Lần thứ hai ta trở về nhân gian cũng hoành tráng y như lần trước. Vừa mới trấn động toàn thân hé mắt một cái, chợt nghe từ đâu một giọng bất nam bất nữ hét toáng lên, mém chút nữa đem ta dọa cho quay ngoắt về cầu Nại Hà: “Mau! —– Nhanh đi thông báo — thất thiên tuế tỉnh ~~~”

“Trương công công.” Vài tiếng nói ôn nhu từ nơi xa xăm trôi vào tai, ta bỗng nhiên lệ nóng quanh tròng, rốt cục cũng nghe được tiếng nữ nhân rồi. “Ngươi không nên hồ lộng ai gia, vương nhi ~~ vương nhi nó tỉnh thật sao?!”

Ta đưa tay dụi dụi mắt, một mỹ phụ y phục tráng lệ lập tức bổ nhào đến bên giường gào khóc: “Con của ta a! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, đúng là hù chết ai gia!!”

Không xong rồi, bà này là thái hậu, mẹ ruột của tiểu vương gia. Ta giả bộ suy yếu  khẽ cử động: “Mẫu hậu~~” Nói chưa dứt lời đã bị thái hậu kéo vào lòng xoa xoa nắn nắn: “Còn không phải ngươi cố tình hù chết ai gia đi! Mấy ngày trước ai gia thiếu chút nữa đã đi theo ngươi ~~~ ngươi ~~~ cái tên tiểu súc sinh ngươi coi như còn có lương tâm ~~~ còn trở lại ~~ hoàng huynh ngươi nói chờ âm khí nặng nề của ngươi giảm bớt sẽ để ai gia đến thăm ngươi ~~ ai gia còn chưa đến ngươi đã lại ~~~”

Lão tử ở trong lòng thái hậu, bị xoa đến xấu hổ vô cùng. Lại nói dù thế nào đi chăng nữa bà cũng là mẹ ruột của tiểu vương gia, không có quan hệ gì với Mã Tiểu Đông. Nhìn dung mạo của thái hậu, năm đó nhất định là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Nếu bà trẻ lại hai mươi tuổi, lão tử có phải rút dép chạy cũng phải đuổi được đoạt về tay. Hiện tại vẫn như trước phong vận mười phần đoan trang tú lệ. Bị ôm thân mật như vậy thật sự là có chút chút xấu hổ.Hơn nữa ta cũng lâu lắm rồi không chạm vào nữ nhân ~~~ chết chắc rồi, bả còn là mẹ ruột của ta nữa chứ.

Ta cắn răng, hưởng thụ thái hậu xoa xoa nắn nắn. Nước mắt của thái hậu trào ra muốn nhấn chìm cả vương phủ luôn, thao thao bất tuyệt: “…..Ai gia đã dặn ngươi rồi. Mấy thứ không đứng đắn gì đó thì đừng có dưỡng trong phủ. Bình thường náo loạn cũng phải tiết chế ~~ ngươi mà chịu nghe thì đã không xảy ra mấy chuyện này. Ai gia đã phân phó cho Hình bộ, đem Bùi Nhược Thủy giam vào tử lao. Uông Thụy kia cũng ở trong đó, ai gia đã phân phó người coi chừng hắn, không để hắn có cơ hội tự sát. Lưu lại chờ ngươi khỏe rồi, kêu hoàng huynh của ngươi hạ thánh chỉ, ngươi muốn giết thế nào thì giết.”

Ta từ trong lòng thái hậu giãy ra, cơ hội kiến công lập nghiệp đã đến. “Mẫu hậu, thả hai người kia ra đi.”

“Cái gì?” Thái hậu nhướn đôi lông mày thanh tú, đưa tay nhéo mặt ta, “Vương nhi, ngươi bị đau đầu phải không, ai gia kêu ngự y tới xem ngươi.”

Ta vội đẩy tay thái hậu ra, sắc mặt nghiêm túc, vô cùng trịnh trọng nói: “Nhi thần nói thật. Mẫu hậu, nhi thần trải qua hai lần sinh tử này đã nhận thức hết được sai lầm trước kia. Con trước kia làm nhiều việc ác, chết chưa hết tội. Hiện giờ con quyết định sửa lại những việc sai trái trước kia, thay đổi triệt để một lần nữa làm người. Mẫu hậu, người cũng biết. Chuyện thám hoa lang kia là chúng ta không đúng. Lần này lại càng không liên quan đến Nhược Thủy. Là con tự lấy gối ngọc đập vào đầu mình.”

Thái hậu một tay che ngực mình nói: “Vương nhi, ngươi vì cái gì….?”

Ta giương mắt nhìn trời xanh, thở dài: “Hết thảy đều là thiên ý…. Con làm bậy nhiều lắm, vốn nên bị trời phạt, cho ngũ lôi oánh đính. May là ông trời từ bi, cho con một cơ hội, để con về nhân gian hối cải trở thành một con người mới. Nếu tái phạm, nhẹ thì phạt con tự mình lấy mấy thứ này kia đập vào đầu, nếu nặng thì thật sự sẽ bị ngũ lôi oánh đính.”

Bị trời đánh ~~~oa ha ha, lão tử năm đó còn chưa diễn qua một lượt sao, không đi tiếp thị bảo hiểm hay bán hàng đa cấp, đúng là phí của!    

Tay thái hậu nắm chặt vạt áo trước ngực. “Mẫu hậu, vì cuộc sống mới của nhi thần, người hãy thả bọn họ đi. Hơn nữa, rõ ràng là con phạm phải chuyện bất nhân. Nếu xử phạt hai ngươi kia sẽ tổn hại đến thanh danh uy tín cùng hình tượng anh minh của hoàng huynh.”

Trong mắt thái hậu bắt đầu ngân ngấn thủy quang, sau đó khẽ đảo người về phía trước, ngất đi. Ta xoay người xuống giường, một đám thái giám cung nữ vây lại quạt mát lau trán cho thái hậu. Còn chưa nói đến mấy cung nữ trước mặt thái hậu đều rất xinh đẹp duyên dáng. Loay hoay một hồi, thái hậu tỉnh lại, một phen đem ta kéo đến trước mặt, hai tay túm được bả vai của ta, bắt đầu đánh: “Vương nhi a ~~, ai gia ~~ ai gia ~~ ăn chay niệm phật mười mấy năm, cuối cùng cũng thấy được ngươi hồi đầu rồi~~~~!!”

Ta nhe răng nhếch miệng gật đầu với thái hậu. Mẹ nó, người tốt thật không dễ làm! Lão thái bà ngươi không nhẹ tay chút được sao? Ngươi đánh con ngươi, người chịu đau là lão tử đây!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện