Edit + Beta: ALice.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tráng Tráng khai giảng, bé nắm tay Giang Trúc Tâm đứng ở cửa nhà trẻ, đeo cặp sách nhỏ, cả người ngốc ngốc.
"Tráng Tráng, về sau lúc ba ba và daddy đi làm, con sẽ đi học ở nhà trẻ nhé. Chờ đến khi tan học, thì ba ba hoặc là daddy sẽ tới đón con nha." Giang Trúc Tâm ngồi xổm xuống, nhẹ giọng dỗ dành Tráng Tráng như thế. Tráng Tráng nghe xong cũng không có phản ứng gì, nhưng Giang Trúc Tâm lại rõ ràng có thể cảm giác được tay Tráng Tráng đang gắt gao nắm lấy tay mình, tựa hồ cũng không muốn buông ra.
Sau khi Tần Phú Hữu đậu xe xong, liền nhìn thấy Giang Trúc Tâm và Tráng Tráng vẫn còn chưa đi vào nhà trẻ, mà là đứng ở cửa. Hắn tiến lên đi qua đó, liền nghe được Giang Trúc Tâm đang trấn an Tráng Tráng có thể có chút bất an.
Xung quanh cũng có các bạn nhỏ khác đang đi tới, đại khái bọn họ đều là ngày đầu tiên rời nhà đến nhà trẻ, cảm xúc có chút sợ hãi. Ngay từ đầu, chỉ có một bé trai hu hu khóc lớn, nhưng thứ như cảm xúc này thật sự rất có tính lây lan. Rất nhanh, cửa nhà trẻ và sân thể dục, liền vang lên một tiếng khóc nháo trên diện rộng.
Những đứa bé khác vốn dĩ không muốn khóc cũng bởi vì những âm thanh này mà nước mắt ròng ròng theo. Nhưng mà mắt của Tráng Tráng ngay cả hồng một chút cũng không có, chỉ có tay nhỏ đang dùng sức và chân nhỏ không bước ra kia mới hơi hơi để lộ ra tâm tình chân chính của bé.
"Ồ, nhóc con, con không học người ta khóc hu hu à." Tần Phú Hữu cũng không ôn nhu như Giang Trúc Tâm, đi học vốn dĩ chính là con đường mà nhân sinh nhất định phải đi qua. Có một số trẻ em ngay cả đi học cũng chưa từng được đi, bây giờ Tráng Tráng còn chưa tròn 4 tuổi, đã có thể được đến trường, là đãi ngộ mà rất nhiều bạn nhỏ không có được.
Thật ra ngay từ đầu, lúc ba Tần mẹ Tần biết Tần Phú Hữu muốn đưa Tráng Tráng đi học sớm như vậy, thì vẫn có chút lo lắng. Tráng Tráng còn nhỏ như vậy, vóc dáng cũng còn chưa cao, tính cách lại an tĩnh như vậy, nếu ở nhà trẻ bị những bạn học thô lỗ khác bắt nạt thì làm sao bây giờ đây.
Nhưng mà Tần Phú Hữu rất nhanh liền dùng một lý do thuyết phục ba Tần và mẹ Tần —— "Tráng Tráng ở nhà vẫn luôn an tĩnh như vậy, xung quanh biệt thự nhà chúng ta cũng không có mấy đứa bé cùng tuổi có thể cùng chơi với thằng bé. Chỉ có lúc ở nhà trẻ, thì Tráng Tráng mới có thể có bạn chơi cùng, cho nên không thể quá cưng chiều thằng bé được."
Đúng vậy, Tráng Tráng là đứa bé rất thông minh, hiện tại bé đã ba tuổi hơn, nhưng bé đã biết đọc《 Tĩnh Dạ Tứ 》, tuy rằng bé cũng không hiểu được ý nghĩa của bài thơ cổ này, nhưng mà trí nhớ của bé rất tốt.
Tư duy logic cũng rất mạnh, ngay cả khối Rubik mà Giang Trúc Tâm cũng không trị được kia, thì dưới sự chỉ dạy của Tần Phú Hữu bé cũng rất nhanh mà học xong làm thế nào mà trộn màu rồi sắp xếp trở lại.
Cũng bởi vì loại thông minh quá mức này, hơn nữa tính cách rất trầm ổn an tĩnh, mới khiến người trong nhà lo lắng Tráng Tráng có thể mắc phải các chứng bệnh thiên tài tự kỷ linh tinh hay không.
Đương nhiên, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, thì Tráng Tráng là một bạn nhỏ khỏe mạnh 100%. Dựa theo cảm giác của Tần Phú Hữu mà nói, thì Tráng Tráng thông minh giống hắn, nhưng loại gen làm việc không chút cẩu thả, còn tập trung kia thì đại khái là giống Giang Trúc Tâm. Phải biết rằng Giang Trúc Tâm một khi đã tập trung, thì thật khiến người ta không chống đỡ được.
Loại tính cách thông tuệ cộng thêm tập trung này, nếu Tráng Tráng không thông minh mới là kỳ quái. Nhưng Tráng Tráng như vậy càng yêu cầu thêm bạn bè, bởi vậy nhà trẻ là sự lựa chọn tốt nhất cho bé.
Tráng Tráng ở nhà vẫn luôn rất ngoan rất nghe lời, rốt cuộc vào lúc này biểu hiện ra một mặt trẻ con của bé. Tuy nói bé không giống với những bạn nhỏ khác, lúc biết ba mẹ mình muốn đưa mình đến trường học thì liền hu hu khóc lớn, nhưng từ hành động của bé đã nghiêm túc biểu lộ hình như bé cũng không phải quá thích nhà trẻ.
"Daddy, nơi này quá ồn, con không vào đâu." Tráng Tráng nháy đôi mắt, nhấp miệng. Tuy rằng bé rất muốn học cách nói chuyện giống người lớn, nhưng giọng sữa mềm mềm kia cộng thêm mũi chân nhỏ còn thỉnh thoảng cọ cọ mặt đất, vẫn khiến người khác có thể ý thức được bé chỉ là một đứa bé ba tuổi mà thôi.
"Chờ con vào trong rồi thì sẽ không ồn nữa, bên trong có rất nhiều bạn chơi rất vui, còn có thể học được làm thế nào để giao lưu với người khác. Đây là những thứ mà gia sư không có cách nào dạy con được." Tần Phú Hữu cũng học Giang Trúc Tâm ngồi xổm xuống, sau đó cầm một bàn tay khác của Tráng Tráng, giảng giải cho Tráng Tráng hiểu.
Nếu nói Giang Trúc Tâm trấn an Tráng Tráng cảm xúc là từ phụ, vậy Tần Phú Hữu chính là vị nghiêm phụ thích dùng đạo lý để nói chuyện kia.
"Được rồi, miệng đều sắp bị con mím đến không có luôn rồi, buông tay ba ba con đi, đừng mãi làm nũng với ba con nữa." Tần Phú Hữu nói, còn chọc chọc khuôn mặt thiên sứ kia của Tráng Tráng, xúc cảm của trẻ con phì thật là khiến tâm thần người khác nhộn nhạo! Nhưng mà Tần Phú Hữu thật ra không trực tiếp lấy tay Giang Trúc Tâm ra khỏi tay của Tráng Tráng, mà là dùng động tác chọc mặt Tráng Tráng này, chờ Tráng Tráng chủ động buông tay.
Tần Phú Hữu: Đứa nhỏ luôn phải học được rời khỏi cánh chim của cha mẹ.
Giang Trúc Tâm:......Tráng Tráng còn nhỏ mà!!! Rời đi cái quỷ á!
"Con không có mãi làm nũng mà!" Tráng Tráng buông Giang Trúc Tâm ra, giơ tay bắt lấy ngón tay của Tần Phú Hữu, "Daddy không cần mãi làm nũng với ba ba mới đúng đó!"
"Chỉ có con biết nói đấy!" Tần Phú Hữu hừ hừ nhướng mày, cũng không ngoài ý muốn vì sao Tráng Tráng lại hiểu những thứ này.
Dù sao thì cũng bởi vì nguyên nhân Tráng Tráng quá thông minh, hơn nữa Tráng Tráng thích học những thứ mới mẻ, cho nên người trong nhà liền mời một gia sư cho bé. Bây giờ, tuy nói Tráng Tráng còn chưa nhớ kỹ phần lớn chữ Hán, nhưng mà bé đã có thể viết số được đến 50, còn có thể làm phép cộng trừ một số.
Hai người Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm bất kể ở bên ngoài hay là ở nhà, cũng vẫn luôn là một đôi chồng chồng luôn ân ái mẫu mực. Trên cơ bản Tráng Tráng cách một lát liền có thể nhìn thấy Tần Phú Hữu muốn hôn với Giang Trúc Tâm. Ngày nọ, Tráng Tráng hỏi mẹ Tần, ba ba và daddy đang làm gì, từ sau ngày đó, Tráng Tráng liền học được như thế nào để sử dụng cái từ "làm nũng" này.
Giang Trúc Tâm: Chuyện ngoài lề, sau khi mẹ và Tráng Tráng nói xong, có một đoạn thời gian, Tráng Tráng luôn cho rằng làm nũng ý chính là "hôn hôn".
"Hừ." Tráng Tráng học Tần Phú Hữu hừ một câu, nhưng rất nhanh bé liền khôi phục lại bình tĩnh, là có chút luyến tiếc đối với Giang Trúc Tâm nói: "Ba ơi, nhanh tới đón con về nhà nha."
Giang Trúc Tâm nháy mắt liền mềm lòng, hận không thể hiện tại trực tiếp liền đưa Tráng Tráng về nhà, nhưng lý trí lại kéo Giang Trúc Tâm lại, cậu vậy mà lại bị giọng sữa của Tráng Tráng khiến cho đỏ cả mắt.
Rõ ràng Tráng Tráng chỉ đi học mà thôi, nhưng cậu lại cảm thấy Tráng Tráng sắp phải rời khỏi chính mình. Trong nháy mắt Giang Trúc Tâm liền nghĩ tới về sau, khi Tráng Tráng lớn lên, cao trung bắt đầu ở lại ký túc, đại học rời khỏi quê nhà ra tỉnh ngoài đi học, có thể còn sẽ đi du học nước ngoài nữa, sau này thời gian về nhà cũng càng ngày càng ít......
Giang Trúc Tâm: Nhịn xuống, không thể khóc!!! Òa!!!
"Vậy cha và ba con đi trước đây, con ở nhà trẻ cũng phải ngoan ngoãn đấy." Tần Phú Hữu lập tức liền nhận ra được cảm xúc của Giang Trúc Tâm, vì thế liền nhanh chóng tạm biệt với Tráng Tráng, như vậy hắn mới dễ dàng đưa Giang Trúc Tâm về trong xe mà dỗ dành chứ.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.
Còn Tráng Tráng à? Ôi chao, đứa nhỏ này đều đã bao lớn rồi, tự sẽ biết cách nghĩ ra việc để làm!
"Dạ." Tráng Tráng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó được Tần Phú Hữu đưa đến chỗ giáo viên, tiếp theo bé ngẩng đầu chớp mắt với Giang Trúc Tâm, nói: "Ba ơi, hôn hôn."
Giang Trúc Tâm lập tức ném ra bàn tay đang nắm lấy mình của Tần Phú Hữu, sau đó liền hôn lên hai bên má của Tráng Tráng, lại bởi vì dùng sức quá mức, cho nên còn có thể nghe được hai tiếng vang "chụt, chụt" rất lớn.
Lúc Tráng Tráng bị Giang Trúc Tâm ôm ở trong lòng, Tráng Tráng mới cong mắt, hơn nữa trong lúc Giang Trúc Tâm đang ôm mình mà ngửa đầu không tiếng động cười với Tần Phú Hữu:
Daddy, đây mới là làm nũng nè!
Tần Phú Hữu:......Thằng nhóc thúi này!!
Ngay từ đầu Tráng Tráng vẫn không muốn đến trường, bây giờ lại đổi thành Giang Trúc Tâm biểu hiện ra mãnh liệt lưu luyến không rời. Tần Phú Hữu thật là nghẹn một cổ tức giận, trong lúc nhất thời thật sự rất khó nghĩ ra rốt cuộc Tráng Tráng bởi vì cái gì mà biến thành tính cách ác ma nhỏ xấu bụng này!
Nhưng mà trên thực tế, thật ra Tráng Tráng đến nay mới thôi cũng chỉ từng bày ra một mặt này ở trước mặt Tần Phú Hữu. Ở trong mắt những người khác, thì Tráng Tráng vẫn như cũ là một thiên sứ nhỏ nghe lời, đáng yêu còn thông minh nữa.
Cũng may Tráng Tráng cũng chỉ có lúc Giang Trúc Tâm ở đây mới dám khoe khoang như vậy, nếu là đơn thuần ở chung với Tần Phú Hữu, thì Tráng Tráng sẽ ngoan một cây, khiến Tần Phú Hữu hoàn toàn tìm không thấy cơ hội dạy dỗ Tráng Tráng!
Ai nói con nít thì không biết gì, độ tăng trưởng EQ này của Tráng Tráng căn bản là không bị tuổi tác hạn chế có được không!!
Cũng bởi vì như thế, nên Tần Phú Hữu mới có thể đối với Tráng Tráng nghiêm khắc hơn một chút so với những người khác. Hiện tại cả nhà đều yêu chiều Tráng Tráng giống như bảo bối vậy, Tráng Tráng lại biết giả bộ ngoan ngoãn nữa. Nếu hắn lại không làm một nghiêm phụ cho tốt, thì về sau Tráng Tráng rất có khả năng sẽ lật trời mất.
Nhưng cho dù Tần Phú Hữu ý chí kiên định như thế, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ bị Tráng Tráng ngọt đến giữ không được một mặt của nghiêm phụ. Vì thế đại đa số thời điểm, Tần Phú Hữu vẫn lựa chọn loại tư thái nói chuyện càng thêm bình đẳng với Tráng Tráng. Cho dù Tráng Tráng vẫn còn là một đứa nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể đối đãi với Tráng Tráng như đối với bạn bè vậy, như vốn dĩ nói chuyện với những người khác rất bình thường, nhưng việc như sau khi thấy Tráng Tráng lại đột nhiên nói chuyện thêm điệp từ, là cơ bản sẽ không xảy ra trên người Tần Phú Hữu.
"Bảo bối, nếu em còn tiếp tục nhìn như vậy, thì còn không bằng đi nhà trẻ chung với Tráng Tráng cho rồi." Tần Phú Hữu đã cột kỹ đai an toàn, nhưng Giang Trúc Tâm lại vẫn ngoảnh cổ, muốn từ cửa sổ xe nhìn phía bên trong nhà trẻ, nhìn xem có thể nhìn thấy Tráng Tráng hay không, đến nỗi đai an toàn, cậu căn bản không nhớ tới cái gì là đai an toàn.
Giang Trúc Tâm vẫn ngoảnh đầu nhìn về phía nhà trẻ như cũ, linh hồn nhỏ bé như là bị hút đi vậy, buồn bã nói: "Em cũng muốn lắm chứ."
Tần Phú Hữu khẽ cắn môi, cúi người giúp Giang Trúc Tâm thắt đai an toàn. Sau đó ngay lúc Giang Trúc Tâm bởi vì đai an toàn trói buộc, mà không thể không quay đầu lại từ chỗ cửa sổ xe, thì Tần Phú Hữu liền nâng tay lên giữ lấy đầu Giang Trúc Tâm. Tiếp theo hắn dùng tay chuyển đầu Giang Trúc Tâm về phía mình, cũng hé miệng mà cắn xuống chỗ khóe miệng của Giang Trúc Tâm.
"Áu! Anh làm gì đó!" Giang Trúc Tâm cuối cùng cũng tự quay đầu từ phía bên phải sang bên trái lại, Tần Phú Hữu tỏ vẻ rất vừa lòng.
"Nếu có thể được, đương nhiên là muốn làm em ở chỗ này rồi." Tần Phú Hữu cố ý hạ giọng, muốn tán tỉnh một đợt với Giang Trúc Tâm trước khi đi làm.
Nhưng mà động tác của Giang Trúc Tâm lại nhanh nhạy mà đẩy khuôn mặt đẹp trai của Tần Phú Hữu sang một bên, còn không kiên nhẫn nói: "Ở trước cổng trường học của con trai mà anh nói mê sảng cái gì đó!?"
Tần Phú Hữu: Cuộc sống này đại khái là trải qua không nổi nữa rồi. (bỏ cuộc)
(......À, đương nhiên là không thể thật sự bỏ cuộc rồi.)
Tác giả có lời muốn nói: Tráng Tráng đi nhà trẻ rồi, chương sau là những ngày thángmà Tráng Tráng ở nhà trẻ!
Hôm nay là ngày đầu tiên Tráng Tráng khai giảng, bé nắm tay Giang Trúc Tâm đứng ở cửa nhà trẻ, đeo cặp sách nhỏ, cả người ngốc ngốc.
"Tráng Tráng, về sau lúc ba ba và daddy đi làm, con sẽ đi học ở nhà trẻ nhé. Chờ đến khi tan học, thì ba ba hoặc là daddy sẽ tới đón con nha." Giang Trúc Tâm ngồi xổm xuống, nhẹ giọng dỗ dành Tráng Tráng như thế. Tráng Tráng nghe xong cũng không có phản ứng gì, nhưng Giang Trúc Tâm lại rõ ràng có thể cảm giác được tay Tráng Tráng đang gắt gao nắm lấy tay mình, tựa hồ cũng không muốn buông ra.
Sau khi Tần Phú Hữu đậu xe xong, liền nhìn thấy Giang Trúc Tâm và Tráng Tráng vẫn còn chưa đi vào nhà trẻ, mà là đứng ở cửa. Hắn tiến lên đi qua đó, liền nghe được Giang Trúc Tâm đang trấn an Tráng Tráng có thể có chút bất an.
Xung quanh cũng có các bạn nhỏ khác đang đi tới, đại khái bọn họ đều là ngày đầu tiên rời nhà đến nhà trẻ, cảm xúc có chút sợ hãi. Ngay từ đầu, chỉ có một bé trai hu hu khóc lớn, nhưng thứ như cảm xúc này thật sự rất có tính lây lan. Rất nhanh, cửa nhà trẻ và sân thể dục, liền vang lên một tiếng khóc nháo trên diện rộng.
Những đứa bé khác vốn dĩ không muốn khóc cũng bởi vì những âm thanh này mà nước mắt ròng ròng theo. Nhưng mà mắt của Tráng Tráng ngay cả hồng một chút cũng không có, chỉ có tay nhỏ đang dùng sức và chân nhỏ không bước ra kia mới hơi hơi để lộ ra tâm tình chân chính của bé.
"Ồ, nhóc con, con không học người ta khóc hu hu à." Tần Phú Hữu cũng không ôn nhu như Giang Trúc Tâm, đi học vốn dĩ chính là con đường mà nhân sinh nhất định phải đi qua. Có một số trẻ em ngay cả đi học cũng chưa từng được đi, bây giờ Tráng Tráng còn chưa tròn 4 tuổi, đã có thể được đến trường, là đãi ngộ mà rất nhiều bạn nhỏ không có được.
Thật ra ngay từ đầu, lúc ba Tần mẹ Tần biết Tần Phú Hữu muốn đưa Tráng Tráng đi học sớm như vậy, thì vẫn có chút lo lắng. Tráng Tráng còn nhỏ như vậy, vóc dáng cũng còn chưa cao, tính cách lại an tĩnh như vậy, nếu ở nhà trẻ bị những bạn học thô lỗ khác bắt nạt thì làm sao bây giờ đây.
Nhưng mà Tần Phú Hữu rất nhanh liền dùng một lý do thuyết phục ba Tần và mẹ Tần —— "Tráng Tráng ở nhà vẫn luôn an tĩnh như vậy, xung quanh biệt thự nhà chúng ta cũng không có mấy đứa bé cùng tuổi có thể cùng chơi với thằng bé. Chỉ có lúc ở nhà trẻ, thì Tráng Tráng mới có thể có bạn chơi cùng, cho nên không thể quá cưng chiều thằng bé được."
Đúng vậy, Tráng Tráng là đứa bé rất thông minh, hiện tại bé đã ba tuổi hơn, nhưng bé đã biết đọc《 Tĩnh Dạ Tứ 》, tuy rằng bé cũng không hiểu được ý nghĩa của bài thơ cổ này, nhưng mà trí nhớ của bé rất tốt.
Tư duy logic cũng rất mạnh, ngay cả khối Rubik mà Giang Trúc Tâm cũng không trị được kia, thì dưới sự chỉ dạy của Tần Phú Hữu bé cũng rất nhanh mà học xong làm thế nào mà trộn màu rồi sắp xếp trở lại.
Cũng bởi vì loại thông minh quá mức này, hơn nữa tính cách rất trầm ổn an tĩnh, mới khiến người trong nhà lo lắng Tráng Tráng có thể mắc phải các chứng bệnh thiên tài tự kỷ linh tinh hay không.
Đương nhiên, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, thì Tráng Tráng là một bạn nhỏ khỏe mạnh 100%. Dựa theo cảm giác của Tần Phú Hữu mà nói, thì Tráng Tráng thông minh giống hắn, nhưng loại gen làm việc không chút cẩu thả, còn tập trung kia thì đại khái là giống Giang Trúc Tâm. Phải biết rằng Giang Trúc Tâm một khi đã tập trung, thì thật khiến người ta không chống đỡ được.
Loại tính cách thông tuệ cộng thêm tập trung này, nếu Tráng Tráng không thông minh mới là kỳ quái. Nhưng Tráng Tráng như vậy càng yêu cầu thêm bạn bè, bởi vậy nhà trẻ là sự lựa chọn tốt nhất cho bé.
Tráng Tráng ở nhà vẫn luôn rất ngoan rất nghe lời, rốt cuộc vào lúc này biểu hiện ra một mặt trẻ con của bé. Tuy nói bé không giống với những bạn nhỏ khác, lúc biết ba mẹ mình muốn đưa mình đến trường học thì liền hu hu khóc lớn, nhưng từ hành động của bé đã nghiêm túc biểu lộ hình như bé cũng không phải quá thích nhà trẻ.
"Daddy, nơi này quá ồn, con không vào đâu." Tráng Tráng nháy đôi mắt, nhấp miệng. Tuy rằng bé rất muốn học cách nói chuyện giống người lớn, nhưng giọng sữa mềm mềm kia cộng thêm mũi chân nhỏ còn thỉnh thoảng cọ cọ mặt đất, vẫn khiến người khác có thể ý thức được bé chỉ là một đứa bé ba tuổi mà thôi.
"Chờ con vào trong rồi thì sẽ không ồn nữa, bên trong có rất nhiều bạn chơi rất vui, còn có thể học được làm thế nào để giao lưu với người khác. Đây là những thứ mà gia sư không có cách nào dạy con được." Tần Phú Hữu cũng học Giang Trúc Tâm ngồi xổm xuống, sau đó cầm một bàn tay khác của Tráng Tráng, giảng giải cho Tráng Tráng hiểu.
Nếu nói Giang Trúc Tâm trấn an Tráng Tráng cảm xúc là từ phụ, vậy Tần Phú Hữu chính là vị nghiêm phụ thích dùng đạo lý để nói chuyện kia.
"Được rồi, miệng đều sắp bị con mím đến không có luôn rồi, buông tay ba ba con đi, đừng mãi làm nũng với ba con nữa." Tần Phú Hữu nói, còn chọc chọc khuôn mặt thiên sứ kia của Tráng Tráng, xúc cảm của trẻ con phì thật là khiến tâm thần người khác nhộn nhạo! Nhưng mà Tần Phú Hữu thật ra không trực tiếp lấy tay Giang Trúc Tâm ra khỏi tay của Tráng Tráng, mà là dùng động tác chọc mặt Tráng Tráng này, chờ Tráng Tráng chủ động buông tay.
Tần Phú Hữu: Đứa nhỏ luôn phải học được rời khỏi cánh chim của cha mẹ.
Giang Trúc Tâm:......Tráng Tráng còn nhỏ mà!!! Rời đi cái quỷ á!
"Con không có mãi làm nũng mà!" Tráng Tráng buông Giang Trúc Tâm ra, giơ tay bắt lấy ngón tay của Tần Phú Hữu, "Daddy không cần mãi làm nũng với ba ba mới đúng đó!"
"Chỉ có con biết nói đấy!" Tần Phú Hữu hừ hừ nhướng mày, cũng không ngoài ý muốn vì sao Tráng Tráng lại hiểu những thứ này.
Dù sao thì cũng bởi vì nguyên nhân Tráng Tráng quá thông minh, hơn nữa Tráng Tráng thích học những thứ mới mẻ, cho nên người trong nhà liền mời một gia sư cho bé. Bây giờ, tuy nói Tráng Tráng còn chưa nhớ kỹ phần lớn chữ Hán, nhưng mà bé đã có thể viết số được đến 50, còn có thể làm phép cộng trừ một số.
Hai người Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm bất kể ở bên ngoài hay là ở nhà, cũng vẫn luôn là một đôi chồng chồng luôn ân ái mẫu mực. Trên cơ bản Tráng Tráng cách một lát liền có thể nhìn thấy Tần Phú Hữu muốn hôn với Giang Trúc Tâm. Ngày nọ, Tráng Tráng hỏi mẹ Tần, ba ba và daddy đang làm gì, từ sau ngày đó, Tráng Tráng liền học được như thế nào để sử dụng cái từ "làm nũng" này.
Giang Trúc Tâm: Chuyện ngoài lề, sau khi mẹ và Tráng Tráng nói xong, có một đoạn thời gian, Tráng Tráng luôn cho rằng làm nũng ý chính là "hôn hôn".
"Hừ." Tráng Tráng học Tần Phú Hữu hừ một câu, nhưng rất nhanh bé liền khôi phục lại bình tĩnh, là có chút luyến tiếc đối với Giang Trúc Tâm nói: "Ba ơi, nhanh tới đón con về nhà nha."
Giang Trúc Tâm nháy mắt liền mềm lòng, hận không thể hiện tại trực tiếp liền đưa Tráng Tráng về nhà, nhưng lý trí lại kéo Giang Trúc Tâm lại, cậu vậy mà lại bị giọng sữa của Tráng Tráng khiến cho đỏ cả mắt.
Rõ ràng Tráng Tráng chỉ đi học mà thôi, nhưng cậu lại cảm thấy Tráng Tráng sắp phải rời khỏi chính mình. Trong nháy mắt Giang Trúc Tâm liền nghĩ tới về sau, khi Tráng Tráng lớn lên, cao trung bắt đầu ở lại ký túc, đại học rời khỏi quê nhà ra tỉnh ngoài đi học, có thể còn sẽ đi du học nước ngoài nữa, sau này thời gian về nhà cũng càng ngày càng ít......
Giang Trúc Tâm: Nhịn xuống, không thể khóc!!! Òa!!!
"Vậy cha và ba con đi trước đây, con ở nhà trẻ cũng phải ngoan ngoãn đấy." Tần Phú Hữu lập tức liền nhận ra được cảm xúc của Giang Trúc Tâm, vì thế liền nhanh chóng tạm biệt với Tráng Tráng, như vậy hắn mới dễ dàng đưa Giang Trúc Tâm về trong xe mà dỗ dành chứ.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.
Còn Tráng Tráng à? Ôi chao, đứa nhỏ này đều đã bao lớn rồi, tự sẽ biết cách nghĩ ra việc để làm!
"Dạ." Tráng Tráng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó được Tần Phú Hữu đưa đến chỗ giáo viên, tiếp theo bé ngẩng đầu chớp mắt với Giang Trúc Tâm, nói: "Ba ơi, hôn hôn."
Giang Trúc Tâm lập tức ném ra bàn tay đang nắm lấy mình của Tần Phú Hữu, sau đó liền hôn lên hai bên má của Tráng Tráng, lại bởi vì dùng sức quá mức, cho nên còn có thể nghe được hai tiếng vang "chụt, chụt" rất lớn.
Lúc Tráng Tráng bị Giang Trúc Tâm ôm ở trong lòng, Tráng Tráng mới cong mắt, hơn nữa trong lúc Giang Trúc Tâm đang ôm mình mà ngửa đầu không tiếng động cười với Tần Phú Hữu:
Daddy, đây mới là làm nũng nè!
Tần Phú Hữu:......Thằng nhóc thúi này!!
Ngay từ đầu Tráng Tráng vẫn không muốn đến trường, bây giờ lại đổi thành Giang Trúc Tâm biểu hiện ra mãnh liệt lưu luyến không rời. Tần Phú Hữu thật là nghẹn một cổ tức giận, trong lúc nhất thời thật sự rất khó nghĩ ra rốt cuộc Tráng Tráng bởi vì cái gì mà biến thành tính cách ác ma nhỏ xấu bụng này!
Nhưng mà trên thực tế, thật ra Tráng Tráng đến nay mới thôi cũng chỉ từng bày ra một mặt này ở trước mặt Tần Phú Hữu. Ở trong mắt những người khác, thì Tráng Tráng vẫn như cũ là một thiên sứ nhỏ nghe lời, đáng yêu còn thông minh nữa.
Cũng may Tráng Tráng cũng chỉ có lúc Giang Trúc Tâm ở đây mới dám khoe khoang như vậy, nếu là đơn thuần ở chung với Tần Phú Hữu, thì Tráng Tráng sẽ ngoan một cây, khiến Tần Phú Hữu hoàn toàn tìm không thấy cơ hội dạy dỗ Tráng Tráng!
Ai nói con nít thì không biết gì, độ tăng trưởng EQ này của Tráng Tráng căn bản là không bị tuổi tác hạn chế có được không!!
Cũng bởi vì như thế, nên Tần Phú Hữu mới có thể đối với Tráng Tráng nghiêm khắc hơn một chút so với những người khác. Hiện tại cả nhà đều yêu chiều Tráng Tráng giống như bảo bối vậy, Tráng Tráng lại biết giả bộ ngoan ngoãn nữa. Nếu hắn lại không làm một nghiêm phụ cho tốt, thì về sau Tráng Tráng rất có khả năng sẽ lật trời mất.
Nhưng cho dù Tần Phú Hữu ý chí kiên định như thế, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ bị Tráng Tráng ngọt đến giữ không được một mặt của nghiêm phụ. Vì thế đại đa số thời điểm, Tần Phú Hữu vẫn lựa chọn loại tư thái nói chuyện càng thêm bình đẳng với Tráng Tráng. Cho dù Tráng Tráng vẫn còn là một đứa nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể đối đãi với Tráng Tráng như đối với bạn bè vậy, như vốn dĩ nói chuyện với những người khác rất bình thường, nhưng việc như sau khi thấy Tráng Tráng lại đột nhiên nói chuyện thêm điệp từ, là cơ bản sẽ không xảy ra trên người Tần Phú Hữu.
"Bảo bối, nếu em còn tiếp tục nhìn như vậy, thì còn không bằng đi nhà trẻ chung với Tráng Tráng cho rồi." Tần Phú Hữu đã cột kỹ đai an toàn, nhưng Giang Trúc Tâm lại vẫn ngoảnh cổ, muốn từ cửa sổ xe nhìn phía bên trong nhà trẻ, nhìn xem có thể nhìn thấy Tráng Tráng hay không, đến nỗi đai an toàn, cậu căn bản không nhớ tới cái gì là đai an toàn.
Giang Trúc Tâm vẫn ngoảnh đầu nhìn về phía nhà trẻ như cũ, linh hồn nhỏ bé như là bị hút đi vậy, buồn bã nói: "Em cũng muốn lắm chứ."
Tần Phú Hữu khẽ cắn môi, cúi người giúp Giang Trúc Tâm thắt đai an toàn. Sau đó ngay lúc Giang Trúc Tâm bởi vì đai an toàn trói buộc, mà không thể không quay đầu lại từ chỗ cửa sổ xe, thì Tần Phú Hữu liền nâng tay lên giữ lấy đầu Giang Trúc Tâm. Tiếp theo hắn dùng tay chuyển đầu Giang Trúc Tâm về phía mình, cũng hé miệng mà cắn xuống chỗ khóe miệng của Giang Trúc Tâm.
"Áu! Anh làm gì đó!" Giang Trúc Tâm cuối cùng cũng tự quay đầu từ phía bên phải sang bên trái lại, Tần Phú Hữu tỏ vẻ rất vừa lòng.
"Nếu có thể được, đương nhiên là muốn làm em ở chỗ này rồi." Tần Phú Hữu cố ý hạ giọng, muốn tán tỉnh một đợt với Giang Trúc Tâm trước khi đi làm.
Nhưng mà động tác của Giang Trúc Tâm lại nhanh nhạy mà đẩy khuôn mặt đẹp trai của Tần Phú Hữu sang một bên, còn không kiên nhẫn nói: "Ở trước cổng trường học của con trai mà anh nói mê sảng cái gì đó!?"
Tần Phú Hữu: Cuộc sống này đại khái là trải qua không nổi nữa rồi. (bỏ cuộc)
(......À, đương nhiên là không thể thật sự bỏ cuộc rồi.)
Tác giả có lời muốn nói: Tráng Tráng đi nhà trẻ rồi, chương sau là những ngày thángmà Tráng Tráng ở nhà trẻ!
Danh sách chương