Hồn ngọc của Tu Nhai vỡ nát, lão sư của hắn hừ lạnh, quăng ra một xó, lẩm bẩm chửi:
- Hừ, đúng là một tên phế vật, vô dụng!
Ban đầu lão bằng bí thuật phát hiện huyết mạch thần ma bàn cổ của hắn, nên âm thầm thi triển bí thuật giúp hắn che giấu.

Vốn dĩ lão định nuôi dưỡng Tu Nhai đến Luyện Hư kỳ rồi mới hấp thu, nào ngờ tên này gặp bình cảnh mười mấy năm liền không thể đột phá, làm lão cũng vô cùng bực bội.
Nay lại chết ở bên ngoài, ấn ký truy tung cũng đột ngột biến mất, làm lão vô cùng tức tối, lão siết chặt tay nói:
- Khốn kiếp! Là tên nào dám hớt tay trên của ta ?
Lão lần lượt lẩm nhẩm tính xem có tên trưởng lão nào vắng mặt trong thời gian gần đây hay không, để lão còn dò xét xem có phải mấy tên này cướp mất huyết mạch thần ma bàn cổ của lão.
Hai mắt lão hung quang mãnh liệt nhìn về phía Trung Nguyên, có lẽ lão phải đích thân đến đây một chuyến điều tra thực hư đằng sau cái chết của Tu Nhai.

Miệng lão vẫn lầm bầm chửi:
- Mẹ kiếp!
Truyền thừa Hấp Huyết Chưởng hắn cũng đang nắm giữ, bây giờ chết không đối chứng, sau này lão cũng khó bàn giao lên bên trên, lần trước lão lén lút đưa hắn đi tiếp nhận truyền thừa bên trong Táng Địa, hy vọng giúp hắn sớm đột phá, ai ngờ đâu hắn phế vật như vậy.
Bây giờ trong lòng lão vô cùng cấp bách, nghĩ đủ loại lý do, để sau này bàn giao với bên trên, chuyện này một khi lộ ra, lão cũng không gánh nổi hậu quả.
Nói đoạn, lão cấp tốc phi hành về hướng Trung Nguyên.

Phía bên này Tần Vũ cũng đã trở lại chỗ đám người Bối Nhĩ La, mọi người thấy hắn bị thương liền cấp bách hỏi han:
- Lục huynh, đã xảy ra chuyện gì?
Tần Vũ thở dài, mặt mũi có chút xấu hổ nói:
- Là ta đi loạn, giẫm phải đại trận nên bị oanh kích!
Nói xong hắn gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, chuyện này thật đúng là mất mặt, bọn họ nghe vậy cũng không muốn hỏi thêm, sợ làm hắn mất mặt, lại nổi cáu thì không hay.
Chu Tư Lệ thâm ý nhìn kỹ trên dưới hắn một lượt, rồi mới quay đi, từ lúc tiến vào đây đã như vậy, Tần Vũ thấy nàng nhìn mình mấy lần, nên hắn liền vô sỉ nói:

- Tư cô nương, không biết ta và cô nương trước đây có quen biết hay không ?
Chu Tư Lệ trả lời gọn lỏn như cách nàng giả bộ mấy ngày nay:
- Không!
Tần Vũ vô sỉ nói tiếp:
- Ài, vậy mà cô nương cứ năm lần bảy lượt nhìn ta, làm ta có chút chột dạ, không biết là ta có mạo phạm gì đến Tư cô nương hay không ?
Nàng đỏ mặt, cáu gắt nói:
- Ngươi nói bậy bạ, ai thèm nhìn ngươi ?
Tần Vũ vô sỉ cười ha ha nói:
- Ài, là ta đã nhầm, là ta đã nhầm!
Bối Nhĩ La cũng gỡ rối nói:
- Ha ha, Lục huynh đừng để ý, Tư cô nương vốn lạnh lùng như vậy, nhưng thâm tâm lại không có ý gì xấu đâu.
Tần Vũ cũng đáp lời qua loa, nghĩ nghĩ, cái tên họ Bối này đúng là nói cho có lệ, người ta nghĩ gì hắn có thể biết được sao.
Nói đoạn, Tần Vũ cũng ngồi xuống bắt đầu nhập thiền điều tức, hồi phục thương thế, mặc dù hắn đã tận lực che giấu, nhưng thương thế trên người hắn hồi phục quá nhanh, tên Tấn Sơn cũng để ý đến, liền bộc trực nói:
- Khả năng hồi phục của Lục huynh thật là đáng kinh ngạc!
Tần Vũ lấp liếm:
- Gia tộc ta có một bí kỹ hỗ trợ hồi phục thương thế! Cũng chỉ có tác dụng với những thương tổn nhỏ mà thôi, nặng quá thì cũng vô tác dụng!
Tần Vũ vừa thiền định, vừa nhìn thông báo của [Thần Nhãn], lúc này trên thanh trạng thái của Chu Tư Lệ, có thêm dòng chữ “Tuyệt phẩm ma tu lô đỉnh“, có lẽ là do hắn vừa học được ma công Hấp Tinh Đại Pháp nên mới xuất hiện thêm dòng chữ này.
Tần Vũ nghĩ ngợi, hắn cũng không ngại thu nàng làm một cái lô đỉnh nô lệ, chuyện này suy cho cùng mà nói không có hại cho hắn, hơn nữa còn có thể giúp hắn nhanh chóng nâng cao tu vi.

Dù gì hắn cũng không phải thiện nam tín nữ gì.
Sau khi Tấn Sơn thiết lập mấy cái đại trận phòng ngự và ẩn giấu khí tức lẫn hành tung, bọn họ cũng an tâm qua đêm ở đây.
Vốn dĩ Chu Tư Lệ thúc giục bọn họ tiếp tục lên đường, nhưng tên Bối Nhĩ La cũng cẩn thận, khuyên bảo nàng nên ở đây qua đêm, mai sáng mới tiếp tục xông quan.
Chu Tư Lệ thật ra là muốn hấp thu chân khí mấy người bọn họ, nhưng xuất hiện biến số là Lục Thiếu Du trước mặt, tên này chiến lực không thấp, nàng cũng cẩn thận tính toán, có lẽ sẽ ra tay với Tấn Sơn trước, sau đó là Bối Nhĩ La rồi mới tới Tử Yên và Tần Vũ.

Nàng cũng có chút dè chừng Ám Lôi Báo, nhưng mà thủ đoạn của nàng cũng không ít, một con báo mà thôi, đợi khi đi sâu vào bên trong nàng liền tung ra một hai ám chiêu, tổn hao thực lực của nó trước rồi mới hành động tiếp.
Bên này Tấn Sơn đang cố thể hiện hết sức mình để lọt vào mắt xanh của Bối Nhĩ La, hy vọng được hắn thu về dưới trướng, trở thành thủ hạ của đích hệ thiếu chủ gia tộc tể tướng, một bước lên mây.

Nhưng mà tình hình có chút bất lợi cho hắn, hai người Tần Vũ, chiến lực vượt trội làm hắn có chút khó chịu.
Bối Nhĩ La trong lòng hiện tại vô cùng vui mừng, đợt thám bảo này hắn phát hiện ra hai người Chu Tư Lệ và Tần Vũ chiến lực không nhỏ, muốn tranh thủ hảo cảm của hai người, thu về dưới trướng, còn tên Tấn Sơn kia, thực lực có chút kém, hắn cũng không mấy để tâm.
Bối Nhĩ La lấy ra vài cái bánh đưa cho Tử Yên, muốn từ nàng tranh thủ hảo cảm của Tần Vũ, Tử Yên háu ăn liền nhận lấy rồi ăn lấy ăn để, Tần Vũ chắp tay nói:
- Đa tạ Bối huynh!
Bối Nhĩ La xua tay nói:
- Không hề gì, tuổi này đã phải theo huynh trưởng lưu lạc, vẫn là có chút thiệt thòi cho nàng!
Tần Vũ liền biết hắn muốn nói gì tiếp theo, cũng giả bộ phối hợp:
- Ài, quả thật ta cũng muốn tìm nơi dừng chân, để muội muội bớt cực khổ.
Nói rồi hắn nhìn về phía Tử Yên, vuốt ve mái tóc của nó, nó cũng rất hợp tác, nhỏ giọng nói:
- Ca, khi nào chúng ta mới có nhà để ngủ.
Bối Nhĩ La liền mở cờ trong bụng lập tức bắt lấy câu này của Tử Yên, vội nói:
- Lục huynh, thật ra chỗ ta còn thiếu một vài huynh đệ thân tín, nếu huynh không chê, Bối Nhĩ La ta có thể lo cho hai huynh muội huynh có một chỗ đứng ở kinh đô, sớm ngày ổn định!
Nói rồi hắn đưa thêm cho Tử Yên mấy cái bánh nữa, rồi lại quan sát ý tứ của Tần Vũ.
Tần Vũ thở dài một hơi, hắn buồn bã nói:
- Ài, quả thật ta cũng muốn vậy, nhưng Lục Thiếu Du ta đời này truy cầu đại đạo đỉnh phong, sợ là không theo huynh phò tá lâu dài được, hơn nữa, việc giao ra tinh huyết bản mệnh, cũng làm ta có chút lo lắng.
Bối Nhĩ La lập tức xua tay nói:
- Chuyện này Lục huynh không phải lo nghĩ, ta sẽ không thu tinh huyết bản mệnh của huynh, lấy lễ nghĩa huynh đệ đối xử với huynh, huynh thấy thế nào?
Tên Bối Nhĩ La này là muốn lạt mềm buộc chặt, từ từ cảm hóa Tần Vũ, rồi sau này mới thu tinh huyết bản mệnh cũng được.


Chiêu này hắn cũng đã thành công mấy lần, vô cùng tự tin.

Bởi vì Nhĩ La tin rằng, một khi Tần Vũ đến kinh đô, và nhận ra uy quyền thực sự của hắn, liền sẽ động tâm mà giao ra tinh huyết bản mệnh bán mạng cho hắn mà thôi.
Tần Vũ giả bộ đắn đo, đấu tranh nội tâm, chắp tay nói với hắn:
- Ài, chuyện này ta phải suy nghĩ kỹ lưỡng, mong Bối huynh cho ta thêm chút thời gian.
Bối Nhĩ La thấy Tần Vũ trả lời như vậy, lập tức vui vẻ đồng ý:
- Không vội, không vội, huynh cứ cẩn thận suy nghĩ, rồi hẵng trả lời ta.
Nói rồi hắn lại lấy ra mấy cái phù lục phòng ngự đưa cho Tử Yên rồi hướng dẫn nàng kích hoạt, dặn dò nàng:
- Đoạn sau nếu có nguy hiểm, muội cứ theo lời ta kích hoạt phù lục này mà bảo vệ bản thân!
Tần Vũ thâm thúy nhìn tên Bối Nhĩ La trước mặt, cái tên này thủ đoạn cũng không ít, khá là thú vị.
Tử Yên bĩu môi truyền âm cho Tam Long và Ám Lôi Báo, nhại lại giọng hắn:
- Đoạn sau nếu có nguy hiểm, muội cứ theo lời ta kích hoạt phù lục này mà bảo vệ bản thân!
Tam Long và Ám Lôi Báo nghe nàng nói vậy nhịn cười đến run rẩy, Luyện Hư sơ kỳ dặn Đại Thừa sơ kỳ phải cẩn thận, nghe vô cùng khôi hài.
Tần Vũ thấy vậy, vận khí lực vỗ lên mông Ám Lôi Báo một cái bành, làm nó giật nảy mình, rên ư ử từng tiếng, hắn lấp liếm nói:
- Ài, con Ám Lôi Báo này của ta, đêm ngủ hay nằm mơ thấy ác mộng, phải thường xuyên thức tỉnh nó.
Đoạn hắn trừng mắt nhìn Ám Lôi Báo, hắn không hiểu sau vừa nãy Ám Lôi Báo cả người run rẩy, ư ử quỷ dị như vậy.
Tam Long và Tử Yên thấy Ám Lôi Báo bị đánh, lại cười đến run rẩy cả người.
Tần Vũ thấy Tử Yên cả người run rẩy từng đợt, Bối Nhĩ La cũng đã chú ý đến, liền vội vã lấp liếm:
- Muội muội của ta ban đêm hay bị giật kinh phong, mong huynh thông cảm!
Nói rồi hắn truyền âm cho Tử Yên hỏi nó:
- Muội bị sao vậy ?
Tử Yên nghe Tần Vũ nói mình như vậy, mặt mũi ỉu xìu truyền âm cho hắn:
- Muội bị giật kinh phong hồi nào ?
Hắn truyền âm lại:
- Nào phối hợp một chút, mai ta cho muội mấy đốm dị hỏa.

Tử Yên nghe đến dị hỏa vô cùng thích thú, lăn đùng ra đất, co giật dữ dội, Tần Vũ cũng phải trợn mắt há mồm, cái này có chút lố.
Bối Nhĩ La thấy Tử Yên như vậy, vô cùng cấp bách hỏi:
- Lục huynh, nàng thật sự không sao chứ ?
Tần Vũ cũng giả bộ gấp gáp chạy lại dỗ Tử Yên rồi nói:
- Không sao đâu Bối huynh, một lát là nàng tự khỏi!
Con Ám Lôi Báo thấy Tử Yên co giật như sét đánh, nhịn cười không nổi nữa, đành phải đứng dậy le lưỡi chạy mấy vòng trong đại trận, làm Tần Vũ phải cười khổ nói:
- Ài, nó lại lên cơn mộng du nữa rồi!
Chu Tư Lệ một bên này thấy một người, một báo một bộ như vậy, cũng lo lắng ra mặt hỏi han:
- Lục huynh, bọn họ thật sự không sao chứ?
Tần Vũ chắp hai tay nói:
- Quả thực là bọn họ không sao, một lát là sẽ tự khỏi.
Tần Vũ bây giờ thật muốn đá cho mỗi đứa một cước, bay tận chân trời cho đỡ mất mặt.

Quả này thật đúng là muốn độn thổ, xấu hổ vô cùng.
Bối Nhĩ La một bên thở dài, nói:
- Lục huynh vất vả rồi!
Tần Vũ cũng thật thúc thủ vô sách với đám này.

Hắn thở dài một hơi, bên kia Bối Nhĩ La còn tưởng hắn than thân trách phận, lên tiếng an ủi:
- Lục huynh, ta nghĩ huynh nên sớm ngày ổn định, tìm đại phu chữa trị cho nàng.
Tần Vũ khẽ gật đầu:
- Đa tạ ý tốt của Bối huynh.
Tên Bối Nhĩ La trong lòng càng vui mừng, cái tên họ Lục này có vẻ sắp bị hắn thu đến tay rồi.

Chỉ cần là người có điểm yếu để lợi dụng thì càng dễ bị mua chuộc, Tử Yên là điểm yếu của Lục Thiếu Du, Bối Nhĩ La hắn liền nắm chặt lấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện