Doãn Ngôn làm việc hiệu suất rất cao, chỉ mới bảy tám ngày đã đưa tới cho Cao Thịnh Phong mười mấy thiếu niên xinh đẹp. Có loại hình thanh tú, có loại hình yêu mị, có loại hình diễm lệ, tuy chưa chắc đẹp hơn Lư Nhã Giang nhưng cơ hồ đa dạng kiểu dáng.
Cao Thịnh Phong lại có chút giật mình. Hắn chỉ nói một câu trong lúc nóng giận, không ngờ Doãn Ngôn thật sự tìm người cho hắn. Nhưng nếu đã tìm tới rồi, vậy hắn cũng không khách khí nhận lấy, chọn thiếu niên thanh tú ở lại trong viện, còn lại mấy người không thích đuổi ra ngoài.
Vì thế lúc tới Cửu Tiêu Cư, Lư Nhã Giang trông thấy dưới táng cây đào, Cao Thịnh Phong gồi lên đùi một thiếu niên thanh tú, thiếu niên kia đang lột nho, lột xong một quả, đút vào miệng Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong thuận theo liếm ngón tay y, thiếu niên cười khanh khách, rút ngón tay về, đưa lên miệng mút sạch.
Sắc mặt Lư Nhã Giang nháy mắt biến đổi.
Cao Thịnh Phong đương nhiên biết Lư Nhã Giang đã đến nên mới cố ý làm thế. Lúc này hắn làm bộ không phát hiện Lư Nhã Giang, ngoắc tay với thiếu niên thanh tú, mập mờ nói: “Ngươi lột vỏ rồi dùng miệng đút ta.”
Thiếu niên mỉm cười, cầm quả nho bắt đầu lột. Lư Nhã Giang giận run người, không khắc chế được đưa tay chạm đến chuôi kiếm, nhịn rồi nhịn, cuối cùng thả tay về, bước tới từng bước, nói: “Giáo chủ!”
Cao Thịnh Phong lười biếng: “Chuyện gì?”
Lư Nhã Giang nói: “Bạch Hổ tôn sứ đã an táng các đệ tử hy sinh trong trận chiến với đám ngụy quân tử, xin giáo chủ ra chỉ thị tiếp theo.”
Thiếu niên đã lột xong vỏ, ngậm trên môi, cúi người, miệng đối miệng đút Cao Thịnh Phong. Cao Thịnh Phong đón nhận nho từ miệng y, mỉm cười, xoa mặt thiếu niên. Lư Nhã Giang gần như nghiến nát răng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Cao Thịnh Phong nói: “Bản giáo chủ trăm công nghìn việc, loại chuyện này báo Hữu hộ pháp hoặc chính ngươi tự quyết định được rồi, đừng lấy tới quấy rầy bản giáo chủ.”
Lư Nhã Giang không nhịn được tức giận nói: “Giáo chủ bận gì? Ăn nho?”
Cao Thịnh Phong bất ngờ bật dậy: “Thật to gan, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Tả hộ pháp, ngươi đi quá giới hạn rồi đấy!”
Lư Nhã Giang nhìn hắn một lúc, đờ đẫn quỳ xuống: “Thuộc hạ biết sai.”
Cao Thịnh Phong đột nhiên thấy bực bội, khoát tay: “Được rồi, đi tìm Hữu hộ pháp đi.”
Lư Nhã Giang không biểu cảm đứng lên rời đi.
Lư Nhã Giang vừa đi, Cao Thịnh Phong lập tức “phù phù” phun ra không ít nước bọt, sai bảo thiếu niên thanh tú lấy nước cho hắn súc miệng, lầm bầm: “Ăn nước bọt tên này sao buồn nôn quá. Tại sao nước bọt hỗn đản kia lại thấy bình thường?”
Tối, Cao Thịnh Phong một mình độc thủ phòng không, tịch mịch vô cùng, trở người liên tục, không ngủ được. Trong đầu toàn là hình ảnh gương mặt vừa khiếp sợ vừa đau đớn của Lư Nhã Giang hôm nay, dậy mặc quần áo, ra ngoài tìm Lư Nhã Giang xua tịch mịch vậy.
Hắn vào cổng Giang Triều Cư thì thấy trong sân có bóng người ngồi dưới ánh trăng, đang nằm sấp trên bàn đá. Cao Thịnh Phong rón rén bước tới, từ sau lưng nhìn sang, xương cột sống trên lưng Lư Nhã Giang lộ ra rõ ràng, mấy ngày nay y quả thật gầy đi rất nhiều. Cao Thịnh Phong đau lòng, vươn tay, để hờ trên lưng y nhưng mãi không vuốt xuống.
Trên bàn có hai vò rượu, là rượu hoa quế Doãn Ngôn ủ. Lư Nhã Giang đã say, y mà say thì sẽ nói những điều ngày thường không dám nói, làm những chuyện ngày thường không dám làm.
Cao Thịnh Phong nhẹ nhàng khoát tay lên vai Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang không có phản ứng gì, tựa như đã ngủ. Cao Thịnh Phong cúi người, nghe thấy âm thanh rất nhỏ phát ra từ Lư Nhã Giang, dường như là… tiếng khóc nức nở. Hắn hơi giật mình, nâng bả vai Lư Nhã Giang, gương mặt tràn đầy nước mắt bất chợt tiến vào tầm mắt hắn.
Cao Thịnh Phong vô cùng hoảng hốt, vô thức đưa tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt y. Lư Nhã Giang vốn đang nhắm chặt hai mắt, lúc này từ từ mở ra, nhìn thấy hắn, đột nhiên hất đẩy hắn ra.
Lư Nhã Giang hít mũi nói: “Ta ghét ngươi!”
Cao Thịnh Phong ngẩn người, y say thật rồi.
Lư Nhã Giang nói: “Nếu ngươi không phải giáo chủ… Nếu ngươi không phải giáo chủ… Hức…” Nói nói rồi lại nhăn mặt khóc như một đứa bé, đưa tay quệt mắt, “Ta không thích ngươi, ta không thèm thích ngươi! Ngươi bắt ta phải tốt với ngươi, còn ngươi lại nói không cần ta, ta chỉ là một con chó của ngươi… Hắn sẽ không ức hiếp ta, hắn thật lòng với ta, nhưng ta hại hắn chết…”
Cao Thịnh Phong chần chừ một lúc, tiến tới, ôm y vào lòng.
Lư Nhã Giang úp trong lồng ngực hắn, đột nhiên ngờ vực gọi: “Hàn Sính?”
Cao Thịnh Phong ngẩn người, lùi ra sau một chút.
Cặp mắt đào đầy uất ức, Lư Nhã Giang buồn bã nói: “Giáo chủ, khi hắn ôm ta, rất nhiều lần ta đã tưởng hắn là ngươi. Nhưng ngươi xấu xa như vậy, hắn lại tốt như thế. Ta không biết, ta không biết mình nghĩ gì nữa…”
Cao Thịnh Phong mày dựng thẳng: “Ngươi động lòng với hắn?”
Lư Nhã Giang không đáp.
Cao Thịnh Phong cúi người, nâng mặt y, nhỏ nhẹ hỏi: “Ngươi rốt cuộc thích ai? Trường Anh Thương? Khoát Đao?”
Lư Nhã Giang nhắm mắt, nước mắt lại tràn ra. Y cắn chặt môi, lát sau mới nói: “Giáo chủ là người xấu xa nhất thiên hạ. Ta không muốn thích ai hết.”
Cao Thịnh Phong cười, lấy tay lau nước mắt y, bế y vào phòng, đặt nhẹ lên giường. Ngồi bên giường một lúc tới khi Lư Nhã Giang ngủ, hắn hôn lên đôi mắt khóc sưng phù và chóp mũi Lư Nhã Giang, cắn bờ môi y, khàn khàn nói: “Ta vẫn cần ngươi, Nhã Giang. Đừng thích Trường Anh Thương nữa, ta muốn ngươi dành tình cảm cho ta nhiều hơn ta dành cho ngươi.” Sau đó đắp chăn cho Lư Nhã Giang, rời đi.
Hôm sau, Cao Thịnh Phong đuổi hết mấy thiếu niên xinh đẹp Doãn Ngôn đưa tới, buổi tối lại gọi Lư Nhã Giang tới làm ấm giường.
Lư Nhã Giang bị hắn gọi tới, mặt đờ đẫn, mọi khi còn có bộ dáng e lệ muốn mà lại phản kháng, lúc này Cao Thịnh Phong muốn y thế nào thì y theo thế đấy, không có nửa phần tình nguyện hay không tình nguyện.
Cao Thịnh Phong ôm y từ phía sau nhào nặn một hồi, thấy y vẫn vậy, không nhịn được hỏi: “Tả hộ pháp, ngươi không thoải mái?”
Lư Nhã Giang lắc đầu.
Cao Thịnh Phong lại hỏi: “Ngươi không tình nguyện?”
Lư Nhã Giang không lắc đầu, cũng không gật đầu.
Cao Thịnh Phong rất bất ngờ. Trước đây những khi Lư Nhã Giang không tình nguyện không phải không có, vì bản thân hắn không hề dịu dàng trong chuyện này với y, còn thường hay đổi cách ép buộc y. Nhưng khi hỏi Lư Nhã Giang tình nguyện không, y chưa bao giờ dám nói không, cũng không có gan từ chối mình.
Cao Thịnh Phong vỗ cái mông vểnh của y: “Ngồi dậy nói.”
Lư Nhã Giang xoay người ngồi dậy, im lặng cúi đầu.
Cao Thịnh Phong vặn cằm y lên, bắt gặp toàn thân y cứng ngắc, cơ mặt căng cứng, buồn cười nói: “Nghĩ gì vậy, nói nghe thử xem.”
Lư Nhã Giang im một lúc, dời tầm mắt đi, nhìn chằm chằm cái gối đầu, ngón tay vô thức bấu chăn, nói bằng giọng khó chịu: “Dưới chân giáo chủ có giai nhân vô số, thuộc hạ tư chất thô bỉ, giáo chủ cần gì cứ tìm thuộc hạ làm chuyện này.” Y cố gắng bày ra bộ dáng lạnh nhạt nhưng không tự chủ được mà căng thẳng, hô hấp cũng nặng nề hơn.
Cao Thịnh Phong nhìn bộ dáng không được tự nhiên của y, lòng thầm vui sướng, càng vui sướng hắn lại càng chán ghét lớp da nát trên mặt mình, hận không thể lột xuống nhào tới thắm thiết với Lư Nhã Giang một phen.
Hắn chậm rãi tới gần, hôn lên khóe môi Lư Nhã Giang, gương mặt căng cứng nghiêm túc của Lư Nhã Giang cuối cùng không căng nổi nữa, kinh ngạc mở to hai mắt.
Cao Thịnh Phong kiềm chế không được tình cảm trong lòng, cũng không để ý đến lớp da nát trên mặt, vòng ôm thắt lưng Lư Nhã Giang, dịu dàng hôn từ mặt y xuống tận cổ.
Lư Nhã Giang thật hoài nghi Cao Thịnh Phong uống nhầm thuốc rồi. Trước tới giờ Cao Thịnh Phong chưa từng dịu dàng với y như vậy lấy một lần, thậm chí y có thể từ chuỗi hôn này cảm nhận được một ít quyến luyến và triền miên. Lúc này trong đầu y hiện ra bộ dáng ôn nhu của Hàn Sính, mơ hồ chồng lên khuôn mặt Cao Thịnh Phong, thật kỳ quái, nhưng lại không thấy có gì không thích hợp.
Chẳng qua Cao Thịnh Phong ngày càng hôn cuồng nhiệt khiến y dần dần không còn hơi sức suy nghĩ tiếp, eo y nhanh chóng mềm nhũn trong tay Cao Thịnh Phong, hô hấp ngày càng dồn dập, thân thể mềm oặt dán lên người Cao Thịnh Phong.
Lúc này Cao Thịnh Phong lại buông y ra, cơ thể hơi nghiêng về sau, thưởng thức bộ dáng hoảng hốt của Lư Nhã Giang. Mặt Lư Nhã Giang ửng đỏ, mắt khép hờ, cứ như một tiểu thụ đang bàng hoàng, bất lực không thể phản kháng.
Cao Thịnh Phong mỉm cười, thả nhẹ y xuống giường. Vừa rồi Lư Nhã Giang đã cởi sạch quần áo, Cao Thịnh Phong đưa tay mò tìm thuốc mỡ ở đầu giường, lấy ngón tay quẹt một miếng, đưa vào cơ thể y từ từ xoa ấn.
Lư Nhã Giang đã không thể làm bộ nữa, không cố nghiêm mặt nổi, hai hàng lông mày nhíu chặt, xoay mặt qua một bên, tiếng rên rỉ nhỏ vụn không kiềm được phát ra từ cuống họng. Thế nhưng lòng y vẫn uất ức như trước, khóe miệng banh ra, lại có cảm giác như muốn khóc.
Cao Thịnh Phong hôn mí mắt y: “Vẫn mất hứng?”
Lư Nhã Giang oán hận: “Ngươi là giáo chủ, ngươi nói gì thì là đấy.” Hóa ra y nghĩ tới những buổi tối trước có lẽ Cao Thịnh Phong cũng đối xử với các thiếu niên kia như vậy, tự nhiên thấy cực hận. Thế nhưng, thứ nhất Cao Thịnh Phong là giáo chủ, thứ hai y cũng từng làm việc này với Hàn Sính, y không có tư cách so đo.
Cao Thịnh Phong cũng mặc y dỗi, cảm giác bên trong đã được, nâng thứ của mình từ từ chen vào. Hắn ôm Lư Nhã Giang, vừa hôn vừa đẩy tới, tư thế rất thân mật. Bình thường lúc làm việc này, Lư Nhã Giang cực ít khi thấy được mặt Cao Thịnh Phong, càng đừng nói đến chuyện ngực kề ngực, tuy chân bị tách ra một góc độ rất khó chịu nhưng lòng y vẫn thấy vui. Bị thúc mấy cái thì không nhịn được nữa, y đưa tay lên ôm lấy lưng Cao Thịnh Phong. Y muốn nói với Cao Thịnh Phong rằng, giáo chủ, ngươi đừng hôn những người đó, đừng ôm bọn họ, chẳng qua y không dám.
Trong lúc tình cảm dâng trào, Cao Thịnh Phong nâng mặt Lư Nhã Giang đặt xuống những nụ hôn nhỏ vụn, Lư Nhã Giang cũng ngẩng đầu muốn hôn hắn, nhưng tay vừa đụng đến mặt Cao Thịnh Phong lại bị hắn hất ra.
Cao Thịnh Phong chợt lạnh lùng nói: “Đừng chạm mặt ta!”
Lư Nhã Giang sửng sốt, nghĩ hắn vẫn để ý chuyện luyện công bị hủy dung, vội nói: “Giáo chủ không cần để bụng.”
Cao Thịnh Phong vẫn không nghe y.
Trong đầu Lư Nhã Giang chợt xuất hiện một suy nghĩ rất hoang đường, lóe lên một cái rồi nhanh chóng bị tan biến trong những cú thúc của Cao Thịnh Phong.
Cao Thịnh Phong lại có chút giật mình. Hắn chỉ nói một câu trong lúc nóng giận, không ngờ Doãn Ngôn thật sự tìm người cho hắn. Nhưng nếu đã tìm tới rồi, vậy hắn cũng không khách khí nhận lấy, chọn thiếu niên thanh tú ở lại trong viện, còn lại mấy người không thích đuổi ra ngoài.
Vì thế lúc tới Cửu Tiêu Cư, Lư Nhã Giang trông thấy dưới táng cây đào, Cao Thịnh Phong gồi lên đùi một thiếu niên thanh tú, thiếu niên kia đang lột nho, lột xong một quả, đút vào miệng Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong thuận theo liếm ngón tay y, thiếu niên cười khanh khách, rút ngón tay về, đưa lên miệng mút sạch.
Sắc mặt Lư Nhã Giang nháy mắt biến đổi.
Cao Thịnh Phong đương nhiên biết Lư Nhã Giang đã đến nên mới cố ý làm thế. Lúc này hắn làm bộ không phát hiện Lư Nhã Giang, ngoắc tay với thiếu niên thanh tú, mập mờ nói: “Ngươi lột vỏ rồi dùng miệng đút ta.”
Thiếu niên mỉm cười, cầm quả nho bắt đầu lột. Lư Nhã Giang giận run người, không khắc chế được đưa tay chạm đến chuôi kiếm, nhịn rồi nhịn, cuối cùng thả tay về, bước tới từng bước, nói: “Giáo chủ!”
Cao Thịnh Phong lười biếng: “Chuyện gì?”
Lư Nhã Giang nói: “Bạch Hổ tôn sứ đã an táng các đệ tử hy sinh trong trận chiến với đám ngụy quân tử, xin giáo chủ ra chỉ thị tiếp theo.”
Thiếu niên đã lột xong vỏ, ngậm trên môi, cúi người, miệng đối miệng đút Cao Thịnh Phong. Cao Thịnh Phong đón nhận nho từ miệng y, mỉm cười, xoa mặt thiếu niên. Lư Nhã Giang gần như nghiến nát răng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Cao Thịnh Phong nói: “Bản giáo chủ trăm công nghìn việc, loại chuyện này báo Hữu hộ pháp hoặc chính ngươi tự quyết định được rồi, đừng lấy tới quấy rầy bản giáo chủ.”
Lư Nhã Giang không nhịn được tức giận nói: “Giáo chủ bận gì? Ăn nho?”
Cao Thịnh Phong bất ngờ bật dậy: “Thật to gan, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Tả hộ pháp, ngươi đi quá giới hạn rồi đấy!”
Lư Nhã Giang nhìn hắn một lúc, đờ đẫn quỳ xuống: “Thuộc hạ biết sai.”
Cao Thịnh Phong đột nhiên thấy bực bội, khoát tay: “Được rồi, đi tìm Hữu hộ pháp đi.”
Lư Nhã Giang không biểu cảm đứng lên rời đi.
Lư Nhã Giang vừa đi, Cao Thịnh Phong lập tức “phù phù” phun ra không ít nước bọt, sai bảo thiếu niên thanh tú lấy nước cho hắn súc miệng, lầm bầm: “Ăn nước bọt tên này sao buồn nôn quá. Tại sao nước bọt hỗn đản kia lại thấy bình thường?”
Tối, Cao Thịnh Phong một mình độc thủ phòng không, tịch mịch vô cùng, trở người liên tục, không ngủ được. Trong đầu toàn là hình ảnh gương mặt vừa khiếp sợ vừa đau đớn của Lư Nhã Giang hôm nay, dậy mặc quần áo, ra ngoài tìm Lư Nhã Giang xua tịch mịch vậy.
Hắn vào cổng Giang Triều Cư thì thấy trong sân có bóng người ngồi dưới ánh trăng, đang nằm sấp trên bàn đá. Cao Thịnh Phong rón rén bước tới, từ sau lưng nhìn sang, xương cột sống trên lưng Lư Nhã Giang lộ ra rõ ràng, mấy ngày nay y quả thật gầy đi rất nhiều. Cao Thịnh Phong đau lòng, vươn tay, để hờ trên lưng y nhưng mãi không vuốt xuống.
Trên bàn có hai vò rượu, là rượu hoa quế Doãn Ngôn ủ. Lư Nhã Giang đã say, y mà say thì sẽ nói những điều ngày thường không dám nói, làm những chuyện ngày thường không dám làm.
Cao Thịnh Phong nhẹ nhàng khoát tay lên vai Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang không có phản ứng gì, tựa như đã ngủ. Cao Thịnh Phong cúi người, nghe thấy âm thanh rất nhỏ phát ra từ Lư Nhã Giang, dường như là… tiếng khóc nức nở. Hắn hơi giật mình, nâng bả vai Lư Nhã Giang, gương mặt tràn đầy nước mắt bất chợt tiến vào tầm mắt hắn.
Cao Thịnh Phong vô cùng hoảng hốt, vô thức đưa tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt y. Lư Nhã Giang vốn đang nhắm chặt hai mắt, lúc này từ từ mở ra, nhìn thấy hắn, đột nhiên hất đẩy hắn ra.
Lư Nhã Giang hít mũi nói: “Ta ghét ngươi!”
Cao Thịnh Phong ngẩn người, y say thật rồi.
Lư Nhã Giang nói: “Nếu ngươi không phải giáo chủ… Nếu ngươi không phải giáo chủ… Hức…” Nói nói rồi lại nhăn mặt khóc như một đứa bé, đưa tay quệt mắt, “Ta không thích ngươi, ta không thèm thích ngươi! Ngươi bắt ta phải tốt với ngươi, còn ngươi lại nói không cần ta, ta chỉ là một con chó của ngươi… Hắn sẽ không ức hiếp ta, hắn thật lòng với ta, nhưng ta hại hắn chết…”
Cao Thịnh Phong chần chừ một lúc, tiến tới, ôm y vào lòng.
Lư Nhã Giang úp trong lồng ngực hắn, đột nhiên ngờ vực gọi: “Hàn Sính?”
Cao Thịnh Phong ngẩn người, lùi ra sau một chút.
Cặp mắt đào đầy uất ức, Lư Nhã Giang buồn bã nói: “Giáo chủ, khi hắn ôm ta, rất nhiều lần ta đã tưởng hắn là ngươi. Nhưng ngươi xấu xa như vậy, hắn lại tốt như thế. Ta không biết, ta không biết mình nghĩ gì nữa…”
Cao Thịnh Phong mày dựng thẳng: “Ngươi động lòng với hắn?”
Lư Nhã Giang không đáp.
Cao Thịnh Phong cúi người, nâng mặt y, nhỏ nhẹ hỏi: “Ngươi rốt cuộc thích ai? Trường Anh Thương? Khoát Đao?”
Lư Nhã Giang nhắm mắt, nước mắt lại tràn ra. Y cắn chặt môi, lát sau mới nói: “Giáo chủ là người xấu xa nhất thiên hạ. Ta không muốn thích ai hết.”
Cao Thịnh Phong cười, lấy tay lau nước mắt y, bế y vào phòng, đặt nhẹ lên giường. Ngồi bên giường một lúc tới khi Lư Nhã Giang ngủ, hắn hôn lên đôi mắt khóc sưng phù và chóp mũi Lư Nhã Giang, cắn bờ môi y, khàn khàn nói: “Ta vẫn cần ngươi, Nhã Giang. Đừng thích Trường Anh Thương nữa, ta muốn ngươi dành tình cảm cho ta nhiều hơn ta dành cho ngươi.” Sau đó đắp chăn cho Lư Nhã Giang, rời đi.
Hôm sau, Cao Thịnh Phong đuổi hết mấy thiếu niên xinh đẹp Doãn Ngôn đưa tới, buổi tối lại gọi Lư Nhã Giang tới làm ấm giường.
Lư Nhã Giang bị hắn gọi tới, mặt đờ đẫn, mọi khi còn có bộ dáng e lệ muốn mà lại phản kháng, lúc này Cao Thịnh Phong muốn y thế nào thì y theo thế đấy, không có nửa phần tình nguyện hay không tình nguyện.
Cao Thịnh Phong ôm y từ phía sau nhào nặn một hồi, thấy y vẫn vậy, không nhịn được hỏi: “Tả hộ pháp, ngươi không thoải mái?”
Lư Nhã Giang lắc đầu.
Cao Thịnh Phong lại hỏi: “Ngươi không tình nguyện?”
Lư Nhã Giang không lắc đầu, cũng không gật đầu.
Cao Thịnh Phong rất bất ngờ. Trước đây những khi Lư Nhã Giang không tình nguyện không phải không có, vì bản thân hắn không hề dịu dàng trong chuyện này với y, còn thường hay đổi cách ép buộc y. Nhưng khi hỏi Lư Nhã Giang tình nguyện không, y chưa bao giờ dám nói không, cũng không có gan từ chối mình.
Cao Thịnh Phong vỗ cái mông vểnh của y: “Ngồi dậy nói.”
Lư Nhã Giang xoay người ngồi dậy, im lặng cúi đầu.
Cao Thịnh Phong vặn cằm y lên, bắt gặp toàn thân y cứng ngắc, cơ mặt căng cứng, buồn cười nói: “Nghĩ gì vậy, nói nghe thử xem.”
Lư Nhã Giang im một lúc, dời tầm mắt đi, nhìn chằm chằm cái gối đầu, ngón tay vô thức bấu chăn, nói bằng giọng khó chịu: “Dưới chân giáo chủ có giai nhân vô số, thuộc hạ tư chất thô bỉ, giáo chủ cần gì cứ tìm thuộc hạ làm chuyện này.” Y cố gắng bày ra bộ dáng lạnh nhạt nhưng không tự chủ được mà căng thẳng, hô hấp cũng nặng nề hơn.
Cao Thịnh Phong nhìn bộ dáng không được tự nhiên của y, lòng thầm vui sướng, càng vui sướng hắn lại càng chán ghét lớp da nát trên mặt mình, hận không thể lột xuống nhào tới thắm thiết với Lư Nhã Giang một phen.
Hắn chậm rãi tới gần, hôn lên khóe môi Lư Nhã Giang, gương mặt căng cứng nghiêm túc của Lư Nhã Giang cuối cùng không căng nổi nữa, kinh ngạc mở to hai mắt.
Cao Thịnh Phong kiềm chế không được tình cảm trong lòng, cũng không để ý đến lớp da nát trên mặt, vòng ôm thắt lưng Lư Nhã Giang, dịu dàng hôn từ mặt y xuống tận cổ.
Lư Nhã Giang thật hoài nghi Cao Thịnh Phong uống nhầm thuốc rồi. Trước tới giờ Cao Thịnh Phong chưa từng dịu dàng với y như vậy lấy một lần, thậm chí y có thể từ chuỗi hôn này cảm nhận được một ít quyến luyến và triền miên. Lúc này trong đầu y hiện ra bộ dáng ôn nhu của Hàn Sính, mơ hồ chồng lên khuôn mặt Cao Thịnh Phong, thật kỳ quái, nhưng lại không thấy có gì không thích hợp.
Chẳng qua Cao Thịnh Phong ngày càng hôn cuồng nhiệt khiến y dần dần không còn hơi sức suy nghĩ tiếp, eo y nhanh chóng mềm nhũn trong tay Cao Thịnh Phong, hô hấp ngày càng dồn dập, thân thể mềm oặt dán lên người Cao Thịnh Phong.
Lúc này Cao Thịnh Phong lại buông y ra, cơ thể hơi nghiêng về sau, thưởng thức bộ dáng hoảng hốt của Lư Nhã Giang. Mặt Lư Nhã Giang ửng đỏ, mắt khép hờ, cứ như một tiểu thụ đang bàng hoàng, bất lực không thể phản kháng.
Cao Thịnh Phong mỉm cười, thả nhẹ y xuống giường. Vừa rồi Lư Nhã Giang đã cởi sạch quần áo, Cao Thịnh Phong đưa tay mò tìm thuốc mỡ ở đầu giường, lấy ngón tay quẹt một miếng, đưa vào cơ thể y từ từ xoa ấn.
Lư Nhã Giang đã không thể làm bộ nữa, không cố nghiêm mặt nổi, hai hàng lông mày nhíu chặt, xoay mặt qua một bên, tiếng rên rỉ nhỏ vụn không kiềm được phát ra từ cuống họng. Thế nhưng lòng y vẫn uất ức như trước, khóe miệng banh ra, lại có cảm giác như muốn khóc.
Cao Thịnh Phong hôn mí mắt y: “Vẫn mất hứng?”
Lư Nhã Giang oán hận: “Ngươi là giáo chủ, ngươi nói gì thì là đấy.” Hóa ra y nghĩ tới những buổi tối trước có lẽ Cao Thịnh Phong cũng đối xử với các thiếu niên kia như vậy, tự nhiên thấy cực hận. Thế nhưng, thứ nhất Cao Thịnh Phong là giáo chủ, thứ hai y cũng từng làm việc này với Hàn Sính, y không có tư cách so đo.
Cao Thịnh Phong cũng mặc y dỗi, cảm giác bên trong đã được, nâng thứ của mình từ từ chen vào. Hắn ôm Lư Nhã Giang, vừa hôn vừa đẩy tới, tư thế rất thân mật. Bình thường lúc làm việc này, Lư Nhã Giang cực ít khi thấy được mặt Cao Thịnh Phong, càng đừng nói đến chuyện ngực kề ngực, tuy chân bị tách ra một góc độ rất khó chịu nhưng lòng y vẫn thấy vui. Bị thúc mấy cái thì không nhịn được nữa, y đưa tay lên ôm lấy lưng Cao Thịnh Phong. Y muốn nói với Cao Thịnh Phong rằng, giáo chủ, ngươi đừng hôn những người đó, đừng ôm bọn họ, chẳng qua y không dám.
Trong lúc tình cảm dâng trào, Cao Thịnh Phong nâng mặt Lư Nhã Giang đặt xuống những nụ hôn nhỏ vụn, Lư Nhã Giang cũng ngẩng đầu muốn hôn hắn, nhưng tay vừa đụng đến mặt Cao Thịnh Phong lại bị hắn hất ra.
Cao Thịnh Phong chợt lạnh lùng nói: “Đừng chạm mặt ta!”
Lư Nhã Giang sửng sốt, nghĩ hắn vẫn để ý chuyện luyện công bị hủy dung, vội nói: “Giáo chủ không cần để bụng.”
Cao Thịnh Phong vẫn không nghe y.
Trong đầu Lư Nhã Giang chợt xuất hiện một suy nghĩ rất hoang đường, lóe lên một cái rồi nhanh chóng bị tan biến trong những cú thúc của Cao Thịnh Phong.
Danh sách chương