Edit + Beta: ALice.
Nhà trẻ Ánh Sao, Tráng Tráng đang ngồi ở trên thảm chơi xếp gỗ, nhóm trẻ con lúc trước ai chơi theo ý người nấy ngay lúc Tráng Tráng chơi được một nửa liền chậm rãi tụ tập xung quanh Tráng Tráng.
Thật ra trẻ con chơi trò xếp gỗ là việc rất bình thường, cho dù cảm thấy thú vị, cũng không đến mức nhiều người vây lại như vậy, chủ yếu là bởi vì Tráng Tráng chơi đến mức có chút kinh người.
Bé dùng mỗi một cái khối gỗ nhỏ, chậm rãi chồng lên trên, khiến người khác vừa thấy liền biết bé là đang xây lâu đài. Lâu đài này lại không phải là hình chữ nhật bình thường thêm hình tam giác, mà là lâu đài chạm rỗng có hai tháp cao, trình tự rõ ràng. Sau khi Tráng Tráng nhón mũi chân làm đỉnh chóp cuối cùng cho lâu đài xong, thì nhóm các bé gái vẻ mặt mộng ảo mà sát lại đây, lại bởi vì sợ đẩy ngã lâu đài tinh mỹ như vậy, mà không dám thật sự đến gần quá mức.
Tráng Tráng nghiêng đầu, cũng không phải quá vừa lòng đối với tác phẩm của mình, ngay lúc mọi người, bao gồm lão sư đều wow cảm thán, thì Tráng Tráng đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, sau đó cười ngọt ngào, cuối cùng cả người vọt vào trong "Lâu đài". Lạch cạch lạch cạch, lâu đài mất hơn nửa ngày xây dưng cứ như vậy mà bị người chế tác tự tay hủy diệt, chỉ còn lại một đống "đổ nát thê lương".
Ở trong cái lớp nho nhỏ này, đồng dạng là mấy đứa trẻ ba bốn tuổi đầu tiên bởi vì cảnh tượng này mà sửng sốt một chút. Tiếp theo không biết là ai mở đầu trước, toàn bộ lớp mầm đột nhiên liền có một cơn sóng tiếng khóc, khiến nhóm bảo mẫu nhanh chóng khom lưng dỗ dành mấy đứa nhỏ.
Mà đầu sỏ gây tội Tần Vạn Quán, bạn học Tráng Tráng, lại giống như là không có việc gì, yên lặng thu dọn những miếng gỗ xếp rơi vãi trên mặt đất. Như vậy thật sự là ngoan ngoãn quá mức, khiến tất cả giáo viên đều không cho rằng trường hợp hiện tại này là do Tráng Tráng cố ý làm ra.
Động tác của Tráng Tráng ngay ngắn trật tự, miếng gỗ lớn đặt phía dưới, miếng nhỏ đặt ở trên, thật sự có sự đối lập rõ ràng so với một đám trẻ khóc nháo trong lớp. Loại này thông minh là từ trong phát ra, cũng bởi vì loại thông minh này, cho nên Tráng Tráng có vẻ không hợp với những đứa trẻ ở đây.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.
Chủ nhiệm lớp của Tráng Tráng vừa ôm dỗ dành một bé gái, vừa lo lắng mà nhìn Tráng Tráng đang an an tĩnh tĩnh mà thu dọn các khối gỗ. Giờ mới đi học hai ngày thôi, mà Tráng Tráng đã có vẻ không giống người thường như thế. Tình huống như vậy thì đương nhiên chủ nhiệm lớp sẽ nói lại đường hoàng cho Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu một chút.
"Cảm ơn cô giáo, phiền toái ngài ở trường học chú ý con tôi thêm một chút. Nếu như có chuyện gì, cũng làm phiền ngài nói thêm một số việc liên quan đến Tráng Tráng." Sau khi Tần Phú Hữu nhận được điện thoại, liền ôn hòa mà nói với chủ nhiệm lớp như thế. Chủ nhiệm lớp gật đầu như đảo tỏi, vốn dĩ đây là nghĩa vụ của cô, bây giờ Tần Phú Hữu lại ôn ôn hòa hòa như vậy mà nhờ cô, cũng khiến trong lòng chủ nhiệm lớp bốc cháy lên một loại cảm giác sứ mệnh.
"Ta sẽ lưu ý đến Tráng Tráng, Tráng Tráng có một người ba như anh thật là một việc rất may mắn." Khuôn mặt chủ nhiệm lớp gương mặt có chút hồng nhuận nói, cho dù cô biết Tần Phú Hữu thích nam, lại còn đã kết hôn có con. Nhưng đây cũng không ngại cô có hảo cảm đối với một người đàn ông ưu tú như Tần Phú Hữu vậy. Nhưng đương nhiên, hảo cảm này của cô cũng chi có thể đè ở đáy lòng, cô cũng hy vọng loại hảo cảm không nên này của mình có thể nhanh chóng tiêu tán đi.
Nhưng thật ra Tần Phú Hữu cũng không nghĩ tới cô giáo viên mầm non này sẽ có tâm tư gì đó với hắn. Hắn nhận được điện thoại của giáo viên, lúc biết được chuyện của Tráng Tráng, thế nhưng cũng không có quá ngoài ý muốn.
Tráng Tráng cũng không phải đứa trẻ hư, bé bất quá chỉ là có phương thức giải trí của mình, ngẫu nhiên sẽ làm ra một ít việc khiến người khác chẳng hiểu ra sao.
Tựa như lúc bé xây được tòa lâu đài ở trong mắt bọn nhỏ là bất khả thi, thì lại có hành vi phá hủy lâu đài này, cũng không phải bởi vì Tráng Tráng có sở thích phá hoại, mà thuần túy bé chỉ là biết mình phá đổ còn có thể xây lại.
Hơn nữa trước khi bé phá đổ, Tráng Tráng nhìn những bạn cùng lứa tuổi bởi vì tò mò mà nhìn qua, biết cho dù bọn họ bây giờ lại thật cẩn thận đến thế nào, thì chờ một chút nữa nhất định cũng sẽ không cẩn thận mà đẩy ngã lâu đài của bé. Như vậy, kết quả chính là tất cả mọi người đều không vui, cho nên so với bị những người này làm đổ, thì Tráng Tráng cảm thấy chi bằng bé đoạt trước một bước! Nhưng mà thật ra Tráng Tráng cũng không tính đến những người này sẽ bởi vì bé làm hỏng lâu đài mà khóc lóc ỉ ôi.
Chờ thu dọn xong những khối gỗ xếp, Tráng Tráng liền chán đến chết mà ngồi ở ghế nhỏ thượng chờ bạn trong lớp nín khóc. Tiếp theo ánh mắt bé đã bị một bạn nhỏ trong lớp vẫn luôn lạnh mặt hấp dẫn qua.
Bạn nhỏ kia không chỉ không khóc, mà khuôn mặt tựa hồ còn đầy vẻ không kiên nhẫn. Trên tay đối phương còn cầm một khối đất sét không độc chuyên chú mà nắn, nắn trong chốc lát, vẫn cảm thấy chung quanh thật ồn ào, vì thế liền bỏ qua đất sét, trực tiếp che lại lỗ tai mà nằm bò ra bàn, bạn nhỏ kia còn càng không hợp với lớp này hơn cả Tráng Tráng nữa.
Vì thế Tráng Tráng xoay chuyển tròng mắt, nghĩ tới daddy bé là Tần Phú Hữu bảo bé tới nhà trẻ là vì muốn bé tìm được người bạn thân nhất, thuận tiện học tập như thế nào để giao lưu với những người khác. Vì thế, bé cũng không hề tự chơi một mình nữa, mà bé đặt ra mục tiêu cho mình trước khi tan học chính là có thể giới thiệu tên tuổi, trở thành bạn bè với bạn nhỏ này.
"Xin chào nha. (*▽)ノノ" Trong một tầng tiếng khóc, bạn học Tần Vạn Quán học theo thái độ ôn hòa đối với người khác ngày thường của daddy nhà mình, mà hỏi thăm bạn học này, "Mình tên Tần Vạn Quán, mọi người hay gọi mình là Tráng Tráng, bạn tên gì á?"
Tráng Tráng ngôn ngữ rõ ràng, ý nghĩ chuẩn xác, chữ cũng nói rất rõ ràng. Bạn nhỏ kia cau mày nhìn về phía Tráng Tráng đang cười tủm tỉm, bộ dáng tựa hồ vẫn rất không kiên nhẫn rất không muốn phản ứng Tráng Tráng. Nhưng bé vẫn buông tay đang che tai của mình, cảm thấy Tráng Tráng này không giống với những đứa nhỏ ồn ào đến muốn chết kia.
"Hạ Lam Phong." Bạn nhỏ kia, cũng chính là bạn học Hạ Lam Phong đồng học lời ít mà ý nhiều nói ra tên của mình.
"Cậu có nhũ danh hay không nha?"
"Nhũ danh là cái gì?"
"Thì là, thì là mọi người sẽ không gọi tên thật của cậu, mà sẽ gọi cậu bằng một cái tên khác, cái đó chính là nhũ danh á." Cái từ nhũ danh này là Tráng Tráng nghe được từ chỗ Giang Trúc Tâm, bởi vì có một lần Tráng Tráng không biết vì sao rõ ràng mình tên là Tráng Tráng, nhưng lúc bé học viết tên mình thì lại là "Tần Vạn Quán", Tráng Tráng bởi vì hỗn loạn mà hỏi ra, thì được Giang Trúc Tâm trả lời như vậy.
"Vậy nhũ danh của tôi hẳn là Phương thiếu." Hạ Lam Phong cũng nói chuyện rõ ràng giống Tráng Tráng, chỉ là khuôn mặt bé vẫn luôn nhăn nhó, cho nên tạm thời còn chưa có người nào phát hiện điểm này. Tráng Tráng cũng không ý thức được việc này, bé chỉ cảm thấy nói chuyện với Hạ Lam Phong sẽ thoải mái hơn so với nói chuyện với những đứa trẻ khác, những người khác còn chưa nói rõ được một câu, mà Hạ Lam Phong thì không giống vậy.
"Phương thiếu?" Tráng Tráng nghiêng đầu, "Nghe cứ kì kì á, mình muốn gọi cậu là Tiểu Phong, được chứ?"
"...... Tùy tiện." Bộ dáng Hạ Lam Phong vẫn là vẻ mặt rất hung dữ, trừ bỏ người lớn sẽ cảm thấy đáng yêu ra, thì đại khái bạn cùng lứa tuổi đều sẽ không thích bộ dáng này của Hạ Lam Phong.
"Tùy tiện là có ý gì?" Ở trong một gia đình không có chướng ngại lựa chọn, nhưng Tráng Tráng vẫn rất ít nghe được chữ "tùy tiện" này, cũng chưa kịp tìm hiểu hàm nghĩa của từ này, vì thế liền cảm thấy Hạ Lam Phong thật là lợi hại nha, vậy mà còn biết dùng cả từ tùy tiện.
"Chính là ý cái gì cũng được." Hạ Lam Phong vốn đã rất không kiên nhẫn, nhưng trong quá trình nói chuyện phiếm với Tráng Tráng, hình như bé cũng không chán ghét Tráng Tráng.
Vì thế thật đáng mừng, ở trong lớp học gà bay chó sủa này, thì hai đứa nhỏ không hợpđám đông cuối cùng cũng trở thành bạn bè. Đây cũng là người bạn đầu tiên mà bọnhọ kết giao trong cuộc đời.
Nhà trẻ Ánh Sao, Tráng Tráng đang ngồi ở trên thảm chơi xếp gỗ, nhóm trẻ con lúc trước ai chơi theo ý người nấy ngay lúc Tráng Tráng chơi được một nửa liền chậm rãi tụ tập xung quanh Tráng Tráng.
Thật ra trẻ con chơi trò xếp gỗ là việc rất bình thường, cho dù cảm thấy thú vị, cũng không đến mức nhiều người vây lại như vậy, chủ yếu là bởi vì Tráng Tráng chơi đến mức có chút kinh người.
Bé dùng mỗi một cái khối gỗ nhỏ, chậm rãi chồng lên trên, khiến người khác vừa thấy liền biết bé là đang xây lâu đài. Lâu đài này lại không phải là hình chữ nhật bình thường thêm hình tam giác, mà là lâu đài chạm rỗng có hai tháp cao, trình tự rõ ràng. Sau khi Tráng Tráng nhón mũi chân làm đỉnh chóp cuối cùng cho lâu đài xong, thì nhóm các bé gái vẻ mặt mộng ảo mà sát lại đây, lại bởi vì sợ đẩy ngã lâu đài tinh mỹ như vậy, mà không dám thật sự đến gần quá mức.
Tráng Tráng nghiêng đầu, cũng không phải quá vừa lòng đối với tác phẩm của mình, ngay lúc mọi người, bao gồm lão sư đều wow cảm thán, thì Tráng Tráng đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, sau đó cười ngọt ngào, cuối cùng cả người vọt vào trong "Lâu đài". Lạch cạch lạch cạch, lâu đài mất hơn nửa ngày xây dưng cứ như vậy mà bị người chế tác tự tay hủy diệt, chỉ còn lại một đống "đổ nát thê lương".
Ở trong cái lớp nho nhỏ này, đồng dạng là mấy đứa trẻ ba bốn tuổi đầu tiên bởi vì cảnh tượng này mà sửng sốt một chút. Tiếp theo không biết là ai mở đầu trước, toàn bộ lớp mầm đột nhiên liền có một cơn sóng tiếng khóc, khiến nhóm bảo mẫu nhanh chóng khom lưng dỗ dành mấy đứa nhỏ.
Mà đầu sỏ gây tội Tần Vạn Quán, bạn học Tráng Tráng, lại giống như là không có việc gì, yên lặng thu dọn những miếng gỗ xếp rơi vãi trên mặt đất. Như vậy thật sự là ngoan ngoãn quá mức, khiến tất cả giáo viên đều không cho rằng trường hợp hiện tại này là do Tráng Tráng cố ý làm ra.
Động tác của Tráng Tráng ngay ngắn trật tự, miếng gỗ lớn đặt phía dưới, miếng nhỏ đặt ở trên, thật sự có sự đối lập rõ ràng so với một đám trẻ khóc nháo trong lớp. Loại này thông minh là từ trong phát ra, cũng bởi vì loại thông minh này, cho nên Tráng Tráng có vẻ không hợp với những đứa trẻ ở đây.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.
Chủ nhiệm lớp của Tráng Tráng vừa ôm dỗ dành một bé gái, vừa lo lắng mà nhìn Tráng Tráng đang an an tĩnh tĩnh mà thu dọn các khối gỗ. Giờ mới đi học hai ngày thôi, mà Tráng Tráng đã có vẻ không giống người thường như thế. Tình huống như vậy thì đương nhiên chủ nhiệm lớp sẽ nói lại đường hoàng cho Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu một chút.
"Cảm ơn cô giáo, phiền toái ngài ở trường học chú ý con tôi thêm một chút. Nếu như có chuyện gì, cũng làm phiền ngài nói thêm một số việc liên quan đến Tráng Tráng." Sau khi Tần Phú Hữu nhận được điện thoại, liền ôn hòa mà nói với chủ nhiệm lớp như thế. Chủ nhiệm lớp gật đầu như đảo tỏi, vốn dĩ đây là nghĩa vụ của cô, bây giờ Tần Phú Hữu lại ôn ôn hòa hòa như vậy mà nhờ cô, cũng khiến trong lòng chủ nhiệm lớp bốc cháy lên một loại cảm giác sứ mệnh.
"Ta sẽ lưu ý đến Tráng Tráng, Tráng Tráng có một người ba như anh thật là một việc rất may mắn." Khuôn mặt chủ nhiệm lớp gương mặt có chút hồng nhuận nói, cho dù cô biết Tần Phú Hữu thích nam, lại còn đã kết hôn có con. Nhưng đây cũng không ngại cô có hảo cảm đối với một người đàn ông ưu tú như Tần Phú Hữu vậy. Nhưng đương nhiên, hảo cảm này của cô cũng chi có thể đè ở đáy lòng, cô cũng hy vọng loại hảo cảm không nên này của mình có thể nhanh chóng tiêu tán đi.
Nhưng thật ra Tần Phú Hữu cũng không nghĩ tới cô giáo viên mầm non này sẽ có tâm tư gì đó với hắn. Hắn nhận được điện thoại của giáo viên, lúc biết được chuyện của Tráng Tráng, thế nhưng cũng không có quá ngoài ý muốn.
Tráng Tráng cũng không phải đứa trẻ hư, bé bất quá chỉ là có phương thức giải trí của mình, ngẫu nhiên sẽ làm ra một ít việc khiến người khác chẳng hiểu ra sao.
Tựa như lúc bé xây được tòa lâu đài ở trong mắt bọn nhỏ là bất khả thi, thì lại có hành vi phá hủy lâu đài này, cũng không phải bởi vì Tráng Tráng có sở thích phá hoại, mà thuần túy bé chỉ là biết mình phá đổ còn có thể xây lại.
Hơn nữa trước khi bé phá đổ, Tráng Tráng nhìn những bạn cùng lứa tuổi bởi vì tò mò mà nhìn qua, biết cho dù bọn họ bây giờ lại thật cẩn thận đến thế nào, thì chờ một chút nữa nhất định cũng sẽ không cẩn thận mà đẩy ngã lâu đài của bé. Như vậy, kết quả chính là tất cả mọi người đều không vui, cho nên so với bị những người này làm đổ, thì Tráng Tráng cảm thấy chi bằng bé đoạt trước một bước! Nhưng mà thật ra Tráng Tráng cũng không tính đến những người này sẽ bởi vì bé làm hỏng lâu đài mà khóc lóc ỉ ôi.
Chờ thu dọn xong những khối gỗ xếp, Tráng Tráng liền chán đến chết mà ngồi ở ghế nhỏ thượng chờ bạn trong lớp nín khóc. Tiếp theo ánh mắt bé đã bị một bạn nhỏ trong lớp vẫn luôn lạnh mặt hấp dẫn qua.
Bạn nhỏ kia không chỉ không khóc, mà khuôn mặt tựa hồ còn đầy vẻ không kiên nhẫn. Trên tay đối phương còn cầm một khối đất sét không độc chuyên chú mà nắn, nắn trong chốc lát, vẫn cảm thấy chung quanh thật ồn ào, vì thế liền bỏ qua đất sét, trực tiếp che lại lỗ tai mà nằm bò ra bàn, bạn nhỏ kia còn càng không hợp với lớp này hơn cả Tráng Tráng nữa.
Vì thế Tráng Tráng xoay chuyển tròng mắt, nghĩ tới daddy bé là Tần Phú Hữu bảo bé tới nhà trẻ là vì muốn bé tìm được người bạn thân nhất, thuận tiện học tập như thế nào để giao lưu với những người khác. Vì thế, bé cũng không hề tự chơi một mình nữa, mà bé đặt ra mục tiêu cho mình trước khi tan học chính là có thể giới thiệu tên tuổi, trở thành bạn bè với bạn nhỏ này.
"Xin chào nha. (*▽)ノノ" Trong một tầng tiếng khóc, bạn học Tần Vạn Quán học theo thái độ ôn hòa đối với người khác ngày thường của daddy nhà mình, mà hỏi thăm bạn học này, "Mình tên Tần Vạn Quán, mọi người hay gọi mình là Tráng Tráng, bạn tên gì á?"
Tráng Tráng ngôn ngữ rõ ràng, ý nghĩ chuẩn xác, chữ cũng nói rất rõ ràng. Bạn nhỏ kia cau mày nhìn về phía Tráng Tráng đang cười tủm tỉm, bộ dáng tựa hồ vẫn rất không kiên nhẫn rất không muốn phản ứng Tráng Tráng. Nhưng bé vẫn buông tay đang che tai của mình, cảm thấy Tráng Tráng này không giống với những đứa nhỏ ồn ào đến muốn chết kia.
"Hạ Lam Phong." Bạn nhỏ kia, cũng chính là bạn học Hạ Lam Phong đồng học lời ít mà ý nhiều nói ra tên của mình.
"Cậu có nhũ danh hay không nha?"
"Nhũ danh là cái gì?"
"Thì là, thì là mọi người sẽ không gọi tên thật của cậu, mà sẽ gọi cậu bằng một cái tên khác, cái đó chính là nhũ danh á." Cái từ nhũ danh này là Tráng Tráng nghe được từ chỗ Giang Trúc Tâm, bởi vì có một lần Tráng Tráng không biết vì sao rõ ràng mình tên là Tráng Tráng, nhưng lúc bé học viết tên mình thì lại là "Tần Vạn Quán", Tráng Tráng bởi vì hỗn loạn mà hỏi ra, thì được Giang Trúc Tâm trả lời như vậy.
"Vậy nhũ danh của tôi hẳn là Phương thiếu." Hạ Lam Phong cũng nói chuyện rõ ràng giống Tráng Tráng, chỉ là khuôn mặt bé vẫn luôn nhăn nhó, cho nên tạm thời còn chưa có người nào phát hiện điểm này. Tráng Tráng cũng không ý thức được việc này, bé chỉ cảm thấy nói chuyện với Hạ Lam Phong sẽ thoải mái hơn so với nói chuyện với những đứa trẻ khác, những người khác còn chưa nói rõ được một câu, mà Hạ Lam Phong thì không giống vậy.
"Phương thiếu?" Tráng Tráng nghiêng đầu, "Nghe cứ kì kì á, mình muốn gọi cậu là Tiểu Phong, được chứ?"
"...... Tùy tiện." Bộ dáng Hạ Lam Phong vẫn là vẻ mặt rất hung dữ, trừ bỏ người lớn sẽ cảm thấy đáng yêu ra, thì đại khái bạn cùng lứa tuổi đều sẽ không thích bộ dáng này của Hạ Lam Phong.
"Tùy tiện là có ý gì?" Ở trong một gia đình không có chướng ngại lựa chọn, nhưng Tráng Tráng vẫn rất ít nghe được chữ "tùy tiện" này, cũng chưa kịp tìm hiểu hàm nghĩa của từ này, vì thế liền cảm thấy Hạ Lam Phong thật là lợi hại nha, vậy mà còn biết dùng cả từ tùy tiện.
"Chính là ý cái gì cũng được." Hạ Lam Phong vốn đã rất không kiên nhẫn, nhưng trong quá trình nói chuyện phiếm với Tráng Tráng, hình như bé cũng không chán ghét Tráng Tráng.
Vì thế thật đáng mừng, ở trong lớp học gà bay chó sủa này, thì hai đứa nhỏ không hợpđám đông cuối cùng cũng trở thành bạn bè. Đây cũng là người bạn đầu tiên mà bọnhọ kết giao trong cuộc đời.
Danh sách chương