Thỉnh thần về thì dễ, tiễn thần đi mới khó. Thái hậu ở lỳ trong vương phủ từ sáng sớm đến chính ngọ.
Giữa buổi ăn chút cơm trưa, thái hậu lại được dịp mắng đầu bếp một trận, “Cái đám nô tài vô dụng các ngươi! Thất vương gia thân thể yếu ớt, cá dai như thịt vịt chết thế này, hắn tiêu hóa được sao?! Trương công công, sau khi hồi cung đem một ít gạo thanh bích Giang Nam mới tiến cống đến nấu cháo cho tiểu vương gia, còn có đồ ăn tân chế do Bạc Châu tiến cống nữa. Đưa đầu bếp đứng đầu ngự trù tới đây, ai gia nhìn cái đám người này đúng là vô dụng! Mặt khác, truyền ý chỉ của ai gia, trong vòng ba ngày, kinh thành cao thấp không được sát sinh, không được ăn đồ ăn mặn để tích phúc tạ thiên cho tiểu vương gia!”
Trời đánh cái bà từ mẫu này đi. Ba ngày không được ăn thức ăn mặn, ngay cả đường lui của ta là ra ngoài ăn vụng cũng bị chặt đứt! Rau xanh củ cải ~~~ Lão tử có phải thỏ đâu! Thái hậu ăn xong cơm trưa, lại gọi hết quản gia hạ nhân vào chính sảnh, cách một tấm bình phong giáo huấn qua một lần. Vị đại gia bị dọa ngất xỉu trong linh bằng chính là đại tổng quản Trung thúc. Phỏng chừng hàng năm bị tiểu vương gia dọa cho mềm chân, nghe thái hậu nói mà không dám thở mạnh, rất có khả năng sẽ xỉu thêm lần nữa.
Trời đã ngả về tây, người đã dạy xong rồi, thái hậu cũng mệt mỏi. Uống một ngụm trà cho đỡ khô miệng. Rốt cục đại cáo công thành, bãi giá hồi cung.
Ta vừa nghĩ đến ba ngày phải ăn rau cải, uống nước lã, trong lòng không khỏi bi tráng. Tiểu Thuận cố an ủi: “Vương gia, nô tài biết ngài mấy ngày không gặp thái hậu nên rất nhớ nhung. Sau này ngày rộng tháng dài, hôm nào ngài rảnh rỗi, không lẽ không thể vào cung hầu chuyện thái hậu sao?”
Gì chứ!
Hiệu suất làm việc của hoàng gia cực kỳ cao. Lúc ban đêm, cả cháo lẫn rau cho bữa sáng đều được chuẩn bị sẵn sàng. Ta tự mình gắp một đũa đưa vào miệng, hứ! Không phải chỉ là rau thôi sao? Còn bày đặt tiến cống!
Hôm nay quả thật là một ngày tốt để thông gia, bằng hữu gặp nhau. Ta đối diện với nồi cháo hoa ăn sáng mà trong bụng chửi thầm lão yêu bà xx chết tiệt. Bên ngoài có người thông báo Nhân vương gia tới chơi. Thông báo vừa xong, ta còn chưa kịp nói mời vào, Nhân vương gia đã nghênh ngang đi vào nhà ăn: “Ta nói lão Thất nha, ngươi trốn trong này ăn mảnh là không tốt đâu!”
Ta vừa nghe hết câu, tinh thần lập tức tỉnh táo. Nhân vương gia thật có lòng muốn làm bạn đểu! Phẩy tay nói: “Tiểu Quế Tiểu Chung, lấy một bát cháo hoa đầy cho Nhân vương gia, thêm một đĩa rau cho ngài nếm thử.”
Nhân vương gia ngựa quen đường cũ đi về phía chiếc ghế thái sư* của nhà ăn ngồi xuống, bắt chéo chân, “Đừng, đừng. Tam ca cũng không có phúc khí ăn mấy thứ kia. Cho ta chén trà đi.”
Tiểu tứ bưng chén trà lên, Nhân vương gia bắt đầu mở miệng: ”Lão Thất a, ngươi lượn qua quỷ môn quan hai lần chắc cũng đủ thảm. Để ca ca xem ngươi xem, hôm nay khôi phục thế nào rồi?”
Ta chỉa chỉa cái mũi: “Ngồi ngay đây, ca ca ngài thấy thế nào?”
Nhân vương híp mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, gật gật đầu: “Không sao không sao, trừ bỏ cái bọc ở trên đầu ra thì vẫn ổn. Ta đã sớm nói với ngươi, người như ngươi dù có đến âm tào địa phủ cũng bị Diêm Vương đá ra. Thế nào? Bị ca ca nói trúng rồi đúng không?”
“Lão Thất ngươi coi như đã lật ngược kinh thành lên rồi. Đầu tiên là tiểu vương gia chết bất đắc kỳ tử, sau đó là tiểu vương gia xác chết vùng dậy. Sau lại nghe nói ngươi bị mất trí nhớ, ngay cả mình là ai cũng quên. Hoàng huynh nói đợi ngươi khỏe hẳn mới cho bọn ta cùng thái hậu đến thăm. Hôm qua nghe nói ngươi tự lấy đá đập vào đầu mình. Tối nay ta với lão ngũ ở trong cung cùng hoàng huynh chơi cờ. Vốn tưởng được ăn ké ngọ thiện. Kết quả thái hậu từ chỗ ngươi trở về liền chạy qua kéo tay áo hoành huynh bù lu bù loa khóc, nói ngươi thông suốt hướng thiện. Ta nghe thấy quái lạ nên vội chạy đến đây nhìn ngươi một cái, Thất hoàng đệ của ta định hướng thiện như thế nào?”
Ta nghe Nhân vương gia nói liên hồi như rang đậu, trong lòng tính toán xem phải nói thế nào mới tốt. Sáng hôm nay không cẩn thận cùng thái hậu nghiệm ra chân lý, giờ mất trí nhớ cũng không giả nổi nữa. Cũng may lúc ở cầu Nại Hà cũng biết được đại khái cuộc đời của Sài Dung. Dựa vào kỹ xảo của Mã Tiểu Đông đây, ba xạo một chút. Theo như ta biết, Nhân vương gia Sài Hân tuy rằng không phải anh em cùng mẹ với Sài Dung nhưng quan hệ cũng rất thân cận. Mê chọi gà, vì thế liền giả bộ nghiêm mặt: “A di đà phật, tam ca. Vạn vật chúng sinh ngang hàng. Huynh về sau vẫn nên thôi chọi gà đi, không nên chôn vùi những mạng gà đáng thương nữa!”
Nhân vương gia sửng sốt, sau đó vỗ bàn. Chúng ta cùng cười ha ha.
Nhân vương gia vừa cười vừa đưa ngón trỏ chỉa chỉa vào mũi ta: “Lão Thất, ngươi đó! Thật là có khuôn có mẫu.” Đột nhiên chỉnh lại tư thế: “Kỳ thật Tam ca hôm nay tới là để thương lượng với ngươi chuyện này. Nghe nói ngươi từ giờ không đụng vào nam sắc. Chi bằng đem Bùi Nhược Thủy trong phủ của ngươi cho tam ca đi.”
Ta vừa nghe xong nhất thời không biết phải nói sao. Wow, chỉ biết thời cổ đại khinh thị con gái, thật không ngờ cả đám đàn ông con giai cũng rẻ mạt như vậy. Nghe khẩu khí của Nhân vương chả khác nào đang xin ta một chén trà giải khát. Cho dù Bùi Nhược Thủy chỉ là một nam sủng, nhưng cũng….
Ta đang cân nhắc biện pháp cự tuyệt, Nhân vương lại cười ha hả: “Nói vui thôi. Trông cái bộ dạng đau lòng của ngươi kìa! Chừng này tài năng của ngươi cũng chỉ dùng để hò hét với thái hậu được thôi. Làm sao có thể gạt được hoàng huynh. Nói thẳng. Hoàng huynh đã sớm nhìn ra là ngươi luyến tiếc Bùi Nhược Thủy, thám hoa lang chưa ăn đến miệng còn chưa cam lòng. Để ta nói riêng cho ngươi biết, mai tự ngươi đến tử lao đón hai người kia ra đi.”
Cái lý luận khập khiễng gì thế, ta càng thêm váng đầu, đành phải cười gượng. Gì chứ! Xem màn phóng đại vừa rồi của lão tử, không phải diễn tốt lắm sao!
Nhân vương gia thấy ta không đáp được gì lại càng đắc ý: “Hoàng huynh cái gì cũng lo lắng thay ngươi. Chuyện trước đó chỉ nói là ngươi cùng thám hoa lang sau khi say rượu mới xảy ra sự cố. Uông Thụy ngộ thương vương gia, khai ân miễn tử tội. Tước bỏ danh hiệu thám hoa. Biếm đến quý phủ của ngươi làm hạ nhân. Thái hậu còn cho người âm thầm giám sát Uông gia. Nếu hắn dám không nghe lời ngươi, tự tìm cái chết, lập tức bắt cả nhà.”
Thân nương a! Người ta nói xã hội phong kiến hắc ám, quả thật là quá hắc ám đi!
Ta vừa định mở miệng: “Ta kỳ thực thật sự ăn năn…..” Nhân vương gia lại khoát tay chặn lại: “Ngày mai ngươi nhanh chóng vào cung tạ ơn hoàng huynh. Uông Thụy vào tay ngươi, ngươi cũng đừng chơi đùa quá mức. Dù sao thì dân gian cũng sẽ dị nghị, nên chú ý một chút.”
Ta không khỏi cân nhắc mọi chuyện sao tự nhiên lại thành thế này. Nhân vương gia uống hai ngụm trà, đứng dậy. Ta cũng đứng dậy. Nhân vương gia phẩy tay áo: “Giờ không còn sớm nữa, ta về trước.” Vỗ vỗ vai ta thấp giọng nói: “Chập tối mai ta cùng lão ngũ sẽ đến thăm ngươi, mang chút đồ ngon đến cùng ngươi uống rượu. Đừng ăn cháo hoa đến chết nghẹn đấy.”
Ta lệ nóng doanh tròng, vỗ thật mạnh đầu vai Nhân vương gia: “Tam ca, huynh quả là hảo hữu!”
Giữa buổi ăn chút cơm trưa, thái hậu lại được dịp mắng đầu bếp một trận, “Cái đám nô tài vô dụng các ngươi! Thất vương gia thân thể yếu ớt, cá dai như thịt vịt chết thế này, hắn tiêu hóa được sao?! Trương công công, sau khi hồi cung đem một ít gạo thanh bích Giang Nam mới tiến cống đến nấu cháo cho tiểu vương gia, còn có đồ ăn tân chế do Bạc Châu tiến cống nữa. Đưa đầu bếp đứng đầu ngự trù tới đây, ai gia nhìn cái đám người này đúng là vô dụng! Mặt khác, truyền ý chỉ của ai gia, trong vòng ba ngày, kinh thành cao thấp không được sát sinh, không được ăn đồ ăn mặn để tích phúc tạ thiên cho tiểu vương gia!”
Trời đánh cái bà từ mẫu này đi. Ba ngày không được ăn thức ăn mặn, ngay cả đường lui của ta là ra ngoài ăn vụng cũng bị chặt đứt! Rau xanh củ cải ~~~ Lão tử có phải thỏ đâu! Thái hậu ăn xong cơm trưa, lại gọi hết quản gia hạ nhân vào chính sảnh, cách một tấm bình phong giáo huấn qua một lần. Vị đại gia bị dọa ngất xỉu trong linh bằng chính là đại tổng quản Trung thúc. Phỏng chừng hàng năm bị tiểu vương gia dọa cho mềm chân, nghe thái hậu nói mà không dám thở mạnh, rất có khả năng sẽ xỉu thêm lần nữa.
Trời đã ngả về tây, người đã dạy xong rồi, thái hậu cũng mệt mỏi. Uống một ngụm trà cho đỡ khô miệng. Rốt cục đại cáo công thành, bãi giá hồi cung.
Ta vừa nghĩ đến ba ngày phải ăn rau cải, uống nước lã, trong lòng không khỏi bi tráng. Tiểu Thuận cố an ủi: “Vương gia, nô tài biết ngài mấy ngày không gặp thái hậu nên rất nhớ nhung. Sau này ngày rộng tháng dài, hôm nào ngài rảnh rỗi, không lẽ không thể vào cung hầu chuyện thái hậu sao?”
Gì chứ!
Hiệu suất làm việc của hoàng gia cực kỳ cao. Lúc ban đêm, cả cháo lẫn rau cho bữa sáng đều được chuẩn bị sẵn sàng. Ta tự mình gắp một đũa đưa vào miệng, hứ! Không phải chỉ là rau thôi sao? Còn bày đặt tiến cống!
Hôm nay quả thật là một ngày tốt để thông gia, bằng hữu gặp nhau. Ta đối diện với nồi cháo hoa ăn sáng mà trong bụng chửi thầm lão yêu bà xx chết tiệt. Bên ngoài có người thông báo Nhân vương gia tới chơi. Thông báo vừa xong, ta còn chưa kịp nói mời vào, Nhân vương gia đã nghênh ngang đi vào nhà ăn: “Ta nói lão Thất nha, ngươi trốn trong này ăn mảnh là không tốt đâu!”
Ta vừa nghe hết câu, tinh thần lập tức tỉnh táo. Nhân vương gia thật có lòng muốn làm bạn đểu! Phẩy tay nói: “Tiểu Quế Tiểu Chung, lấy một bát cháo hoa đầy cho Nhân vương gia, thêm một đĩa rau cho ngài nếm thử.”
Nhân vương gia ngựa quen đường cũ đi về phía chiếc ghế thái sư* của nhà ăn ngồi xuống, bắt chéo chân, “Đừng, đừng. Tam ca cũng không có phúc khí ăn mấy thứ kia. Cho ta chén trà đi.”
Tiểu tứ bưng chén trà lên, Nhân vương gia bắt đầu mở miệng: ”Lão Thất a, ngươi lượn qua quỷ môn quan hai lần chắc cũng đủ thảm. Để ca ca xem ngươi xem, hôm nay khôi phục thế nào rồi?”
Ta chỉa chỉa cái mũi: “Ngồi ngay đây, ca ca ngài thấy thế nào?”
Nhân vương híp mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, gật gật đầu: “Không sao không sao, trừ bỏ cái bọc ở trên đầu ra thì vẫn ổn. Ta đã sớm nói với ngươi, người như ngươi dù có đến âm tào địa phủ cũng bị Diêm Vương đá ra. Thế nào? Bị ca ca nói trúng rồi đúng không?”
“Lão Thất ngươi coi như đã lật ngược kinh thành lên rồi. Đầu tiên là tiểu vương gia chết bất đắc kỳ tử, sau đó là tiểu vương gia xác chết vùng dậy. Sau lại nghe nói ngươi bị mất trí nhớ, ngay cả mình là ai cũng quên. Hoàng huynh nói đợi ngươi khỏe hẳn mới cho bọn ta cùng thái hậu đến thăm. Hôm qua nghe nói ngươi tự lấy đá đập vào đầu mình. Tối nay ta với lão ngũ ở trong cung cùng hoàng huynh chơi cờ. Vốn tưởng được ăn ké ngọ thiện. Kết quả thái hậu từ chỗ ngươi trở về liền chạy qua kéo tay áo hoành huynh bù lu bù loa khóc, nói ngươi thông suốt hướng thiện. Ta nghe thấy quái lạ nên vội chạy đến đây nhìn ngươi một cái, Thất hoàng đệ của ta định hướng thiện như thế nào?”
Ta nghe Nhân vương gia nói liên hồi như rang đậu, trong lòng tính toán xem phải nói thế nào mới tốt. Sáng hôm nay không cẩn thận cùng thái hậu nghiệm ra chân lý, giờ mất trí nhớ cũng không giả nổi nữa. Cũng may lúc ở cầu Nại Hà cũng biết được đại khái cuộc đời của Sài Dung. Dựa vào kỹ xảo của Mã Tiểu Đông đây, ba xạo một chút. Theo như ta biết, Nhân vương gia Sài Hân tuy rằng không phải anh em cùng mẹ với Sài Dung nhưng quan hệ cũng rất thân cận. Mê chọi gà, vì thế liền giả bộ nghiêm mặt: “A di đà phật, tam ca. Vạn vật chúng sinh ngang hàng. Huynh về sau vẫn nên thôi chọi gà đi, không nên chôn vùi những mạng gà đáng thương nữa!”
Nhân vương gia sửng sốt, sau đó vỗ bàn. Chúng ta cùng cười ha ha.
Nhân vương gia vừa cười vừa đưa ngón trỏ chỉa chỉa vào mũi ta: “Lão Thất, ngươi đó! Thật là có khuôn có mẫu.” Đột nhiên chỉnh lại tư thế: “Kỳ thật Tam ca hôm nay tới là để thương lượng với ngươi chuyện này. Nghe nói ngươi từ giờ không đụng vào nam sắc. Chi bằng đem Bùi Nhược Thủy trong phủ của ngươi cho tam ca đi.”
Ta vừa nghe xong nhất thời không biết phải nói sao. Wow, chỉ biết thời cổ đại khinh thị con gái, thật không ngờ cả đám đàn ông con giai cũng rẻ mạt như vậy. Nghe khẩu khí của Nhân vương chả khác nào đang xin ta một chén trà giải khát. Cho dù Bùi Nhược Thủy chỉ là một nam sủng, nhưng cũng….
Ta đang cân nhắc biện pháp cự tuyệt, Nhân vương lại cười ha hả: “Nói vui thôi. Trông cái bộ dạng đau lòng của ngươi kìa! Chừng này tài năng của ngươi cũng chỉ dùng để hò hét với thái hậu được thôi. Làm sao có thể gạt được hoàng huynh. Nói thẳng. Hoàng huynh đã sớm nhìn ra là ngươi luyến tiếc Bùi Nhược Thủy, thám hoa lang chưa ăn đến miệng còn chưa cam lòng. Để ta nói riêng cho ngươi biết, mai tự ngươi đến tử lao đón hai người kia ra đi.”
Cái lý luận khập khiễng gì thế, ta càng thêm váng đầu, đành phải cười gượng. Gì chứ! Xem màn phóng đại vừa rồi của lão tử, không phải diễn tốt lắm sao!
Nhân vương gia thấy ta không đáp được gì lại càng đắc ý: “Hoàng huynh cái gì cũng lo lắng thay ngươi. Chuyện trước đó chỉ nói là ngươi cùng thám hoa lang sau khi say rượu mới xảy ra sự cố. Uông Thụy ngộ thương vương gia, khai ân miễn tử tội. Tước bỏ danh hiệu thám hoa. Biếm đến quý phủ của ngươi làm hạ nhân. Thái hậu còn cho người âm thầm giám sát Uông gia. Nếu hắn dám không nghe lời ngươi, tự tìm cái chết, lập tức bắt cả nhà.”
Thân nương a! Người ta nói xã hội phong kiến hắc ám, quả thật là quá hắc ám đi!
Ta vừa định mở miệng: “Ta kỳ thực thật sự ăn năn…..” Nhân vương gia lại khoát tay chặn lại: “Ngày mai ngươi nhanh chóng vào cung tạ ơn hoàng huynh. Uông Thụy vào tay ngươi, ngươi cũng đừng chơi đùa quá mức. Dù sao thì dân gian cũng sẽ dị nghị, nên chú ý một chút.”
Ta không khỏi cân nhắc mọi chuyện sao tự nhiên lại thành thế này. Nhân vương gia uống hai ngụm trà, đứng dậy. Ta cũng đứng dậy. Nhân vương gia phẩy tay áo: “Giờ không còn sớm nữa, ta về trước.” Vỗ vỗ vai ta thấp giọng nói: “Chập tối mai ta cùng lão ngũ sẽ đến thăm ngươi, mang chút đồ ngon đến cùng ngươi uống rượu. Đừng ăn cháo hoa đến chết nghẹn đấy.”
Ta lệ nóng doanh tròng, vỗ thật mạnh đầu vai Nhân vương gia: “Tam ca, huynh quả là hảo hữu!”
Danh sách chương