Tần Vũ cẩn thận xem lại thông tin hiển thị trong hệ thống, liền nhận ra lúc nãy mình đã vui mừng quá sớm.
Ma Công mà nàng tu luyện tên là Hấp Huyết Chưởng, có hai tác dụng, một là hút lấy chân khí và thần hồn của kẻ địch để bổ sung chân khí và hồi phục thần hồn cho bản thân, nhưng không tác dụng chữa trị vết nứt tâm ma, hoặc vết thương thần hồn do Cốt Linh Lãnh Hỏa gây ra.
Hai là tích lũy thuộc tính chân khí trong “giả kim đan” để nàng có thể sử dụng trong quá trình đột phá cảnh giới, nhưng nhược điểm là chân khí vô cùng cuồng bạo, rất khó khăn trong quá trình ổn định dòng chảy chân khí trước khi đột phá.
Ngoài ra còn có những hạn chế trí mạng sau, một là, Chu Tư Lệ cũng chỉ có thể thi triển công pháp này hút lấy chân khí của tu sĩ có cảnh giới thấp hơn nàng, cao hơn thì có khả năng nứt vỡ thần hồn bạo thể mà chết.
Mặt khác, nếu thi triển liên tục, thần hồn của nàng có thể bị nứt vỡ hoặc trực tiếp hóa điên vì bị ảnh hưởng bởi thần hồn của tu sĩ khác.

Một lần chỉ có thể tăng liên tục ba cảnh giới, sau đó phải bỏ thời gian ổn định căn cơ và tịnh dưỡng thần hồn khoảng 30 đến 50 năm, tùy theo cơ duyên.

Bởi vì tịnh dưỡng thần hồn vô cùng tiêu tốn thời gian và khó khăn, hơn nữa, đan dược và thảo dược yêu cầu để ôn dưỡng thần hồn cũng vô cùng hiếm thấy.
Như vậy, tính ra mà nói, nếu thuận lợi nàng chỉ cần 60 đến 100 năm liền có thể đột phá Luyện Hư Kỳ đỉnh phong, tốc độ này phải nói là nhanh khủng bố.

Nhưng sau đó phải dừng lại 30 đến 50 năm để ổn định căn cơ và tịnh dưỡng thần hồn mới có thể đột phá Hợp Thể kỳ.

Chung quy mà nói, chỉ là đi tắt trong cùng cảnh giới mà thôi, còn đột phá đại cảnh giới, vẫn là không có tác dụng gì.

Cho nên lúc vừa nãy khi Tần Vũ rút ra tinh huyết bản mệnh của nàng, liền phát hiện thần hồn của nàng đang dao động rất mãnh liệt, có thể là trong mấy năm qua nàng liên tục cưỡng ép sử dụng ma công này mới bị thương tổn như vậy.

Tạm thời hắn dùng Linh Cốt Lãnh Hỏa để mài giũa năng lượng hỗn tạp cho nàng, lại dùng Sinh Mệnh Chi Linh chân hỏa hỗ trợ hồi phục.
Hai là, thuộc tính chân khí mà nàng hấp thụ được là ngẫu nhiên, và phụ thuộc vào thuộc tính chân khí mà tu sĩ đó đã đột phá.

Cho nên nếu không lấy ra được thuộc tính chân khí mà nàng cần, coi như vô dụng.
Ba là, sau mỗi lần hút lấy chân khí phải luyện hóa lại một lần, và chỉ giữ lại một phần vừa phải trong “giả kim đan” tùy theo cảnh giới của Chu Tư Lệ, còn lại phải tản công ra ngoài, nếu không sẽ bị bạo thể mà chết.
Vừa nãy, là do Chu Tư Lệ vừa đột phá Luyện Hư kỳ tam trọng thiên chưa lâu, nên giả kim đan trống trải mới hấp thụ được trọn vẹn chân khí của Luyện Hư kỳ nhất trọng thiên Tấn Sơn, nhưng hắn lại trùng hệ mộc với nàng.
Chính vì vậy, Tần Vũ trong lúc song tu với Chu Tư Lệ, rút hết một lần mộc hệ chân khí của nàng lẫn của Tấn Sơn.

Chân khí mộc hệ cuồng bạo trải qua giao thoa âm dương mà trở nên hài hòa vì thế mà Tần Vũ mới dễ dàng đột phá như vậy.
Mặt khác, bây giờ “giả kim đan” của nàng đã mang theo khí tức dị hỏa của Tần Vũ, nếu cùng người khác song tu, cả hai sẽ bạo thể mà chết, vì không có Nguyên Anh bản mệnh của Tần Vũ áp chế dị hỏa.

Nói thẳng ra là bây giờ nàng chỉ có thể song tu cùng Tần Vũ.
Hơn nữa, nàng phải đột phá Luyện Hư kỳ bằng thuộc tính chân khí Tần Vũ cần thì mới có thể rút chân khí đó ra từ trong “giả kim đan” truyền qua cho Tần Vũ, bằng không thì cũng vô dụng.
Tần Vũ nở ra một nụ cười khổ, rốt cuộc cũng phải dựa vào bản thân hắn, không thể trông chờ vào mấy cái lô đỉnh kiểu này được.

Án theo tốc độ tu luyện của hắn so với người bình thường thì đợi Chu Tư Lệ nàng đột phá đến cảnh giới hắn cần, hẳn là hắn đã đột phá đến Hợp Thể kỳ.
Hắn cũng không thể chờ nàng đột phá xong rồi mình mới đột phá được, vô cùng mất thời gian.

Hơn nữa, không phải lúc nào cũng tìm được tu sĩ cảnh giới thấp hơn nàng, và có thể rút ra được thuộc tính chân khí mà nàng hoặc hắn cần.
Lúc này Chu Tư Lệ đang ở một bên nhìn Tần Vũ, rõ ràng nàng cảm nhận được sâu trong thâm tâm nàng hận hắn đến cực điểm, nhưng lại không thể ra tay được, hơn nữa, có một số chuyện nàng lại không thể nhớ ra.
Tần Vũ thấy nàng như vậy, nhẹ vuốt mái tóc của nàng, rồi nói:
- Bình thường gọi ta là Lục huynh, cứ cư xử như mấy hôm nay.
Chu Tư Lệ nhàn nhạt nói:
- Vâng, Lục huynh.

Tần Vũ hài lòng gật đầu, bây giờ hắn sẽ dẫn nàng đi ra khỏi mê trận này, rồi mới tính đến tên Bối Nhĩ La kia.
Tần Vũ cùng Chu Tư Lệ ra khỏi khu rừng, nàng liền bắt đầu ngồi xuống thiền định ôn dưỡng lại thần hồn theo lệnh của Tần Vũ.
Còn hắn quay sang chỉ dẫn Tam Long, “hù dọa” tên kia, để “dẫn dắt” tên Bối Nhĩ La đi ra khỏi mê trận.
Tam Long di chuyển theo chỉ dẫn của Tần Vũ, từ từ từng bước ép Bối Nhĩ La di chuyển theo lộ tuyến thoát khỏi khu rừng.

Qua một hồi lâu, Bối Nhĩ La cũng bị “ép lui” ra khỏi đại trận một cách quỷ dị.
Tên Bối Nhĩ La thầm thở phào nhẹ nhõm, âm thầm cảm tạ tổ tiên.

Vừa nãy hắn nhìn thấy bóng dáng mờ mờ ảo ảo của Tam Long, lại còn tưởng là tổ tiên phù hộ hắn, mới cho “chân long” dẫn dắt mình đi ra khỏi rừng rậm như vậy.
Bối Nhĩ La kinh ngạc nhìn đám người Tần Vũ và Chu Tư Lệ, hắn gấp gáp hỏi:
- Làm sao Lục huynh có thể ra khỏi khu rừng đó ?
Tần Vũ cũng kể qua loa, nói mình được một thần thú bốn chân dẫn ra ngoài, Chu Tư Lệ cũng nói nàng được một con chim dẫn ra ngoài.

Nhưng cả hai đều không thấy rõ hình dáng của chúng, Bối Nhĩ La lúc này mới kể việc hắn được chân long dẫn ra ngoài, Tần Vũ liền chắp hai tay nói lớn với hắn:
- Chúc mừng Bối huynh, hẳn huynh là chân mệnh thiên tử nên mới được chân long dẫn ra ngoài như vậy.
Tần Vũ nghe xong, liền thừa biết được tham vọng lật đổ hoàng tộc của tên họ Bối này, nên hắn bắt đầu dẫn dắt tên này từng bước đi lên bàn cờ của hắn sắp xếp.
Bối Nhĩ La nghe hắn nói vậy, quả thật gãi trúng chỗ ngứa, trong lòng khoan khoái.

Hơn nữa, cả ba người đều gặp truyện trùng lặp như nhau.


Nên hắn cũng mất hẳn đi lòng nghi hoặc và ngờ vực, Bối Nhĩ La cười lớn, rồi thành thật an ủi Tần Vũ:
- Hẳn là Lục huynh sau này sẽ trở thành thống soái, nên mới được thần thú bốn chân dẫn dắt ra ngoài như vậy.

Ta thấy hai huynh đệ chúng ta nên kết hợp với nhau xây dựng đại nghiệp vĩ đại ở Thương Quốc.
Tần Vũ giả bộ trầm tư suy nghĩ rồi nói:
- Bây giờ trước mắt chúng ta nên hoàn thành thám bảo, rồi sau mới bàn đến chuyện này.
Bối Nhĩ La trong lòng vui mừng, Tần Vũ không còn thoái thác như hôm qua nữa, mà trực tiếp nói sau khi kết thúc thám bảo, sẽ bàn chuyện hợp tác với hắn.
Trong lòng Bối Nhĩ La tự cho mình là đúng, hẳn là Tần Vũ bị chuyện chân long vừa nãy làm cho động tâm đi, nhưng hắn vẫn chắp tay nói với Tần Vũ:
- Lục huynh, là ta đã gấp gáp rồi, mong huynh lượng thứ.
Tần Vũ cũng cười cười đáp lời:
- Bối huynh khách sáo rồi.
Nhưng mà tên Bối Nhĩ La này lại không ngờ bị Tần Vũ từng bước từng bước dẫn dắt hắn đi lên bàn cờ của Tần Vũ, chân chính trở thành quân cờ trong tay hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện