Mấy ngày sau Lư Nhã Giang không gặp được Cao Thịnh Phong, không thể hiểu nổi tâm trạng kỳ quái ngày đó của hắn, một câu cuối của Cao Thịnh Phong càng khiến y đứng ngồi không yên, vì vậy khi có thời gian sẽ lập tức chạy tới Cửu Tiêu Cư, nhưng Cao Thịnh Phong không chịu gặp y, đóng cửa giận dỗi một mình.

Hôm nay Doãn Ngôn xem xét hết giáo vụ, một mình trở về Lăng Vân Cư thì thấy Cao Thịnh Phong tay bó trúc ngồi xổm trong sân, đang cong mông lấy rơm chọt dế.

Doãn Ngôn thấy hắn cũng không hành lễ, đi thẳng đến bên bàn đá ngồi xuống, nhấc ấm rót cho mình một chén trà. Lát sau, Cao Thịnh Phong quăng rơm, từ từ bước qua, ngồi xổm trước Doãn Ngôn, ngưỡng mặt lên cười với hắn: “Chú Doãn.”

Doãn Ngôn hơi nhíu mày: “Lại có chuyện gì cần ta giúp?”

Cao Thịnh Phong cười he he: “Chú Doãn kiếm mỹ nhân đến cho ta được không?”

Doãn Ngôn dựng thẳng mày: “Mỹ nhân?”

Cao Thịnh Phong gác cằm lên đầu gối hắn: “Đúng đúng, phải là đại mỹ nhân, phải đẹp hơn Lư Nhã Giang. Không, không chỉ một, có bao nhiêu ta muốn bấy nhiêu, chỉ cần đẹp hơn Lư Nhã Giang là ta thu hết!”

Doãn Ngôn biểu tình rất cổ quái: “Đẹp hơn Lư Nhã Giang?” Dừng một chút, nói: “Được, ta phái người tìm.” Lại nói: “Giáo chủ vì sao muốn mỹ nhân đẹp hơn Lư Nhã Giang?”

Cao Thịnh Phong đứng lên, ngồi xuống cạnh hắn, nghĩ thầm, tên hỗn đản kia dám tìm đến cho ta một tình địch, ta sẽ tìm cho y mười, một trăm, xem ai tức chết trước! Ngoài miệng lại nói: “Ai mà không yêu cái đẹp, ta thích mỹ nhân, không cần lý do.”

Doãn Ngôn mỉm cười, cũng không vạch trần.

Cao Thịnh Phong hỏi: “Chú Doãn, năm đó lão giáo chủ vì sao chọn ta làm giáo chủ?”

Doãn Ngôn nhớ lại chuyện xưa, hơi nheo mắt, nói liên hồi không ngừng nghỉ: “Năm đó ta theo lão giáo chủ xuống núi, ở bên một khe suối nhỏ nhặt được ngươi, năm ấy nơi đây có nạn châu chấu, người chết đói khắp nơi, ngươi bị cha mẹ ruột vứt bỏ, lúc đó chỉ chừng một tuổi hơn. Lão giáo chủ ôm ngươi về, mỗi ngày cho ngươi ăn cháo uống sữa dê, khi đó ngươi chưa biết nói, lão giáo chủ dạy ngươi nói, dạy ngươi đi… Nhưng ngươi mãi không chịu gần gũi ông. Có lần, ông cố ý ghẹo ngươi, cho ngươi ăn một viên đường, trong nhân lại là khổ qua, từ nhỏ ngươi đã ghét nhất ăn mấy thứ đắng. Ngươi ăn viên đường khổ qua đó xong, ba ngày sau không thèm nhìn đến lão giáo chủ, ngươi không nhìn ông, ông không cho ngươi ăn, ngươi lại rất khí phách, đói gục dưới đất cũng không chịu cúi đầu với lão giáo chủ, cuối cùng vẫn là lão giáo chủ nhận lỗi dỗ ngươi trước, ngươi mới đại phát từ bi chịu ăn. Khi đó, ngươi chỉ hơn hai tuổi.”

Cao Thịnh Phong giật khóe miệng, nghĩ, nhóc con hai tuổi nói còn chưa trôi chảy, mình không muốn nhận lỗi hay là không biết nhận lỗi đây? Doãn Ngôn nói tiếp: “Chính vào lúc đó, lão giáo chủ nói với ta, nhóc nhà ngươi là loại ăn cháo đá bát, chỉ ghi thù không nhớ ơn, nhận ân nghĩa của người khác mà không nghĩ báo đáp, vậy nên ông chọn ngươi làm giáo chủ kế nhiệm, muốn ta về sau phải phụ tá ngươi.”

Cao Thịnh Phong nói: “Ổng đang khen ta à?”

Doãn Ngôn cười nhìn hắn: Lão giáo chủ nói, giáo chủ ma giáo nên là người khí phách như thế.”

Cao Thịnh Phong bất lực hỏi tiếp: “Vậy hồi nhỏ ta được bồi dưỡng theo cách kia… là ý của ngươi hay của lão giáo chủ?”

Doãn Ngôn nói: “Là ý của lão giáo chủ. Lão giáo chủ muốn rèn luyện ngươi, ông nói, một tên nhóc vô ơn thì phải nuôi như thế.”

Cao Thịnh Phong bất mãn bĩu môi.

Doãn Ngôn hỏi hắn: “Giáo chủ, ngươi thích Lư Nhã Giang không?”

Cao Thịnh Phong tặc lưỡi, tròng mắt xoay một vòng, nói: “Cũng có có, ôm thấy cũng được, có thể để làm ấm giường.”

Doãn Ngôn híp mắt, khẽ nói: “Lão giáo chủ trước lúc lâm chung từng giao phó ta, cả đời này của ngươi, chỉ cho phép người ngưỡng mộ ngươi, không cho phép ngươi ngưỡng mộ người; chỉ cho phép ngươi cô phụ người, không cho phép người cô phụ ngươi; chỉ cho phép thiên hạ này khuynh đảo vì ngươi, ngươi thì phải bạc tình bạc nghĩa hết kiếp; không cho phép ngươi có yêu thích, có ham muốn; dù phải dốc hết toàn lực, Thiên Ninh giáo ta cũng sẽ giúp ngươi có được thứ ngươi muốn; không cho phép ngươi cầu mà không được; không cho phép ngươi có hối hận, có thất vọng. Ông muốn ngươi nhìn chúng sinh trong thiên hạ bằng nửa con mắt rồi cười nhạo họ.” Dừng một chút, tiếp tục nói, “Lão giáo chủ còn có di mệnh, nếu ngươi dành quá nhiều tình cảm cho một người, ta phải giết người đó.”

Cao Thịnh Phong hơi giật mình nhìn Doãn Ngôn. Trước đó hắn chưa từng nghe Doãn Ngôn nói những lời này, nhưng quả thật lúc lão giáo chủ còn tại thế, hắn từng nghe lão giáo chủ nói ít lời tương tự, ít nhiều cũng tự hiểu được những điều đó. Lão giáo chủ và Doãn Ngôn tuy từ nhỏ đã huấn luyện hắn rất khắc nghiệt, song cũng đối xử với hắn rất tốt, hắn muốn gì cơ hồ chỉ cần mở miệng. Vì vậy hắn không dám nhắc tới Lư Nhã Giang trước mặt lão giáo chủ và Doãn Ngôn, nếu họ có hỏi hắn sẽ làm như không thèm để ý mà cho qua.

Doãn Ngôn nhìn hắn chăm chú, mỉm cười, nói: “Các yêu cầu của lão giáo chủ tuy rằng hà khắc, nhưng nếu lão giáo chủ đã là giáo chủ của Thiên Ninh Giáo ta, lời của ông ít nhiều vẫn có đạo lý. Ta sẽ không giết Lư Nhã Giang, thế nhưng, ngươi không nên dành tình cảm cho người khác nhiều hơn người đó dành cho ngươi. Chữ tình hại thân, ngươi nên lấy đó làm cảnh báo.”

Cao Thịnh Phong nhíu mày. Ngực nghẹn ứ, không nói được khó chịu chỗ nào, cuối cùng hắn không kiềm được hỏi: “Vậy còn ngươi, Hữu hộ pháp, ngươi có dành tình cảm cho người khác nhiều hơn người đó dành cho ngươi không?”

Doãn Ngôn nhướng mày, mắt u ám nhìn Cao Thịnh Phong.

Cao Thịnh Phong bị hắn nhìn mà hoảng sợ, nhưng vẫn bất chấp nói: “Ngươi đã bằng lòng với Hàn Giang, cùng y ‘môn cách lưu thủy thập niên vô kiều’, y trúng độc khó giải, ngươi đưa y lên Quan Vân Phong. Y và người khác sinh con, ngươi còn giúp y nuôi. Ngươi so với y, ai dành tình cảm nhiều hơn?”

Doãn Ngôn lạnh nhạt nói: “Hóa ra giáo chủ đã tới Quan Vân Phong. Ta chưa từng đồng ý ẩn cư cùng y, kia chẳng qua là y đơn phương tình nguyện.” Lại nói, “Ta có tình cảm với y thật, thế nhưng, ta không phải giáo chủ Thiên Ninh Giáo, không có nhiều quy củ như giáo chủ.”

Cao Thịnh Phong vừa tức vừa giận, lại á khẩu không nói tiếp được. Hắn mất mác nghĩ, lão giáo chủ định ra quy củ, mình không thể không tuân thủ. Chưa nói đến chuyện nhiều hay ít, bản thân mình có tình cảm với Lư Nhã Giang nhưng cố tình Lư Nhã Giang không có tình cảm với mình, lòng chỉ toàn là tên Trường Anh Thương đần độn kia. Trường Anh Thương chết rồi thì thôi, đằng này gã vẫn sống, đôi cẩu nam nam này, ai biết được ngày nào đó có lăn cùng một chỗ không!

Lát sau, Cao Thịnh Phong hỏi: “Chú Doãn, ngươi để Hàn Giang ở căn băng thất kia, chẳng lẽ Tiêu Dao Tán Côn Đan có thể giải được? Nếu không ngươi giữ y ở đó hai mươi năm làm gì?”

Doãn Ngôn hơi trầm ngâm, nói: “Giải được.”

Cao Thịnh Phong kinh hãi: “Gì? Nếu có thuốc giải vậy sao ngươi không giải cho y?”

Doãn Ngôn nói: “Ở hải ngoại có một quần đảo, tổng cộng mười đảo nhỏ, chín đảo vòng quanh một đảo. Trên hòn đảo trong cùng có một loại thực vật tên là Nguyệt Kiến Thảo, lấy Nguyệt Kiến Thảo làm thuốc dẫn, phối thêm mật của rắn cạp nong vàng, có thể giải bách độc.”

Cao Thịnh Phong hoang mang hỏi: “Nơi đó xa lắm sao?”

Doãn Ngôn nói: “Xa.”

Cao Thịnh Phong lại hỏi: “Nơi đó nguy hiểm không?”

Doãn Ngôn nói: “Nguy hiểm. Nghe nói chín đảo vây bên ngoài, nước biển chảy theo dòng cố định nên buộc phải xuôi thuyền ghé vào từng đảo theo một trận tự nhất định, như thế mới có thể đến đảo tiếp theo, qua hết chín đảo mới vào được đảo trung tâm. Trên chín đảo đó cực kỳ nguy hiểm, đầy rẫy độc vật cùng bẫy rập tự nhiên, có núi tuyết, có biển nửa, nghe nói có cả yêu ma quỷ quái trong thần thoại, cực kỳ khó qua. Ở hòn đảo thứ chín có tộc nhân của quần đảo canh gác, nghe nói họ đều là cao nhân lánh đời, võ công cực cao, rất khó đối phó. Theo thứ tự thông qua chín đảo, tiến vào đảo thứ mười mới lấy được Nguyệt Kiến Thảo.”

Cao Thịnh Phong nhíu mày: “Chú Doãn đã đi qua chưa?”

Doãn Ngôn lắc đầu.

Cao Thịnh Phong lại nói: “Ngươi giữ lại Hàn Giang, không phải vì cứu y sao, sao ngươi không đi? Ngươi sợ đánh không lại họ?”

Doãn Ngôn u ám nhìn hắn, nửa ngày mới nói: “Nếu giáo chủ có thể xử lý được giáo vụ…”

Cao Thịnh chột dạ ngậm miệng.

Lát sau, Cao Thịnh Phong đứng dậy: “Chú Doãn, cây Nguyệt Kiến Thảo đó, ta đi lấy giúp ngươi!”

Doãn Ngôn hơi ngừng lại, nói: “Giáo chủ không bằng tới xử lý giáo vụ…”

Cao Thịnh Phong nói: “Cứ quyết định vậy đi! Ngươi lao tâm lao lực vì Thiên Ninh Giáo ta, ta làm giáo chủ, hẳn nên dùng Nguyệt Kiến Thảo làm phần thưởng cho ngươi! Hiện tại đám ngụy quân tử giang hồ kia đồ ma thất bại, tổn thất thảm trọng, chắc hẳn phải dưỡng thương vài năm, sẽ không đến làm phiền chúng ta. Ta thừa dịp này giúp chú Doãn tìm Nguyệt Kiến Thảo!”

Doãn Ngôn nói: “Thế nhưng giáo vụ…”

Cao Thịnh Phong ngắt lời: “Được rồi, Hữu hộ pháp nghỉ ngơi đi, bản giáo chủ lập tức điều tra quần đảo đó, ta đi trước đây.”

Doãn Ngôn bật cười.

Cao Thịnh Phong vội vàng đi mất.

Hắn vừa đi vừa nghĩ, không chú ý phía trước, thế nên khi Lư Nhã Giang chỉ cách hắn chừng mười bước hắn mới phát hiện, hốt hoảng căng mặt làm vẻ nghiêm túc.

Mới mấy ngày, Lư Nhã Giang lại gầy đi một vòng, tiều tụy nhìn hắn: “Giáo chủ.”

Cao Thịnh Phong thấy bộ dáng này của y, hơi giật mình, vừa đau lòng vừa sảng khoái lại vừa khó chịu, nghĩ đến Lư Nhã Giang cũng như mình khốn khổ vì tình mà cao hứng, nghĩ đến Lư Nhã Giang vì người khác mà khốn khổ lại tức giận, cảm xúc xung đột một thoáng, cuối cùng hắng giọng nói: “Tả hộ pháp, mấy ngày nay ngươi làm gì?”

Lư Nhã Giang ngây ngốc đáp: “Ta… ta không làm gì hết.”

Cao Thịnh Phong lên giọng: “Tả hộ pháp! Ngươi đường đường là Tả hộ pháp của Thiên Ninh Giáo ta, thế mà lại không biết san sẻ trách nhiệm với Hữu hộ pháp… với bản giáo chủ! Chúng ta là ma giáo đứng đầu giang hồ, ngươi là người đứng thứ ba trong giáo, suốt ngày chỉ biết luẩn quẩn vì tình, còn ra thể thống gì?! Ngươi nhìn xem Hữu hộ pháp người ta kìa, không ăn không ngủ, một lòng nghĩ về Thiên Ninh Giáo ta, ngươi thì sao?!”

Lư Nhã Giang không hiểu tại sao lại bị giáo huấn, uất ức vô cùng, nhỏ giọng: “Thuộc hạ biết sai.”

Cao Thịnh Phong nói: “Suốt ngày mỗi câu này, biết sai rồi biết sửa không?! Sai mà chẳng biết lấy lòng bản giáo chủ? Suốt ngày làm bản giáo chủ tức chết ngươi mới vừa lòng đúng không?”

Lư Nhã Giang khó hiểu: “Thuộc hạ không…”

Cao Thịnh Phong nói: “Còn đứng ngốc đó làm gì? Mau đi tìm Hữu hộ pháp, nói hắn phân công ít nhiệm vụ cho ngươi, đừng suốt ngày nghĩ vớ vẩn! Bản giáo chủ cùng Hữu hộ pháp sắp phải mệt chết vì con sâu lười ngươi!”

Lư Nhã Giang ngoan ngoãn nghe theo, nhận được mệnh lệnh “Mau đi tìm Hữu hộ pháp”, chuẩn bị đi nhưng lại do dự, không bước đi ngay mà dè dặt hỏi: “Giáo chủ, ngày đó ngươi nói…”

Cao Thịnh Phong nghiêm mặt: “Ta nói gì?”

Lư Nhã Giang ngẩn người, vội vàng lắc đầu, có chút vui sướng mà mỉm cười, nói: “Thuộc hạ cáo lui.” Vội vàng chạy tới Lăng Vân Cư.

.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện