“Đừng cố gắng trở thành người vĩ đại nhất mà hãy trở thành một người có giá trị. ”
- Albert Einstein
Khi một bé thơ nắm lấy bàn tay bạn, có thể nó đã vấy bẩn vào đó chút kem còn thừa, vài mẩu mứt vụn, hoặc làm lem nhem đủ thứ bùn đất. Nhưng hãy khoan nổi giận hay bực mình, vì những vết bẩn ấy sẽ dễ dàng rửa trồi, còn bàn tay sẵn sàng và đầy yêu thương của bạn mới chính là điều sẽ khắc sâu vào trong lòng bé. Bé sẽ cảm nhận từ bàn tay ấy của bạn một sự ấm áp, bình yên để tự tin hơn bước vào cuộc sống rộng mở phía trước.
Một ngày nào đó, đôi tay nhỏ bé kia sẽ chơi một bản nhạc trong nhà hát giao hưởng thành phố hoặc sa lầy vào chốn cờ bạc, ăn chơi; sẽ nhẹ nhàng khéo léo băng bó vết thương cho người bệnh, hoặc nắm chặt cái kim đã tẩm sẵn thứ ma tuý chết người?... Điều đó tùy thuộc rất lớn vào sự giáo dục và những hành vi lúc này của bạn.
Bây giờ, bàn tay bé bỏng ấy đang nằm trong tay bạn. Vì vậy, hãy nhẹ nhàng nắm lấy nó và dẫn dắt theo con đường tươi sáng, tốt đẹp. Hãy nâng niu và trân trọng nó, bằng tất cả tình yêu và lòng quảng đại của bạn.
- Ngọc Huệ Theo Take A Child's Hand
Phép màu của sự lắng nghe
“Thực tế đã chứng minh răng người hạnh phúc nhất chính là người làm cho người khác hạnh phúc. ”
- Karl Marx
Mọi người bên ngoài hành lang bệnh viện không biết. Các y tá, bác sĩ, sinh viên y khoa thực tập cũng như bệnh nhân và thân nhân của họ đều không biết. Ai mà có thời gian để quan tâm đến căn phòng nhỏ bé ấy cơ chứ? Họ đều bận rộn chạy ngược chạy xuôi suốt ngày từ dãy nhà A sang dãy nhà B trong cái bệnh viện rộng lớn này, và tất nhiên như thế thì làm sao biết được điều gì đang diễn ra trong căn phòng đó!
Nếu chịu khó ghé mắt nhìn vào bên trong căn phòng ấy, ắt hẳn họ sẽ dễ dàng nhận ra một bệnh nhân trạc 70 tuổi, đầu tóc bạc phơ trông rất phúc hậu. Bên cạnh ông là một cô bé có mái tóc đen tuyền và rất xinh đẹp. Cô bé đến đây để ngồi bên ông và lắng nghe ông nói.
Có lẽ không ai biết trong bốn bức tường lạnh lẽo ấy có một phép màu đang linh nghiệm. Nhìn từ bên ngoài vào, ai cũng nghĩ ngay rằng đó chỉ là một cuộc thăm viếng bình thường giữa đứa cháu gái và người ông kính yêu. Nhưng không phải đơn giản như vậy. Cô bé không phải là cháu gái ông. Giữa ông lão và cô không hề có một chút quan hệ máu mủ nào cả. Nhưng bằng tình thương yêu của mình, cô bé đã làm nên một phép màu thần kỳ mà không phải ai cũng có thể nhận ra bằng trực giác.
Trong những khoảnh khắc cuối cùng, ông lão gầy yếu kia cố vẽ lại bức tranh về cuộc đời mình. Từng lời nói của ông như từng nét cọ bay bổng. Đó mới chỉ là phần nửa của phép màu.
Điều kỳ diệu chính là ở cô bé kia. Cô đang chăm chú lắng nghe với vẻ mặt đầy cảm thông, chia sẻ.
Chiếc đồng hồ đo sự sống của ông cụ đang đếm ngược. Ông dựa người vào chiếc gối, đôi mắt ánh lên những tia sáng từ những ký ức đẹp đẽ nào đó mà ông đang nghĩ tới. Từng lời của ông đưa cô bé trở về với quá khứ, đi vào những miền đất xa xôi. Đã lâu lắm rồi ông mới có dịp tâm sự về những khoảng thời gian tươi đẹp và những chân trời mà ông đã từng đi qua.
Ông lão đã ở trong khu dưỡng lão của bệnh viện này từ rất lâu. Cũng chừng ấy thời gian, ông sống trong lặng lẽ, chỉ biết trò chuyện với cái bóng của mình. Có lẽ gia đình ông cụ cũng không muốn đưa ông vào nơi u ám, buồn tẻ như thế này. Họ chỉ quá... bận bịu, hoặc quá mệt mỏi nên chẳng bao giờ có đủ kiên nhẫn để du hành vào những câu chuyện quá khứ xa xăm kia. Họ đã nghe đi nghe lại những câu chuyện ấy không biết bao nhiêu lần. Họ cho đó là một căn bệnh, và vì thế ông phải vào đây. Họ nào biết rằng ông cụ chỉ muốn chia sẻ những kỷ niệm năm xưa, bởi mỗi lần nhớ lại, ông như được trở về với thời son trẻ, đầy niềm vui sống của mình.
Cô bé lặng im lắng nghe, trong tâm trí cô hiện lên hình ảnh một chàng thư sinh cao lêu nghêu với gương mặt khá thẹn thùng vì chưa một lần bước ra khỏi vùng quê Oregon nghèo khó của mình. Thế nhưng vào sinh nhật lần thứ 18, chàng trai tưởng chừng nhút nhát đó đã quyết định bơi ngược dòng con sông Columbia hiểm trở để sang Washington. Cậu bơi đến tận bờ bên kia và nằm soài trên đó, thở hổn hển lấy lại sức để bơi trở về.
Bức tranh quá khứ càng lúc càng hiện lên rõ trong đầu ông. Chàng trai trẻ là ông ngày ấy rất hay ra tay cứu giúp những con thú rừng bị thương. Cuộc sống lúc đó mới yên ả làm sao! ông đã từng nuôi giấc mộng trở thành một bác sĩ thú y và gắn bó suốt đời với vùng quê êm đềm của mình. Nhưng rồi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra, hai người bạn thân của ông lần lượt vào quân ngũ. Ngày tiễn bạn lên đường, ông cũng quyết định cho số phận riêng của mình, ông muốn vào lực lượng hải quân. Nhưng có điều rắc rối là trạm tuyển quân ở cách nhà ông tới 60 dặm.
Một ngày mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, ông leo lên chiếc xe đạp với hai cái bánh xe to đùng và bắt đầu đạp tới Portland, ông đạp suốt đêm, băng qua giá rét đến tê dại cả cơ thể. Khi tới được một quán ăn ở Portland, ông đếm lại mấy đồng bạc ít ỏi mình có và gọi một tô xúp ớt để ăn cho ấm bụng. Thật may mắn là qua nhiều đợt kiểm tra gắt gao, cuối cùng ông cũng trúng tuyển.
Những câu chuyện thời đi lính hải quân của ông rất sống động. Cô bé trở nên say mê với hình ảnh ông thời trai trẻ - một chàng thanh niên mạnh mẽ, oai phong, bước vào đời với một trái tim tràn đầy lý tưởng.
Rồi ông lão quay về cái ngày ông đến Norkíolk, Virginia... Khi ấy ông đang thả bộ trên phố Gramby để về đơn vị tàu ngầm chuẩn bị xuất phát. Bỗng nhiên ông bắt gặp ánh mắt một người con gái trong đám đông - ánh mắt sâu thẳm như biết nói ấy đã hóp hồn ông tự lúc nào không biết. Từ đó, trái tim của chàng thanh niên bắt đầu biết thổn thức. Biết rằng cơ hội được gặp lại nàng là rất mong manh, nhưng không hiểu sao, ông vẫn giữ vững niềm hy vọng.
Và vào một ngày của 5 năm sau...
Trong một đêm dạ vũ ở Alaska, tình cờ ông gặp lại ánh mắt năm xưa. Cuộc gặp gỡ đã khỏi đầu cho một môi tình lãng mạn, một đám cưới linh đình và những năm tháng hạnh phúc sau đó.
Cô bé vẫn chăm chú lắng nghe.
Mỗi lúc nhìn vào khuôn mặt đang chăm chú lắng nghe của cô là mỗi lúc ông lão như hồi sinh. Sự háo hức của cô trước câu chuyện khiến ông muốn vứt hết đống dây dợ và bảng điện tử theo dõi sang một bên. Những cơn đau không còn nữa. Ông say sưa với cuộc hành trình ngược thời gian.
Ngày hôm ấy, trông ông cụ thật thanh thản. Chỉ trước đó ít giờ, các bác sĩ đã kết luận rằng ông ít có cơ may qua khỏi trong ngày.
Khi chia tay ông để ra về, lòng cô bé phơi phới niềm vui. Cô cảm thấy mình hạnh phúc khi được kế thừa một gia tài quý báu mà gia đình ông lão đã khước từ.
Không lâu sau đó, ông cụ qua đời. Những phút giây hấp hối với ông, không còn là giây phút lạnh lẽo mà thật ấm áp, ông chờ đón sự trở về của mình - về với ngôi nhà yên bình ở một chốn xa xăm nào đó...
Cô bé với mái tóc đen tuyền, xinh đẹp kia đã đưa đến bên ông một phép màu kỳ diệu - phép màu của sự lắng nghe. Chỉ đơn giản thế thôi, nhưng nó có đủ sức mạnh để níu kéo sự sống của một con người, và hơn thế - để họ cảm nhận được sự bình an trong những phút giây cuối cuộc đời…
- Mai Quốc Thế Theo Practical Magic
Lời hứa
Taichi bồn chồn đứng trên sân ga chờ ông nội. Bố mẹ bận đi làm nên chỉ đủ thời gian đưa em ra ga chờ ông đáp tàu lửa đến rước về nghỉ hè ở vùng trung du. Taichi không phải đợi lâu, chỉ chốc sau, đã thấy ông xuất hiện từ xa, trên người là chiếc áo lông to xù. Em hớn hở chạy đến ôm lấy cổ ông, rồi cả hai ông cháu cùng vào xếp hàng mua vé về lại nhà ông. Không ngờ, khi đến lượt mình mua rồi, ông mới nhớ đã bỏ quên ví trên chuyến tàu vừa đi ban nãy. Ông lúng túng không biết làm sao, lục tung tất cả các túi trên người đến nỗi vã cả mồ hôi trong khi ngoài trời lạnh buốt vì có bão tuyết. Cuối cùng, ông đành phải hỏi mượn cô bán vé 50 đô-la để mua vé tàu và hứa sẽ trả lại cho cô ngay hôm ấy. Vì nền văn hóa Nhật Bản luôn dành cho người già sự tôn kính đặc biệt, cô nhân viên tin lời ông và cho mượn tiền mua vé.
Một tiếng sau, tàu đến quê nhà của ông nơi vùng trung du. Nhưng nào đã xong, hai ông cháu phải đi bộ tiếp hơn 15 phút trong thời tiết khắc nghiệt mới về được tới nhà. Người mệt mỏi, ướt sũng, nhưng điều đầu tiên ông làm là tới ngay hộc bàn lấy ra một ít tiền rồi bảo:
- Bây giờ, ông phải đi ngay cháu ạ. Cháu cứ ở nhà chờ ông nhé.
- Ông ơi, cháu đói lắm. - Taichi rên ri. - Ông ở nhà làm bánh nướng cho cháu ăn đi! Ba ngày nữa, thế nào mình cũng quay trở lại ga mà. Khi đó ông trả tiền cũng được.
Khoác vào người chiếc áo choàng, người ông 60 tuổi đặt tay lên vai cháu, nhẹ nhàng giải thích:
- Cháu này, đêm nay ông phải tới ga trước khi quầy bán vé đóng cửa. Đây không phải là chuyện tiền bạc, mà là danh dự của con người, ông đã hứa với cô bán vé sẽ trả tiền lại vào ngày hôm nay, và một khi đã hứa thì chúng ta phải luôn giữ lời, cháu ạ.
- Bích Thủy Theo Promise
Cho và nhận
“Đế có niềm vui, phải biết chia sẻ. Hạnh phúc sinh ra từ hai điều đó.”
- Lord Byron
Một buổi chiều nhạt nắng, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo cùng với vị giáo sư mà cậu rất ngưỡng mộ. Trên đường đi, hai thầy trò nhìn thấy một đôi giày cũ nằm giữa đường. Cả hai đều cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một thửa ruộng gần bên và có lẽ ông ấy đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.
Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư:
- Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân này xem sao thầy nhé. Em sẽ giấu giày của ông ấy rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem ông ấy sẽ phản ứng ra sao khi không tìm thấy đôi giày.
Vị giáo sư nghe vậy liền ngăn lại:
- Đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc và mua vui cho bản thân mình em ạ. Nhưng thầy biết em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn rất nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãy đặt vào mỗi chiếc giày của ông ấy một đồng tiền và chờ xem ông ấy phản ứng như thế nào.
Người sinh viên nghe theo lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.
Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và trở lại nơi đặt giày và áo khoác của mình. Vừa mặc áo khoác vừa xỏ một chân vào giày, người nông dân chợt cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong. Ông cúi xuống kiểm tra xem đó là gì thì nhìn thấy một đồng tiền. Sự ngạc nhiên pha chút bằng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông chăm chú nhìn đồng tiền, lật qua lật lại rồi đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với niềm cảm động sâu sắc, người nông dân quỳ xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình, ông bày tỏ lòng biết ơn vì bàn tay vô hình hào phóng nào đó đem lại một món quà thật ý nghĩa và đúng lúc, giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con nhỏ đang thiếu ăn.
Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động. Lúc bấy giờ, vị giáo sư mới lên tiếng:
- Nếu như đem người nông dân này ra làm trò đùa, em có thấy vui bằng lúc này không? Anh sinh viên, vẫn chưa hết cảm động, nhẹ nhàng trả lời:
- Cảm ơn thầy đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em luôn băn khoăn: “Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về”.
- Lan Nguyên Theo Internet
Lòng tin
“Danh dự như que diêm, cháy một lần là hết. ”
M. Pagnol
Tôi làm việc tại một cửa hàng bán thức ăn nhanh. Cũng như các nhân viên khác, công việc của tôi ở đây không cố định ở một vị trí, mà luân phiên thay đổi hàng tuần. Nếu tuần trước tôi làm ở quầy phục vụ khách hàng, thì tuần sau tôi lại được chuyển sang làm kiểm kê.
Cách đây ba tuần, công việc của tôi là sắp xếp hàng hóa trong kho lưu trữ ở phía sau cửa hàng. Tôi làm việc ở đó một mình. Vì không ai giám sát, nên tôi cứ đinh ninh rằng nếu mình về sớm vài phút cũng chẳng ai chú ý. Và tôi đã làm như thế - về sớm hơn 5 phút. Tôi không hề nói với bất kỳ ai chuyện mình về sớm, cũng chẳng khấu trừ thời gian vào bảng chấm công cá nhân.
Ngày hôm sau, tôi lại về sớm hơn năm phút.
Nhưng nào ngờ, một người được phân công làm tại quầy phía trước đã gọi điện đến báo rằng anh ta sẽ vào ca trễ, nên người quản lý nhân sự đã đến kho lưu trữ gọi tôi lên làm thay. Tất nhiên tôi đã không còn ở đó.
Kể từ hôm đó, ông chủ không bao giờ tin tôi nữa. Ông luôn để ý kiểm tra tôi từ những chi tiết nhỏ nhất. Nhưng quả thật, tôi không dám phàn nàn gì hơn. Tôi nghĩ là mình đã thật may mắn khi vẫn còn được tiếp tục công việc.
Khi bạn lợi dụng một ai đó, bạn sẽ phải trả giá - ít ra đó cũng là bài học mà tôi học được. Tôi đã đánh mất niềm tin của ông chủ, và của cả những người đồng nghiệp đối với mình. Ông chủ không bao giờ còn phần công tôi làm việc ở phía sau nữa. Thậm chí khi ông ấy gọi điện thoại đến để kiểm tra công việc vào những ngày không trực tiếp đến cửa hàng được, thể nào tôi cũng nghe thấy tên mình được nhắc đến vào đoạn cuối của cuộc đàm thoại. Nó tương tự như thế này: “Vâng, mọi thứ đều ổn. .. Vâng, người giao hàng đã đến... Vâng, Connie vẫn còn ở đây!”. Mọi người đối xử với tôi như thể tôi là một người không đáng tin cậy, và đó là cái giá mà tôi phải trả. Tôi biết mình sẽ còn phải mất rất nhiều thời gian để lấy lại những gì đã mất.
Lòng tin, nếu đã mất đi, rất khó để gầy dựng lại. Tôi biết, sự chính trực thật đáng giá.
- Quỳnh Nga Theo He trusted Me, Until...
Cố gắng thêm chút nữa!
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ có thêm một nguyên tắc mới: hãy cố gắng sống tốt hơn mức cần thiết một chút. ”
- James M. Barrie
Một lần, một thương nhân được hỏi vì đâu ông có được thành công như ngày hôm nay. Câu trả lời của ông chỉ tóm gọn trong vài chữ: “Cố gắng thêm chút nữa!”. Thật vậy, sự khác biệt giữa những người bình thường và những người thật sự thành công có thể được phát biểu đơn giản bằng câu nói này.
Chúng ta có thể làm được mọi điều mình mong ước, đó hoàn toàn không phải là niềm tin thơ ngây mà là thực tế trong cuộc sống này. Có biết bao tấm gương những người nghèo khó vươn lên trở thành những vĩ nhân, những nghệ sĩ nổi tiếng, những doanh nhân thành đạt, những nhà chính trị đầy quyền lực... Và điểm giống nhau ở họ đó là luôn thực hiện những ước mơ bằng tất cả nỗ lực của mình, rồi sau đó cố gắng thêm một chút nữa.
Hãy để câu “cố gắng thêm chút nữa!” trở thành phương châm sống của chúng ta.
Hãy rèn luyện cho mình sự kiên cường, quyết tâm theo đuổi những điều mình mong muốn. Và rồi, gắng sức thêm một chút nữa.
Hãy cho đi tất cả những gì chúng ta có, và cố gắng cho thêm một chút nữa.
Hãy chào đón những người chúng ta gặp bằng một nụ cười, và cô gắng mỉm cười nhiều hơn một chút nữa.
Hãy thực hiện những nghĩa vụ của mình, và rồi nỗ lực thực hiện nhiều hơn một chút nữa.
Hãy hành động bằng tất cả khả năng, vào mọi lúc, và đừng quên cố gắng thêm một chút nữa.
- Ngọc Huệ Theo The Secrets of Success
Tiến về phía trước
Quá khứ xiềng trói và cột chặt ta lại với nó, trong khi chúng ta tưởng đã giải thoát được nó thì chính nó lại chỉ huy cả tư tưởng và hành động của ta. ”
- Jean Tharaud
Đó là một lần ông cố hết sức mình, quyết tâm leo lên đến tận đỉnh núi. Bầu trời hôm ấy xanh ngắt không một gợn mây, mặt trời tỏa những tia nắng lung linh, ấm áp khắp mặt đất. Nhưng chẳng bao lâu sau, những bước chân thảnh thơi, nhẹ nhàng lúc ban đầu của ông bỗng chốc trở nên nặng trĩu. Mồ hôi bắt đầu rịn ra, rồi không ngừng nhỏ giọt xuống lưng và chảy vào mắt ông cay xè. Chiếc ba lô ông vác trên vai càng lúc như càng nặng hơn. Tự động viên mình, ông cố gắng cất bước.
Rồi cũng đến lúc ông không thể tiếp tục thêm một bước nào nữa. Cơ thể mệt lử, rã rồi vì kiệt sức, ông đành bỏ hành lý xuống để nghỉ ngơi trong giây lát. Cây cổ thụ rợp bóng che bớt ánh nắng gay gắt của buổi trưa, ông khoan khoái tận hưởng những làn gió mát mẻ, trong lành nhẹ nhàng thoảng qua. Đâu đó, tiếng chim hót líu lo nhè nhẹ. Nhưng nhìn lên, đỉnh núi vẫn còn xa lắm. Nếu muốn có thể lên tận nơi, ông phải bỏ bớt những vật dụng trong chiếc ba lô nặng trĩu của mình ra. Nhưng liệu có thể bỏ bớt những gì đây?
Trong ba lô của ông có một chiếc hộp gỗ rất nặng, nó chứa đựng biết bao kỷ niệm thiêng liêng với ông. Ông đã nâng niu, gắn bó với nó suốt quãng đời đã qua của mình, từ tuổi thơ nghịch ngợm, tuổi thanh niên sôi nổi, đến cả lúc trưởng thành - trầm tĩnh và già dặn hơn. Không cần mở nó ra, ông cũng có thể nhớ rõ mồn một từng chi tiết của ký ức mình. Đó là những phần thưởng lúc ông còn học mẫu giáo, những bài luận từ khi còn học lớp năm, những tấm thiệp sinh nhật, hàng xấp hình chụp cùng gia đình, bè bạn, thậm chí còn có mấy quyển lưu bút viết tay những năm cuối cấp.
Chiếc hộp gỗ quý thật đấy. Lớp gỗ bên ngoài đã bóng lên theo thời gian. Nhưng nghĩ cho cùng, nó chính là thứ mà ông không cần phải mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi, bởi ký ức đã trở nên không thể xóa nhòa trong tâm trí ông. Ông có thể sống khỏe, sống vui mà không cần tiếp tục dựa dẫm vào ký ức ngày xưa nữa. Nghĩ vậy, ông đặt chiếc hộp dưới gốc cây, rồi vác ba lô tiếp tục cuộc hành trình.
Con đường mòn dẫn lên đỉnh núi càng lúc càng gập ghềnh, khó đi. Những hòn đá lởm chởm trên đường cứa vào đôi chân ông rớm máu. Chẳng mấy chốc, thêm một lần nữa, người đàn ông dừng lại với ý định tiếp tục bỏ đi vật gì đó để nhẹ bớt gánh nặng trên lưng.
Ông mân mê chiếc túi vải căng phồng trên tay. Trong đó, ông đã nhồi nhét bao nhiêu là thứ, từ những nỗi buồn đau của quá khứ đến những thất bại cay đắng, những lỗi lầm chua cay mà ông từng nếm trải trong đời. Bất kỳ lúc nào, ông cũng khư khư ôm nó bên mình vừa để tự dằn vặt, vừa để che giấu không cho bất kỳ một ai khám phá ra được. Những nỗi đau buồn đó vẫn còn rất sống động, đến nỗi chỉ cần nhìn thấy chiếc túi vải là trái tim ông lại quặn thắt. “Liệu mình có cần phải tiếp tục mang theo nó nữa hay không? Mình đã quá phụ thuộc vào quá khứ trong chừng ấy năm vẫn còn chưa đủ hay sao?”, ông tự hỏi mình.
Kéo chiếc túi vải ra đến bờ vực, ông thẳng tay ném nó xuống. Ngay lập tức, ông thấy trong người dâng lên một cảm giác thư thái dễ chịu. Tâm hồn thảnh thơi, nhẹ hẫng, ông lại vác ba lô lên vai, tiếp tục cuộc hành trình.
“Nhưng trong chiếc ba lô này còn chứa những gì nhỉ?”, ông suy ngẫm. Những kỷ niệm gắn liền với ký ức, ông đã để lại sau lưng, những buồn đau quá khứ, ông đã vứt bỏ, vậy trên lưng ông còn gì nữa đâu ngoài những lo lắng về tương lai. Ông vốn là một người rất hay lo. Chưa bao giờ ông thoát khỏi những lo lắng về công việc, về cuộc sống, gia đình, về những gì ông có thể sẽ gặp vào ngày mai. Nhưng vào lúc này, để thành công trong cuộc chinh phục, ông phải từ bỏ thói quen đó. Ông sẽ phải thay đổi lối sống của mình, sẽ sẵn sàng đón nhận mọi thứ chứ không phải lo sợ hay phòng thủ. Nghĩ là làm, ông đặt chiếc ba lô vào một hẻm núi, chỉ cầm theo chiếc sáo trúc rồi quay lưng bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, ông vui mừng nhận ra cuộc hành trình của mình đã đến hồi kết thúc. Ông đã đặt chân lên tới đỉnh núi, đã hoàn thành được mục tiêu và thỏa nỗi đam mê từ trước tới nay của mình.
Ông hướng tầm mắt nhìn quanh. Một khung cảnh hùng vĩ, rực rỡ trải ra trước mắt khiến ông choáng ngợp. Kéo dài theo đường chân trời là những thung lũng cỏ mọc xanh rì, vắt ngang bởi mấy con suối trong vắt. Xa hơn nữa là xóm làng với những làn khói nhẹ báo hiệu bữa cơm chiều thơm nức đang được chăm chút, là những cánh đồng hoa hướng dương rực lên dưới ánh nắng cuối ngày vàng như mật. Cảnh sắc tuyệt đẹp trước mắt như thấm vào cơ thể ông, tạo cho ông một nguồn sinh lực dồi dào. Ông cảm thấy hơi thở nhẹ nhàng của nàng xuân, thấy được mùi thơm tràn đầy sức sống của đất trời, của cây cỏ. Cầm lấy cây sáo trúc, ông hào hứng chơi một điệu nhạc thật vui tai, chân không ngừng bước về phía thung lũng của tương lai.
- Thanh Thủy Theo Peak Experience
Đừng bao giờ
“Không có ước mơ là không có hy vọng, mà không có hy vọng là không có mục đích.
Không có mục đích, đời người sẽ trở thành vô nghĩa.”
Đừng bao giờ đánh giá bản thân mình bằng cách so sánh với người khác, đơn giản là bởi vì ta khác họ, và vì mỗi chúng ta đều có nét đặc biệt riêng mà không người nào khác có được.
Đừng đặt mục tiêu vào những gì người khác cho là quan trọng. Chỉ có bạn mới hiểu và có quyền quyết định điều gì là tốt cho mình.
Đừng từ chối những gì trái tim bạn đang mong mỏi. Hãy cố gắng nắm bắt lấy nó, vì chính bạn là người hiểu rằng, nếu không có điều đó, cuộc đời bạn sẽ trở nên vô nghĩa.
Đừng để cuộc đời bạn trượt dài qua thời gian khi bạn chìm đắm trong quá khứ hay mơ màng nghĩ về tương lai. Hãy sống trọn mỗi ngày ở hiện tại, để không bao giờ phải hối tiếc nếu đó là ngày cuối cùng ta còn được sống trên đời.
Đừng bao giờ đầu hàng. Không có gì thật sự chấm dứt cho đến khi bạn ngừng cố gắng.
Đừng e ngại thừa nhận bản thân mình chưa hoàn hảo, vì chính những điều chưa hoàn hảo đó mới làm con người gần gũi nhau hơn.
Đừng sợ hãi hay run sợ khi đối đầu với khó khăn, đó là cơ hội để ta rèn luyện mình trên con đường dẫn đến thành công.
Đừng đóng cửa lòng mình và cũng đừng tìm cách chối bỏ tình yêu. Không ai có thể sống thiếu tình yêu, và con đường nhanh nhất để đón nhận tình yêu là cho đi hết cả tấm lòng mình. Con đường dễ dàng nhất để đánh mất tình yêu là giữ tình yêu quá chặt bằng vòng tay độc đoán, và cách tốt nhất để gìn giữ tình yêu là hãy trao cho tình yêu đôi cánh của tự do.
Đừng đánh mất ước mơ. Không có ước mơ là không có hy vọng, mà không có hy vọng là không có mục đích. Không có mục đích, đời người sẽ trở thành vô nghĩa.
Đừng sống vội, vì khi đó bạn sẽ quên mất mình đã ở đâu, đang ở đâu và sẽ trở nên như thế nào trong tương lai.
Cuộc sống không phải là cuộc đua, mà là một chuyến hành trình - cho ta tận hưởng từng bước một chứ không phải nhắm mắt cúi đầu lao về phía trước.
- Thanh Giang Theo Some Important Dorit
- Albert Einstein
Khi một bé thơ nắm lấy bàn tay bạn, có thể nó đã vấy bẩn vào đó chút kem còn thừa, vài mẩu mứt vụn, hoặc làm lem nhem đủ thứ bùn đất. Nhưng hãy khoan nổi giận hay bực mình, vì những vết bẩn ấy sẽ dễ dàng rửa trồi, còn bàn tay sẵn sàng và đầy yêu thương của bạn mới chính là điều sẽ khắc sâu vào trong lòng bé. Bé sẽ cảm nhận từ bàn tay ấy của bạn một sự ấm áp, bình yên để tự tin hơn bước vào cuộc sống rộng mở phía trước.
Một ngày nào đó, đôi tay nhỏ bé kia sẽ chơi một bản nhạc trong nhà hát giao hưởng thành phố hoặc sa lầy vào chốn cờ bạc, ăn chơi; sẽ nhẹ nhàng khéo léo băng bó vết thương cho người bệnh, hoặc nắm chặt cái kim đã tẩm sẵn thứ ma tuý chết người?... Điều đó tùy thuộc rất lớn vào sự giáo dục và những hành vi lúc này của bạn.
Bây giờ, bàn tay bé bỏng ấy đang nằm trong tay bạn. Vì vậy, hãy nhẹ nhàng nắm lấy nó và dẫn dắt theo con đường tươi sáng, tốt đẹp. Hãy nâng niu và trân trọng nó, bằng tất cả tình yêu và lòng quảng đại của bạn.
- Ngọc Huệ Theo Take A Child's Hand
Phép màu của sự lắng nghe
“Thực tế đã chứng minh răng người hạnh phúc nhất chính là người làm cho người khác hạnh phúc. ”
- Karl Marx
Mọi người bên ngoài hành lang bệnh viện không biết. Các y tá, bác sĩ, sinh viên y khoa thực tập cũng như bệnh nhân và thân nhân của họ đều không biết. Ai mà có thời gian để quan tâm đến căn phòng nhỏ bé ấy cơ chứ? Họ đều bận rộn chạy ngược chạy xuôi suốt ngày từ dãy nhà A sang dãy nhà B trong cái bệnh viện rộng lớn này, và tất nhiên như thế thì làm sao biết được điều gì đang diễn ra trong căn phòng đó!
Nếu chịu khó ghé mắt nhìn vào bên trong căn phòng ấy, ắt hẳn họ sẽ dễ dàng nhận ra một bệnh nhân trạc 70 tuổi, đầu tóc bạc phơ trông rất phúc hậu. Bên cạnh ông là một cô bé có mái tóc đen tuyền và rất xinh đẹp. Cô bé đến đây để ngồi bên ông và lắng nghe ông nói.
Có lẽ không ai biết trong bốn bức tường lạnh lẽo ấy có một phép màu đang linh nghiệm. Nhìn từ bên ngoài vào, ai cũng nghĩ ngay rằng đó chỉ là một cuộc thăm viếng bình thường giữa đứa cháu gái và người ông kính yêu. Nhưng không phải đơn giản như vậy. Cô bé không phải là cháu gái ông. Giữa ông lão và cô không hề có một chút quan hệ máu mủ nào cả. Nhưng bằng tình thương yêu của mình, cô bé đã làm nên một phép màu thần kỳ mà không phải ai cũng có thể nhận ra bằng trực giác.
Trong những khoảnh khắc cuối cùng, ông lão gầy yếu kia cố vẽ lại bức tranh về cuộc đời mình. Từng lời nói của ông như từng nét cọ bay bổng. Đó mới chỉ là phần nửa của phép màu.
Điều kỳ diệu chính là ở cô bé kia. Cô đang chăm chú lắng nghe với vẻ mặt đầy cảm thông, chia sẻ.
Chiếc đồng hồ đo sự sống của ông cụ đang đếm ngược. Ông dựa người vào chiếc gối, đôi mắt ánh lên những tia sáng từ những ký ức đẹp đẽ nào đó mà ông đang nghĩ tới. Từng lời của ông đưa cô bé trở về với quá khứ, đi vào những miền đất xa xôi. Đã lâu lắm rồi ông mới có dịp tâm sự về những khoảng thời gian tươi đẹp và những chân trời mà ông đã từng đi qua.
Ông lão đã ở trong khu dưỡng lão của bệnh viện này từ rất lâu. Cũng chừng ấy thời gian, ông sống trong lặng lẽ, chỉ biết trò chuyện với cái bóng của mình. Có lẽ gia đình ông cụ cũng không muốn đưa ông vào nơi u ám, buồn tẻ như thế này. Họ chỉ quá... bận bịu, hoặc quá mệt mỏi nên chẳng bao giờ có đủ kiên nhẫn để du hành vào những câu chuyện quá khứ xa xăm kia. Họ đã nghe đi nghe lại những câu chuyện ấy không biết bao nhiêu lần. Họ cho đó là một căn bệnh, và vì thế ông phải vào đây. Họ nào biết rằng ông cụ chỉ muốn chia sẻ những kỷ niệm năm xưa, bởi mỗi lần nhớ lại, ông như được trở về với thời son trẻ, đầy niềm vui sống của mình.
Cô bé lặng im lắng nghe, trong tâm trí cô hiện lên hình ảnh một chàng thư sinh cao lêu nghêu với gương mặt khá thẹn thùng vì chưa một lần bước ra khỏi vùng quê Oregon nghèo khó của mình. Thế nhưng vào sinh nhật lần thứ 18, chàng trai tưởng chừng nhút nhát đó đã quyết định bơi ngược dòng con sông Columbia hiểm trở để sang Washington. Cậu bơi đến tận bờ bên kia và nằm soài trên đó, thở hổn hển lấy lại sức để bơi trở về.
Bức tranh quá khứ càng lúc càng hiện lên rõ trong đầu ông. Chàng trai trẻ là ông ngày ấy rất hay ra tay cứu giúp những con thú rừng bị thương. Cuộc sống lúc đó mới yên ả làm sao! ông đã từng nuôi giấc mộng trở thành một bác sĩ thú y và gắn bó suốt đời với vùng quê êm đềm của mình. Nhưng rồi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra, hai người bạn thân của ông lần lượt vào quân ngũ. Ngày tiễn bạn lên đường, ông cũng quyết định cho số phận riêng của mình, ông muốn vào lực lượng hải quân. Nhưng có điều rắc rối là trạm tuyển quân ở cách nhà ông tới 60 dặm.
Một ngày mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, ông leo lên chiếc xe đạp với hai cái bánh xe to đùng và bắt đầu đạp tới Portland, ông đạp suốt đêm, băng qua giá rét đến tê dại cả cơ thể. Khi tới được một quán ăn ở Portland, ông đếm lại mấy đồng bạc ít ỏi mình có và gọi một tô xúp ớt để ăn cho ấm bụng. Thật may mắn là qua nhiều đợt kiểm tra gắt gao, cuối cùng ông cũng trúng tuyển.
Những câu chuyện thời đi lính hải quân của ông rất sống động. Cô bé trở nên say mê với hình ảnh ông thời trai trẻ - một chàng thanh niên mạnh mẽ, oai phong, bước vào đời với một trái tim tràn đầy lý tưởng.
Rồi ông lão quay về cái ngày ông đến Norkíolk, Virginia... Khi ấy ông đang thả bộ trên phố Gramby để về đơn vị tàu ngầm chuẩn bị xuất phát. Bỗng nhiên ông bắt gặp ánh mắt một người con gái trong đám đông - ánh mắt sâu thẳm như biết nói ấy đã hóp hồn ông tự lúc nào không biết. Từ đó, trái tim của chàng thanh niên bắt đầu biết thổn thức. Biết rằng cơ hội được gặp lại nàng là rất mong manh, nhưng không hiểu sao, ông vẫn giữ vững niềm hy vọng.
Và vào một ngày của 5 năm sau...
Trong một đêm dạ vũ ở Alaska, tình cờ ông gặp lại ánh mắt năm xưa. Cuộc gặp gỡ đã khỏi đầu cho một môi tình lãng mạn, một đám cưới linh đình và những năm tháng hạnh phúc sau đó.
Cô bé vẫn chăm chú lắng nghe.
Mỗi lúc nhìn vào khuôn mặt đang chăm chú lắng nghe của cô là mỗi lúc ông lão như hồi sinh. Sự háo hức của cô trước câu chuyện khiến ông muốn vứt hết đống dây dợ và bảng điện tử theo dõi sang một bên. Những cơn đau không còn nữa. Ông say sưa với cuộc hành trình ngược thời gian.
Ngày hôm ấy, trông ông cụ thật thanh thản. Chỉ trước đó ít giờ, các bác sĩ đã kết luận rằng ông ít có cơ may qua khỏi trong ngày.
Khi chia tay ông để ra về, lòng cô bé phơi phới niềm vui. Cô cảm thấy mình hạnh phúc khi được kế thừa một gia tài quý báu mà gia đình ông lão đã khước từ.
Không lâu sau đó, ông cụ qua đời. Những phút giây hấp hối với ông, không còn là giây phút lạnh lẽo mà thật ấm áp, ông chờ đón sự trở về của mình - về với ngôi nhà yên bình ở một chốn xa xăm nào đó...
Cô bé với mái tóc đen tuyền, xinh đẹp kia đã đưa đến bên ông một phép màu kỳ diệu - phép màu của sự lắng nghe. Chỉ đơn giản thế thôi, nhưng nó có đủ sức mạnh để níu kéo sự sống của một con người, và hơn thế - để họ cảm nhận được sự bình an trong những phút giây cuối cuộc đời…
- Mai Quốc Thế Theo Practical Magic
Lời hứa
Taichi bồn chồn đứng trên sân ga chờ ông nội. Bố mẹ bận đi làm nên chỉ đủ thời gian đưa em ra ga chờ ông đáp tàu lửa đến rước về nghỉ hè ở vùng trung du. Taichi không phải đợi lâu, chỉ chốc sau, đã thấy ông xuất hiện từ xa, trên người là chiếc áo lông to xù. Em hớn hở chạy đến ôm lấy cổ ông, rồi cả hai ông cháu cùng vào xếp hàng mua vé về lại nhà ông. Không ngờ, khi đến lượt mình mua rồi, ông mới nhớ đã bỏ quên ví trên chuyến tàu vừa đi ban nãy. Ông lúng túng không biết làm sao, lục tung tất cả các túi trên người đến nỗi vã cả mồ hôi trong khi ngoài trời lạnh buốt vì có bão tuyết. Cuối cùng, ông đành phải hỏi mượn cô bán vé 50 đô-la để mua vé tàu và hứa sẽ trả lại cho cô ngay hôm ấy. Vì nền văn hóa Nhật Bản luôn dành cho người già sự tôn kính đặc biệt, cô nhân viên tin lời ông và cho mượn tiền mua vé.
Một tiếng sau, tàu đến quê nhà của ông nơi vùng trung du. Nhưng nào đã xong, hai ông cháu phải đi bộ tiếp hơn 15 phút trong thời tiết khắc nghiệt mới về được tới nhà. Người mệt mỏi, ướt sũng, nhưng điều đầu tiên ông làm là tới ngay hộc bàn lấy ra một ít tiền rồi bảo:
- Bây giờ, ông phải đi ngay cháu ạ. Cháu cứ ở nhà chờ ông nhé.
- Ông ơi, cháu đói lắm. - Taichi rên ri. - Ông ở nhà làm bánh nướng cho cháu ăn đi! Ba ngày nữa, thế nào mình cũng quay trở lại ga mà. Khi đó ông trả tiền cũng được.
Khoác vào người chiếc áo choàng, người ông 60 tuổi đặt tay lên vai cháu, nhẹ nhàng giải thích:
- Cháu này, đêm nay ông phải tới ga trước khi quầy bán vé đóng cửa. Đây không phải là chuyện tiền bạc, mà là danh dự của con người, ông đã hứa với cô bán vé sẽ trả tiền lại vào ngày hôm nay, và một khi đã hứa thì chúng ta phải luôn giữ lời, cháu ạ.
- Bích Thủy Theo Promise
Cho và nhận
“Đế có niềm vui, phải biết chia sẻ. Hạnh phúc sinh ra từ hai điều đó.”
- Lord Byron
Một buổi chiều nhạt nắng, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo cùng với vị giáo sư mà cậu rất ngưỡng mộ. Trên đường đi, hai thầy trò nhìn thấy một đôi giày cũ nằm giữa đường. Cả hai đều cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một thửa ruộng gần bên và có lẽ ông ấy đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.
Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư:
- Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân này xem sao thầy nhé. Em sẽ giấu giày của ông ấy rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem ông ấy sẽ phản ứng ra sao khi không tìm thấy đôi giày.
Vị giáo sư nghe vậy liền ngăn lại:
- Đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc và mua vui cho bản thân mình em ạ. Nhưng thầy biết em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn rất nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãy đặt vào mỗi chiếc giày của ông ấy một đồng tiền và chờ xem ông ấy phản ứng như thế nào.
Người sinh viên nghe theo lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.
Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và trở lại nơi đặt giày và áo khoác của mình. Vừa mặc áo khoác vừa xỏ một chân vào giày, người nông dân chợt cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong. Ông cúi xuống kiểm tra xem đó là gì thì nhìn thấy một đồng tiền. Sự ngạc nhiên pha chút bằng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông chăm chú nhìn đồng tiền, lật qua lật lại rồi đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với niềm cảm động sâu sắc, người nông dân quỳ xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình, ông bày tỏ lòng biết ơn vì bàn tay vô hình hào phóng nào đó đem lại một món quà thật ý nghĩa và đúng lúc, giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con nhỏ đang thiếu ăn.
Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động. Lúc bấy giờ, vị giáo sư mới lên tiếng:
- Nếu như đem người nông dân này ra làm trò đùa, em có thấy vui bằng lúc này không? Anh sinh viên, vẫn chưa hết cảm động, nhẹ nhàng trả lời:
- Cảm ơn thầy đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em luôn băn khoăn: “Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về”.
- Lan Nguyên Theo Internet
Lòng tin
“Danh dự như que diêm, cháy một lần là hết. ”
M. Pagnol
Tôi làm việc tại một cửa hàng bán thức ăn nhanh. Cũng như các nhân viên khác, công việc của tôi ở đây không cố định ở một vị trí, mà luân phiên thay đổi hàng tuần. Nếu tuần trước tôi làm ở quầy phục vụ khách hàng, thì tuần sau tôi lại được chuyển sang làm kiểm kê.
Cách đây ba tuần, công việc của tôi là sắp xếp hàng hóa trong kho lưu trữ ở phía sau cửa hàng. Tôi làm việc ở đó một mình. Vì không ai giám sát, nên tôi cứ đinh ninh rằng nếu mình về sớm vài phút cũng chẳng ai chú ý. Và tôi đã làm như thế - về sớm hơn 5 phút. Tôi không hề nói với bất kỳ ai chuyện mình về sớm, cũng chẳng khấu trừ thời gian vào bảng chấm công cá nhân.
Ngày hôm sau, tôi lại về sớm hơn năm phút.
Nhưng nào ngờ, một người được phân công làm tại quầy phía trước đã gọi điện đến báo rằng anh ta sẽ vào ca trễ, nên người quản lý nhân sự đã đến kho lưu trữ gọi tôi lên làm thay. Tất nhiên tôi đã không còn ở đó.
Kể từ hôm đó, ông chủ không bao giờ tin tôi nữa. Ông luôn để ý kiểm tra tôi từ những chi tiết nhỏ nhất. Nhưng quả thật, tôi không dám phàn nàn gì hơn. Tôi nghĩ là mình đã thật may mắn khi vẫn còn được tiếp tục công việc.
Khi bạn lợi dụng một ai đó, bạn sẽ phải trả giá - ít ra đó cũng là bài học mà tôi học được. Tôi đã đánh mất niềm tin của ông chủ, và của cả những người đồng nghiệp đối với mình. Ông chủ không bao giờ còn phần công tôi làm việc ở phía sau nữa. Thậm chí khi ông ấy gọi điện thoại đến để kiểm tra công việc vào những ngày không trực tiếp đến cửa hàng được, thể nào tôi cũng nghe thấy tên mình được nhắc đến vào đoạn cuối của cuộc đàm thoại. Nó tương tự như thế này: “Vâng, mọi thứ đều ổn. .. Vâng, người giao hàng đã đến... Vâng, Connie vẫn còn ở đây!”. Mọi người đối xử với tôi như thể tôi là một người không đáng tin cậy, và đó là cái giá mà tôi phải trả. Tôi biết mình sẽ còn phải mất rất nhiều thời gian để lấy lại những gì đã mất.
Lòng tin, nếu đã mất đi, rất khó để gầy dựng lại. Tôi biết, sự chính trực thật đáng giá.
- Quỳnh Nga Theo He trusted Me, Until...
Cố gắng thêm chút nữa!
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ có thêm một nguyên tắc mới: hãy cố gắng sống tốt hơn mức cần thiết một chút. ”
- James M. Barrie
Một lần, một thương nhân được hỏi vì đâu ông có được thành công như ngày hôm nay. Câu trả lời của ông chỉ tóm gọn trong vài chữ: “Cố gắng thêm chút nữa!”. Thật vậy, sự khác biệt giữa những người bình thường và những người thật sự thành công có thể được phát biểu đơn giản bằng câu nói này.
Chúng ta có thể làm được mọi điều mình mong ước, đó hoàn toàn không phải là niềm tin thơ ngây mà là thực tế trong cuộc sống này. Có biết bao tấm gương những người nghèo khó vươn lên trở thành những vĩ nhân, những nghệ sĩ nổi tiếng, những doanh nhân thành đạt, những nhà chính trị đầy quyền lực... Và điểm giống nhau ở họ đó là luôn thực hiện những ước mơ bằng tất cả nỗ lực của mình, rồi sau đó cố gắng thêm một chút nữa.
Hãy để câu “cố gắng thêm chút nữa!” trở thành phương châm sống của chúng ta.
Hãy rèn luyện cho mình sự kiên cường, quyết tâm theo đuổi những điều mình mong muốn. Và rồi, gắng sức thêm một chút nữa.
Hãy cho đi tất cả những gì chúng ta có, và cố gắng cho thêm một chút nữa.
Hãy chào đón những người chúng ta gặp bằng một nụ cười, và cô gắng mỉm cười nhiều hơn một chút nữa.
Hãy thực hiện những nghĩa vụ của mình, và rồi nỗ lực thực hiện nhiều hơn một chút nữa.
Hãy hành động bằng tất cả khả năng, vào mọi lúc, và đừng quên cố gắng thêm một chút nữa.
- Ngọc Huệ Theo The Secrets of Success
Tiến về phía trước
Quá khứ xiềng trói và cột chặt ta lại với nó, trong khi chúng ta tưởng đã giải thoát được nó thì chính nó lại chỉ huy cả tư tưởng và hành động của ta. ”
- Jean Tharaud
Đó là một lần ông cố hết sức mình, quyết tâm leo lên đến tận đỉnh núi. Bầu trời hôm ấy xanh ngắt không một gợn mây, mặt trời tỏa những tia nắng lung linh, ấm áp khắp mặt đất. Nhưng chẳng bao lâu sau, những bước chân thảnh thơi, nhẹ nhàng lúc ban đầu của ông bỗng chốc trở nên nặng trĩu. Mồ hôi bắt đầu rịn ra, rồi không ngừng nhỏ giọt xuống lưng và chảy vào mắt ông cay xè. Chiếc ba lô ông vác trên vai càng lúc như càng nặng hơn. Tự động viên mình, ông cố gắng cất bước.
Rồi cũng đến lúc ông không thể tiếp tục thêm một bước nào nữa. Cơ thể mệt lử, rã rồi vì kiệt sức, ông đành bỏ hành lý xuống để nghỉ ngơi trong giây lát. Cây cổ thụ rợp bóng che bớt ánh nắng gay gắt của buổi trưa, ông khoan khoái tận hưởng những làn gió mát mẻ, trong lành nhẹ nhàng thoảng qua. Đâu đó, tiếng chim hót líu lo nhè nhẹ. Nhưng nhìn lên, đỉnh núi vẫn còn xa lắm. Nếu muốn có thể lên tận nơi, ông phải bỏ bớt những vật dụng trong chiếc ba lô nặng trĩu của mình ra. Nhưng liệu có thể bỏ bớt những gì đây?
Trong ba lô của ông có một chiếc hộp gỗ rất nặng, nó chứa đựng biết bao kỷ niệm thiêng liêng với ông. Ông đã nâng niu, gắn bó với nó suốt quãng đời đã qua của mình, từ tuổi thơ nghịch ngợm, tuổi thanh niên sôi nổi, đến cả lúc trưởng thành - trầm tĩnh và già dặn hơn. Không cần mở nó ra, ông cũng có thể nhớ rõ mồn một từng chi tiết của ký ức mình. Đó là những phần thưởng lúc ông còn học mẫu giáo, những bài luận từ khi còn học lớp năm, những tấm thiệp sinh nhật, hàng xấp hình chụp cùng gia đình, bè bạn, thậm chí còn có mấy quyển lưu bút viết tay những năm cuối cấp.
Chiếc hộp gỗ quý thật đấy. Lớp gỗ bên ngoài đã bóng lên theo thời gian. Nhưng nghĩ cho cùng, nó chính là thứ mà ông không cần phải mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi, bởi ký ức đã trở nên không thể xóa nhòa trong tâm trí ông. Ông có thể sống khỏe, sống vui mà không cần tiếp tục dựa dẫm vào ký ức ngày xưa nữa. Nghĩ vậy, ông đặt chiếc hộp dưới gốc cây, rồi vác ba lô tiếp tục cuộc hành trình.
Con đường mòn dẫn lên đỉnh núi càng lúc càng gập ghềnh, khó đi. Những hòn đá lởm chởm trên đường cứa vào đôi chân ông rớm máu. Chẳng mấy chốc, thêm một lần nữa, người đàn ông dừng lại với ý định tiếp tục bỏ đi vật gì đó để nhẹ bớt gánh nặng trên lưng.
Ông mân mê chiếc túi vải căng phồng trên tay. Trong đó, ông đã nhồi nhét bao nhiêu là thứ, từ những nỗi buồn đau của quá khứ đến những thất bại cay đắng, những lỗi lầm chua cay mà ông từng nếm trải trong đời. Bất kỳ lúc nào, ông cũng khư khư ôm nó bên mình vừa để tự dằn vặt, vừa để che giấu không cho bất kỳ một ai khám phá ra được. Những nỗi đau buồn đó vẫn còn rất sống động, đến nỗi chỉ cần nhìn thấy chiếc túi vải là trái tim ông lại quặn thắt. “Liệu mình có cần phải tiếp tục mang theo nó nữa hay không? Mình đã quá phụ thuộc vào quá khứ trong chừng ấy năm vẫn còn chưa đủ hay sao?”, ông tự hỏi mình.
Kéo chiếc túi vải ra đến bờ vực, ông thẳng tay ném nó xuống. Ngay lập tức, ông thấy trong người dâng lên một cảm giác thư thái dễ chịu. Tâm hồn thảnh thơi, nhẹ hẫng, ông lại vác ba lô lên vai, tiếp tục cuộc hành trình.
“Nhưng trong chiếc ba lô này còn chứa những gì nhỉ?”, ông suy ngẫm. Những kỷ niệm gắn liền với ký ức, ông đã để lại sau lưng, những buồn đau quá khứ, ông đã vứt bỏ, vậy trên lưng ông còn gì nữa đâu ngoài những lo lắng về tương lai. Ông vốn là một người rất hay lo. Chưa bao giờ ông thoát khỏi những lo lắng về công việc, về cuộc sống, gia đình, về những gì ông có thể sẽ gặp vào ngày mai. Nhưng vào lúc này, để thành công trong cuộc chinh phục, ông phải từ bỏ thói quen đó. Ông sẽ phải thay đổi lối sống của mình, sẽ sẵn sàng đón nhận mọi thứ chứ không phải lo sợ hay phòng thủ. Nghĩ là làm, ông đặt chiếc ba lô vào một hẻm núi, chỉ cầm theo chiếc sáo trúc rồi quay lưng bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, ông vui mừng nhận ra cuộc hành trình của mình đã đến hồi kết thúc. Ông đã đặt chân lên tới đỉnh núi, đã hoàn thành được mục tiêu và thỏa nỗi đam mê từ trước tới nay của mình.
Ông hướng tầm mắt nhìn quanh. Một khung cảnh hùng vĩ, rực rỡ trải ra trước mắt khiến ông choáng ngợp. Kéo dài theo đường chân trời là những thung lũng cỏ mọc xanh rì, vắt ngang bởi mấy con suối trong vắt. Xa hơn nữa là xóm làng với những làn khói nhẹ báo hiệu bữa cơm chiều thơm nức đang được chăm chút, là những cánh đồng hoa hướng dương rực lên dưới ánh nắng cuối ngày vàng như mật. Cảnh sắc tuyệt đẹp trước mắt như thấm vào cơ thể ông, tạo cho ông một nguồn sinh lực dồi dào. Ông cảm thấy hơi thở nhẹ nhàng của nàng xuân, thấy được mùi thơm tràn đầy sức sống của đất trời, của cây cỏ. Cầm lấy cây sáo trúc, ông hào hứng chơi một điệu nhạc thật vui tai, chân không ngừng bước về phía thung lũng của tương lai.
- Thanh Thủy Theo Peak Experience
Đừng bao giờ
“Không có ước mơ là không có hy vọng, mà không có hy vọng là không có mục đích.
Không có mục đích, đời người sẽ trở thành vô nghĩa.”
Đừng bao giờ đánh giá bản thân mình bằng cách so sánh với người khác, đơn giản là bởi vì ta khác họ, và vì mỗi chúng ta đều có nét đặc biệt riêng mà không người nào khác có được.
Đừng đặt mục tiêu vào những gì người khác cho là quan trọng. Chỉ có bạn mới hiểu và có quyền quyết định điều gì là tốt cho mình.
Đừng từ chối những gì trái tim bạn đang mong mỏi. Hãy cố gắng nắm bắt lấy nó, vì chính bạn là người hiểu rằng, nếu không có điều đó, cuộc đời bạn sẽ trở nên vô nghĩa.
Đừng để cuộc đời bạn trượt dài qua thời gian khi bạn chìm đắm trong quá khứ hay mơ màng nghĩ về tương lai. Hãy sống trọn mỗi ngày ở hiện tại, để không bao giờ phải hối tiếc nếu đó là ngày cuối cùng ta còn được sống trên đời.
Đừng bao giờ đầu hàng. Không có gì thật sự chấm dứt cho đến khi bạn ngừng cố gắng.
Đừng e ngại thừa nhận bản thân mình chưa hoàn hảo, vì chính những điều chưa hoàn hảo đó mới làm con người gần gũi nhau hơn.
Đừng sợ hãi hay run sợ khi đối đầu với khó khăn, đó là cơ hội để ta rèn luyện mình trên con đường dẫn đến thành công.
Đừng đóng cửa lòng mình và cũng đừng tìm cách chối bỏ tình yêu. Không ai có thể sống thiếu tình yêu, và con đường nhanh nhất để đón nhận tình yêu là cho đi hết cả tấm lòng mình. Con đường dễ dàng nhất để đánh mất tình yêu là giữ tình yêu quá chặt bằng vòng tay độc đoán, và cách tốt nhất để gìn giữ tình yêu là hãy trao cho tình yêu đôi cánh của tự do.
Đừng đánh mất ước mơ. Không có ước mơ là không có hy vọng, mà không có hy vọng là không có mục đích. Không có mục đích, đời người sẽ trở thành vô nghĩa.
Đừng sống vội, vì khi đó bạn sẽ quên mất mình đã ở đâu, đang ở đâu và sẽ trở nên như thế nào trong tương lai.
Cuộc sống không phải là cuộc đua, mà là một chuyến hành trình - cho ta tận hưởng từng bước một chứ không phải nhắm mắt cúi đầu lao về phía trước.
- Thanh Giang Theo Some Important Dorit
Danh sách chương