“Khi bạn cười, cả thế gian sẽ mỉm cười với bạn, còn nếu bạn khóc, bạn chỉ khóc trong cô đơn. ”
- E. w. Wilcox
Ngày nọ, có một cậu bé đến xin học vẽ tại nhà một họa sĩ khá nổi tiếng. Để nhận biết khả năng của cậu, người thầy đã yêu cầu cậu vẽ một bức tranh với đề tài tự chọn. Chỉ một lúc sau, cậu nộp cho thầy bức tranh vẽ cảnh thiên nhiên. Đó là một bức vẽ khá đẹp mắt với nhiều cảnh vật phong phú, không gian khoáng đạt, nhưng lại thiếu đi sự sinh động.
- Tại sao con đưa nhiều gam màu xanh vào bài vẽ của con vậy? - Người họa sĩ hỏi cậu học trò nhỏ.
- Vì con thích nhất là màu xanh. - Cậu bé trả lời.
- Thế còn các màu khác như vàng, đỏ, cam, nâu thì sao? Chắc con không thích chúng nên ít dùng đến có phải không? - Dạ vâng ạ! - Cậu thẳng thắn.
- Còn các màu tím, xám, đen... thì sao? - Người họa sĩ hỏi tiếp.
- Con ghét những màu ấy!
Người họa sĩ dừng một lát, rồi chỉ vào bức tranh và từ tốn nói:
- Con hãy nhìn xem, bức tranh của con tuy cảnh vật phong phú, không gian thoáng rộng nhưng lại thiếu đi sự sinh động, tinh tế. Cái hồn của bức tranh cũng không có cơ hội để tỏa sáng. Vì sao vậy? Vì nó thiếu đi những sắc màu của hiện thực. Con đã cố tình không cho những sắc màu ấy vào bức vẽ của mình vì con không thích chúng, nhưng cũng chính vì vậy mà bức tranh của con trông rất buồn tẻ. Khi vẽ, cũng như khi sống trên đời, con không thể chỉ biết tới những điều mình thích mà thôi, mà còn có rất nhiều thứ liên quan khác làm cho cuộc sống này sinh động, muôn màu muôn vẻ. Con hãy mở rộng lòng mình đón lấy mọi điều của cuộc sống này. Đó cũng là cách mà một người họa sĩ có thể sáng tạo nên những bức tranh có hồn và thật sự đi vào lòng người.
Bài học đầu tiên ấy, cậu bé ghi nhớ mãi trong lòng mình. Thời gian dần trồi, từ bài học đó, cậu bé nghiệm ra rằng, cuộc sống này là một chuỗi những mối quan hệ tương tác lẫn nhau.
Là một phần tử trong hệ thống những mối quan hệ đó, chúng ta không thể co mình lại trong cái vỏ ốc ích kỷ của mình được. Một điều gần gũi nhất, đó là chúng ta không phải chỉ biết yêu thương người thân, gắn bó với những người mình yêu quý, mà còn phải mở rộng tấm lòng với tất cả những người xung quanh, kể cả những người mà ta từng ghét bỏ hay chưa từng cảm thấy yêu thương. Tất cả những con người ấy chính là những nhân tố để làm bức tranh cuộc sống của mỗi chúng ta trở nên hoàn thiện.
- Hải Hà Theo Internet
Lời yêu thương
“Nếu bạn có thế làm một việc gì đó cho những người bên cạnh mình, hãy thực hiện ngay lúc này vì có thể bạn sẽ chẳng bao giờ có cơ hội làm việc đó một lần nữa. ”
- William Penn
Trong suốt một thời gian dài, cứ vào mỗi buổi lễ chủ nhật, vị mục sư lại cùng mọi người cầu nguyện cho Gloria Beck. Gloria là một thành viên cùng ở trong ca đoàn như tôi. Đã nhiều tháng qua, cô ấy phải điều trị trong bệnh viện ở tận thành phố vì bệnh ung thư.
Tôi không để tâm lắm đến chuyện này. Gloria đã vài lần nằm viện như vậy, rồi cũng được xuất viện trở về nhà. Tôi nghĩ lần này cũng sẽ vậy thôi. Đành rằng ung thư là căn bệnh nan y, nhưng Gloria vẫn còn khỏe lắm. Chắc chắn cô ấy sẽ khỏi bệnh, không sớm thì muộn, và cô ấy sẽ lại quay lại cùng tập luyện, chuyện trò với chúng tôi.
Một ngày nọ, một cô bạn kể cho tôi nghe về chuyến đi thăm Gloria. Giờ đây, căn bệnh của cô ấy ngày một tệ hơn, có thể sẽ khó lòng qua khỏi. Nhìn Gloria, bạn tôi không thể an ủi hay nói những câu từ động viên về một viễn cảnh khỏe mạnh. Tất cả những gì cô ấy có thể làm chỉ là cố ngăn dòng nước mắt đang chực trào ra và nắm tay Gloria thật chặt.
Đến lúc ấy, tôi chợt cảm thấy thương Gloria. Tôi bắt đầu cầu nguyện cho cô ấy một cách chân thành hơn, cầu mong cô ấy sẽ khỏe lại và trở về với chúng tôi.
Tôi nghĩ đến việc đi thăm Gloria. Tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất vui khi được gặp cô ấy, rằng tôi vẫn nhớ những lần Gloria chỉ tôi cách sử dụng máy vi tính, vẫn nhớ giọng nói rất nhẹ nhàng và ấm áp của cô ấy. Hơn tất cả, tôi muốn nói với Gloria rằng cô thực sự là một người bạn tốt, và rằng tôi yêu quý cô ấy rất nhiều.
Tôi tự hứa với lòng là mình sẽ tới thăm Gloria. Thế nhưng đã một tuần trôi qua, tôi quá bận rộn với công việc và gia đình đến nỗi cứ mỗi ngày trôi qua, tôi lại nhủ thầm thôi thì để ngày mai vậy.
Từng ngày, từng ngày cứ trôi qua như vậy.
Thế rồi, trong buổi lễ ngày chủ nhật kia, bằng một giọng trầm buồn, vị mục sư thông báo với chúng tôi rằng Gloria đã mất vào tối hôm qua. Cô ấy đã ra đi, không kịp chờ tôi đến thăm cô ấy. Tôi sững sờ. Chao ôi, đây là điều tôi biết sẽ xảy đến vào một ngày không xa, thế mà tôi vẫn quá vô tình. Giá như tôi chịu bỏ ra chút thời gian để đến thăm Gloria và nói với cô ấy những điều tôi muốn nói. Còn giờ đây, tất cả đã quá muộn. Tôi vĩnh viễn không thể nào được gặp Gloria cũng như sẽ mãi mãi không còn cơ hội nói với cô ấy những lời yêu thương mà tôi dự tính.
Đó quả là một bài học đắt giá, cả cho tôi cũng như cho bạn. Đừng bao giờ chần chừ nói tiếng yêu thương, dẫu chỉ là một phút!
- Thu Quỳnh Theo Internet
Sắc màu tình bạn
“Khi gieo những hạt giống của tình bạn, chúng ta sẽ gặt hái những bông hoa của niềm vui. ”
- Louis L. Kaufman
Một ngày nọ, giữa các màu sắc nổ ra một cuộc tranh cãi lớn. Màu nào cũng cho rằng mình mới là sắc màu tuyệt vời nhất, quan trọng nhất và được hết thảy mọi người yêu thích.
Màu xanh lá cây nói:
- Rõ ràng mình là màu quan trọng nhất. Mình là dấu hiệu của sự sống và hy vọng. Chính vì thế mình mới được chọn là màu của cỏ cây, hoa lá. Không có mình, cả thế giới này chỉ là một nơi khô cằn, chết chóc. Các cậu thử nhìn khắp các vùng làng quê xem, đâu đâu cũng thấy mình trên đó.
Màu xanh dương vội ngắt lời:
- Sự tồn tại của bạn chỉ gói gọn trên đất đai mà thôi, sao bạn không thử nhìn bầu trời và mặt biển xem. Không phải nước là nguồn sống cơ bản của mọi vật à? Còn bầu trời lại cho bạn không gian, sự bình an trong tâm hồn. Rõ ràng, nếu không có tôi, thế giới này sẽ không hoàn hảo chút nào.
Nghe vậy, màu vàng mỉm cười và lên tiếng:
- Sao các bạn lại quan trọng hóa những vấn đề nhỏ nhặt như thế nhỉ? Chính mình mới mang lại tiếng cười, niềm vui và sự ấm áp cho hành tinh này, bởi mình là màu của mặt trời, mặt trăng, của các vì sao. Hãy ngắm nhìn màu vàng rực rỡ của đóa hướng dương mà xem, chẳng phải nó khiến các bạn thấy cả thế giới đang mỉm cười với mình hay sao? Không có mình sẽ không có niềm vui đâu.
Màu da cam lớn tiếng:
- Còn mình là màu tượng trưng cho sức khỏe và sự mạnh mẽ. Có lẽ các bạn ít thấy mình, nhưng mình quý lắm nhé! Mình chứa đựng những vitamin quan trọng cho con người. Tuy không phải lúc nào mình cũng hiện diện, nhưng khi mọi người ngắm nhìn bầu trời lúc bình minh hay hoàng hôn, không ai tránh được sự cảm phục trước vẻ kiều diễm của mình cả.
Không thể chờ đợi lâu hơn nữa, màu đỏ cất giọng phản đối:
- Mình mới là màu thống trị thế giới. Mình là màu của máu, và ai cũng biết rõ đó là thứ quan trọng nhất cho sự sinh tồn của loài người. Mình cảnh báo hiểm nguy và là biểu trưng của sự dũng cảm. Mình sẵn sàng chiến đấu vì chính nghĩa, kêu gọi lòng nhiệt tình, tự tin chiến thắng. Không có mình, trái đất này sẽ vô vị và vắng lặng như chôn hoang mạc. Mình cũng chính là màu tượng trưng cho đam mê và tình yêu, là màu của hoa hồng, hoa trạng nguyên và của trái tim đang bỏng cháy.
Đến lúc này thì màu tím mới đứng dậy, hết sức duyên dáng nhưng cũng thật sắc bén:
- Mình là sắc màu của hoàng gia và sức mạnh. Các vì vua, các nhà lãnh đạo và các vị quyền cao chức trọng đều chọn mình cho dấu hiệu của uy quyền và thông thái. Khi đứng trước mình, mọi người đều không bao giờ dám thắc mắc. Họ chỉ biết lắng nghe và phục tùng.
Khi tiếng xôn xao còn chưa kịp lắng xuống, màu chàm đã cất giọng, rụt rè nhưng cũng khá quyết liệt:
- Còn mình, mình là màu của sự im lặng. Bạn khó mà nhận ra mình giữa đám đông, nhưng nếu không có mình, các bạn chỉ là những kẻ hời hợt, nông cạn và thiển cận. Mình tượng trưng cho tư duy, cho bề dày lịch sử, cho những điều bí ẩn... Các bạn cần mình cho sự cân bằng, tương phản, cho những lúc lắng đọng tâm hồn và cho sự bình ổn bên trong.
Lời lẽ của màu sắc nào cũng đầy thuyết phục, nên chẳng ai chịu ai. Thế là chúng lại tiếp tục lớn tiếng đề cao bản thân và tranh cãi với nhau. Ai cũng muốn mình là sắc màu tuyệt vời nhất. Tiếng tranh cãi càng lúc càng lớn dần. Bỗng nhiên một ánh sáng lóe lên, bầu trời phủ kín mây mù, sấm giật liên hồi. Mưa bắt đầu roi. Các màu sắc sợ hãi nép sát vào nhau như để tìm chốn nướng tựa.
Giữa âm thanh hỗn độn đó, mưa bắt đầu lên tiếng:
- Các ngươi thật là một lũ ngu ngốc, tranh cãi nhau chỉ vì cái tôi ích kỷ, hẹp hòi, chỉ vì muốn mình nổi trội hơn người khác. Các ngươi không biết rằng mỗi các ngươi được tạo ra bởi một lý do đặc biệt và một mục đích riêng biệt ư. Nào, hãy nắm tay lại và đến gần đây.
Các màu sắc vội vàng nắm tay và đến gần mưa.
Mưa tiếp tục nói:
- Từ nay về sau, hễ trời mưa, các ngươi hãy cùng nắm tay trải dài trên bầu trời để tạo thành vầng cầu vồng rực rỡ. Đó chính là lời nhắc nhở về việc các ngươi hoàn toàn có thể chung sống hòa bình với nhau, cầu vồng là dấu hiệu của hy vọng về một ngày mai tươi sáng.
Từ đó, cứ mỗi khi trời mưa, cầu vồng lại xuất hiện trên bầu trời. Và ở bất cứ đâu, cầu vồng cũng đều được trầm trồ khen ngợi. Cũng từ đó trở đi, các sắc màu không bao giờ tranh cãi nhau về tầm quan trọng của mình nữa. Chúng đã hiểu và trân trọng nhau để cùng chung sống hòa bình, cùng chung sức tạo nên tuyệt tác sắc màu thiên nhiên.
- Thanh Thảo Theo Colour Of Friendship
Lá thư cho đời sau
Tri thức là vô hạn, nên chẳng ai có thể biết được tất cả một cách toàn diện và chắc chắn cả. Vì vậy, hãy không ngừng tìm kiếm và học hỏi về những điều mình chưa biết.
Cuộc sống luôn ẩn chứa những bài học mà chúng ta cần nắm bắt để trau dồi và hoàn thiện mình hơn.
Bức tranh đẹp nhất luôn là tác phẩm mà chưa người họa sĩ nào hoàn thành. Vì vậy, cứ hãy mạnh dạn vẽ nên bức tranh ấy.
Kỷ lục thể thao vĩ đại nhất là kỷ lục chưa được tạo lập, do đó, hãy biết ước mơ làm nên những việc lớn.
Hãy sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng ta còn được sống trên thế gian này.
Khi từ giã cõi đời, con người ta thường không hối tiếc về những điều mà mình đã làm, mà lại tiếc nuối về những điều chưa làm được. Hãy sống sao cho khi mất đi, ta có thể mỉm cười mãn nguyện.
Cuối cùng, tôi phải thú nhận rằng tôi chẳng hiểu mấy về những cấu trúc nguyên tử hình thành nên vật chất và con người. Điều tôi biết chỉ đơn giản, kết quả của sự kết hợp tế bào, nhiễm sắc thể, gien di truyền... phức tạp ấy là từng con người rất khác nhau. Và rằng, sự có mặt của mỗi người chúng ta trên thế giới này đều có một ý nghĩa nhất định nào đó. Một khi thời gian sống của ta không còn nữa, chẳng ai khác có thể lấp được khoảng trống mỗi chúng ta để lại phía sau mình.
Xuất phát của chúng ta vẻ mặt sinh học có th. giống nhau, nhưng mỗi người có quyền và khả năng riêng để tạo sự khác biệt độc đáo cho mình. Đó sẽ là điều gì thì tùy vào chính bạn.
- Bích Thủy Theo Would You Tell Them?
Bàn tay cha
“Với con, bàn tay cha chứa cả bầu trời yêu thương. ”
Gia đình tôi sống trong ngôi làng bé nhỏ thanh bình cạnh một khu rừng xinh xắn. Cuộc sống với tôi thật tuyệt vời. Tôi yêu nhất là đôi bàn tay cha, bởi mọi thứ đều hoàn thiện hơn qua đôi bàn tay ấy. Bàn tay cha ươm những vườn cây, chăm cho chúng luôn nở hoa, kết trái đúng mùa vụ. Bàn tay cha sửa chữa mọi thứ trong nhà, từ chiếc xe hơi đã cũ đến con dao trong nhà bếp. Chỉ một chuyến vào rừng là cha có thể mang về những con thú tuyệt đẹp, và những cây nấm hương thơm lừng có thể làm nức mũi bất kỳ ai đứng cạnh lúc mẹ nướng trên lò cho bữa tối. Cha cũng chính là người bảo vệ cho ngôi nhà của chúng tôi an toàn trước những cơn gió bão, hạn hán, rồi lũ lụt. Cũng chính bàn tay kỳ diệu đã đưa tôi xuống từ ngọn cây cao nhất và cứu tôi khỏi dòng nước lũ đang chảy xiết.
Tuổi thơ của tôi trôi qua êm đềm trong vòng tay cha. Cha dạy chúng tôi luôn chăm chỉ làm việc, không được nói dối, biết giữ lời hứa và yêu thương mọi người. Cha dạy tôi biết cách cảm nhận sự sinh trưởng của mọi vật khi đi qua cánh rừng, biết trở về nhà khi mất phương hướng và biết bảo vệ mình khỏi những con thú nguy hiểm, cầm tay tôi, cha chỉ dạy từng thứ, từ cách cưỡi ngựa, bắn súng, gieo hạt đến cả cách nấu ăn để tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân.
Cha dạy tôi hiểu được giá trị của lao động khi từ bàn tay người, ngôi nhà của chúng tôi khang trang hơn theo thời gian, chiếc xe hơi cũ kỹ lại chạy bon bon trên đường. Cũng tò tay cha, những khúc gỗ tưởng chừng vô dụng có thể biến thành những con vật xinh xắn. Cha không bao giờ bỏ dở công việc nếu nó chưa hoàn thành. Ngay cả khi đã làm chủ một xí nghiệp nhỏ, cha vẫn giữ thói quen làm việc cật lực hơn 16 giờ mỗi ngày.
Cha cũng dạy tôi cách bắt tay, cách bày tỏ tình cảm của mình với người khác, cách làm quen và cả cách ứng xử với mọi người - phải luôn lịch sự và thể hiện sự thân thiện.
- Khi con đã bắt tay ai sau một thỏa thuận, con phải thực hiện bằng được những gì con đã hứa. - Và cha luôn thực hiện đúng những gì ông đã hứa.
Đôi bàn tay ấy còn dạy tôi giá trị của kiến thức, của việc học hỏi và khám phá mỗi ngày. Cha dạy tôi cách đọc sách, giữ gìn và trân trọng giá trị của sách. Cha dạy tôi phải biết kính trọng người thầy - người đã dẫn dắt và truyền đạt kiến thức cho ta. Cha đã phải rời ghế nhà trường từ năm 12 tuổi, nhưng cha luôn coi trọng việc học và thường thảo luận với tôi về những lợi ích mà việc học đem lại trong cuộc sống. Cha cùng tôi làm bài tập về nhà, cùng nhau phân tích những bài văn hay, tìm tòi những phương pháp giải toán mới. Tôi là niềm tự hào của ông, là giấc mơ trở lại trường của ông sau 29 năm xa rời việc đèn sách.
Tôi lớn lên trong tình yêu thương và sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha. Nhờ những bài học từ cha, tôi đã trưởng thành và vững vàng vượt qua tất cả những khó khăn và thử thách mới của cuộc sống. Mỗi bước đi của tôi đều có bàn tay cha bảo vệ. Khi tôi trưởng thành, bàn tay đó lại đặt lên vai tôi như truyền cho tôi sức mạnh, sự tự tin để vững bước trên đường đời.
Đôi bàn tay cha - đôi bàn tay thô ráp - đã luôn ở bên tôi. Đối với tôi, đó là biểu tượng của tình yêu cha dành cho gia đình, là sự chính trực, là đạo đức và là nơi trú ẩn tuyệt vời của chúng tôi.
Hồng Nhưng Theo My father's Hands
Thành công
“Thành công đòi hỏi ở chúng ta sự kiên định, vững vàng đề có thể giữ được mình trước ánh hào quang rực rỡ của chính nó. ”
Thành công không bao giờ đến bởi sự tình cờ. Nó là kết quả của việc khẳng định mạnh mẽ không ngừng với những thành tích cao nhất. Nó đòi hỏi tài năng và triển vọng vững chắc ở mỗi người.
Thành công là một thứ có thể lây lan được. Thành công của người này là một tấm gương sáng, là động lực thúc đẩy những người xung quanh. Nó vẽ đồ thị định hướng cho hướng đi của một chương trình. Nó đặt ra những tiêu chuẩn cho việc lập kế hoạch. Thành công có khả năng xuyên thấu và ảnh hưởng đến mọi mặt của cuộc sống.
Thành công đòi hỏi sự tận tụy và cống hiến kiên trì, bền bỉ. Đó là một quá trình học hỏi và phát triền không có điểm dừng. Nó đòi hỏi một ý chí biết tự thúc đẩy mình và một nguồn năng lượng vô hạn. Để đạt được thành công, con người phải sáng tạo không ngừng và có những kế hoạch được lập chính xác.
Thành công truyền cảm hứng, kích thích cho tất cả mọi hoạt động. Nó làm cho mỗi giai đoạn của cuộc đời đều trở nên quan trọng và có ý nghĩa. Tự nó có sức ảnh hưởng đến mỗi chương trình, mỗi hoạt động, mỗi con người. Thành công là một thứ có thể đạt được bằng ý chí và sự cố gắng ở bất kỳ ai. Nó chính là mục tiêu lớn để tiếp thêm sinh khí, kích thích con người hoạt động.
Đạt được thành công đã khó, nhưng để duy trì nó thì còn khó hơn rất nhiều. Thành công đòi hỏi ở chúng ta sự kiên định, vững vàng để có thể giữ được mình trước ánh hào quang rực rỡ của chính nó.
- Thanh Thủy Theo Execellence
Vai kịch cuối cùng
Đó là những ngày hè rực nắng và lộng gió. Ông, một diễn viên già đã về hưu và độc thân, quyết định chuyển về sống với gia đình người em ở một làng quê vắng vẻ.
Hầu như chiều nào ông cũng đi dạo một mình trên bãi cỏ rộng ngoài thung lũng để tận hưởng cảm giác yên bình và dễ chịu nơi đây. Tuy vậy, vào cuối mỗi buổi chiều, không khí tĩnh lặng của nơi này sẽ bị phá vỡ bởi âm thanh rộn rằng của một đoàn tàu chạy ngang qua thung lũng trước khi rẽ vào những vách đá và tiếp tục cuộc hành trình. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa hành khách đông đúc như mang theo một thế giới khác lạ đến với vùng quê này. Và ông cũng để ý thấy một chú bé đứng đợi đoàn tàu. Chú đứng đó, hồi hộp chờ đợi và khi đoàn tàu chạy qua, chú vụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng mệt mỏi sau một hành trình dài, chẳng hành khách nào để ý vẫy tay chào lại một chú bé không quen biết.
Hôm sau, rồi nhiều hôm sau nữa, ông đều nhìn thấy chú bé vẫy tay nhưng vẫn không một ai vẫy chào lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: “Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người”.
Hôm sau, người em thấy ông giở chiếc va li hóa trang ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông quá giang một chuyến xe ngựa và đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ: “Đây là vai kịch cuối cùng của mình. Cũng như phần lớn những vai diễn của mình trước đó, đây là một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu... ”.
Khi đoàn tàu chạy ngang qua cái thung lũng có chú bé đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười và đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhảy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa dần. Người diẽn viên già cảm động đến trào nước mắt. Hơn bất cứ đêm diễn huy hoàng nào ở nhà hát, vai kịch cuối cùng của ông, tuy chỉ là một vai phụ, một vai không có lời, nhưng đã đem đến cho chú bé kia niềm hạnh phúc tột cùng. Vai diễn cuối cùng này đã đáp lại sự trông chờ của một chú bé và giúp tâm hồn trẻ thơ ấy không mất đi niềm tin ở cuộc đời.
- Lan Nguyên Theo Internet
Món quà tạm biệt
Đây là lần đầu tiên con gái chúng tôi xa nhà lâu như vậy và dù đã cố tỏ ra cứng rắn, tôi vẫn không khỏi hụt hẫng khi nghĩ đến điều này. Khoảng cách giữa chúng tôi lúc này là 150 dặm và vợ chồng tôi vừa trở về từ trường đại học của con gái. Tôi nhìn sang vợ, đôi mắt cô ấy ngân ngấn nước và có lẽ lúc này, cô ấy cũng đang tự hỏi không biết những người cha, người mẹ khác sẽ sống ra sao khi phần quan trọng nhất trong cuộc đời họ bỗng chốc không còn bên cạnh nữa.
Những kỷ niệm ngày xưa chợt ùa về trong tâm trí tôi. Ngày xưa, khi bằng tuổi con gái tôi bây giờ, tôi cũng trải qua buổi đầu vừa háo hức, vừa lo lắng ngồi trên chiếc xe tải nhỏ của nông trại để cha chở đến trường đại học. Tôi cùng ngồi với cha trên cabin, sau thùng xe là một cái hòm gỗ nhỏ mà tôi đã mua bằng tiền gặt cỏ cả mùa hè năm đó.
Mẹ chỉ tiễn cha con tôi đến ngõ, vì bà còn phải ở nhà trông coi đàn gia súc. Tôi là đứa con thứ tư trong nhà, nhưng lại là đứa đầu tiên được đi học đại học. Mẹ tôi khóc, tôi cũng rơm rớm nước mắt. Khi chiếc xe chỉ vừa ra khỏi cánh cổng gỗ quen thuộc của nông trại, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Cha tôi chạy xe chầm chậm trên con đường quốc lộ trải nhựa tôi chưa từng đi qua, một cảm giác mới mẻ xâm chiếm dần trong tôi. Tôi không muốn đến thành phố quá sớm. Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc cha dừng xe bên dòng suối ven đường, chúng tôi cùng ngồi ăn những miếng bánh Sandwich thơm ngon mẹ đã chuẩn bị sẵn.
Ngày đầu tiên của con gái tôi khác hẳn ngày xưa, tất nhiên rồi. Chúng tôi không cần chuẩn bị bánh Sandwich mang theo dọc đường, mà chỉ việc dừng lại ở một tiệm thức ăn nhanh. Chỗ ở của sinh viên cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Chúng tôi chỉ cần đưa con mình đến trường, giao cho cô quản lý rồi an tâm ra vẻ. Thế nhưng không vì thế mà chúng tôi không phải lo lắng. Vợ tôi dành ra cả tiếng đồng hồ, hết nói chuyện với cô quản lý đến dặn dò con gái không biết đến lần thứ bao nhiêu. Khi cô ấy quay lại xe, tôi thấy đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt.
Chỉ đến khi vợ chồng tôi đi đến thị trấn tiếp theo, tôi mới phát hiện con gái mình để quên máy nghe nhạc ở băng ghế sau. Nhìn chiếc máy bé xíu mà con bé luôn mang theo bên người, vợ tôi bỗng òa khóc, tôi cũng thấy sống mũi cay cay.
Ngày đưa tôi đi học, lúc vào thành phố cha con tôi đã gặp ngay một đám kẹt xe hỗn loạn. Vừa mệt vừa căng thẳng, cha con tôi không còn sức để nói với nhau được lời nào. Lúc đó tôi chỉ mong sao mau chóng đến ký túc xá để tôi được tắm rửa, nghỉ ngoi. Thế nhưng, khi xe dừng lại ở cổng trường, cảm giác hụt hẫng và lo lắng lại kéo đến, tôi cảm thấy lòng bất an vô cùng.
Tôi bắt tay với cha trong xe. Sau đó, cha nhìn tôi thật lâu không nói một lời nào, nhưng tôi có thể đọc được những gì ông đang nghĩỂ
- Cha không thể nói gì cả. - Cuối cùng thì ông cũng mở lời. - Cha chưa bao giờ đi học đại học, các anh em của con cũng vậy. Thật tình cha không thể nói con không được làm cái này, cái kia, bởi mọi thứ bây giờ đã khác xa hồi đó. Cha thừa nhận là cha không được học cao như con, nên có lẽ cũng không thể đưa ra lời khuyên bổ ích nào giúp con cả. Nhưng cha tin là con có thể sống tốt, vì nền tảng giáo dục nhân cách vững chắc mà con đã được hưởng từ gia đình mình. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, con ạ.
Cha đưa cho tôi một cuốn ngân phiếu mới.
- Nếu có chuyện gì khó khăn, hãy viết một tờ ngân phiếu nhỏ. Nhưng bất cứ khi nào con viết vào nó, đừng quên gửi thư cho cha để cha biết những khó khăn của con. Con đừng lo gì cả, nhà chúng ta vẫn có vài thứ có thể bán được.
Trong vòng bốn năm, tổng số tiền tôi dùng từ xấp ngân phiếu của cha chưa đầy bốn nghìn đô. Vừa học, tôi vừa cố gắng làm thêm để kiếm tiền, từ việc làm tài xế, trông nom thư viện, trông trẻ, đến cả việc tham gia đội quản lý tài chính - công việc đã giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của tôi sau này.
- Hãy luôn ý thức rõ mục tiêu của mình, điều đó sẽ giúp con biết con cần làm những gì. - Cha tôi tiếp tục. - Khi con có một việc làm, hãy làm việc thật chăm chỉ và trung thực.
Tôi biết rằng đây chính là bước ngoặt của cuộc đời mình - một bước sẽ dẫn tôi đến một cuộc sống tươi sáng hơn sau này. Tôi đang rất háo hức với cuộc sống mới, nhưng đồng thời cũng lo lắng, sợ hãi. Tôi biết rồi cũng sẽ có lúc tôi cảm thấy đơn độc trong thành phố rộng lớn này và sẽ nhớ về những cánh đồng, những ngọn gió mát lạnh mơn man trên da thịt, về tuổi thơ êm đềm đã qua.
Bỗng cha đưa cho tôi một cuốn sách cũ - cuốn sách về nhân tâm mà cha tôi đã gìn giữ từ rất lâu như vật báu của mình.
- Nó sẽ giúp ích con đấy, nếu con để nó giúp con. - Ông nói đơn giản.
Và cuốn sách ấy đã thực sự giúp tôi rất nhiều trong cuộc sống. Tôi đã tốt nghiệp đại học mà không trở thành gánh nặng của gia đình. Tôi đã có một việc làm thu nhập ổn định. Ngày ra trường, tôi trả lại cuốn sách cho cha, ông chỉ mỉm cười:
- Rồi con của con cũng sẽ cần đến nó!
Bây giờ, chắc đã quá trẻ rồi. Sẽ hay hơn nếu như tôi đưa cho con gái mình cuốn sách khi nó bước xuống xe. Nhưng tôi đã không đưa. Mọi thứ giờ đây đều đã thay đổi. Tôi đã được đi nhiều nơi và cuộc sống cũng dễ dàng hơn trước rất nhiều. Tôi có thể cho con gái của mình bất cứ thứ gì nó muốn. Một cuốn sách cũ kỹ đã khiến tôi ngại ngần. Ở tuổi của nó, ở thời đại này, còn có thể đọc và hiểu một quyển sách sống đẹp như thế không?
Không, vẫn còn kịp - tôi nhìn qua gương chiếu hậu. Tôi vẫn còn có thể quay trở lại trường của con bé. Tôi sẽ trao cho con tôi quyển sách mà ông nội nó đã gửi trọn cả niềm tin yêu, hy vọng và tôi cũng sẽ nói:
- Cuốn sách này sẽ rất bổ ích, nếu con để nó giúp con.
- Thanh Giang Theo Farewell Gift
HẾT TẬP 8
- E. w. Wilcox
Ngày nọ, có một cậu bé đến xin học vẽ tại nhà một họa sĩ khá nổi tiếng. Để nhận biết khả năng của cậu, người thầy đã yêu cầu cậu vẽ một bức tranh với đề tài tự chọn. Chỉ một lúc sau, cậu nộp cho thầy bức tranh vẽ cảnh thiên nhiên. Đó là một bức vẽ khá đẹp mắt với nhiều cảnh vật phong phú, không gian khoáng đạt, nhưng lại thiếu đi sự sinh động.
- Tại sao con đưa nhiều gam màu xanh vào bài vẽ của con vậy? - Người họa sĩ hỏi cậu học trò nhỏ.
- Vì con thích nhất là màu xanh. - Cậu bé trả lời.
- Thế còn các màu khác như vàng, đỏ, cam, nâu thì sao? Chắc con không thích chúng nên ít dùng đến có phải không? - Dạ vâng ạ! - Cậu thẳng thắn.
- Còn các màu tím, xám, đen... thì sao? - Người họa sĩ hỏi tiếp.
- Con ghét những màu ấy!
Người họa sĩ dừng một lát, rồi chỉ vào bức tranh và từ tốn nói:
- Con hãy nhìn xem, bức tranh của con tuy cảnh vật phong phú, không gian thoáng rộng nhưng lại thiếu đi sự sinh động, tinh tế. Cái hồn của bức tranh cũng không có cơ hội để tỏa sáng. Vì sao vậy? Vì nó thiếu đi những sắc màu của hiện thực. Con đã cố tình không cho những sắc màu ấy vào bức vẽ của mình vì con không thích chúng, nhưng cũng chính vì vậy mà bức tranh của con trông rất buồn tẻ. Khi vẽ, cũng như khi sống trên đời, con không thể chỉ biết tới những điều mình thích mà thôi, mà còn có rất nhiều thứ liên quan khác làm cho cuộc sống này sinh động, muôn màu muôn vẻ. Con hãy mở rộng lòng mình đón lấy mọi điều của cuộc sống này. Đó cũng là cách mà một người họa sĩ có thể sáng tạo nên những bức tranh có hồn và thật sự đi vào lòng người.
Bài học đầu tiên ấy, cậu bé ghi nhớ mãi trong lòng mình. Thời gian dần trồi, từ bài học đó, cậu bé nghiệm ra rằng, cuộc sống này là một chuỗi những mối quan hệ tương tác lẫn nhau.
Là một phần tử trong hệ thống những mối quan hệ đó, chúng ta không thể co mình lại trong cái vỏ ốc ích kỷ của mình được. Một điều gần gũi nhất, đó là chúng ta không phải chỉ biết yêu thương người thân, gắn bó với những người mình yêu quý, mà còn phải mở rộng tấm lòng với tất cả những người xung quanh, kể cả những người mà ta từng ghét bỏ hay chưa từng cảm thấy yêu thương. Tất cả những con người ấy chính là những nhân tố để làm bức tranh cuộc sống của mỗi chúng ta trở nên hoàn thiện.
- Hải Hà Theo Internet
Lời yêu thương
“Nếu bạn có thế làm một việc gì đó cho những người bên cạnh mình, hãy thực hiện ngay lúc này vì có thể bạn sẽ chẳng bao giờ có cơ hội làm việc đó một lần nữa. ”
- William Penn
Trong suốt một thời gian dài, cứ vào mỗi buổi lễ chủ nhật, vị mục sư lại cùng mọi người cầu nguyện cho Gloria Beck. Gloria là một thành viên cùng ở trong ca đoàn như tôi. Đã nhiều tháng qua, cô ấy phải điều trị trong bệnh viện ở tận thành phố vì bệnh ung thư.
Tôi không để tâm lắm đến chuyện này. Gloria đã vài lần nằm viện như vậy, rồi cũng được xuất viện trở về nhà. Tôi nghĩ lần này cũng sẽ vậy thôi. Đành rằng ung thư là căn bệnh nan y, nhưng Gloria vẫn còn khỏe lắm. Chắc chắn cô ấy sẽ khỏi bệnh, không sớm thì muộn, và cô ấy sẽ lại quay lại cùng tập luyện, chuyện trò với chúng tôi.
Một ngày nọ, một cô bạn kể cho tôi nghe về chuyến đi thăm Gloria. Giờ đây, căn bệnh của cô ấy ngày một tệ hơn, có thể sẽ khó lòng qua khỏi. Nhìn Gloria, bạn tôi không thể an ủi hay nói những câu từ động viên về một viễn cảnh khỏe mạnh. Tất cả những gì cô ấy có thể làm chỉ là cố ngăn dòng nước mắt đang chực trào ra và nắm tay Gloria thật chặt.
Đến lúc ấy, tôi chợt cảm thấy thương Gloria. Tôi bắt đầu cầu nguyện cho cô ấy một cách chân thành hơn, cầu mong cô ấy sẽ khỏe lại và trở về với chúng tôi.
Tôi nghĩ đến việc đi thăm Gloria. Tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất vui khi được gặp cô ấy, rằng tôi vẫn nhớ những lần Gloria chỉ tôi cách sử dụng máy vi tính, vẫn nhớ giọng nói rất nhẹ nhàng và ấm áp của cô ấy. Hơn tất cả, tôi muốn nói với Gloria rằng cô thực sự là một người bạn tốt, và rằng tôi yêu quý cô ấy rất nhiều.
Tôi tự hứa với lòng là mình sẽ tới thăm Gloria. Thế nhưng đã một tuần trôi qua, tôi quá bận rộn với công việc và gia đình đến nỗi cứ mỗi ngày trôi qua, tôi lại nhủ thầm thôi thì để ngày mai vậy.
Từng ngày, từng ngày cứ trôi qua như vậy.
Thế rồi, trong buổi lễ ngày chủ nhật kia, bằng một giọng trầm buồn, vị mục sư thông báo với chúng tôi rằng Gloria đã mất vào tối hôm qua. Cô ấy đã ra đi, không kịp chờ tôi đến thăm cô ấy. Tôi sững sờ. Chao ôi, đây là điều tôi biết sẽ xảy đến vào một ngày không xa, thế mà tôi vẫn quá vô tình. Giá như tôi chịu bỏ ra chút thời gian để đến thăm Gloria và nói với cô ấy những điều tôi muốn nói. Còn giờ đây, tất cả đã quá muộn. Tôi vĩnh viễn không thể nào được gặp Gloria cũng như sẽ mãi mãi không còn cơ hội nói với cô ấy những lời yêu thương mà tôi dự tính.
Đó quả là một bài học đắt giá, cả cho tôi cũng như cho bạn. Đừng bao giờ chần chừ nói tiếng yêu thương, dẫu chỉ là một phút!
- Thu Quỳnh Theo Internet
Sắc màu tình bạn
“Khi gieo những hạt giống của tình bạn, chúng ta sẽ gặt hái những bông hoa của niềm vui. ”
- Louis L. Kaufman
Một ngày nọ, giữa các màu sắc nổ ra một cuộc tranh cãi lớn. Màu nào cũng cho rằng mình mới là sắc màu tuyệt vời nhất, quan trọng nhất và được hết thảy mọi người yêu thích.
Màu xanh lá cây nói:
- Rõ ràng mình là màu quan trọng nhất. Mình là dấu hiệu của sự sống và hy vọng. Chính vì thế mình mới được chọn là màu của cỏ cây, hoa lá. Không có mình, cả thế giới này chỉ là một nơi khô cằn, chết chóc. Các cậu thử nhìn khắp các vùng làng quê xem, đâu đâu cũng thấy mình trên đó.
Màu xanh dương vội ngắt lời:
- Sự tồn tại của bạn chỉ gói gọn trên đất đai mà thôi, sao bạn không thử nhìn bầu trời và mặt biển xem. Không phải nước là nguồn sống cơ bản của mọi vật à? Còn bầu trời lại cho bạn không gian, sự bình an trong tâm hồn. Rõ ràng, nếu không có tôi, thế giới này sẽ không hoàn hảo chút nào.
Nghe vậy, màu vàng mỉm cười và lên tiếng:
- Sao các bạn lại quan trọng hóa những vấn đề nhỏ nhặt như thế nhỉ? Chính mình mới mang lại tiếng cười, niềm vui và sự ấm áp cho hành tinh này, bởi mình là màu của mặt trời, mặt trăng, của các vì sao. Hãy ngắm nhìn màu vàng rực rỡ của đóa hướng dương mà xem, chẳng phải nó khiến các bạn thấy cả thế giới đang mỉm cười với mình hay sao? Không có mình sẽ không có niềm vui đâu.
Màu da cam lớn tiếng:
- Còn mình là màu tượng trưng cho sức khỏe và sự mạnh mẽ. Có lẽ các bạn ít thấy mình, nhưng mình quý lắm nhé! Mình chứa đựng những vitamin quan trọng cho con người. Tuy không phải lúc nào mình cũng hiện diện, nhưng khi mọi người ngắm nhìn bầu trời lúc bình minh hay hoàng hôn, không ai tránh được sự cảm phục trước vẻ kiều diễm của mình cả.
Không thể chờ đợi lâu hơn nữa, màu đỏ cất giọng phản đối:
- Mình mới là màu thống trị thế giới. Mình là màu của máu, và ai cũng biết rõ đó là thứ quan trọng nhất cho sự sinh tồn của loài người. Mình cảnh báo hiểm nguy và là biểu trưng của sự dũng cảm. Mình sẵn sàng chiến đấu vì chính nghĩa, kêu gọi lòng nhiệt tình, tự tin chiến thắng. Không có mình, trái đất này sẽ vô vị và vắng lặng như chôn hoang mạc. Mình cũng chính là màu tượng trưng cho đam mê và tình yêu, là màu của hoa hồng, hoa trạng nguyên và của trái tim đang bỏng cháy.
Đến lúc này thì màu tím mới đứng dậy, hết sức duyên dáng nhưng cũng thật sắc bén:
- Mình là sắc màu của hoàng gia và sức mạnh. Các vì vua, các nhà lãnh đạo và các vị quyền cao chức trọng đều chọn mình cho dấu hiệu của uy quyền và thông thái. Khi đứng trước mình, mọi người đều không bao giờ dám thắc mắc. Họ chỉ biết lắng nghe và phục tùng.
Khi tiếng xôn xao còn chưa kịp lắng xuống, màu chàm đã cất giọng, rụt rè nhưng cũng khá quyết liệt:
- Còn mình, mình là màu của sự im lặng. Bạn khó mà nhận ra mình giữa đám đông, nhưng nếu không có mình, các bạn chỉ là những kẻ hời hợt, nông cạn và thiển cận. Mình tượng trưng cho tư duy, cho bề dày lịch sử, cho những điều bí ẩn... Các bạn cần mình cho sự cân bằng, tương phản, cho những lúc lắng đọng tâm hồn và cho sự bình ổn bên trong.
Lời lẽ của màu sắc nào cũng đầy thuyết phục, nên chẳng ai chịu ai. Thế là chúng lại tiếp tục lớn tiếng đề cao bản thân và tranh cãi với nhau. Ai cũng muốn mình là sắc màu tuyệt vời nhất. Tiếng tranh cãi càng lúc càng lớn dần. Bỗng nhiên một ánh sáng lóe lên, bầu trời phủ kín mây mù, sấm giật liên hồi. Mưa bắt đầu roi. Các màu sắc sợ hãi nép sát vào nhau như để tìm chốn nướng tựa.
Giữa âm thanh hỗn độn đó, mưa bắt đầu lên tiếng:
- Các ngươi thật là một lũ ngu ngốc, tranh cãi nhau chỉ vì cái tôi ích kỷ, hẹp hòi, chỉ vì muốn mình nổi trội hơn người khác. Các ngươi không biết rằng mỗi các ngươi được tạo ra bởi một lý do đặc biệt và một mục đích riêng biệt ư. Nào, hãy nắm tay lại và đến gần đây.
Các màu sắc vội vàng nắm tay và đến gần mưa.
Mưa tiếp tục nói:
- Từ nay về sau, hễ trời mưa, các ngươi hãy cùng nắm tay trải dài trên bầu trời để tạo thành vầng cầu vồng rực rỡ. Đó chính là lời nhắc nhở về việc các ngươi hoàn toàn có thể chung sống hòa bình với nhau, cầu vồng là dấu hiệu của hy vọng về một ngày mai tươi sáng.
Từ đó, cứ mỗi khi trời mưa, cầu vồng lại xuất hiện trên bầu trời. Và ở bất cứ đâu, cầu vồng cũng đều được trầm trồ khen ngợi. Cũng từ đó trở đi, các sắc màu không bao giờ tranh cãi nhau về tầm quan trọng của mình nữa. Chúng đã hiểu và trân trọng nhau để cùng chung sống hòa bình, cùng chung sức tạo nên tuyệt tác sắc màu thiên nhiên.
- Thanh Thảo Theo Colour Of Friendship
Lá thư cho đời sau
Tri thức là vô hạn, nên chẳng ai có thể biết được tất cả một cách toàn diện và chắc chắn cả. Vì vậy, hãy không ngừng tìm kiếm và học hỏi về những điều mình chưa biết.
Cuộc sống luôn ẩn chứa những bài học mà chúng ta cần nắm bắt để trau dồi và hoàn thiện mình hơn.
Bức tranh đẹp nhất luôn là tác phẩm mà chưa người họa sĩ nào hoàn thành. Vì vậy, cứ hãy mạnh dạn vẽ nên bức tranh ấy.
Kỷ lục thể thao vĩ đại nhất là kỷ lục chưa được tạo lập, do đó, hãy biết ước mơ làm nên những việc lớn.
Hãy sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng ta còn được sống trên thế gian này.
Khi từ giã cõi đời, con người ta thường không hối tiếc về những điều mà mình đã làm, mà lại tiếc nuối về những điều chưa làm được. Hãy sống sao cho khi mất đi, ta có thể mỉm cười mãn nguyện.
Cuối cùng, tôi phải thú nhận rằng tôi chẳng hiểu mấy về những cấu trúc nguyên tử hình thành nên vật chất và con người. Điều tôi biết chỉ đơn giản, kết quả của sự kết hợp tế bào, nhiễm sắc thể, gien di truyền... phức tạp ấy là từng con người rất khác nhau. Và rằng, sự có mặt của mỗi người chúng ta trên thế giới này đều có một ý nghĩa nhất định nào đó. Một khi thời gian sống của ta không còn nữa, chẳng ai khác có thể lấp được khoảng trống mỗi chúng ta để lại phía sau mình.
Xuất phát của chúng ta vẻ mặt sinh học có th. giống nhau, nhưng mỗi người có quyền và khả năng riêng để tạo sự khác biệt độc đáo cho mình. Đó sẽ là điều gì thì tùy vào chính bạn.
- Bích Thủy Theo Would You Tell Them?
Bàn tay cha
“Với con, bàn tay cha chứa cả bầu trời yêu thương. ”
Gia đình tôi sống trong ngôi làng bé nhỏ thanh bình cạnh một khu rừng xinh xắn. Cuộc sống với tôi thật tuyệt vời. Tôi yêu nhất là đôi bàn tay cha, bởi mọi thứ đều hoàn thiện hơn qua đôi bàn tay ấy. Bàn tay cha ươm những vườn cây, chăm cho chúng luôn nở hoa, kết trái đúng mùa vụ. Bàn tay cha sửa chữa mọi thứ trong nhà, từ chiếc xe hơi đã cũ đến con dao trong nhà bếp. Chỉ một chuyến vào rừng là cha có thể mang về những con thú tuyệt đẹp, và những cây nấm hương thơm lừng có thể làm nức mũi bất kỳ ai đứng cạnh lúc mẹ nướng trên lò cho bữa tối. Cha cũng chính là người bảo vệ cho ngôi nhà của chúng tôi an toàn trước những cơn gió bão, hạn hán, rồi lũ lụt. Cũng chính bàn tay kỳ diệu đã đưa tôi xuống từ ngọn cây cao nhất và cứu tôi khỏi dòng nước lũ đang chảy xiết.
Tuổi thơ của tôi trôi qua êm đềm trong vòng tay cha. Cha dạy chúng tôi luôn chăm chỉ làm việc, không được nói dối, biết giữ lời hứa và yêu thương mọi người. Cha dạy tôi biết cách cảm nhận sự sinh trưởng của mọi vật khi đi qua cánh rừng, biết trở về nhà khi mất phương hướng và biết bảo vệ mình khỏi những con thú nguy hiểm, cầm tay tôi, cha chỉ dạy từng thứ, từ cách cưỡi ngựa, bắn súng, gieo hạt đến cả cách nấu ăn để tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân.
Cha dạy tôi hiểu được giá trị của lao động khi từ bàn tay người, ngôi nhà của chúng tôi khang trang hơn theo thời gian, chiếc xe hơi cũ kỹ lại chạy bon bon trên đường. Cũng tò tay cha, những khúc gỗ tưởng chừng vô dụng có thể biến thành những con vật xinh xắn. Cha không bao giờ bỏ dở công việc nếu nó chưa hoàn thành. Ngay cả khi đã làm chủ một xí nghiệp nhỏ, cha vẫn giữ thói quen làm việc cật lực hơn 16 giờ mỗi ngày.
Cha cũng dạy tôi cách bắt tay, cách bày tỏ tình cảm của mình với người khác, cách làm quen và cả cách ứng xử với mọi người - phải luôn lịch sự và thể hiện sự thân thiện.
- Khi con đã bắt tay ai sau một thỏa thuận, con phải thực hiện bằng được những gì con đã hứa. - Và cha luôn thực hiện đúng những gì ông đã hứa.
Đôi bàn tay ấy còn dạy tôi giá trị của kiến thức, của việc học hỏi và khám phá mỗi ngày. Cha dạy tôi cách đọc sách, giữ gìn và trân trọng giá trị của sách. Cha dạy tôi phải biết kính trọng người thầy - người đã dẫn dắt và truyền đạt kiến thức cho ta. Cha đã phải rời ghế nhà trường từ năm 12 tuổi, nhưng cha luôn coi trọng việc học và thường thảo luận với tôi về những lợi ích mà việc học đem lại trong cuộc sống. Cha cùng tôi làm bài tập về nhà, cùng nhau phân tích những bài văn hay, tìm tòi những phương pháp giải toán mới. Tôi là niềm tự hào của ông, là giấc mơ trở lại trường của ông sau 29 năm xa rời việc đèn sách.
Tôi lớn lên trong tình yêu thương và sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha. Nhờ những bài học từ cha, tôi đã trưởng thành và vững vàng vượt qua tất cả những khó khăn và thử thách mới của cuộc sống. Mỗi bước đi của tôi đều có bàn tay cha bảo vệ. Khi tôi trưởng thành, bàn tay đó lại đặt lên vai tôi như truyền cho tôi sức mạnh, sự tự tin để vững bước trên đường đời.
Đôi bàn tay cha - đôi bàn tay thô ráp - đã luôn ở bên tôi. Đối với tôi, đó là biểu tượng của tình yêu cha dành cho gia đình, là sự chính trực, là đạo đức và là nơi trú ẩn tuyệt vời của chúng tôi.
Hồng Nhưng Theo My father's Hands
Thành công
“Thành công đòi hỏi ở chúng ta sự kiên định, vững vàng đề có thể giữ được mình trước ánh hào quang rực rỡ của chính nó. ”
Thành công không bao giờ đến bởi sự tình cờ. Nó là kết quả của việc khẳng định mạnh mẽ không ngừng với những thành tích cao nhất. Nó đòi hỏi tài năng và triển vọng vững chắc ở mỗi người.
Thành công là một thứ có thể lây lan được. Thành công của người này là một tấm gương sáng, là động lực thúc đẩy những người xung quanh. Nó vẽ đồ thị định hướng cho hướng đi của một chương trình. Nó đặt ra những tiêu chuẩn cho việc lập kế hoạch. Thành công có khả năng xuyên thấu và ảnh hưởng đến mọi mặt của cuộc sống.
Thành công đòi hỏi sự tận tụy và cống hiến kiên trì, bền bỉ. Đó là một quá trình học hỏi và phát triền không có điểm dừng. Nó đòi hỏi một ý chí biết tự thúc đẩy mình và một nguồn năng lượng vô hạn. Để đạt được thành công, con người phải sáng tạo không ngừng và có những kế hoạch được lập chính xác.
Thành công truyền cảm hứng, kích thích cho tất cả mọi hoạt động. Nó làm cho mỗi giai đoạn của cuộc đời đều trở nên quan trọng và có ý nghĩa. Tự nó có sức ảnh hưởng đến mỗi chương trình, mỗi hoạt động, mỗi con người. Thành công là một thứ có thể đạt được bằng ý chí và sự cố gắng ở bất kỳ ai. Nó chính là mục tiêu lớn để tiếp thêm sinh khí, kích thích con người hoạt động.
Đạt được thành công đã khó, nhưng để duy trì nó thì còn khó hơn rất nhiều. Thành công đòi hỏi ở chúng ta sự kiên định, vững vàng để có thể giữ được mình trước ánh hào quang rực rỡ của chính nó.
- Thanh Thủy Theo Execellence
Vai kịch cuối cùng
Đó là những ngày hè rực nắng và lộng gió. Ông, một diễn viên già đã về hưu và độc thân, quyết định chuyển về sống với gia đình người em ở một làng quê vắng vẻ.
Hầu như chiều nào ông cũng đi dạo một mình trên bãi cỏ rộng ngoài thung lũng để tận hưởng cảm giác yên bình và dễ chịu nơi đây. Tuy vậy, vào cuối mỗi buổi chiều, không khí tĩnh lặng của nơi này sẽ bị phá vỡ bởi âm thanh rộn rằng của một đoàn tàu chạy ngang qua thung lũng trước khi rẽ vào những vách đá và tiếp tục cuộc hành trình. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa hành khách đông đúc như mang theo một thế giới khác lạ đến với vùng quê này. Và ông cũng để ý thấy một chú bé đứng đợi đoàn tàu. Chú đứng đó, hồi hộp chờ đợi và khi đoàn tàu chạy qua, chú vụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng mệt mỏi sau một hành trình dài, chẳng hành khách nào để ý vẫy tay chào lại một chú bé không quen biết.
Hôm sau, rồi nhiều hôm sau nữa, ông đều nhìn thấy chú bé vẫy tay nhưng vẫn không một ai vẫy chào lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: “Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người”.
Hôm sau, người em thấy ông giở chiếc va li hóa trang ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông quá giang một chuyến xe ngựa và đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ: “Đây là vai kịch cuối cùng của mình. Cũng như phần lớn những vai diễn của mình trước đó, đây là một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu... ”.
Khi đoàn tàu chạy ngang qua cái thung lũng có chú bé đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười và đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhảy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa dần. Người diẽn viên già cảm động đến trào nước mắt. Hơn bất cứ đêm diễn huy hoàng nào ở nhà hát, vai kịch cuối cùng của ông, tuy chỉ là một vai phụ, một vai không có lời, nhưng đã đem đến cho chú bé kia niềm hạnh phúc tột cùng. Vai diễn cuối cùng này đã đáp lại sự trông chờ của một chú bé và giúp tâm hồn trẻ thơ ấy không mất đi niềm tin ở cuộc đời.
