Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 55:
 
Tô Như Hội lớn hơn hắn mấy tuổi, vậy mà hai ngày ba bận lại có tiểu cô nương ánh mắt sáng rực nhìn hắn, quả thực tập mãi thành quen, cho nên không thấy chuyện có người yêu thích Lương Văn Cảnh là bất thường.
 
Hắn cảm thấy, cỡ như Lương Văn Cảnh, tầng tầng lớp lớp người thích hắn mới là bình thường.
 
Đến giờ mới có một Dương tiểu thư, đã là không thể tưởng tượng nổi rồi.
 
Còn về việc Mã thị lang có người thích hay không, lấy tướng mạo của hắn, khả năng này không lớn cho lắm.
 
Lương Văn Cảnh tràn đầy bội phục nhìn Tô Như Hội, khó trách kẻ không có chút bối cảnh nào như hắn lại được Thẩm nguyên soái coi là tâm phúc, địa vị hơn người.
 
Chỉ dựa vào thái độ vô cùng kiên cường, gặp chuyện gì cũng bình thản như không này của hắn, đã là không giống người thường rồi.
 
Tô Như Hội nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Khuê nữ của Dương gia, khi nàng còn nhỏ ta đã từng gặp qua, lớn lên không tệ, Tĩnh An hầu thực có phúc, cô nương người ta ái mộ ngươi bao năm, trai chưa cưới gái chưa gả, nếu Tĩnh An hầu không đáp trả thì thực có lỗi với người ta.”
 
Hắn có nói tới, năm đó tại Lỗ Trung, thiên kim nhà Dương thị lang tuổi còn nhỏ, thường chạy tới ôm chân hắn kêu thúc thúc, vẻ mặt hoạt bát đáng yêu khi đó, giống hệt như Ninh Ninh mà hắn thân thiết nhất.
 
Nghĩ vậy trái tim cũng mềm đi vài phần, tất nhiên sẽ không nỡ khiến cô bé đáng yêu đau lòng buồn bã.
 
Đương nhiên, chuyện tình cảm, vẫn phải xem bản thân Lương Văn Cảnh, nếu hắn thực sự không muốn, bản thân có nói gì cũng vô dụng. Tô Như Hội nghĩ.
 
Dù sao thì quan hệ giữa hắn với Lương Văn Cảnh cũng chỉ bình thường, không tính là thân thiết.
 
Lương Văn Cảnh không nói gì, có thể nhìn ra sự rối rắm của hắn.
 
Mã thị lang vỗ vai hắn, từ xưa tới nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
 
Chỉ là chuyện chung thân đại sự của Tĩnh An hầu, cũng chỉ có Tô Như Hội với Tiền Nguyên Hằng dám chõ mũi vào, chứ bọn hắn nào dám nói gì.
 
“Bệ hạ, thần đi bắt loạn đảng, tạm thời xin cáo lui trước, bệ hạ chờ tin tốt của chúng thần.” Mã thị lang nói.
 
Lương Văn Cảnh vội vàng nói: “Bệ hạ, thần cũng đi, chuyện này, đợi thần suy nghĩ đã.”
 
Tiền Nguyên Hằng tất nhiên là đồng ý.
 
Suy cho cùng cũng là đại sự liên quan đến nửa đời sau, cho dù là Lương Văn Cảnh cũng phải suy xét nhiều một chút, hại bản thân thì không sao, nhưng liên quan tới cô nương người ta thì càng phải thận trọng.
 
Hai người một tổ rời đi, Tiền Nguyên Hằng quay sang nhìn Tô Như Hội, mặt mày hớn hở: “A Ninh lại có thai rồi, Tô ái khanh có muốn tới thăm nàng không?”
 
Ghen thì ghen, nhưng dù sao hắn cũng là người nhà của A Ninh, nên gặp thì vẫn phải cho gặp.
 
Chút chừng mực này hắn vẫn có.
 
Trong mắt Tô Như Hội gợn lên ý cười nhàn nhạt, lộ ra vài phần vui vẻ, mở miệng lại nói: “Bệ hạ, thần dù sao cũng là người ngoài, không tiện tùy ý ra vào cung cấm, mong bệ hạ chuyển lời hỏi thăm của thần tới nương nương, đợi sau khi tiểu điện hạ ra đời, thần sẽ lại tới chúc mừng.”
 
Cho dù là thân thích ruột thịt, cũng nên có chút kỵ húy.
 
Miệng lưỡi thế gian hiểm độc.
 
Bản thân Tô Như Hội không để ý, nhưng Tần Ninh để ý, lời người khác đối với nàng mà nói, thực sự vô cùng quan trọng.
 
Tiền Nguyên Hằng thở dài: “Cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, A Ninh cũng không quan tâm người khác nói gì đâu.”
 
Tô Như Hội lúc nào cũng nặng suy nghĩ.
 
Tô Như Hội khẽ mỉm cười: “Bệ hạ, thần biết ngài trước giờ luôn rất dung túng Ninh Ninh, nhưng vạn dân nhìn vào, ngài muốn sủng ái nàng cũng cần để ý lời người ta nói, cái gọi là xung quan nhất nộ vi hồng nhan, thực sự không dễ nghe chút nào.”
 
Cái gọi là nam tử tình thâm, truyền đến cuối cùng, rốt cuộc vẫn là hồng nhan họa thủy.
 
Hắn muốn tốt cho nàng, vậy cũng nên vì nàng mà dựng nên cái mỹ danh thiên cổ hiền Hậu.
 

Bất kể bên trong ra sao, bề ngoài vẫn nên khiến người ta cảm thấy Tần hoàng hậu là người hiền tuệ hữu đức, nàng làm hoàng hậu chính là phúc của bách tính thiên hạ.
 
Trong lòng Tiền Nguyên Hằng hiểu rõ, kì thực trước giờ hắn vẫn làm vậy, lúc nào cũng nhắm mắt thổi phồng, chẳng hạn như hôm nay trẫm không muốn lên triều, may mà có hoàng hậu khuyên giải.
 
Hoặc là hôm nay đại hoàng tử nghịch ngợm, may nhờ hoàng hậu nghiêm khắc.
 
Dù sao trong mắt người không rõ thực hư, hoàng hậu nương nương là nữ tử thấu tình đạt lí.
 
Không hổ là mẫu nghi thiên hạ.
 
Nhưng Tiền Nguyên Hằng thực sự không nghĩ không nên để Tần Ninh gặp người nhà, Tô Như Hội vào cung hay không đâu có ai biết.
 
Nhưng nếu hắn đã kiên quyết như vậy thì thôi, dù sao A Ninh có hắn ở bên cũng sẽ không thấy cô đơn.
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn thời gian, duỗi người một cái nói: “Trẫm phải trở về dùng bữa với A Ninh, nếu ngươi không tới thăm nàng, vậy trở về trước đi.”
 
Qua cầu rút ván vô cùng lưu loát, không hề có chút trắc trở.
 
Tô Như Hội nói: “Thần cáo lui.”
 
Tiền Nguyên Hằng làm loại chuyện này đã không phải lần một lần hai, hắn đã quen rồi.
 
Không làm chậm trễ chính sự, vậy thì tùy hắn thích làm gì thì làm.
 
Ai biết đấy là đâu, dù sao chuyện cần nói Tô Như Hội đã nói xong rồi, đợi Mã thị lang tìm được người là hết thảy mọi chuyện sẽ yên tĩnh lại.
 
Tiền Nguyên Hằng không quan tâm hắn nghĩ gì, cũng không phải vợ người ta, ai mà thèm đoán tâm tư của ngươi.
 
Hắn kêu người tiễn Tô Như Hội, sau đó hớn hở chạy về với Tần Ninh.
 
Lúc đi A Ninh còn chưa dậy, bây giờ không biết đang làm gì, thật sốt ruột muốn trông thấy nàng.
 
Tần Ninh đã dậy từ lâu, đang đợi hắn trở về dùng bữa, chỉ ngồi một chỗ nhưng lại có chút mệt mỏi.
 
Tiền Nguyên Hằng đi tới sau lưng nàng, che mắt nàng lại, cười nói: “Tiểu mỹ nhân, đoán xem ta là ai.”
 
Tàn Ninh mới ngủ dậy, ngủ đến tối tăm trời đất, tinh thần không tốt lắm, bị hắn chọc, nháy mắt liền vui vẻ tỉnh táo lại.
 
“Tiền Đại Tráng, đừng nghịch nữa, với lại ta không phải tiểu mỹ nhân.” Nàng cười híp mắt, kiêu ngạo nói: “Ta là đại mỹ nhân.”
 
Tiền Nguyên Hằng bị nàng kéo tay xuống, cười sủng nịch: “Đúng, nàng là đại mỹ nhân xinh đẹp nhất trong thiên hạ, ta là thổ địa chủ vừa nhìn đã không dời được mắt, chỉ muốn bắt mỹ nhân đem về nhà nhốt lại.”
 
Hắn cười ngồi xuống bên cạnh nàng, vươn tay xoa bụng nàng, cảm khái: “Tên nhóc này thật tốt số, may mắn được mỹ nhân của chúng ta sinh ra.”
 
Tần Ninh dỗi: “Nói linh tinh gì đó, không biết xấu hổ!”
 
Lời này nghe ra lại gợi người ta nghĩ đến cái kia, con còn không phải là hắn...
 
Không biết Tần Ninh nghĩ tới cái gì, mặt dần đỏ lên, thấp giọng nói: “Đến lúc dùng bữa tối rồi, chàng đừng nháo nữa, ta đói rồi.”
 
Tiền Nguyên Hằng ngoan ngoãn ngồi xuống: “Không nháo nữa, nàng muốn ăn gì, để ta gắp cho nàng.”
 
A Ninh hiện tại không thể bị đói, nhất định phải chú ý chăm sóc bản thân cho tốt. Trước kia lúc nàng mang thai Chính Hiên, gia cảnh dù nghèo khó, hắn cũng không nỡ để nàng bị đói, bây giờ nếu vì vui thú nhất thời mà tổn thương tới thân thể A Ninh, hắn sẽ rất áy náy.
 
Tần Ninh mỉm cười dựa lên vai hắn, thuận miệng nói: “Cái gì cũng được.”
 
Nàng không hiểu sao chợt cảm thấy tâm tình vui vẻ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là rất ỷ lại Tiền Nguyên Hằng, chỉ muốn ở bên cạnh hắn.
 
Loại cảm giác này, hoàn toàn không giống tính cách của nàng.
 
Tần Ninh xoa xoa bụng, có lẽ do ảnh hưởng từ đứa nhỏ này, nói không chừng là con gái, con gái mới ỷ lại vào cha như thế.
 
Năm đó mang thai Tiền Chính Hiên, nàng vừa trông thấy Tiền Nguyên Hằng đã thấy phiền lòng, bản thân rất thích hắn, nhưng kì lạ lại không muốn ở một chỗ với hắn, kết quả sau khi con trai chào đời, hai người không gặp nhau được mấy lần, quan hệ cha con hiện tại cũng không mấy thân thiết, lúc châm chích nhau cũng chẳng ai chịu ai.
 
Xem ra đứa nhỏ trong bụng dù là nam hay nữ, tương lai nhất định cũng sẽ thân thiết với cha.
 
Tần Ninh hơi tiếc nuối thở dài một tiếng, nàng có chút ích kỉ, chỉ muốn con thân thiết với nàng nhất, sau đó mới tới Tiền Nguyên Hằng.

 
Nếu không tương lai có thể sẽ là nàng phải ăn giấm chua đấy.
 
Hai người ăn cơm vô cùng ngọt ngào, Triệu ma ma đứng bên cạnh nhìn, vui đến mức cười không khép được miệng.
 
Hiện giờ bà chuyên hầu hạ hoàng hậu nương nương, nương nương với bệ hạ tình cảm sâu đậm, tất nhiên là chuyện tốt đến không thể tốt hơn.
 
Tần Ninh đợi Tiền Nguyên Hằng ăn xong, mới khoan thai nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi, ta đã ngủ cả ngày rồi, muốn đi dạo một lát.”
 
Tiền Nguyên Hằng kéo nàng dậy, nghĩ rồi nói: “Ta không biết quang cảnh ở đâu đẹp, Triệu ma ma, bà đi tìm cung nhân hầu hạ trong hành cung tới dẫn đường.”
 
Bản thân Tiền Nguyên Hằng không quen thuộc, ngộ nhỡ lạc đường thì sao, đêm hôm khuya khoắt, hắn không dám dẫn theo Tần Ninh đang mang thai đi mạo hiểm.
 
Triệu ma ma vâng lệnh rời đi, hai người đứng trước cửa ngắm trăng, một lát sau đã trông thấy bà dẫn theo hai cung nữ tới.
 
“Bệ hạ, hai người này vẫn luôn phụ trách việc dọn dẹp trong hành cung, tương đối quen thuộc nơi này, để bọn họ dẫn đường đi.”
 
Tiền Nguyên Hằng gật đầu, tự mình đón lấy đĩa đèn, dắt tay Tần Ninh đi xuống bậc thang, sau lưng dẫn theo một đoàn người thật dài, khí thế hừng hực, căn bản không giống như đi dạo ngày thường.
 
Tần Ninh muốn đuổi người đi, nhưng lại nghĩ, dù sao khắp nơi cũng có đầy những thành phần không chịu an ổn, mang thêm người cũng an tâm hơn.
 
Nàng ôm cánh tay Tiền Nguyên Hằng, vừa đi vừa cười nói: “Ngày trước chúng ta cũng hay ra ngoài đi dạo buổi tối, chỉ là khi đó chỉ có mỗi hai người chúng ta, bây giờ thì khác rồi.”
 
Tần Ninh vốn dĩ không thích ra ngoài vào buổi tối, nhưng trong đầu Tiền Nguyên Hằng có cơ man mấy trò bịp bợm lừa người, dỗ ngon dỗ ngọt đưa người ra ngoài. Mấy suy nghĩ linh tinh bậy bạ của hắn không thực hiện được, cho nên thường là vừa dỗ vừa lừa, nhân lúc không có người liền nắm tay Tần Ninh, đi loạn khắp nơi.
 
Hắn nghĩ Tần Ninh cũng rất thích đi dạo, nếu không trải qua bao nhiêu lần, A Ninh thông minh như vậy, chẳng lẽ lại bị hắn lừa hết lần này tới lần khác.
 
Kì thực chỉ ngại không nói mà thôi, chỉ có thể giả bộ như bị lừa.
 
Dù sao Tiền Nguyên Hằng cũng sẽ không ngốc tới mức đi vạch trần nàng
.
Tiền Nguyên Hằng cười nói: “Hồi đó ấy à...”
 
Hắn kéo dài giọng nói, “Nếu vẫn giống như hồi đó, mỗi ngày đều phải dỗ ngon dỗ ngọt dụ nàng ra khỏi nhà, ta cũng thấy rất tốt.”
 
Tần Ninh nghe ra chút ý vị tình sắc người khác khó lòng nhận ra ở trong câu nói của hắn, bèn ôm lấy cánh tay hắn, giơ móng tay dài ra hung hăng nhéo hắn một cái.
 
Tiền Nguyên Hằng vẫn thấy sướng lâng lâng, A Ninh thẹn quá thành giận kìa, thực mong có lần sau.
 
Đợi A Ninh sinh đứa nhỏ rồi, sau khi trở về hoàng cung, hai người sẽ ôn kỉ niệm xưa.
 
Trong đầu Tiền Nguyên Hằng còn đang nghĩ nơi nào thì thích hợp.
 
Tần Ninh giận: “Chàng không thể chuyên chú một chút hay sao, lại nghĩ đến cái gì rồi?”
 
Tiền Nguyên Hằng đáp: “Có nghĩ gì đâu, ta chỉ đang nghĩ nơi này rất đẹp.”
 
Tần Ninh không thèm tin hắn, hừ một tiếng: “Chàng còn nghĩ linh tinh nữa, tối nay kiếm chỗ nào mà ngủ, đừng hòng trèo lên được giường của ta.”
 
Tiền Nguyên Hằng vội vàng xin tha.
 
“Ta nào dám, A Ninh nàng không được nghĩ oan cho ta, đã hơn ba mươi tuổi rồi, con trai cũng đã lớn tướng, nàng còn bắt nạt phu quân như trẻ con, có ai như nàng không.”
 
Tần Ninh bật cười, hừ một tiếng: “Đáng đời chàng.”
 
Tưởng nàng không biết hắn đang nghĩ gì sao, còn nói chỉ nghĩ nơi này rất đẹp, nếu đơn giản như vậy, nàng sẽ không khi dễ Tiền Nguyên Hằng trong ba ngày.
 
Tiền Nguyên Hằng cũng không phản bác, chỉ cười nói: “Được rồi được rồi, nàng nói cái gì thì là cái đó.”
 
