Ăn xong cô và Hạ Hạ đi shopping và đi chơi nhiều nơi khác, khi về đến nhà thì cũng đã 20:27.
Bên trong nhà vẫn là một cảnh trống vắng không một bóng người, đèn điện không có ai bật lên.
Dường như vài ngày cũng khiến cô chấp nhận việc này, mở cửa đi vào bên trong rồi cô bật điện lên.
Ánh đèn sáng rọi thẳng vào tầm mắt mất ánh sáng làm cho cô choáng một chút.
"Ánh đèn trắng là thứ tra tấn mắt của mình mỗi ngày.
Thật muốn bóp nát ánh đèn của căn biệt thự này mà!"
Lý Tuệ An đi vào bên trong nhà rồi vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ ngủ gấu nâu.
Dáng vóc mảnh khảnh không cao nhưng lại ốm khiến cho bộ đồ lại rộng thùng thình.
Cô đi tới phòng khách, ngồi trên sofa để ăn mì ăn liền, mở máy tính ra xem phim hoạt hình Doraemon.
Tiếng nhạc khi dạo đầu rất vui tai khiến cho cô thích thú, không ngờ khi xem xong lại chuyển sang một video review phim ngôn tình cưới trước yêu sau.
Lý Tuệ An nghĩ chẳng khác gì bản thân nhưng cô gái trong phim cô gái đó lại có một cuộc sống ngày một hạnh phúc.
Giọt nước tràn ly cô khóc tiếng mán, không biết suy nghĩ ra sao mà lại mở miệng lên nói một câu trời ơi đất hỡi.
"Thật là ao ước mà, phải chi mình bỏ cha già ở nhà đi theo trai vừa giàu vừa yêu thượng vợ thì hay rồi.
Nghĩ đến cái cảnh mà âu yếm thật muốn thử một lần, dù sao độc thân cả 25 năm trời cũng phải có h@m muốn, hê hê."
Không ngờ cảnh này khi Phạm Thiên về nhà lại bị anh nghe thấy, anh đứng ở dãy thay dép cặp mắt như ánh sét xuyên ngang làm cho cô không biết gì mà rợn tóc gáy.
"Lạnh thế nhỉ? Hazz, chắc là mình nghĩ nhiều rồi.
Ôi trời nhìn cách họ ôm nhau kìa, muốn thử quá đi, ôi trời hôn nữa kìa!"
- "Muốn thử không?"
Tiếng nói phát ra ngay đằng sau gáy của Lý Tuệ An, hơi nóng từ hơi thở lan rộng bay vào trong lưng áo của cô.
Thật không thể nào mà không nói cha này không phải là bi3n thái, Lý Tuệ An giật nảy mình nhìn về phía sau.
*ông già này đi tốc biến hả trời, tác giả mém xỉu úp khi đọc lại, sợ giùm Tuệ An.
TT
Cô mở to mắt tự hỏi anh đã nghe hết những lời cô nói rồi hay sao? Ngày tận thế đến chưa? Cô sắp bị đánh rồi sao? Ôi trời ơi cô diện bộ mặt giống như là biểu cảm mà cô khi bị mẹ mình hành quyết ở nhà.
Thời gian cứ như ngưng động, Hai người bốn mắt nhìn nhau rồi không nói gì.
Cô nuốt nước bọt nghẹn như cơm khô, cực kì khó khăn sau hồi lau rồi hỏi.
"Bi3n Thái à?"
- "Cái gì?"
"À, không phải.
Anh về lúc nào thế? Tôi cứ tưởng là lính cứu hỏa các anh rất bận chứ, lại không ngờ rảnh rang đến nỗi mỗi tối đều về."
Lý Tuệ An cười gượng gạo, cố né xa anh ta ra.
Hai ngón tay cùng hết nội lực kéo thân thể cô lết ra xa, Phạm Thiên thì cũng không phải con người chuẩn mực đàn ông tinh tế và không điên cuồng.
Khi anh muốn thì tất cả không phải là điểm dừng, vừa hay cô cũng là mối đầu tiên trong đời của anh nói chi là vợ của hợp pháp của Phạm Thiên này.
anh ta đưa mắt, giọng có chút bi3n thái nói với Lý Tuệ An.
"Cô là vợ của tôi thì cũng không nhất thiết phải né xa thế đâu.
Tôi có làm gì cô cũng là hợp pháp."
Bộ hàm răng của anh ta nhe lên, răng trắng mượt như có thể soi gương thông qua những chiếc răng của Phạm Thiên, không nhưng đẹp trai mà còn rất cuốn hút ánh nhìn của Lý Tuệ An.
Cô vẫn còn rất tỉnh nên quay sang chỗ khác nói lớn.
"Đừng nói xằng bậy, tôi cho dù có là vợ hợp pháp đi chăng nữa thì anh cũng đừng có mơ mà làm gì được tôi.
Mong anh bớt dùng những ngôn từ không chính đáng để khiêu khích tôi như thế."
- "Thế à?"
"Ừ"
Phạm Thiên chọn không đùa với cô nữa, đứng dậy đi vào nhà WC, cởi bỏ trang phục rồi thay một bộ đồ ngủ màu xám.
Khi đi ra Phạm Thiên liếc nhìn cô rồi đi xuống dưới nhà bếp để lấy bánh quy ăn.
Lý Tuệ An cảm thấy con người này hôm nay lạ thật đấy, nhếch môi ngồi nhìn anh mãi.
Phạm Thiên một lúc sau cũng cảm nhận được ánh mắt đó quay lại nhìn.
"Thấy tôi đẹp quá rồi nhìn đấy à?"
Lý Tuệ An bĩu môi chế diễu: "Bớt tự luyến lại đi đại ca.
Chỉ là hôm nay tôi thấy anh có gì đó lạ hơn nên nhìn thôi."
- "Tôi thì có gì lạ mà nhìn, chúng ta cũng chẳng tiếp xúc nhiều đến nỗi có thể gọi là lạ."
Lý Tuệ An đưa mắt nhìn sang chỗ khác không nói thêm gì, Phạm Thiên thấy vậy anh đi đến ghế sofa ngồi xuống, cô né sang một bên, anh nói.
"Tối nay vào phòng ngủ đi, bên ngoài không thích hợp để ngủ đâu."
- "Không"
"..."
Câu trả lời ngang ngược khiến cho Phạm Thiên ngỡ ngàng đôi chút, làm sao mà cưới về được mấy ngày rồi ngủ cạnh nhau cũng không có.
Anh bỏ cái tôi khuyên cô một lúc nhưng vẫn nhận lại một từ không đổi.
Phạm Thiên thở dài, cũng chẳng biết vác của nợ về để mệt thêm hay gì.
Dù sao cũng chỉ nhỏ hơn 5 tuổi nhưng tính cách cô vợ lại trẻ con như thế, lại xem anh như không khí trong nhà.
Phạm Thiên bất lực rồi suy nghĩ gì đó, sau đề xuất một phương án không thể tin được.
"Thế này đi, chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp rồi.
Tôi có ý kiến."
- "Ý kiến gì?"
"Nếu như không thể gần gũi thì hãy làm cho mối quan hệ này tốt hơn có được không? Nếu như cô đồng ý thì mỗi ngày tôi đều đưa cô đến đơn vị để thực hiện kế hoạch công việc cho đến khi kết thúc thì sử dụng điều kiện khác."
Ý kiến này cũng không tồi, công việc về nghiên cứu những lính cứu hỏa vẫn chưa đủ vẫn cần tìm sâu vào nhiều thứ bên trong công việc nguy hiểm đó.
Cô lại có một người chồng làm công việc này.
Cũng như là cô cũng muốn trãi nghiệm thử cảm giác mà có chồng là như thế nào, muốn trãi nghiệm tình yêu của một cặp đôi nó có cảm giác ra sao.
Cô thầm nghĩ một ý nghĩ điên rồ.
Dù sao thì cũng đã cưới nhau, đến lúc xong công việc thì cô lại hủy hợp đồng thì được thôi mà.
Đúng là suy nghĩ ấu trĩ, cô không biết ý nghĩ này đã có rất nhiều người từng nói và cũng đã không thể nào kết thúc được, bây giờ chỉ có đến lượt cô xem Lý Tuệ An trẻ con này có khả năng thoát ra nổi lối đi sai lầm này hay không thôi..