- Lan Nguyên Theo Internet
Món quà tạm biệt
Đây là lần đầu tiên con gái chúng tôi xa nhà lâu như vậy và dù đã cố tỏ ra cứng rắn, tôi vẫn không khỏi hụt hẫng khi nghĩ đến điều này. Khoảng cách giữa chúng tôi lúc này là 150 dặm và vợ chồng tôi vừa trở về từ trường đại học của con gái. Tôi nhìn sang vợ, đôi mắt cô ấy ngân ngấn nước và có lẽ lúc này, cô ấy cũng đang tự hỏi không biết những người cha, người mẹ khác sẽ sống ra sao khi phần quan trọng nhất trong cuộc đời họ bỗng chốc không còn bên cạnh nữa.
Những kỷ niệm ngày xưa chợt ùa về trong tâm trí tôi. Ngày xưa, khi bằng tuổi con gái tôi bây giờ, tôi cũng trải qua buổi đầu vừa háo hức, vừa lo lắng ngồi trên chiếc xe tải nhỏ của nông trại để cha chở đến trường đại học. Tôi cùng ngồi với cha trên cabin, sau thùng xe là một cái hòm gỗ nhỏ mà tôi đã mua bằng tiền gặt cỏ cả mùa hè năm đó.
Mẹ chỉ tiễn cha con tôi đến ngõ, vì bà còn phải ở nhà trông coi đàn gia súc. Tôi là đứa con thứ tư trong nhà, nhưng lại là đứa đầu tiên được đi học đại học. Mẹ tôi khóc, tôi cũng rơm rớm nước mắt. Khi chiếc xe chỉ vừa ra khỏi cánh cổng gỗ quen thuộc của nông trại, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Cha tôi chạy xe chầm chậm trên con đường quốc lộ trải nhựa tôi chưa từng đi qua, một cảm giác mới mẻ xâm chiếm dần trong tôi. Tôi không muốn đến thành phố quá sớm. Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc cha dừng xe bên dòng suối ven đường, chúng tôi cùng ngồi ăn những miếng bánh Sandwich thơm ngon mẹ đã chuẩn bị sẵn.
Ngày đầu tiên của con gái tôi khác hẳn ngày xưa, tất nhiên rồi. Chúng tôi không cần chuẩn bị bánh Sandwich mang theo dọc đường, mà chỉ việc dừng lại ở một tiệm thức ăn nhanh. Chỗ ở của sinh viên cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Chúng tôi chỉ cần đưa con mình đến trường, giao cho cô quản lý rồi an tâm ra vẻ. Thế nhưng không vì thế mà chúng tôi không phải lo lắng. Vợ tôi dành ra cả tiếng đồng hồ, hết nói chuyện với cô quản lý đến dặn dò con gái không biết đến lần thứ bao nhiêu. Khi cô ấy quay lại xe, tôi thấy đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt.
Chỉ đến khi vợ chồng tôi đi đến thị trấn tiếp theo, tôi mới phát hiện con gái mình để quên máy nghe nhạc ở băng ghế sau. Nhìn chiếc máy bé xíu mà con bé luôn mang theo bên người, vợ tôi bỗng òa khóc, tôi cũng thấy sống mũi cay cay.
Ngày đưa tôi đi học, lúc vào thành phố cha con tôi đã gặp ngay một đám kẹt xe hỗn loạn. Vừa mệt vừa căng thẳng, cha con tôi không còn sức để nói với nhau được lời nào. Lúc đó tôi chỉ mong sao mau chóng đến ký túc xá để tôi được tắm rửa, nghỉ ngoi. Thế nhưng, khi xe dừng lại ở cổng trường, cảm giác hụt hẫng và lo lắng lại kéo đến, tôi cảm thấy lòng bất an vô cùng.
Tôi bắt tay với cha trong xe. Sau đó, cha nhìn tôi thật lâu không nói một lời nào, nhưng tôi có thể đọc được những gì ông đang nghĩỂ
- Cha không thể nói gì cả. - Cuối cùng thì ông cũng mở lời. - Cha chưa bao giờ đi học đại học, các anh em của con cũng vậy. Thật tình cha không thể nói con không được làm cái này, cái kia, bởi mọi thứ bây giờ đã khác xa hồi đó. Cha thừa nhận là cha không được học cao như con, nên có lẽ cũng không thể đưa ra lời khuyên bổ ích nào giúp con cả. Nhưng cha tin là con có thể sống tốt, vì nền tảng giáo dục nhân cách vững chắc mà con đã được hưởng từ gia đình mình. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, con ạ.
Cha đưa cho tôi một cuốn ngân phiếu mới.
- Nếu có chuyện gì khó khăn, hãy viết một tờ ngân phiếu nhỏ. Nhưng bất cứ khi nào con viết vào nó, đừng quên gửi thư cho cha để cha biết những khó khăn của con. Con đừng lo gì cả, nhà chúng ta vẫn có vài thứ có thể bán được.
Trong vòng bốn năm, tổng số tiền tôi dùng từ xấp ngân phiếu của cha chưa đầy bốn nghìn đô. Vừa học, tôi vừa cố gắng làm thêm để kiếm tiền, từ việc làm tài xế, trông nom thư viện, trông trẻ, đến cả việc tham gia đội quản lý tài chính - công việc đã giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của tôi sau này.
- Hãy luôn ý thức rõ mục tiêu của mình, điều đó sẽ giúp con biết con cần làm những gì. - Cha tôi tiếp tục. - Khi con có một việc làm, hãy làm việc thật chăm chỉ và trung thực.
Tôi biết rằng đây chính là bước ngoặt của cuộc đời mình - một bước sẽ dẫn tôi đến một cuộc sống tươi sáng hơn sau này. Tôi đang rất háo hức với cuộc sống mới, nhưng đồng thời cũng lo lắng, sợ hãi. Tôi biết rồi cũng sẽ có lúc tôi cảm thấy đơn độc trong thành phố rộng lớn này và sẽ nhớ về những cánh đồng, những ngọn gió mát lạnh mơn man trên da thịt, về tuổi thơ êm đềm đã qua.
Bỗng cha đưa cho tôi một cuốn sách cũ - cuốn sách về nhân tâm mà cha tôi đã gìn giữ từ rất lâu như vật báu của mình.
- Nó sẽ giúp ích con đấy, nếu con để nó giúp con. - Ông nói đơn giản.
Và cuốn sách ấy đã thực sự giúp tôi rất nhiều trong cuộc sống. Tôi đã tốt nghiệp đại học mà không trở thành gánh nặng của gia đình. Tôi đã có một việc làm thu nhập ổn định. Ngày ra trường, tôi trả lại cuốn sách cho cha, ông chỉ mỉm cười:
- Rồi con của con cũng sẽ cần đến nó!
Bây giờ, chắc đã quá trẻ rồi. Sẽ hay hơn nếu như tôi đưa cho con gái mình cuốn sách khi nó bước xuống xe. Nhưng tôi đã không đưa. Mọi thứ giờ đây đều đã thay đổi. Tôi đã được đi nhiều nơi và cuộc sống cũng dễ dàng hơn trước rất nhiều. Tôi có thể cho con gái của mình bất cứ thứ gì nó muốn. Một cuốn sách cũ kỹ đã khiến tôi ngại ngần. Ở tuổi của nó, ở thời đại này, còn có thể đọc và hiểu một quyển sách sống đẹp như thế không?
Không, vẫn còn kịp - tôi nhìn qua gương chiếu hậu. Tôi vẫn còn có thể quay trở lại trường của con bé. Tôi sẽ trao cho con tôi quyển sách mà ông nội nó đã gửi trọn cả niềm tin yêu, hy vọng và tôi cũng sẽ nói:
- Cuốn sách này sẽ rất bổ ích, nếu con để nó giúp con.
- Thanh Giang Theo Farewell Gift
HẾT TẬP 8
Danh sách chương