa nghĩ ra được chỗ dùng, liền đem Chu Tư Lệ ra thí nghiệm.
Trong lòng Chu Tư Lệ đau đớn đến cực điểm, thân thể của nàng đang bị Tần Vũ vấy bẩn, người đã giết cả hoàng tộc của nàng, người đã ép nàng giết chết huynh đệ của mình.
Thân thể nàng không còn trong tầm khống chế của nàng nữa, cứ vậy quấn lấy với hắn mà hưởng thụ, nàng rên rỉ từng tiếng kinh diễm, Tần Vũ ngậm lấy nhũ hoa của nàng, mút mạnh từng đợt, còn dùng lực cắn nàng, để hằn lại một vết răng trên nhũ phong ngạo nghễ của nàng.
- Ư … ư …
Chu Tư Lệ rên lên thành tiếng, nàng nước mắt trào dâng, Tần Vũ lại càng mạnh bạo oanh kích u cốc bên dưới của nàng, từng dòng chảy nóng ấm bắt đầu xuất hiện, làm hắn càng trở nên kích thích.
Tần Vũ cúi xuống, hung hăng hôn lên đôi môi đang run rẩy vì tức giận kia, rồi mút lưỡi nàng chùn chụt.
Cả hai đang hòa mình hưởng thụ khoái cảm nam nữ, thì đột nhiên chân khí bên trong cơ thể của Chu Tư Lệ ào ào đổ vào đan điền của Tần Vũ, Nguyên Anh bản mệnh của hắn tự động hấp thu luyện hóa.
Diệm Cơ lúc này đã nhắm nghiền hai mắt điều tức, cái tên Tần Vũ này, chuyện gì cũng làm ra được, thật là hết nói nổi.
Chu Tư Lệ hoảng hốt nhìn chân khí trong đan điền mình sinh sinh bị Tần Vũ rút lấy, nước mắt nàng rơi lã chã, nhưng nàng bây giờ không thể nói được, thân thể vẫn đang gắt gao phối hợp cùng hắn, nhấp nhô từng đợt mị hoặc, nhũ phong nàng rung rinh theo từng đợt oanh kích của trường thương Tần Vũ.
Tần Vũ cứ như vậy mà cưỡng bức nàng, thẳng đến một hồi nàng ngất đi vì kiệt sức và chân khí cạn kiệt, hắn mới ngừng lại.
Tần Vũ lấy tay vỗ mạnh mấy cái lên mông Chu Tư Lệ, để hằn lại cả năm ngón tay.
Nói đoạn hắn bắt đầu thi triển bí thuật, đem tinh huyết bản mệnh của nàng hút ra, thi triển khế ước chủ tớ lên đó, cơ thể nàng dường như phản ứng lại với bí thuật, run lên từng đợt làm cặp nhũ phong cũng rung rinh theo.
Xong xuôi Tần Vũ nhìn lại thông báo, đắc ý mỉm cười tà dị.
[Chu Tư Lệ - Tuyệt Phẩm Ma Tu Lô Đỉnh – Nô lệ của ký chủ]
Nói rồi hắn điều tức ổn định chân khí mới hút lấy của nàng trong đan điền, bởi vì nàng là Luyện Hư kỳ tam trọng thiên Hỏa, Lôi, Mộc nên hắn chỉ có thể đột phá lên Luyện Hư kỳ tứ trọng thiên.
Đợt một lúc lâu, Chu Tư Lệ tỉnh lại, gắt gao nhìn Tần Vũ, thần hồn nàng nhớ nhớ quên quên, dường như có sát ý nồng đậm với Tần Vũ nhưng không thể nào hành động được, nàng hai mắt ngấn lệ nói:
- Hôn quân khốn kiếp, ngươi đã làm gì ta?
Tần Vũ lạnh nhạt nói:
- Hừ, còn không gọi chủ nhân!
Chu Tư Lệ cả người nóng ran, đột nhiên nhu thuận kêu lên một tiếng mị hoặc:
- Chủ nhân!
Tần Vũ cười lớn một tràng, rồi lấy đạo bào khoác lên cho nàng, có cái lô đỉnh tuyệt phẩm này, sớm thôi hắn sẽ đạt đến Luyện Hư kỳ đỉnh phong.
Bây giờ hắn sẽ trở lại giải cứu Bối Nhĩ La.
Bên trong chủ yếu là mê trận vây khốn bọn họ kết hợp với yêu thú và cơ quan công kích sẽ tập kích tu sĩ tiến vào thám bảo.
Chu Tư Lệ muốn tranh thủ cơ hội này ám hại Tấn Sơn trước, trong này, chỉ cần giả bộ đi loạn, lạc đoàn là được.
Nghĩ là làm, nàng đột nhiên xông xáo hẳn lên, Chu Tư Lệ nói với mọi người:
- Ta không cảm nhận được nguy hiểm ở đây, chúng ta nên tăng tốc tiến về đại điện truyền thừa thôi!
Tần Vũ muốn thử xem trong hồ lô của nàng giấu thuốc gì, cũng giả bộ lơ đễnh phối hợp:
- Ta cũng nghĩ vậy, chúng ta đã tốn ở ải đầu hai ngày rồi, không thể chần chừ thêm nữa.
Tấn Sơn vội nói:
- Hai người cẩn thận một chút, chỗ này có đại trận và cơ quan!
Dứt lời, Tần Vũ và Chu Tư Lệ lập tức biến mất, Tấn Sơn liền tranh thủ cơ hội nói xấu bọn họ với Bối Nhĩ La:
- Ài, hai cái người này thật lỗ mãng, ta còn chưa kịp nói xong nữa!
Bối Nhĩ La nhíu mày, tại sao hai người bọn họ lại gấp gáp như vậy, có chuyện gì đó không đúng, hắn cũng âm thầm nâng lên cảnh giác, nói với Tấn Sơn:
- Phiền Tấn huynh phá giải trận pháp, mau chóng tìm kiếm bọn họ, ta cảm nhận có điều gì đó không đúng!
Tấn Sơn liền tranh thủ thể hiện:
- Bối công tử yên tâm, cứ để đó cho ta!
Nói rồi hắn xông xáo bắt đầu phá giải đại trận, bên này Chu Tư Lệ bắt đầu thiết lập mê trận hòng tách Tấn Sơn ra khỏi Bối Nhĩ La, đồng thời cũng cảnh giác Tần Vũ.
Tên này đột nhiên hành động kỳ lạ, chắc chắn là cũng có chuyện mờ ám.
Tần Vũ thấy nàng bố trận, liền nở một nụ cười tà mị, thả ra Thủy Hóa Độ Trạch, trợ giúp nàng một tay.
Bối Nhĩ La đột nhiên mất tầm nhìn, có chút hoảng hốt, bắt đầu tế lên pháp bảo phòng ngự và cầm chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị ứng chiến.
Bối Nhĩ La cũng biết một chút trận pháp, lập tức nhận ra đám sương mờ này không phải là do trận pháp ở đây huyễn hóa thành, liền trở nên ngưng trọng, trong lòng lo sợ, hai người kia có phải là mưu đồ ám sát hắn hay không.
Tấn Sơn loay hoay phá giải đại trận, bỗng nhận ra có gì đó không đúng, liền ngẩng đầu lên nhìn về đằng sau, liền phát hiện ra Bối Nhĩ La cũng đã biến mất, hắn liền cấp tốc cẩn thận đề phòng xung quanh.
“Ta kháo! Chuyện gì vậy chứ ?”
Không khí đột nhiên ma mị quỷ dị hơn, Tấn Sơn đang cảnh giác cao độ, chợt nhận ra thân ảnh quen thuộc, hắn nói lớn:
- Tư Y Na, ta ở đây.
Nàng nở nụ cười quỷ dị, thuấn di đến bên cạnh hắn, chụp lên đầu hắn sinh sinh hút cạn chân khí và sinh lực, hắn hai mắt trợn trừng, kêu lên từng tiếng khàn khàn:
- Ặc … ặc … ngươi … ngươi … !
Rồi hắn biến thành một cái xác khô, Tần Vũ nhìn thấy một màn này cũng thầm khen nàng, ra tay thật quyết đoán, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, tên kia quả là dại gái, trong này mà không hề phòng bị, chết cũng đáng đời.
Tần Vũ cũng tò mò, nàng dùng công pháp gì lại có thể trực tiếp hút lấy cả thần hồn đối phương như vậy.
Dẹp tò mò sang một bên, Tần Vũ liền nhanh chóng suy nghĩ, mục tiêu tiếp theo của nàng hẳn là Bối Nhĩ La đi, nhưng hắn không thể Bối Nhĩ La chết được, hắn cần phải mượn tay tên này thâm nhập vào Thương Quốc.
Tần Vũ thả ra Tam Long, nó liền hóa lớn, lượn lờ xung quanh Chu Tư Lệ như một bóng ma, lâu lâu thở ra từng tiếng khò khè dọa nàng.
Chu Tư Lệ ngưng trọng, cẩn thận dõi mắt theo cái bóng của Tam Long.
Nàng lớn tiếng hỏi:
- Lục huynh, có phải là huynh ?
Tần Vũ cười lạnh.
“Phải là ta, nàng hẳn là nhớ ta lắm đây”
Hắn lại phun ra một luồng khí độc, làm nàng lập tức phải phong bế chân khí trong cơ thể, tránh để độc xâm nhập, cái bóng đen dài của Tam Long cứ thoắt ẩn thoắt hiện làm nàng càng ngưng trọng phòng bị cao độ.
Nàng cẩn thận lùi lại, về phía đại trận này bố trí vừa nàng, cẩn thận từng bước một, nhưng nàng không hề hay biết đã bước vào mê trận của Tần Vũ.
Bây giờ, hắn đang dùng Tam Long tách nàng ra khỏi Bối Nhĩ La từng chút một.
Bối Nhĩ La bên này cũng đang vô cùng ngưng trọng, cố gắng lùi lại thoát khỏi mê trận, nhưng dường như hắn cũng đã bị lạc trong này.
Bành!
Bối Nhĩ La bị cơ quan tập kích, hắn bị một chiêu này chấn cho lùi lại mấy bước, hơi thở cũng gấp gáp ngưng trọng hơn.
Tên này thầm nhủ, “chết tiệt, sao đột nhiên loạn thành như vậy”.
Hắn càng đi càng loạn, dần dần bị vây trong mê trận, tách dần ra khỏi Tần Vũ và Chu Tư Lệ.
Bên này, Chu Tư Lệ càng đi càng phát hiện không đúng, nàng đã lạc trong mê trận, hơn nữa nàng còn phát hiện ra trận pháp này tuyệt không phải trận pháp ở đây, bởi vì đại trận này ở một đẳng cấp khác biệt.
Không những vậy, độc khí đang dần nồng đậm hơn, nếu không thoát ra khỏi đây sớm, hẳn là nàng sẽ không chống đỡ nổi.
Bành!
Một kích cực nhanh oanh lên ngực nàng, bay thẳng về sau hơn mười mấy trượng, nàng ho ra một búng máu, một kích này thật mạnh.
Nàng càng gấp gáp hơn, dò hỏi:
- Lục huynh, huynh đừng dọa ta ?
Vẫn không có ai đáp lời nàng, Chu Tư Lệ trong lòng gấp gáp, không lẽ còn có người khác trong này, nếu vậy thật nguy hiểm.
Nàng âm thầm tế lên pháp bảo bảo mệnh, và kích hoạt nội giáp hộ thể, cẩn thận dò xét xung quanh.
Cái bóng Tam Long đột ngột xuất hiện, làm nàng có chút giật mình, cái bóng đen này nãy giờ cứ ẩn ẩn hiện hiện nhưng không công kích, làm nàng có chút sợ hãi.
Đang mãi nhìn theo bóng Tam Long, một kích cực nhanh lại oanh đến.
Ầm!
Lần này nàng kịp giơ kiếm chống đỡ, nhưng uy lực vẫn quá lớn, hộc máu lùi lại một đoạn mấy trượng, nàng ấm ức hét lớn:
- Là ai?
Tần Vũ thấy vậy càng khoái chí, đã vậy hắn dọa cho nàng vỡ mật mới thôi.
Ám Lôi Báo, toàn thân lôi điện lập lòe, bắt đầu chạy vòng quanh sương mờ, lâu lâu gầm gừ vài tiếng, Chu Tư Lệ hoảng hốt tột độ.
“Không tốt, bị yêu thú ở đây mai phục rồi”
Nàng chạy trối chết bên trong mê trận, nhưng thật ra nàng đang chạy vòng vòng trong mê trận và Thủy Hóa Độ Trạch của Tần Vũ.
Hắn tế lên Nhật Nguyệt Tinh Cung, súc thế bắt Trụy Nhật Tiễn về phía nàng.
Xiu!
Bành! Uỳnh Uỳnh! Đoàng!
Trúng tiễn, pháp bảo bảo mệnh và nội giáp nàng bị tổn hại nghiêm trọng, ngực nàng vỡ nát mấy khúc xương đau đớn vô cùng, nàng cấp tốc chạy trốn ra khỏi phạm vi oanh kích của lôi điện và hỏa diệm.
Nhưng mãi mà không thể thoát ra được, nàng liền biết đã bị hắn vây lại trong đại trận.
Bây giờ trong lòng nàng sợ hãi đến cực điểm, nàng biết một tiễn này là của ai.
“Tần Vũ”
Chu Tư Lệ run rẩy nói:
- Tần Vũ nếu ngươi là hảo hán thì bước ra đây đấu tay đôi với ta !
Tần Vũ cười lạnh, thi triển Tam Thiên Lôi Động cùng Thất Tinh Bộ Sát Kiếm Kỹ oanh kích nàng.
Bành!
Chu Tư Lệ hộc máu văng mạnh đập trúng thân thể của Tam Long, liền bị phản chấn văng trở lại trước mặt Tần Vũ, lúc này nàng đã bị trọng thương kinh hãi nhìn hắn.
Nàng run rẩy nói:
- Ngươi … ngươi … muốn làm gì ta ?
Tần Vũ dùng tay nâng mặt nàng lên, sinh sinh xé bỏ lớp ngụy trang rồi nói:
- Chà, không ngờ Chu Tư Lệ công chúa cũng là một mỹ nhân a.
Chu Tư Lệ sợ sệt giãy dụa, hành động như muốn lùi lại, nhưng âm thầm tế ra pháp bảo hình châm, đâm mạnh về phía Tần Vũ.
Tần Vũ bắt lấy cổ tay nàng, hắn vận khí lực, bóp nát cổ tay nàng, xương cốt gãy răng rắc từng đốt, vậy mà nàng ngoan cường không kêu lấy một tiếng.
Làm Tần Vũ cũng phải nhìn nàng bằng con mắt thán phục, hắn cười lạnh rồi nói:
- Muốn ám toán ta, lão tổ của nàng còn không phải là đối thủ của ta, một Luyện Hư kỳ nhỏ nhoi như nàng lại làm gì được ta đây ?
Chu Tư Lệ hai mắt hung quang mãnh liệt trừng trừng nhìn hắn, vô cùng ủy khuất, hắn mạnh bạo dùng Dị Hỏa thiêu đốt sạch sẽ đạo bào của nàng, làm lộ ra thân thể trắng nõn nà của nàng, cùng với nhuyễn giáp hộ thân.
Nàng ủy khuất, nghẹn ngào nói:
- Tên hôn quân, dâm tặc, ta liều chết với ngươi!
Nhưng Chu Tư Lệ nhanh chóng nhận ra nàng đã bị trúng độc, không thể huy động chân khí nữa, ánh mắt nàng trở nên hoảng hốt, nãy giờ bị hắn chọc tức lơi là phòng bị đã bị trúng kế của hắn.
Tần Vũ thả nàng ra rồi lạnh nhạt nói:
- Rồi, rồi, bây giờ nàng muốn làm gì tên hôn quân ta đây ?
Tam Long ở trong mê trận truyền âm cho Tử Yên nói:
- Chủ nhân dạy dỗ đại tẩu có chút nặng tay a?
Tử Yên làm bộ chữ nghĩa nói:
- Dạy trẻ từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về!
Ám Lôi Báo một bên cũng gật gù liên tục như thể hiểu ý của Tử Yên vậy.
Bên này Chu Tư Lệ tức giận đến bộ ngực phập phồng, cắn răng đay nghiến nói:
- Ta liều chết với ngươi!
Nói rồi nàng dùng hết khí lực cầm pháp bảo hình châm lao vào hắn, hòng đâm hắn một nhát.
Tần Vũ đứng đó để cho nàng đâm vào bả vai, nàng cười lạnh:
- Ha ha, Tần Vũ ngươi cuối cùng cũng phải đền mạng cho hoàng thất họ Chu ta!
Tần Vũ nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, rồi nháy mắt thương thế trên vai hắn nhanh chóng lành lại, nàng sợ hãi lùi lại, té ngã trên mặt đất, chỉ tay về phía Tần Vũ:
- Ngươi … ngươi …!
Tần Vũ lạnh lùng nói:
- Ngươi ngươi cái gì, gọi ta là hôn quân !
Chu Tư Lệ thật muốn khóc lớn, nàng chưa từng chịu ủy khuất như vậy bao giờ, hắn lúc này còn có tâm trạng đùa bỡn nàng.
Nàng liên tục lùi lại, Tần Vũ được thế lấn tới, lấy hai tay kích hoạt chức năng [Sức Mạnh] cùng với Phong Lôi Long Diệm xé toạc nhuyễn giáp của nàng ra, để lộ thân thể trần truồng của Chu Tư Lệ trước mặt.
Nàng run rẩy nói từng đợt ngắt quãng với:
- Ngươi dám … !
Tần Vũ liền đấm mạnh vào bụng nàng, làm nàng thổ huyết hai ba hơi, rồi nói:
- Sao lại không dám!
Chu Tư Lệ trong lòng sợ hãi kịch liệt, nàng bị phong bế chân khí không thể tự bạo, bất lực để hắn làm nhục mình.
Tần Vũ thi triển Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa cấp tốc hồi phục thương thế cho nàng, Chu Tư Lệ trợn trừng mắt nhìn hắn:
- Khốn kiếp! Ngươi có giỏi thì giết ta, đừng hòng làm nhục ta!
Tần Vũ cười hắc ám tà đạo, nói rồi hắn nhét vào miệng nàng một viên xuân dược, rồi bịt chặt miệng nàng lại.
Chu Tư Lệ kêu ưm ưm mấy tiếng, nước mắt trào dâng vô cùng ủy khuất, từ từ, ánh mắt nàng dần dần bị dục hỏa chiếm lấy mãnh liệt, rồi gắt gao ôm lấy hắn.
Tần Vũ xua xua tay cho đám con nít con nôi đi ra chỗ khác chơi, rồi bắt đầu hành sự.
Viên đan dược này là do Tiêu Chiến luyện chế, tác dụng vô cùng khoa trương, có thể duy trì một chút tỉnh táo cho thần hồn, nhưng thân thể lại không thể tự khống chế, hiệu quả vũ nhục cực kỳ tốt.
Tần Vũ lần trước nhận được từ chỗ hắn, còn chưa nghĩ ra được chỗ dùng, liền đem Chu Tư Lệ ra thí nghiệm.
Trong lòng Chu Tư Lệ đau đớn đến cực điểm, thân thể của nàng đang bị Tần Vũ vấy bẩn, người đã giết cả hoàng tộc của nàng, người đã ép nàng giết chết huynh đệ của mình.
Thân thể nàng không còn trong tầm khống chế của nàng nữa, cứ vậy quấn lấy với hắn mà hưởng thụ, nàng rên rỉ từng tiếng kinh diễm, Tần Vũ ngậm lấy nhũ hoa của nàng, mút mạnh từng đợt, còn dùng lực cắn nàng, để hằn lại một vết răng trên nhũ phong ngạo nghễ của nàng.
- Ư … ư …
Chu Tư Lệ rên lên thành tiếng, nàng nước mắt trào dâng, Tần Vũ lại càng mạnh bạo oanh kích u cốc bên dưới của nàng, từng dòng chảy nóng ấm bắt đầu xuất hiện, làm hắn càng trở nên kích thích.
Tần Vũ cúi xuống, hung hăng hôn lên đôi môi đang run rẩy vì tức giận kia, rồi mút lưỡi nàng chùn chụt.
Cả hai đang hòa mình hưởng thụ khoái cảm nam nữ, thì đột nhiên chân khí bên trong cơ thể của Chu Tư Lệ ào ào đổ vào đan điền của Tần Vũ, Nguyên Anh bản mệnh của hắn tự động hấp thu luyện hóa.
Diệm Cơ lúc này đã nhắm nghiền hai mắt điều tức, cái tên Tần Vũ này, chuyện gì cũng làm ra được, thật là hết nói nổi.
Chu Tư Lệ hoảng hốt nhìn chân khí trong đan điền mình sinh sinh bị Tần Vũ rút lấy, nước mắt nàng rơi lã chã, nhưng nàng bây giờ không thể nói được, thân thể vẫn đang gắt gao phối hợp cùng hắn, nhấp nhô từng đợt mị hoặc, nhũ phong nàng rung rinh theo từng đợt oanh kích của trường thương Tần Vũ.
Tần Vũ cứ như vậy mà cưỡng bức nàng, thẳng đến một hồi nàng ngất đi vì kiệt sức và chân khí cạn kiệt, hắn mới ngừng lại.
Tần Vũ lấy tay vỗ mạnh mấy cái lên mông Chu Tư Lệ, để hằn lại cả năm ngón tay.
Nói đoạn hắn bắt đầu thi triển bí thuật, đem tinh huyết bản mệnh của nàng hút ra, thi triển khế ước chủ tớ lên đó, cơ thể nàng dường như phản ứng lại với bí thuật, run lên từng đợt làm cặp nhũ phong cũng rung rinh theo.
Xong xuôi Tần Vũ nhìn lại thông báo, đắc ý mỉm cười tà dị.
[Chu Tư Lệ - Tuyệt Phẩm Ma Tu Lô Đỉnh – Nô lệ của ký chủ]
Nói rồi hắn điều tức ổn định chân khí mới hút lấy của nàng trong đan điền, bởi vì nàng là Luyện Hư kỳ tam trọng thiên Hỏa, Lôi, Mộc nên hắn chỉ có thể đột phá lên Luyện Hư kỳ tứ trọng thiên.
Đợt một lúc lâu, Chu Tư Lệ tỉnh lại, gắt gao nhìn Tần Vũ, thần hồn nàng nhớ nhớ quên quên, dường như có sát ý nồng đậm với Tần Vũ nhưng không thể nào hành động được, nàng hai mắt ngấn lệ nói:
- Hôn quân khốn kiếp, ngươi đã làm gì ta?
Tần Vũ lạnh nhạt nói:
- Hừ, còn không gọi chủ nhân!
Chu Tư Lệ cả người nóng ran, đột nhiên nhu thuận kêu lên một tiếng mị hoặc:
- Chủ nhân!
Tần Vũ cười lớn một tràng, rồi lấy đạo bào khoác lên cho nàng, có cái lô đỉnh tuyệt phẩm này, sớm thôi hắn sẽ đạt đến Luyện Hư kỳ đỉnh phong.
Bây giờ hắn sẽ trở lại giải cứu Bối Nhĩ La.
Danh sách chương