Còn có thể thế nào, không thể khiến tâm can bảo bối tức giận, trước hắn còn dám trêu chọc một chút, bây giờ cho dù chỉ chọc chơi cũng sợ sẽ khiến nàng không vui.
 
Ai kêu trong bụng nàng có đứa nhỏ của hắn, làm cha thì không phải chịu nỗi khổ khi sinh con, vậy để vợ lăn qua lộn lại giày vò cũng là chuyện đương nhiên, suy cho cùng đứa nhỏ không phải một mình vợ là có thể sinh được.
 
Trong lúc trò chuyện, đoàn người đi tới bên hồ nước, giữa hồ có một cái đình, Tần Ninh nhìn quanh quất, thấy lạ hỏi: “Sao lại không có đường đi?”

 
Tiền Nguyên Hằng cẩn thận quan sát một lúc, cười nói: “Trời tối không nhìn thấy, cây cầu này làm từ lưu ly, đợi ban ngày là có thể nhìn thấy.”
 
Cũng chỉ có hắn tinh mắt, nhìn nửa ngày mới nhận ra thứ trên mặt nước, nếu để trước mặt người khác, nói không chừng còn thực sự cho là tòa lâu nổi giữa không trung.
 
Tiểu cung nữ dẫn đường phía trước cười nói: “Mắt bệ hạ thật tốt, chúng nô tì nếu không phải đã trông thấy nhiều lần, cũng đều sẽ cho rằng không có cây cầu.”
 
Nàng nói xong, còn quay đầu lại mỉm cười.
 
Hành động này không tính là vượt quá giới hạn, nhưng Tần Ninh lại cảm thấy trong lòng không thoải mái.
 
Nàng nắm tay Tiền Nguyên Hằng tuyên bố chủ quyền, mỉm cười nói: “Ngày mai chàng lại đưa ta tới đây nhé, bây giờ ta không dám.”
 
Giọng nói giống như đang làm nũng, Tiền Nguyên Hằng được thương mà sợ, vội vàng đáp: “Được.”
 
Tiểu cung nữ ban nãy cúi đầu cười ra tiếng, thanh âm giống như hoàng anh xuất cốc, “Lá gan nương nương thực nhỏ, có điều vậy cũng là chuyện bình thường, chúng nô tì cũng không dám.”
 
Lần này nói xong, cả khuôn mặt của nàng ta còn cố ý lộ ra dưới ánh trăng, Tần Ninh nhìn thấy rõ ràng.
 
Một khuôn mặt thanh tú, không tính là vô cùng xinh đẹp, nhưng thắng ở vẻ trong trẻo thanh nhã, sạch sẽ đáng thương, rất nhiều nam nhân đều thích kiểu như vậy.
 
Đây không phải là...đang câu dẫn Tiền Nguyên Hằng đấy chứ.
 
Tần Ninh liếc nhìn hắn, thấy Tiền Nguyên Hằng thực sự không có chút phản ứng gì, hoàn toàn không để đối phương vào mắt, nàng mới cảm thấy tâm tình thoải mái.
 
Nàng cười tươi nói: “Bổn cung cũng không phải nhát gan, chỉ là đang mang thai, phải cẩn thận một chút, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, có kẻ lòng dạ độc ác muốn giành ngôi vị, như vậy chẳng phải đã mất binh còn thiệt cả tướng.”
 
Đối phương hơi ngẩn người, nhưng ngại thân phận nên không dám chống đối thẳng thừng, chỉ cười đáp: “Nương nương nói đúng, nô tì nghĩ sai rồi.”
 
Tần Ninh cảm thấy, nếu nàng ta không phải cung nữ mà là người có thân phận như Lương Ngọc, hiện tại nói không chừng sẽ có thể nói ra câu khiến người không có cách nào phản bác.
 
Có những người một khi da mặt dày lên, người bình thường sẽ không thể tưởng tượng nổi.
 
Bọn họ lúc nào cũng có thể nói ra những lời khiến người ta nghẹn họng.
 
Tiền Nguyên Hằng cũng nhận ra chút bất thường, bèn trừng mắt cảnh cáo tiểu cung nữ nọ, sau đó cúi đầu dịu giọng nói: “Ban đêm lạnh ẩm, chúng ta trở về đi, đi dạo cũng được một lúc rồi.”
 
Tần Ninh gật đầu đồng ý, đột nhiên cười nói: “Ngày mai khi chàng đi thì gọi Đồng Đồng với Mã tiểu thư tới, ta cùng bọn họ trò chuyện, qua hai ngày nữa đệ muội tới thì có thể đưa Mã tiểu thư trở về.”
 
Mã tiểu thư thân phận không rõ ràng, ở trong hành cung nói cho cùng vẫn không tiện lắm.
 
Tiền Nguyên Hằng đáp ứng liên hồi: “Được, nghe nàng hết, có cần sắp xếp đưa bọn họ tới ở bên cạnh nàng không.”
 
“Không cần đâu, còn có chàng nữa mà.” Nàng nhìn Tiền Nguyên Hằng, giật mình hỏi: “Không phải chàng muốn chuyển đi đấy chứ?”
 
“Nghĩ gì vậy, ai đi thì đi chứ ta nhất định không đi, chỉ là muốn cho mọi người tới chơi thuận tiện hơn một chút, nếu ở xa quá, mọi người muốn gặp nhau trò chuyện, lại phải chạy đi chạy lại truyền tin, người tới rồi cũng mất hết hứng thú.”
 
Có điều quả thực cũng không tiện lắm, hắn là tỷ phu, ở gần người ta thực sự không mấy dễ nghe.
 
“Bên cạnh Thiên Thọ điện lúc mới tới ta có trông thấy một tòa lầu, nhìn bên ngoài cũng không tệ, Triệu ma ma ngày mai bà tới xem thử, nếu được, vậy để Chu tiểu thư cùng Mã tiểu thư chuyển vào đó, đợi đệ muội tới rồi cũng vào đó ở luôn, sau này dùng nơi đó để đón tiếp nữ khách.”
 
Khoảng cách gần, hơn nữa lại không cùng một viện lạc, còn làm nơi tiếp đãi nữ khách cố định, sau này đỡ đi rất nhiều phiền phức.
 
Triệu ma ma nghĩ một chút rồi nói: “Nương nương, nơi người nói là tòa tiểu lâu phía đông phải không, hôm nay nô tì có tới xem qua, vốn cũng định đưa Chu tiểu thư tới đó, hoàn cảnh ở đó không tồi, trang trí cũng đẹp, sắp xếp của nương nương không tệ, ngày mai nô tì sẽ đi tìm hai vị tiểu thư.”
 
Tần Ninh cười bảo: “Nói vậy, ngày mai bọn họ không thể tới chơi với ta được rồi, vậy đợi hai người họ xong việc rồi nói, chúng ta trở về thôi.”
 
Ngoài Thiên Thọ điện đèn đuốc sáng trưng, hai tiểu cung nữ dẫn đường bị chặn lại ở bên ngoài.
 
Triệu ma ma sắc mặt âm trầm, ngoài cười trong không cười: “Có những kẻ lòng dạ tham lam, cũng không biết múc bát nước mà soi xem bộ dáng của chính mình xem có xứng với dã tâm không? Ta còn phát hiện loại chuyện này nữa, hành cung các ngươi cũng không cần ở lại nữa, không phải muốn nam nhân sao, phía dưới hoàng trang có rất nhiều tá điền không lấy được vợ.”
 
Tiểu cung nữ dung mạo thanh tú trong lòng không phục, ngoài mặt vẫn bày ra vẻ cung kính.
 
Nàng ta chỉ mong muốn có ngày được đổi đời, trở thành người trên vạn người, không cần phải làm điêu nô khó coi nữa.
 
Người còn lại thì thành thực hơn rất nhiều, chăm chỉ làm việc, không hề dám có một chút suy nghĩ không nên có, vinh hoa phú quý trong cung trông thì dễ có như trở bàn tay, nhưng thực sự vô duyên với nàng, chi bằng thành thật chăm chỉ làm việc để lấy cái tư lịch nửa đời, về già thì làm ma ma quản sự, quản lí chỉ đạo người khác, không cần phải làm việc nặng nữa, như vậy là được rồi.
 
Cơ duyên phú quý làm hoàng hậu nương nương, há là thứ người ngoài có thể mơ tưởng.
 
Triệu ma ma nhìn hai người một hồi, lạnh giọng nói: “Đừng trách ma ma không nhắc nhở các ngươi, chút lòng tư lợi nhỏ nho của các ngươi, bệ hạ và hoàng hậu nương nương cũng không ngốc, đừng có để đến cuối cùng lại thành ra hại mình.”
 
Hậu đài của hoàng hậu nương nương kiên cố vững chắc, chưa nhắc đến người khác, chỉ riêng vị Tô đại nhân kia đã đủ để nàng ngồi vững trên ngôi vị hoàng hậu, năm đó Lương quý phi chẳng phải vì có Tĩnh An hầu mới có thể tác oai tác quái ở hậu cung bao năm sao?
 
Hậu cung tiền triều quan hệ mật thiết, huống hồ đại hoàng tử đã lớn, lại là người tài hoa trác tuyệt hiếm thấy, ai còn có thể lay động địa vị của nương nương.
 
Quan trọng nhất là, bệ hạ với nương nương tình sâu tựa biển, cho dù là văn kịch cũng không dám dựng nên câu chuyện như vậy.
 

Mấy cung nữ này hỏi nhan sắc không có nhan sắc, hỏi tài hoa không có tài hoa, hỏi gia thế không có gia thế, còn mơ tưởng muốn trở thành chủ tử nương nương, nằm mơ đi.
 
Triệu ma ma lạnh lùng châm chọc mấy câu, sau đó mới quay người trở về phòng mình.
 
Bệ hạ cùng nương nương quả thực rất hiểu lòng người, ban đêm không cần người ở bên cạnh hầu hạ, cũng đỡ cho bà ngủ không ngon.
 
Trừ mấy cung nữ thái giám trực đêm ngoài cửa cung, những người khác đều được tiết kiệm sức lực, quả thực quá chu đáo.
 
Tiểu lâu bên cạnh Thiên Thọ điện, tên Trác Ngọc lâu, ngọc không mài sẽ không sáng, ngụ ý rất hay.
 
Khi Chu Đồng nhìn thấy, nàng nhoẻn miệng cười: “Nên này nên là nơi cho hoàng tử công chúa đọc sách vào ở, để khích lệ bọn họ, chúng ta ở đây ngược lại có chút kì quái.”
 
Triệu ma ma đích thân tới giúp hai người dọn dẹp đồ đạc, nghe vậy thì cười đáp: “Chu tiểu thư nói đùa, đại điện hạ đã không tới thư phòng đọc sách nữa, tiểu điện hạ còn chưa ra đời, bây giờ để nơi này cho mọi người ở mới là vừa vặn, đợi sau này Chu tiểu thư sinh hạ tiểu tiểu điện hạ, nói không chừng người còn có thể đọc sách học chữ cùng tiểu điện hạ, đây cũng coi như là duyên phận.”
 
Chu Đồng lấy quạt che mặt, xấu hổ nói: “Ma ma nói gì thế, gì mà tiểu tiểu điện hạ...”
 
Mã tiểu thư nói: “Đồng Đồng muội đừng ngại ngùng nữa, đợi muội gả cho đại điện hạ, tự nhiên sẽ có tiểu tiểu điện hạ, đến lúc đó ta còn muốn tới uống rượu đầy tháng nữa.”
 
“Mã tiểu thư nói đúng, đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.” Triệu ma ma nói, “Hai vị tiểu thư sau khi xếp đồ xong thì tới chỗ hoàng hậu nương nương đi, nương nương vẫn đang ngóng con dâu đấy.”
 
Chu Đồng nghe vậy thì khuôn mặt lại đỏ bừng.
 
Mã tiểu thư mím môi cười, nói: “Triệu ma ma, bà đừng trêu chọc Đồng Đồng nữa, muội ấy không da mặt dày như chúng ta đâu, bà xem mặt mũi đều đỏ cả rồi kìa.”
 
Chu Đồng dỗi: “Tỷ còn nói nữa.”
 
Trong lòng nàng có chút không yên, cảm thấy câu nói kia của Triệu ma ma rất khiến người ta sinh nghi, nương nương muốn gặp con dâu, nhưng lại mời cả nàng cùng Mã tiểu thư tới.
 
Mặc kệ sự tình có giống như nàng nghĩ hay không, chỉ mong không phải đối lập với Mã tỷ tỷ, hi vọng chỉ là nàng nghĩ nhiều.
 
Chu Đồng thầm thở dài, nhìn khuôn mặt ngây thơ vô lo vô nghĩ của Mã tiểu thư, cũng không nói gì.
 
Ngộ nhỡ do chính mình nghĩ nhiều, bây giờ nói ra, lại mất công khiến tỷ ấy lo nghĩ, còn nếu quả thực đúng như mình đoán, cho dù Mã tiểu thư biết rồi, e là cũng không làm gì được.
 
Hoàng gia uy thế hiển hách, bọn họ thân là con gái của thần tử, chỉ có thể quỳ tạ hoàng ân to lớn.
 
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Chu Đồng thấy thời gian không còn sớm nữa, bèn kéo Mã tiểu thư nói: “Chúng ta còn chưa tới thỉnh an hoàng hậu nương nương, bây giờ đi đi, ban nãy Triệu ma ma cũng nói muốn chúng ta qua đó.”
 
Mã tiểu thư chớp chớp mắt: “Kì thực ấy...người hoàng hậu nương nương muốn gặp là muội, ta chỉ là người đi cùng thôi, Đồng Đồng muội phải thể hiện thật tốt, để hoàng hậu nương nương lưu lại ấn tượng tốt về muội, như vậy sau này gả vào, muội cũng sẽ không bị làm khó.”
 
Chu Đồng bật cười, nắm tay nàng cùng nhau tới Thiên Thọ điện, “Nói gì đó, hoàng hậu nương nương người đẹp dạ hiền, tất nhiên sẽ không làm khó ta, tỷ nghe nhiều mấy lời đồn đãi vớ vẩn, cho nên mới cảm thấy nữ nhân trong thiên hạ đều là mẹ chồng khó tính.”
 
Mã tiểu thư nói: “Tất cả mọi người đều nói vậy, có rất nhiều tỷ tỷ gả cho người ta rồi còn phải cung phụng mẹ chồng, hầu hạ mẹ chồng cùng em chồng dùng cơm, thực sự vô cùng thảm, may mà Đồng Đồng không có em chồng.”
 
Chu Đồng nói: “Nếu hoàng hậu nương nương sinh hạ tiểu công chúa, vậy chẳng phải có rồi sao.”
 
Giữa tiểu hoàng tử và tiểu công chúa, Chu Đồng càng muốn có tiểu công chúa hơn.
 
Cho dù hoàng hậu nương nương có vì con gái mà làm khó nàng, Chu Đồng không muốn ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng chịu khổ một chút, còn hơn phải hứng chịu cơn thịnh nộ của đế hậu.
 
Huống hồ tiểu hoàng tử sẽ uy hiếp tới địa vị của nàng, mà tiểu công chúa thì không.
 
Hoàng hậu nương nương trông cũng không giống kiểu mẹ chồng khó tính.
 
Cái nào nặng cái nào nhẹ, nàng vẫn có thể phân biệt rạch ròi.
 
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới trước cửa Thiên Thọ điện, Chu Đồng mỉm cười nói với cung nữ đứng gác cửa: “Cô nương, chúng ta tới cầu kiến hoàng hậu nương nương, nhờ cô nương vào truyền lời giúp.”
 
Tiểu cung nữ này không nhận ra hai người, chỉ là nhìn cách ăn mặc trang điểm cũng đoán được một chút.
 
“Hai vị tiểu thư đợi một chút, nô tì đi ngay.”
 
Lời vừa nói xong, chân còn chưa kịp động, từ phía trong cửa đã truyền tới giọng nói thanh nhuận của nam tử: “Đi làm gì?”
 
Chu Đồng cùng Mã tiểu thư đồng thời ngước mẳt lên nhìn.
 
Dưới ánh mặt trời, một người từ trong cửa đi ra, áo bào màu ngân bạc thắt đai lưng ngọc, kim quan đứng thẳng, tướng mạo như ngọc như nguyệt, toàn thân tỏa ra hơi thở tri thức, tựa như công tử ngọc thụ lâm phong bước ra từ tranh họa cổ.
 
Chu Đồng nhìn y, y cũng nhìn Chu Đồng.
 
Mã tiểu thư che miệng, không dám nói chuyện.
 
Tiểu thư mỹ mạo cùng công tử tuấn tú gặp mặt mỉm cười dưới nắng hè rực rỡ.
 
Chính là cuộc gặp gỡ bất ngờ đẹp nhất trong thiên hạ.
 
Giây phút này, cả người cả cảnh xung quanh, tất cả đều trở thành phông nền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện