Một tên thủ hạ Hợp Thể trung kỳ lên tiếng:
- Thống lĩnh, tại sao không giết hắn đoạt thần khí!
Tào Trọng Nhạc hùng hổ nạt hắn:
- Ngu xuẩn! Ngươi có thể đánh lại tiểu la lỵ đó sao.
Tào Trọng Nhạc hừ lạnh, trong lòng cũng lo lắng không thôi.
Hắn biết đám người này đang thăm dò hắn, đột ngột Cổ Đặc Ma Nhĩ quay về sau mấy nghìn năm mất tích, bọn họ sinh ra hoài nghi với Tào Trọng Nhạc.
May mắn hắn hấp thu ký ức và truyền thừa của Cổ Đặc Ma Nhĩ nên thành công chứng minh thân phận, nhưng vẫn phải cố gắng diễn kịch với đám người này.
Một phút lơ là liền vạn kiếp bất phục.
Mấy tên này cũng hiểu rõ, việc đánh bại Tử Yên là chuyện không thể nào, chẳng qua bọn chúng muốn thăm dò thái độ và tính cách của vị Cổ Đặc Ma Nhĩ thống lĩnh trước mắt này một chút mà thôi.
Hơn nữa, qua trận chiến này Tào Trọng Nhạc liền phát hiện, U Minh quân đoàn, trải qua mấy nghìn năm sa sút, lâm trận phối hợp quả thật lộn xộn nay không bằng xưa, muốn đối đầu với thế gia cũng cần phải ra tay chấn chỉnh một phen, hắn lục lọi ký ức của Cổ Đặc Ma Nhĩ một chút, tìm lại một số phương pháp luyện binh.
…
Một bên Tần Vũ vừa phi hành vừa suy nghĩ, trải qua một trận chiến vừa rồi, hắn cũng liền minh bạch, chiến lực của hắn toàn lực phối hợp với Tử Yên có thể dễ dàng hạ gục yêu thú Đại Thừa trung kỳ cảnh giới.
Vừa nãy hắn cũng chưa tung hết toàn lực, chỉ là hời hợt phối hợp một chút với đám tạp nham kia, vậy mà vẫn giết được Mãng Giao đại thừa trung kỳ, tuy nhiên vẫn có thương vong.
Tử Yên lâu ngày mới đánh nhau, lúc này có chút hưng phấn, liên tục khoa trương với Tần Vũ:
- Ca, muội nghĩ chúng ta nên thu vài cái Đại Thừa kỳ yêu thú làm tiểu đệ.
Tần Vũ nghe nó nói vậy cũng không phản bác gì, xoa xoa đầu nó rồi tiếp tục phi hành.
Cuối cùng địa điểm sư phụ hắn đánh dấu cũng xuất hiện trong tầm mắt, Tần Vũ đáp xuống cẩn thận đi vào bên trong đại trận phong bế của sư phụ hắn để lại.
Trước mặt hắn lúc này xuất hiện một cái truyền tống trận cổ lão, Tần Vũ hỏi Diệm Cơ:
- Tỷ tỷ, tỷ biết cỗ truyền tống trận này của tông phái nào không?
Từ lúc Diệm Cơ tỉnh lại, hắn cứ vậy mặt dày gọi nàng là tỷ tỷ, Diệm Cơ nghe riết thành quen cũng mặc kệ hắn.
Hơn nữa, nàng cũng không có bài xích với cái tiểu đệ này của nàng.
Diệm Cơ lên tiếng đáp lời:
- Chỗ này là bí cảnh truyền thừa của Âm Thi Tông! Nếu có thể thì không nên đi vào.
Hắn có chút chần chừ, dựa theo lời lão sư hắn, thì lão cảm nhận được trong này có khí tức của hỏa diệm nồng đậm lúc ẩn lúc hiện.
Lão là thấy hắn ưa thích thu thập hỏa diệm trong thiên địa nên mới ưu ái giấu riêng bí cảnh này lại cho hắn.
Mà hình như quả thật là như vậy, Sinh Linh Dị Hỏa bên trong cơ thể hắn cũng đang kích động vì cảm nhận được khí tức đồng loại của nó bên trong.
Lão Thái bà cũng nhanh chóng nhận thức được chỗ này, lão xuất hiện bên cạnh hắn, đưa cho hắn một quả cầu, đoạn căn dặn:
- Cái này có thể chống đỡ một kích toàn lực của Đại Thừa kỳ cảnh giới.
Rồi lão bà bà rút ra một tia khí tức của mình đưa cho hắn, lão nói thêm:
- Cẩn thận mà sử dụng.
Tử Yên cảm nhận được sức nguy hiểm của một tia này, làm nó cũng dựng tóc gáy, nó truyền âm cho Tần Vũ:
- Ca, cái này mạnh kinh khủng!
Tần Vũ cũng là lần đầu thấy nó nói như vậy, lần trước hắn nhận từ Tần gia lão tổ Độ Kiếp kỳ nàng cũng không có nói như vậy.
Tần Vũ chắp hai tay trịnh trọng tạ ơn lão Thái bà.
- Đa tạ lão nhũ mẫu.
Lão Thái bà gật đầu rồi căn dặn:
- Lấy được đồ ngươi muốn lập tức đi ra.
Tần Vũ ngưng trọng đáp lời:
- Dạ vâng!
Nói rồi hắn mang tiểu la lỵ tiến vào bên trong truyền tống trận.
Vừa vào đến bên trong, Tần Vũ liền cảm nhận một luồng hàn khí âm lãnh thổi qua người hắn.
Bên trong bí cảnh, bầu trời một mảnh âm u quỷ dị, hàn khí lạnh lẽo bao phủ mọi ngóc ngách trong này.
Tần Vũ lăng không quan xát tình hình xung quanh một lượt, xa xa, năm tòa tháp cao hơn hai trăm trượng đổ nát trơ trọi đang sừng sững vây lại một cái đỉnh ở chính giữa, trên nền đá khắc đồ hình kỳ dị, hình như đang tạo thành đại trận gì đó, trên đỉnh mỗi ngọn tháp đều khắc những đồ hình kỳ dị.
Tần Vũ hoài nghi hỏi Diệm Cơ:
- Tỷ tỷ đây là đại trận gì ?
Diệm Cơ thở dài nói:
- Luyện Hồn Đại Trận! Ngày trước bọn họ vây Cốt Linh Lãnh Hỏa bên trong đại đỉnh, luyện hồn tu sĩ trở thành hồn thi để sai sử.
Chuyện này Tần Vũ có nghe nói qua trong cố sự ở trong thượng cổ tông môn điển tịch.
Quỷ Tông mượn Cốt Linh Lãnh Hỏa phối hợp pháp quyết luyện hồn tu sĩ trở thành hồn thi, lại dùng đại trận và huyết nhục nhân tộc để luyện hóa thân thể tu sĩ ngày đêm liên tục trở nên cứng rắn như hàn thiết, luyện thành âm thi vô cùng quỉ dị.
Hơn nữa, âm thi phải được thường xuyên tẩm bổ bằng huyết nhục nhân loại, nếu không sẽ hủ thực, vì vậy người Âm Thi Tông thường xuyên tàn sát người vô tội, lấy huyết nhục bọn họ để luyện chế và bồi dưỡng âm thi.
Bởi vì phương pháp này quá tàn ác mà các đại thượng cổ tông môn đã quyết định vây giết, diệt cái Âm Thi Tông này.
Lão sư của Tần Vũ cũng đợi hắn một khi lấy xong hỏa diệm bên trong, liền đến phá hủy nơi này.
Tần Vũ hít một ngụm khí lạnh! Hắn cần phải tính toán lại chuyện này một chút.
Cái đại trận kia không biết còn có thể sử dụng được hay không, nếu lỡ như lát nữa hắn tiếp cận đại đỉnh, bị vây trong Luyện Hồn Đại Trận thì thật là nguy hiểm.
Tần Vũ xem lại thông tin trên hệ thống, cái Cốt Linh Lãnh Hỏa này bài danh thứ mười một trên bảng xếp hạng của hệ thống, hơn nữa mặc dù là dị hỏa nhưng nó có thuộc tính của hàn khí có thể băng phong và thiêu đốt mọi thứ thành tro tàn, và quan trọng là nó có thể luyện hồn và chấn nhiếp linh hồn của bất kỳ sinh vật sống nào.
Nên Tần Vũ cũng có chút động tâm, quả thật khó khăn lắm mới phát hiện được một cái dị hỏa, nếu lúc này chùn bước bỏ đi thật là có chút không nỡ.
Sau một hồi suy nghĩ,Tần Vũ quyết định mạo hiểm tiến lại gần một chút rồi sẽ ra tay phá hủy đại trận trước khi tiến vào thu phục dị hỏa.
Hơn nữa, có hệ thống trợ giúp chắc cũng sẽ nhanh chóng thu đến tay.
Từ chỗ của hắn muốn đi đến đại trận cần phải đi qua một khu vực kiến trúc đổ nát, kế đến là một khu rừng cây cối trơ trọi lá, toàn thân đen nhánh bởi vì sự xâm thực của hàn khí.
Sau đó băng qua thêm một cái đầm lầy mới có thể đến được chỗ đó.
Nghĩ là làm, hắn hạ người thấp xuống, bắt đầu cẩn thận luồn qua những tòa nhà đổ nát tiến về phía Luyện Hồn Đại Trận.
…
Sâu bên trong một tòa tháp ở đằng xa, một tàn hồn đang lượn lờ nhìn về phía Tần Vũ.
Cái tàn hồn này cười khằng khặc, lẩm bẩm một mình:
- Khặc khặc thật lâu rồi mới có người vào đây, đã vậy còn đưa đến hai cái xác hoàn mỹ như vậy!
- Thống lĩnh, tại sao không giết hắn đoạt thần khí!
Tào Trọng Nhạc hùng hổ nạt hắn:
- Ngu xuẩn! Ngươi có thể đánh lại tiểu la lỵ đó sao.
Tào Trọng Nhạc hừ lạnh, trong lòng cũng lo lắng không thôi.
Hắn biết đám người này đang thăm dò hắn, đột ngột Cổ Đặc Ma Nhĩ quay về sau mấy nghìn năm mất tích, bọn họ sinh ra hoài nghi với Tào Trọng Nhạc.
May mắn hắn hấp thu ký ức và truyền thừa của Cổ Đặc Ma Nhĩ nên thành công chứng minh thân phận, nhưng vẫn phải cố gắng diễn kịch với đám người này.
Một phút lơ là liền vạn kiếp bất phục.
Mấy tên này cũng hiểu rõ, việc đánh bại Tử Yên là chuyện không thể nào, chẳng qua bọn chúng muốn thăm dò thái độ và tính cách của vị Cổ Đặc Ma Nhĩ thống lĩnh trước mắt này một chút mà thôi.
Hơn nữa, qua trận chiến này Tào Trọng Nhạc liền phát hiện, U Minh quân đoàn, trải qua mấy nghìn năm sa sút, lâm trận phối hợp quả thật lộn xộn nay không bằng xưa, muốn đối đầu với thế gia cũng cần phải ra tay chấn chỉnh một phen, hắn lục lọi ký ức của Cổ Đặc Ma Nhĩ một chút, tìm lại một số phương pháp luyện binh.
…
Một bên Tần Vũ vừa phi hành vừa suy nghĩ, trải qua một trận chiến vừa rồi, hắn cũng liền minh bạch, chiến lực của hắn toàn lực phối hợp với Tử Yên có thể dễ dàng hạ gục yêu thú Đại Thừa trung kỳ cảnh giới.
Vừa nãy hắn cũng chưa tung hết toàn lực, chỉ là hời hợt phối hợp một chút với đám tạp nham kia, vậy mà vẫn giết được Mãng Giao đại thừa trung kỳ, tuy nhiên vẫn có thương vong.
Tử Yên lâu ngày mới đánh nhau, lúc này có chút hưng phấn, liên tục khoa trương với Tần Vũ:
- Ca, muội nghĩ chúng ta nên thu vài cái Đại Thừa kỳ yêu thú làm tiểu đệ.
Tần Vũ nghe nó nói vậy cũng không phản bác gì, xoa xoa đầu nó rồi tiếp tục phi hành.
Cuối cùng địa điểm sư phụ hắn đánh dấu cũng xuất hiện trong tầm mắt, Tần Vũ đáp xuống cẩn thận đi vào bên trong đại trận phong bế của sư phụ hắn để lại.
Trước mặt hắn lúc này xuất hiện một cái truyền tống trận cổ lão, Tần Vũ hỏi Diệm Cơ:
- Tỷ tỷ, tỷ biết cỗ truyền tống trận này của tông phái nào không?
Từ lúc Diệm Cơ tỉnh lại, hắn cứ vậy mặt dày gọi nàng là tỷ tỷ, Diệm Cơ nghe riết thành quen cũng mặc kệ hắn.
Hơn nữa, nàng cũng không có bài xích với cái tiểu đệ này của nàng.
Diệm Cơ lên tiếng đáp lời:
- Chỗ này là bí cảnh truyền thừa của Âm Thi Tông! Nếu có thể thì không nên đi vào.
Hắn có chút chần chừ, dựa theo lời lão sư hắn, thì lão cảm nhận được trong này có khí tức của hỏa diệm nồng đậm lúc ẩn lúc hiện.
Lão là thấy hắn ưa thích thu thập hỏa diệm trong thiên địa nên mới ưu ái giấu riêng bí cảnh này lại cho hắn.
Mà hình như quả thật là như vậy, Sinh Linh Dị Hỏa bên trong cơ thể hắn cũng đang kích động vì cảm nhận được khí tức đồng loại của nó bên trong.
Lão Thái bà cũng nhanh chóng nhận thức được chỗ này, lão xuất hiện bên cạnh hắn, đưa cho hắn một quả cầu, đoạn căn dặn:
- Cái này có thể chống đỡ một kích toàn lực của Đại Thừa kỳ cảnh giới.
Rồi lão bà bà rút ra một tia khí tức của mình đưa cho hắn, lão nói thêm:
- Cẩn thận mà sử dụng.
Tử Yên cảm nhận được sức nguy hiểm của một tia này, làm nó cũng dựng tóc gáy, nó truyền âm cho Tần Vũ:
- Ca, cái này mạnh kinh khủng!
Tần Vũ cũng là lần đầu thấy nó nói như vậy, lần trước hắn nhận từ Tần gia lão tổ Độ Kiếp kỳ nàng cũng không có nói như vậy.
Tần Vũ chắp hai tay trịnh trọng tạ ơn lão Thái bà.
- Đa tạ lão nhũ mẫu.
Lão Thái bà gật đầu rồi căn dặn:
- Lấy được đồ ngươi muốn lập tức đi ra.
Tần Vũ ngưng trọng đáp lời:
- Dạ vâng!
Nói rồi hắn mang tiểu la lỵ tiến vào bên trong truyền tống trận.
Vừa vào đến bên trong, Tần Vũ liền cảm nhận một luồng hàn khí âm lãnh thổi qua người hắn.
Bên trong bí cảnh, bầu trời một mảnh âm u quỷ dị, hàn khí lạnh lẽo bao phủ mọi ngóc ngách trong này.
Tần Vũ lăng không quan xát tình hình xung quanh một lượt, xa xa, năm tòa tháp cao hơn hai trăm trượng đổ nát trơ trọi đang sừng sững vây lại một cái đỉnh ở chính giữa, trên nền đá khắc đồ hình kỳ dị, hình như đang tạo thành đại trận gì đó, trên đỉnh mỗi ngọn tháp đều khắc những đồ hình kỳ dị.
Tần Vũ hoài nghi hỏi Diệm Cơ:
- Tỷ tỷ đây là đại trận gì ?
Diệm Cơ thở dài nói:
- Luyện Hồn Đại Trận! Ngày trước bọn họ vây Cốt Linh Lãnh Hỏa bên trong đại đỉnh, luyện hồn tu sĩ trở thành hồn thi để sai sử.
Chuyện này Tần Vũ có nghe nói qua trong cố sự ở trong thượng cổ tông môn điển tịch.
Quỷ Tông mượn Cốt Linh Lãnh Hỏa phối hợp pháp quyết luyện hồn tu sĩ trở thành hồn thi, lại dùng đại trận và huyết nhục nhân tộc để luyện hóa thân thể tu sĩ ngày đêm liên tục trở nên cứng rắn như hàn thiết, luyện thành âm thi vô cùng quỉ dị.
Hơn nữa, âm thi phải được thường xuyên tẩm bổ bằng huyết nhục nhân loại, nếu không sẽ hủ thực, vì vậy người Âm Thi Tông thường xuyên tàn sát người vô tội, lấy huyết nhục bọn họ để luyện chế và bồi dưỡng âm thi.
Bởi vì phương pháp này quá tàn ác mà các đại thượng cổ tông môn đã quyết định vây giết, diệt cái Âm Thi Tông này.
Lão sư của Tần Vũ cũng đợi hắn một khi lấy xong hỏa diệm bên trong, liền đến phá hủy nơi này.
Tần Vũ hít một ngụm khí lạnh! Hắn cần phải tính toán lại chuyện này một chút.
Cái đại trận kia không biết còn có thể sử dụng được hay không, nếu lỡ như lát nữa hắn tiếp cận đại đỉnh, bị vây trong Luyện Hồn Đại Trận thì thật là nguy hiểm.
Tần Vũ xem lại thông tin trên hệ thống, cái Cốt Linh Lãnh Hỏa này bài danh thứ mười một trên bảng xếp hạng của hệ thống, hơn nữa mặc dù là dị hỏa nhưng nó có thuộc tính của hàn khí có thể băng phong và thiêu đốt mọi thứ thành tro tàn, và quan trọng là nó có thể luyện hồn và chấn nhiếp linh hồn của bất kỳ sinh vật sống nào.
Nên Tần Vũ cũng có chút động tâm, quả thật khó khăn lắm mới phát hiện được một cái dị hỏa, nếu lúc này chùn bước bỏ đi thật là có chút không nỡ.
Sau một hồi suy nghĩ,Tần Vũ quyết định mạo hiểm tiến lại gần một chút rồi sẽ ra tay phá hủy đại trận trước khi tiến vào thu phục dị hỏa.
Hơn nữa, có hệ thống trợ giúp chắc cũng sẽ nhanh chóng thu đến tay.
Từ chỗ của hắn muốn đi đến đại trận cần phải đi qua một khu vực kiến trúc đổ nát, kế đến là một khu rừng cây cối trơ trọi lá, toàn thân đen nhánh bởi vì sự xâm thực của hàn khí.
Sau đó băng qua thêm một cái đầm lầy mới có thể đến được chỗ đó.
Nghĩ là làm, hắn hạ người thấp xuống, bắt đầu cẩn thận luồn qua những tòa nhà đổ nát tiến về phía Luyện Hồn Đại Trận.
…
Sâu bên trong một tòa tháp ở đằng xa, một tàn hồn đang lượn lờ nhìn về phía Tần Vũ.
Cái tàn hồn này cười khằng khặc, lẩm bẩm một mình:
- Khặc khặc thật lâu rồi mới có người vào đây, đã vậy còn đưa đến hai cái xác hoàn mỹ như vậy!
Danh sách chương