Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 56:
 
Tiền Chính Hiên nhìn hai cô nương trước mặt, đứng im tại chỗ, chân cũng bất động.
 
Trên mặt y vẫn là vẻ thản nhiên bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm như con ngựa xổng chuồng điên cuồng dậm móng sung sướng.
 
Đây đều là duyên phận, vừa ra khỏi cửa đã gặp được vợ, trời ơi cẩn thận quan sát, nàng còn đẹp hơn nữa.
 
Mã tiểu thư nhìn Chu Đồng, không ngoài dự đoán, thấy khóe mắt đuôi lông mày của nàng đều khẽ đỏ lên.
 
Qủa là xinh đẹp mỹ miều, tuyệt sắc vô song.
 
Tiền Chính Hiên khẽ hắng giọng, giả bộ thoải mái nói: “Chu tiểu thư, ta...ta là Tiền Chính Hiên, lần đầu gặp gỡ, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
 
Sắc mặt Chu Đồng cũng giống như tên mình, đỏ lựng như ráng trời chiều, nàng thấp đầu nói: “Điện hạ vạn an, tiểu nữ...tiểu nữ Chu Đồng, mong điện hạ chỉ giáo nhiều hơn.”
 
Mã tiểu thư im lặng lùi về sau một bước, hai người có muốn làm quen không thế, nói chuyện cứ như sĩ tử trong thư viện, ai không biết còn tưởng hai người đang đi thi khoa cử. Trong lòng nàng thầm cảm thán, quả nhiên sức mạnh của tình yêu là vô tận, một cô nương thông minh như Đồng Đồng mà cũng thành nói năng lộn xộn lắp bắp, phải biết là Đồng Đồng ở trước mặt hoàng hậu nương nương cũng có thể thoải mái thản nhiên không hoảng hốt đó.
 
Một cơn gió nhẹ thổi qua, tiểu cung nữ ban nãy nhìn tình hình trước mặt, không biết có nên đi thông báo nữa hay không, nàng lóng ngóng tay chân nhìn Mã tiểu thư.
 
Mã tiểu thư bất đắc dĩ gật đầu, ý bảo nàng đi trước, sau đó quay sang cười bảo: “Tiểu nữ Mã thị, bái kiến điện hạ, điện hạ vạn an.”
 
Ánh mắt Tiền Chính Hiên chuyển về phía nàng, vô cùng lễ phép nói: “Chào Mã tiểu thư.”
 
Bình tĩnh thản nhiên, hoàn toàn không hề có vẻ lúng túng như vừa rồi.
 
Mã tiểu thư kéo tay Chu Đồng, cười nhẹ nói: “Điện hạ, Đồng Đồng đưa tiểu nữ tới bái kiến hoàng hậu nương nương, nương nương bây giờ có tiện gặp chúng ta không?”
 
Ánh mắt Tiền Chính Hiên lượn quanh người Chu Đồng, dịu dàng như nước đáp: “Tất nhiên rồi, hai vị tiểu thư đi theo ta.”
 
Chu Đồng cúi đầu, mặt càng đỏ lựng, nghe vậy thì hơi ngẩng đầu lên, dung nhan tuyệt sắc có một không hai hoàn toàn lộ ra dưới ánh mặt trời, khiến Tiền Chính Hiên thoáng nghẹt thở.
 
Chu Đồng nắm chặt khăn tay ổn định lại trái tim đang nhảy loạn, cố gắng đứng thẳng người nói: “Tiểu nữ, đa tạ điện hạ.”
 
Chu Đồng cùng Mã tiểu thư đi theo y vào bên trong, cảm thấy trái tim càng lúc càng đập mạnh hơn, cảm giác trong lòng không cách nào hình dung được.
 
Nàng vốn cho rằng đại hoàng tử tuổi trẻ tài cao thì phải là người tâm cao khí ngạo, mắt cao quá đầu, trong lòng sợ muốn chết, ngộ nhỡ sau này lấy nhau, người không chịu được tính nết của nàng, hai người không hợp nhau thì phải làm sao.
 
Nhưng hôm nay bất ngờ gặp mặt, chàng lại là một thiếu niên anh tuấn phong nhã. Trái tim thiếu nữ ngủ yên bao năm của Chu Đồng, trong nháy mắt như con ngựa hoang mất khống chế, lôi cũng không về.
 
Mã tiểu thư mặt không cảm xúc.
 
Có trời mới biết vì sao mình phải theo tới đây, theo lẽ thường mình có nên thức thời giả bộ bản thân có việc phải rời đi không, trả không gian cho hai người bọn họ nói chuyện yêu đương, dù sao thánh chỉ tứ hôn đã ban xuống, Đồng Đồng cũng chỉ có thể gả cho người ta, vậy...cũng nên bồi dưỡng tình cảm trước một chút.
 
Mã tiểu thư đang định nói mình muốn đi nhà xí, chợt tiểu cung nữ ban nãy đi ra, mỉm cười ngọt ngào nói: “Hoàng hậu nương nương gọi hai vị tiểu thư vào. Điện hạ, bệ hạ kêu ngài tới phía trước tìm ngài ấy.”
 
Bệ hạ nào có nói dịu dàng như thế, tiểu cung nữ chỉ là không dám nhe nanh múa vuốt mà thôi.
 
Tiền Chính Hiên lưu luyến không rời nhìn Chu Đồng, dịu giọng đáp: “Nếu đã vậy, ngươi đưa Đồng...hai vị tiểu thư vào gặp hoàng hậu nương nương đi, hai vị tiểu thư là khách quý, nhất định không được qua loa.”
 

Mã tiểu thư cảm thấy ngứa răng. Ngươi muốn gọi Đồng Đồng thì cứ gọi thẳng đi, không nói tới ta ta cũng chẳng tức giận đâu, hà tất phải không cam lòng như thế.
 
Chu Đồng nghe thấy y đang nói dở lại nuốt trở về thì ngẩng đâu lên nhìn y, khóe môi khẽ cong lên lộ ra một nụ cười câu tâm đoạt phách.
 
Tiền Chính Hiên ngây người.
 
Từ đó quân vương không tảo triều, lời này quả nhiên là thật.
 
May mà y còn có chút tự chủ.
 
Tiền Chính Hiên cũng mỉm cười đáp lại, làm một cái khẩu hình miệng nói: “Ta đi đây.”
 
Dáng vẻ này của y có chút phong lưu bừa bãi, ổ nhỏ trong tim Chu Đồng tựa hồ như được lấp đầy bởi ánh dương ấm áp. Cảm giác dịu dàng dễ chịu, hạnh phúc tới mức sắp tràn ra tới nơi.
 
Khi Chu Đồng bước vào Thiên Thọ điện, khóe môi vẫn còn mang ý cười ôn hòa, sự vui thích không cách nào đè nén từ trên người nàng tỏa ra, Tần Ninh sửng sốt, ngay lập tức đã hiểu ra: “Đồng Đồng gặp Chính Hiên rồi?”
 
Chu Đồng nhẹ gật đầu, “Vâng.”
 
Tần Ninh cười bảo: “Thực trùng hợp, ta vốn nghĩ các con sắp tới, bèn vội đuổi nó đi, ai dè mấy đứa vẫn đụng phải, đây chính là duyên phận đấy.”
 
Chu Đồng xấu hổ mím môi cười.
 
Mã tiểu thư thấy không phải nói mình, bèn hồ hởi nói: “Hoàng hậu nương nương, tiểu nữ cảm thấy, có những lúc duyên phận giữa người với người rất kỳ diệu, ban nãy Đồng Đồng với điện hạ vừa nhìn thấy nhau, hai người đều đỏ bừng mặt.”Nàng cười trộm: “Trước đây Đồng Đồng không như vậy đâu.”
 
Mấy người các nàng đều từng bị đề thân, thi thoảng cũng trông thấy huynh đệ nhà các tỷ muội khác, Chu Đồng trước giờ đều không có bất kì phản ứng gì, vậy mà hôm nay gặp Tiền Chính Hiên lại thành ra như vậy.
 
Nếu nói không phải duyên phận, ai tin.
 
Tần Ninh nghe xong cũng mỉm cười, “Như vậy cũng tốt, sau này càng hòa thuận, bổn cung còn đang lo lắng không yên, ngộ nhỡ con không thích Chính Hiên nhà chúng ta thì phải làm sao, bây giờ thì có thể yên tâm rồi.”
 
Chu Đồng đáp: “Điện hạ rất tốt.”
 
Con cực kì thích.
 
Nàng ngại không dám nói thẳng, nhưng ý trong lời nói đã rất rõ ràng.
 
Tần Ninh cũng không trêu nàng nữa, dù sao cũng là người nhà mình, chọc tức lại không dám tức giận với mình, kìm nén khó chịu biết bao nhiêu.
 
Triệu ma ma tự mình bưng trà bưng hoa quả lên, thấy khuôn mặt đỏ bừng bừng của Chu Đồng thì giật mình: “Chu tiểu thư làm sao thế, nắng trời này đúng là độc quá, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bị phơi thành thế này, nô ti đi lấy chút dược cao cho người, phải bào vệ da mặt thật cẩn thận.”
 
Chu Đồng vội nói: “Ma ma, con không phải bị phơi nắng, người đừng lo, không có chuyện gì đâu.”
 
Triệu ma ma có vẻ không tin lắm.
 
Tần Ninh bất đắc dĩ mỉm cười: “Đồng Đồng là đang xấu hổ thôi, ma ma còn không tin bổn cung sao, trà táo đỏ hôm nay không tệ, là chủ ý của ai thế, đem táo nghiền nát ra.”
 
Thả vào túi ngâm làm nước uống, sau khi ngâm được rồi thì vớt lên, chỉ để lại nước trà trong trẻo xanh thẫm, vừa có hương thơm của táo đỏ, lại có sắc trà xanh đẹp mê người. Hôm qua nàng uống một chén xong ngủ rất ngon, hôm nay nhớ tới nên hỏi.
 
“Là chủ ý của điện hạ, ngài nói người thích mùi vị này, nhưng không thích ăn táo đỏ, cho nên đã cố ý nghĩ ra cách này.” Triệu ma ma cười không khép được hàm, “Cũng là điện hạ hiếu thuận, gần đây thấy nương nương ăn ngủ không ngon, quả thực chu đáo.”
 
Tần Ninh lắc đầu cười: “Đứa nhỏ này...”
 
Lời nói chưa dứt nhưng tràn ngập yêu thương.
 
Chu Đồng đáp: “Quan hệ giữa nương nương và điện hạ thực khiến người ta ngưỡng mộ.”

 
Nàng nhớ tới người mẹ của mình, Chu phu nhân tất nhiên cũng rất yêu thương nàng, nhưng bản thân bà nhu nhược vô năng, trông thấy con gái bị khi dễ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt giận vào lòng, chuyện gì cũng không thể làm, hoàn toàn phải dựa vào một mình Chu Đồng tự mình cố gắng. Chu Đồng đối với nàng cũng không có tình cảm sâu đậm lắm. Bây giờ thấy điện hạ thân thiết với hoàng hậu nương nương như vậy, nghĩ tới khi còn nhỏ hoàng hậu nương nương cũng đối xử với điện hạ thân mật khăng khít.
 
Tần Ninh mỉm cười: “Sau này con cũng có thể thân thiết với ta như thế, đều là người một nhà, tất nhiên không cần khách khí.”
 
Ngày đó gặp gỡ nữ quyến Chu gia nàng cũng đã nhìn ra, thượng thư phu nhân và Chu đại phu nhân đều là người trọng thể diện. Chu đại phu nhân vẫn quan tâm con gái, chỉ là không có gan tranh cãi với mẹ chồng, chỉ sợ Chu Đồng từ nhỏ đã phải chịu không ít tủi nhục.
 
Tần Ninh nghĩ lại thấy đau lòng, bèn nói câu này, nếu Chu Đồng không luyến tiếc gì Chu gia, vậy sau này cứ coi nàng là mẹ, nàng sẽ bảo vệ Chu Đồng.
 
Chu Đồng vẫn chưa tin lắm, chỉ khách khí nói: “Tiểu nữ tạ hoàng hậu nương nương ân quyến.”
 
Nương nương cao cao tại thượng, có thể nói ra lời này, bất kể là thật hay giả đều là vinh hạnh của Chu Đồng nàng, thực sự không dám vong tưởng mọi chuyện thành thật.
 
Mã tiểu thư lại cảm thấy Tần Ninh là thật lòng thật dạ, từ nhỏ nàng đã được sống những ngày tháng tốt đẹp, có cha mẹ thương yêu che chở, cho nên không hiểu được suy nghĩ của Chu Đồng.
 
Nàng cười nói: “Đồng Đồng muội khách khí quá, hoàng hậu nương nương thích muội biết bao nhiêu, lúc này muội phải thừa thắng xông lên, không để hoàng hậu nương nương đổi ý. Muội thực ngốc, nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
 
Mã tiểu thư thần sắc tươi tắn, giọng nói ngây thơ, Tần Ninh nhịn không được bật cười: “Bổn cung thấy, sau này không nên gọi con là Mã tiểu thư nữa, gọi Vân Vân đi, Vân Vân con đáng yêu quá, bổn cung chỉ mong đứa nhỏ trong bụng này, nếu là tiểu cô nương, chỉ mong sau này nó giống con.”
 
 Mã tiểu thư chớp chớp mắt, “Vậy tiểu công chúa quá hoàn hảo rồi, không những có nhan sắc chim sa cá lặn, lại còn có tính cách đáng yêu như con, thậm chí là hơn con, con phải mau chóng gả đi trước khi nàng lớn lên, nếu không sẽ bị lôi ra so sánh đến không biết trốn đi đâu mất.”
 
Mã tiểu thư nói: “Nếu con mà là con trai thì tốt rồi, hiện tại khiến mình không già đi, sau đó đợi tiểu công chúa lớn lên sẽ lấy nàng.”
 
Dù nàng nói vậy Tần Ninh cũng không cảm thấy nàng mạo phạm, chỉ mỉm cười nói: “Chỉ tiếc con không phải con trai.”
 
Nếu con gái có thể gả cho một người ngây thơ đáng yêu, một lòng một dạ với nàng, phu thê hai người hòa thuận tương ái, không màng thế tục, ngược lại cũng giống như đôi thần tiên quyến lữ.
 
Chỉ tiếc Mã tiểu thư là con gái.
 
Mấy người đang trò chuyện, đột nhiên Tần Ninh bụp miệng, chau mày đứng dậy đi qua một bên, nhịn không được nôn ọe. Triệu ma ma vội vàng bước tới xoa lưng cho nàng, trên mặt tràn đầy lo lắng.
 
Chu Đồng nhanh chóng đứng dậy rót cho nàng chén nước, dịu giọng nói: “Nương nương, người bị nôn thường xuyên không?”
 
Tần Ninh lấy nước súc miệng, sau đó quay lại vô lực nói: “Ban đầu vẫn ổn, chỉ mới bắt đầu từ tối qua, cũng không biết bị làm sao, đột nhiên lại nôn, cả ngày hôm nay cũng không thoải mái.”
 
Chu Đồng nghĩ, “Nhà ngoại con chuyên trị những bệnh phụ khoa, nôn nghén là chuyện bình thường, không thể trị khỏi, nhưng cũng có thể làm giảm bớt một chút khó chịu.”
 
Nàng ngượng ngùng cười nhẹ: “Cũng chỉ là vài bài thuốc dân gian thôi, mỗi tối nương nương trước khi đi ngủ kêu người xoa bóp lòng bàn chân cùng cơ chân, giúp tuần hoàn kinh mạch, như vậy có thể đỡ hơn một chút.”
 
Triệu ma ma hỏi: “Có tác dụng sao?”
 
Chu Đồng khẽ nói: “Là phương pháp tổ tiên truyền lại, nghe mẹ con bảo, bà hồi đó làm theo thấy có tác dụng, con cũng chỉ là nghe mẹ cùng dì con kể lại, nếu nương nương không yên tâm, vậy con đi viết cho mẹ con bức thư hỏi thử xem.”
 
Hoàng hậu nương nương hoài thai tiểu điện hạ, quả thực phải thận trọng một chút, nàng có chút hối hận, không nên nhất thời xúc động mà nói ra, lỡ như không có tác dụng, chẳng phải gây phiền phức không đâu cho nương nương rồi hay sao.
 
Tần Ninh gật đầu đáp: “Đồng Đồng thực có tâm, đây mới chỉ là một ngày mà bổn cung đã nôn nghén khó chịu như vậy, nghe thái y nói thời gian thai nghén còn dài, thật không biết nên làm sao nữa, nếu thực sự có tác dụng, bổn cung phải cảm tạ con rồi.”
 
Mã tiểu thư chống cằm nhìn một màn này, cảm thán: “Đúng là mẹ hiền con thảo, nếu con mà hiểu chuyện được như Đồng Đồng, khéo ngày mai mẹ con phải thắp hương khấu tạ liệt tổ liệt tông Mã gia rồi.”
 
Ánh mắt nàng trong suốt, Tần Ninh cười nói: “Con cũng rất tốt, hoạt bát đáng yêu, bổn cung rất thích, Mã phu nhân thương con như vậy, dù con có thế nào bà ấy cũng sẽ thắp hương khấn tạ tổ tông.”
 

Chu Đồng bây giờ đã tự nhiên hơn nhiều, cũng cười nói: “Ai mà không biết Mã bá mẫu thương yêu tỷ nhất, còn làm nũng cái gì.”
 
Mã tiểu thư ngượng ngùng cười hì hì hai tiếng, đáp: “Hoàng hậu nương nương muốn có một tiểu công chúa hoạt bát đáng yêu, con chắc chắn đứa nhỏ này sẽ vô cùng hoạt bát đáng yêu, nương nương đẹp như vậy, tiểu điện hạ tương lai nhất định cũng giống như đại hoàng tử điện hạ, thật tốt.”
 
Đồng Đồng cũng xinh đẹp, tương lai có con với đại hoàng tử, đứa nhỏ khẳng định cũng tuấn mỹ ngàn dặm khó tìm, thực khiến người hâm mộ.
 
Mã tiểu thư nghĩ tới khuôn mặt mình lại thấy buồn bã, vì sao nàng không đẹp được như Đồng Đồng, thậm chí còn không đẹp bằng khuê nữ nhiều nhà khác.
 
Tần Ninh lắc đầu cười: “Con đó...bổn cung bây giờ càng thích con hơn rồi, thế này đi, con có muốn làm con gái nuôi của bổn cung không?”
 
Con gái nuôi? Chu Đồng kinh ngạc nhìn nàng.
 
Mã tiểu thư mở lớn mắt: “Có thể sao?”
 
Tần Ninh cười híp mắt: “Có điều con cứ nghĩ kĩ đi đã, chỉ là con gái nuôi của bổn cung thôi, không có quan hệ gì với bệ hạ hết, cho nên không làm được công chúa quận chúa đâu.”
 
Mã tiểu thư vui mừng đáp: “Như vậy mới tốt, nếu không người ta lại nói con vì quyền thế mới nịnh nọt nương nương, bây giờ chúng ta chỉ làm mẹ con nuôi đơn thuần, xem bọn họ còn nói được gì.”
 
“Tỷ đừng vội đáp ứng, vẫn nên trở về nói với Mã bá mẫu một tiếng đã.” Chu Đồng bất đắc dĩ, nhìn Tần Ninh nói: “Nương nương, nhận con nuôi là đại sự, không phải chuyện đùa đâu.”
 
Tần Ninh cười đáp: “Bổn cung biết, chỉ là muốn hỏi trước, nếu Vân Vân đồng ý thì lại tới nói chuyện với Mã phu nhân, đương nhiên sẽ không tùy tiện để Vân Vân chịu ấm ức.”
 
Chu Đồng gật đầu, dìu nàng ngồi xuống, hỏi: “Bình thường nương nương dùng bữa vào lúc nào, đừng để chúng con làm lỡ mất.”
 
Người đang mang thai thường phải ăn làm nhiều bữa nhỏ, ngộ nhỡ hoàng hậu nương nương vì có bọn họ ở đây mà ngại không dùng bữa, ảnh hưởng tới điện hạ trong bụng thì không được.
 
Tần Ninh nhìn thời gian, “Sắp rồi, Triệu ma ma, bệ hạ buổi trưa có về không, kêu người đi hỏi thử xem.”
 
Triệu ma ma ra ngoài giúp nàng đổ thứ nàng vừa nôn, lúc này đang ở ngoài cửa tiếp lời: “Không cần hỏi nữa, nô tì nghe thấy tiếng kiệu của bệ hạ, sắp vào cửa rồi.”
 
Bà bước vào phòng, khẽ cười nói: “Nương nương, nô tì tiễn hai vị tiểu thư về trước, tin tức bên phía Thừa Ân hầu phu nhân đã tới rồi, chiều nay bọn họ sẽ tới, nô tì cũng không trở về nữa.”
 
“Đi đi.” Tần Ninh gật đầu, “Đồng Đồng các con rảnh thì lại tới.”
 
Khi Chu Đồng cùng Mã tiểu thư ra tới cửa, không hề bất ngờ khi gặp được Tiền Nguyên Hằng và Tiền Chính Hiên đang tới.
 
Phụ tử hai người trông thấy hai cô nương đang quỳ dưới đất hành lễ, Tiền Chính Hiên vươn đầu từ trong kiệu ra, mỉm cười nói: “Bên trong hành cung, hai vị tiểu thư không cần đa lễ, mau đứng lên đi.”
 
Nhìn phía trước, kiệu xa của Tiền Nguyên Hằng không chút do dự vượt qua bọn họ, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không. Thực ra Tiền Nguyên Hằng không có lạnh lùng như vậy, vốn dĩ định kêu hai người họ bình thân thì đã nghe thấy Tiền Chính Hiên niềm nở xun xoe. Vì chuyện chung thân đại sự của con trai, người làm cha như hắn cũng nên để lại cái danh lãnh khốc vô tình chứ.
 
Tiền Nguyên Hằng mặt không cảm xúc đi qua, khi về tới Thiên Thọ cung, Tần Ninh đang ngồi đó nhìn về phía kiệu xa hắn, trông khí sắc rất tốt, tâm tình cũng không tồi.
 
“Vui vậy sao, con dâu tốt lắm à, cũng chưa từng thấy nàng vui vẻ như vậy khi trông thấy ta.”
 
Tiền Nguyên Hằng vừa nói vừa giúp nàng rót chén trà nóng, thử độ ấm trước rồi mới đưa cho nàng.
 
Tần Ninh cười híp mắt đáp: “Ta vui vì chàng trở về đó.”
 
Chẳng phải là dỗ dành nam nhân hay thích ăn giấm chua thôi sao, nàng rất rành cái này, Tiền Nguyên Hằng không vui không vừa ý, tùy tiện nói mấy câu đường mật ngọt ngào là đủ khiến hắn vui như mở cờ trong bụng.
 
Không ngoài dự đoán, Tiền Nguyên Hằng quả nhiên lập tức cao hứng, vui vẻ đáp: “Vừa nãy trở về ta bắt gặp con dâu nàng, con trai nàng bây giờ còn chưa trở lại, thực không có tiền đồ.”
 
“Chàng đưa Chính Hiên về?” Tần Ninh nghi hoặc nhìn hắn.
 
Cái này không bình thường, theo tính cách Tiền Nguyên Hằng, chắc chắn chỉ mong sao Tiền Chính Hiên đừng có làm phiền hắn, sao có thể chủ động đưa người về.
 
“Không phải nàng bảo muốn ta với nó phải thân cận hơn sao, không thường xuyên gặp mặt thì thân cận kiểu gì.”
 
Tiền Nguyên Hằng ôm kì vọng rất lớn đối với Tiền Chính Hiên, trong mắt hắn Tiền Chính Hiên chính là người thừa kế, đương nhiên phải có quan hệ tốt với nó, bằng không trăm năm sau Tiền Chính Hiên nhìn lại sử sách, nghĩ hắn từng đối xử với mình không tốt, bèn kêu quan sử viết hắn thành ông vua xấu xa bại hoại, hắn tìm ai khóc đây.
 
Tần Ninh gật đầu có lệ.
 
Chàng nói đúng lắm, cái suy nghĩ rách nát gì không biết. Nó là con trai chàng, lại còn cần ta phải nói. Chính Hiên không thèm để ý chàng cũng đáng đời.

 
Tiền Nguyên Hằng nhìn ra bên ngoài, nhíu mày nói: “Thằng nhóc này sao còn chưa trở lại, bên ngoài nắng to như vậy, phơi nắng lâu khó chịu, ngươi đi xem xem.”
 
Hắn chỉ vào một tiểu thái giám.
 
Tần Ninh lắc đầu, trong lòng thấy buồn cười. Ngoài miệng lúc nào cũng nói không quan tâm không để ý, người ta mới phơi nắng một chút đã không nỡ, nếu lời này của hắn mà đem ra nói trước mặt Tiền Chính Hiên thì cũng không đến mức khiến nó cảm thấy tình cảm phụ tử giả dối.
 
Tiền Nguyên Hằng hùng hổ nói: “Nói ra xấu hổ lắm chứ, tự nó cảm nhận được là được rồi.”
 
Tiểu thái giám không lâu sau đã trở lại, “Bệ hạ, điện hạ và Chu tiểu thư...đang trò chuyện trong lương đình, Mã tiểu thư cùng Triệu ma ma ngồi một bên uống trà, nô tài không dám làm phiền.”
 
Tiền Nguyên Hằng bật cười, thằng nhóc này cũng được lắm, không biết dùng thủ đoạn gì, dụ được cô nương người ta đơn độc tới lương đình.
 
Năm đó hắn không được thông minh như vậy, gặp A Ninh chỉ biết chân tay luống cuống, mà đó còn là sau khi hai người đã thành thân. Trước khi thành thân hai người không quen không biết, thực sự không lôi ra được bản lĩnh của Tiền Chính Hiên.
 
Tần Ninh đợi nhóm cung nữ dọn đồ ăn lên, thấy Tiền Nguyên Hằng hưng trí bừng bừng muốn nói Tiền Chính Hiên, bèn vội chặn đứng đề tài, trực tiếp hỏi: “Chàng giờ này mới trở về, đang bận chuyện gì sao?”
 
Trước kia, Tiền Nguyên Hằng trở về với nàng từ rất sớm, còn đem cả tấu chương về, ngồi bên cạnh nàng phê tấu.
 
Tiền Nguyên Hằng đáp: “Vẫn là chuyện kia, Mã thị lang đã tìm được đầu mối, rất nhanh là có thể kết án, hôm nay ta với Lương Văn Cảnh đã bàn bạc xem nên xử trí ra sao, vấn đề này quá máu me, ta không muốn kể cho nàng, chúng ta nói chút chuyện thú vị đi.”
 
“Buổi tảo triều hôm nay, lão Châu lại cãi nhau với Lương Văn Cảnh. Thực ra là bản thân lão Châu không nói lí, lão Hạ không nói giúp hắn, kết quả lão Châu cãi không lại Lương Văn Cảnh, bèn oán trách lão Hạ không giúp hắn. Lương Văn Cảnh lại chế diễu lão Hạ lúc nào cũng giúp lão Châu. Nói tới nói lui hai người lại quay ra chèn ép lão Hạ.” Tiền Nguyên Hằng cười hả hê không gì sánh được, “Vẻ mặt lão Hạ lúc đó ấy à, thực sự không ngờ chuyện lại thành như vậy. May mà lần trước Lương Văn Cảnh giận dỗi có đề ra một biện pháp, phạt mấy năm bổng lộc của bọn họ, quốc khố lại đỡ được một khoản tiền.”
 
Lương Văn Cảnh cũng coi như tự vác đá đập chân mình, Tám phần là hắn nghĩ bản thân có thể an ổn cả đời, tự tin mình sẽ không bước qua ranh giới nửa bước, nhưng không ngờ lại có một ngày bị chọc cho tức đến không giữ được phong độ. Lương Văn Cảnh chức cao, bổng lộc nhiều, phạt hắn mấy năm, tiền thu được cũng rất khả quan, Tiền Nguyên Hằng làm ngư ông đắc lợi vô cùng vui sướng.
 
Có điều trông Lương Văn Cảnh như đang có tâm sự, lẽ nào vẫn đang suy nghĩ chuyện Dương tiểu thư?
 
Tiền Nguyên Hằng cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, theo tính cách của Lương Văn Cảnh, nếu thật sự không có chút xíu suy nghĩ nào khẳng định sẽ từ chối ngay lập tức, bây giờ còn đắn đo lo lắng lâu như vậy, chứng tỏ bản thân hắn cũng động lòng rồi.
 
 
Một khi đã động lòng, nếu không lấy người ta, sớm muộn cũng sẽ phải hối hận.
 
Tiền Nguyên Hằng thậm chí còn nghĩ ra cho hắn một cái chủ ý rách nát, tranh thủ ngày nọ có thời gian, tới lén gặp Dương tiểu thư. Nếu có lòng thì đồng ý với người ta, còn nếu không thì trực tiếp từ chối, đừng để lỡ dở thanh xuân của người ta.
 
Chỉ là Lương Văn Cảnh rối rắm vẫn hoàn rối rắm, trừ phi có thể nhất kiến chung tình với Dương tiểu thư.
 
Mà điều này hiển nhiên không có khả năng, Lương Văn Cảnh tính tình lãnh đạm, dù là nữ tử xinh đẹp hơn nữa hắn cũng không có phản ứng gì, bây giờ tuổi tác lớn nên lòng dạ cũng mềm hơn, như vậy còn có hi vọng có hắn có hảo cảm với người ta. Nhất kiến chung tình gì gì đó, trừ phi là thần tiên hạ phàm.
 
Tần Ninh lắc đầu: “Ta vẫn luôn nghĩ Tĩnh An hầu cũng giống cữu cữu đều là người tiêu sái, thì ra cũng chỉ là nam nhân phàm tục bình thường. Nếu cữu cữu gặp phải loại chuyện này, chắc chắn sẽ không rối rắm lâu như vậy, Lương Văn Cảnh thực sự hơi lề mề.”
 
“Chính xác, nếu là ta, quả quyết dứt khoát đồng ý ngay. Năm đó bà mai tới nhà ta nói chuyện mai mối, ta không nghĩ gì hết mà đồng ý luôn, vậy mới có thể lấy được nàng, nếu là cứ chần chừ rối rắm như hắn, nói không chừng nàng đã bị gả cho người khác rồi.”
 
Hắn rất đắc ý với hành động của mình năm đó, tiểu tử nghèo chỉ dựa vào mấy bao lương thực trong nhà đã có thể lấy được thiên kim tiểu thư của cử nhân lão gia về, cho dù cử nhân lão gia đã mất, nhưng đây cũng không phải chuyện mà một tên thợ săn một chữ bẻ đôi không biết như hắn có thể trèo cao.
 
Thế nhưng hắn rốt cục cũng lấy được người ta, hơn nữa còn phu thê ân ái, có quý tử sớm.
 
“Phải, may mà chàng không nghĩ nhiều.” Tần Ninh tiếc nuối: “Nếu không ta đã có thể gả cho tú tài ca ca nhà bên rồi.”
 
Tiền Nguyên Hằng giận: “Tú tài ca ca ở đâu ra, ngày trước nàng lúc nào cũng thích lừa ta, bây giờ còn xem ta là tên ngốc sao.”
 
Còn nói tú tài ca ca. Hồi mới thành thân hắn còn tưởng thật, cố ý đi dò hỏi cái vị tú tài ca ca bên cạnh nhà Tần cử nhân, hỏi rất nhiều người, ai cũng nói làng Đại Diệp không có tú tài, một mống cũng không.
 
Về sau hỏi Tần Ninh, nàng chỉ cười chứ không nói, sau này quen biết Tần Mạt hắn cũng hỏi thử, Tần Mạt nghệt ra, không biết hắn đang nói tới ai.
 
Tần Ninh chỉ thuận miệng bịa ra một câu nói dối, suýt thì dọa hắn thừa sống thiếu chết, mỗi ngày nơm nớp lo sợ thật sự có tú tài ca ca nào đó tới tranh giành A Ninh với hắn, mãi cho đến tận khi Tần Mạt đóng dấu chốt sổ chuyện này là giả.
 
Tần Ninh khóe mắt cong cong: “Phải, hồi trước chàng tin là thật, còn tức giận không nhẹ.”
 
Tác giả có lời muốn nói:
Đây mới là tình tiết thồn cẩu lương nè →_→
Hôm qua hôn phu của bạn thân mời tới ăn cơm, ầm ĩ tới nửa đêm, cực kì mệt.
Muốn được ôm ôm, không biết có thể hay không.
Chọt chọt ngón tay.jpg


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện