- Thật đấy các vị, thanh gươm đó đã biến mất cách đây vài tháng rồi. Nghĩ lại thì thấy đau đầu. - vua Thủy Tề xoa nếp nhăn hai bên mắt - Ta sai người tìm nó rất lâu rồi nhưng không thấy. Rồi có một ngày nó đột nhiên được đặt về chỗ cũ. Ai mà biết chuyện gì xảy ra, thấy nó cũng không có tổn hại nhiều nên bỏ qua.
- Một mũi tên lại được gọi là một thanh gươm, thật thú vị. - Trần Thạch chống cằm cười - Thủy Tề, ông dạo này ăn chay à? Sao lại sống nhân đạo thế kia? - Không có, ăn chay làm sao có sức xử lý được mấy việc dưới đây chứ? - Thủy Tề vừa nói vừa cười, tay không ngừng lau mồ hôi đổ trên trán.
- Trần Thạch ta chỉ là một tướng quân bé nhỏ, xuất thân là một người phàm. Cái gì cũng không bằng các vị thần tiên, chỉ được cái nhìn sắc mặt người khác rất giỏi. Ta chỉ cần liếc qua cũng biết ai thật ai giả, đó là bản lĩnh được rèn luyện khi ở chung với một đám người rắn rết. Ông nói xem, ta có nên vạch trần lời nói dối của ông không?
- Trời đất, Đại tướng quân, người đừng như vậy. Ta chỉ nói sự thật thôi. Không tin người đi hỏi mấy con tôm ở đây xem.
Không đợi Thủy Tề tiếp tục giải thích, Trần Thạch đứng lên, rút đao ra. Cây đao dài hai mét của hắn thực quá khủng bố. Trần Thạch vung đao đập nát cái bàn đá ngọc trước mặt Thuỷ Tề, làm mặt lão xám ngoét.
- Kiểu gì sau đợt này về ta cũng chết, chi bằng kéo cái Thuỷ cung của ngài xuống cùng chết luôn cho bớt cô đơn. Cho dù Liễu Thủy công chúa cũng không cứu được ông đâu.
- Đừng... đừng, Đại tướng quân, xin ngài nương tay. Ta còn con nhỏ nữa.
Hoài Ly há hốc mồm. Đây chính là Thủy Tề hung dữ khó tính người ta hay đồn đây sao? Khác xa quá đi. Thậm chí lão còn quỳ xuống nhún nhường trước Trần Thạch. Ai mà không biết Trần Thạch là cái tên ngông cuồng dám nói dám làm, thấy chết không sợ. Đụng tới ai cũng được chứ đừng đụng tới kẻ nóng tính này.
- Mau nói!
- Là Lưu Bằng... là Lưu Bằng nhờ ta. Lưu Bằng là con trai của ân nhân ta, ta không thể không giúp nó.
- Giúp? Ông giúp hắn ta hại chết ta sao? Ông làm thần tiên kiểu gì vậy?! - Trần Thạch nổi điên giơ chân đạp một cước vào bụng Thủy Tề. Thị vệ bốn phía chạy ra bao vây.
Dù tuổi đã lớn, tóc bạc lơ phơ nhưng lão Thủy Tề này xem ra còn dẻo dai lắm, gắng gượng bò dậy. Nếu lần này sự việc phát giác lão sẽ bị Thiên Đình xử phạt nghiêm trọng, đáng sợ hơn là gây thù với Trần Thạch. Nhỡ may sau này hắn trở lại làm Đại tướng quân, lão chỉ có nước dập đầu tạ lỗi.
- Chắc ông làm tới nước này không ngờ ta có thể quay về chứ gì? Ông thiết nghĩ khi Lưu Bằng trở thành Đại tướng quân thay ta thì mọi chuyện sẽ êm xuôi. Còn ông thì không cần suốt ngày nơm nớp lo sợ gặp một tên hung bạo như ta nữa chứ gì? - Trần Thạch bùng nổ quát - Vậy thì ông lầm rồi, mạng sống ta giống như con gián vậy, đánh mãi không chết. Lần này chỉ trách ông không diệt trừ hậu họa, để ta quay về. Một khi ta quay về rồi... - Hắn ngưng trọng, nhìn Thủy Tề từ trên cao như nhìn một loài sâu bọ - Ông chỉ có nước chết.
- Lão Thủy Tề, tôi khuyên ông một câu. - Thánh Gióng đạo mạo bước đi - Nếu ông hé răng chuyện hôm nay đến Lưu Bằng, tội càng chồng tội. Tới lúc đó ngay cả tôi cũng không ngăn được tên Trần Thạch đó đâu.
Thật ra cho dù ông ta có nói cũng chẳng sao. Chỉ là lần này Trần Thạch muốn một bước cá lội ngược dòng, không muốn cho Lưu Bằng cơ hội trở mặt.
Về nhà, tâm trạng Trần Thạch không tốt, nhưng hắn vẫn nấu cơm như thường. Cả bữa cơm không nói một câu nào, tưởng tượng thôi cũng thấy đáng sợ. Hoài Ly cẩn thận như ra mắt mẹ chồng tương lai, ngay cả tiếng nhai cũng không phát ra.
- Đừng căng thẳng. Ngay cả chuyện bị người yêu đâm ta còn trải qua rồi, chuyện này thì có đáng là gì. - Kết quả, vẫn đã lường trước được. Nhưng không ngờ hắn kiềm chế lại tệ đến vậy. Có lẽ nằm trong bùn đất quá lâu khiến hắn không còn minh mẫn nữa - Sáng mai cô định làm gì?
- À... tôi muốn, tôi nghĩ nếu đã biết Lưu Bằng lấy mũi tên đó rồi, hẳn là có thể chứng minh Lưu Bằng cố ý mưu sát công chúa.
- Mưu sát? Chỉ là một vở kịch... - Trần Thạch hừ nhẹ lắc đầu - Mũi tên bách phát bách trúng của Thuỷ Tề, sao có thể không đâm trúng tim của công chúa. Chỉ là Lưu Bằng biết cô ta có giá trị lợi dụng rất cao nên mới để cô ta sống sót. Công chúa sống sót, là để đưa ra lời khai đáng tin nhất vạch trần ta.
- Dù vậy, cục diện bây giờ cũng không giống như trước nữa. Công chúa mạo hiểm mạng sống để phản bội anh, tại sao chứ?
- Ta cũng không biết, không biết mình làm sai chỗ nào khiến nàng hận ta. Chuyện ta băn khoăn nhất chính là bức thư trong tay công chúa. Rõ ràng ta chưa từng biết, nhưng Thiên Vương nói nét chữ trên kia đích thực là của ta. Công chúa lại còn bảo tối đó ngồi trong phòng nàng thấy ta viết bức thư kia. Hôm trước ngày ra trận thì nhận được từ một thị vệ. Đoạn ký ức đó ta thật sự không rõ.
- Hay là, ngày mai anh lên xem lại bức thư đi. Chữ viết cũng có thể làm giả mà. - Hắn còn chưa biết công nghệ làm giả chữ viết bây giờ đáng sợ cỡ nào. Nếu không, chỉ trách nhân loại quá "xấu tính" mà thôi.
- Không được. Bọn họ sợ ta sẽ phá hủy chứng cứ. Cô càng không được, cô dù sao cũng là người của Địa Phủ. Chỉ còn cách nhờ Thiên Vương mà thôi.
Hoài Ly uể oải chống cằm:
- Lại nhờ anh ta nữa sao? Anh biết không, thật ra Thánh Gióng là một tên rất nhiều chuyện. Trước kia tôi còn nghĩ hình tượng anh ta rất lạnh lùng quý phái, truyền thuyết kể về người này cũng rất hào nhoáng. Không ngờ chỉ là một tên cuồng truyện ngôn tình.
Trần Thạch bất giác phì cười. Nét mặt cô bé này thật sự rất sinh động, chê bai người khác lại còn nói có vần có điệu. Hoài Ly đang than vãn thì ngẩn người. Rốt cuộc cũng thấy chút phản ứng của người sống trên người Trần Thạch. Cứ cười được lúc nào thì cười, biết đâu sau này, thậm chí chỉ sau ngày mai thôi, hắn sẽ không cười được nữa.
Ngoại lệ, Hoài Ly ở nhận được tin dữ từ Bộ Địa Phủ. Thấy thông báo đặt ngay ngắn trên bàn trà. Thật ra lệnh cấm này đối với cô cũng chẳng quan trọng. Dù sao trước giờ cô cũng có lên trời đâu. Nhưng một phần nào vẫn khiến con đường thăng quan tiến chức ngày càng gập ghềnh.
- Chắc chắn là trò của bọn họ. Yên tâm đi, ngăn được một lần, không ngăn được cả đời đâu. Mấy ngày tới cô cứ ở dưới đây là được.
- Thiên Vương đã liên lạc với anh chưa?
Trần Thạch phấn khích ngồi xuống đệm, lấy ra cái gương đồng.
- Bởi vì Thiên Đình không cho mang vật chứng ra ngoài nên Thiên Vương lén lút đưa cái này cho ta. - Gương đồng này gồm có hai cái, cái kia Thánh Gióng giữ lấy, phá về cho bọn họ xem.
- Sao rồi? Có thấy được gì không? - Ở bên kia cô loáng thoáng nghe được giọng nói lét lút khe khẽ của Thánh Gióng.
- Lại gần chút nữa. - Trần Thạch thậm chí không cần nhìn quá kỹ liền buông gương xuống - Bức thư này đúng là do ta viết.
Trần Thạch cúi đầu suy tư. Hoài Ly cất gương đồng đi. Bức thư đó xác thực là của hắn viết, là viết cho công chúa, nội dung chỉ muốn gặp mặt vào ngày mai. Nội dung không có gì đặc biệt, nhưng có người gửi vào đúng ngày hôm đó, công chúa hẳn biết hắn đang ở Tây Bắc nên đến. Thoạt nhìn không có gì không hợp lý cả.
- Hoài Ly.
- Hả?
- Ngày mai chúng ta lên Thiên Đình thôi. Đã đến lúc kết thúc rồi.
Hôm nay, đứng trước Ngọc Hoàng và các vị thần tiên, trước công chúa Ngọc Tiên và phò mã Lưu Bằng, không còn là một vong hồn Trần Thạch kích động điên cuồng, mà là Đạu tướng quân Trần Thạch từng phò tá Ngọc Hoàng, mang vạn thiên binh, trấn giữ Thiên Đình. Phù Đổng Thiên Vương ngược lại chỉ ngồi nhấp ly trà, tựa như không quan tâm cho lắm.
- Trần Thạch, mười ngày đã hết, anh có muốn nói điều gì không?
Trần Thạch lướt mắt sang Ngọc Tiên công chúa. Ánh mắt né tránh, hoang mang của cô làm cõi lòng hắn lạnh lẽo. Không phải đôi ngọc trai trong trí nhớ của hắn. Bọn họ biết nhau từ nhỏ, cũng coi như thanh mai trúc mã. Hắn thoáng chần chừ, hàm răng nghiến chặt, nhưng rốt cuộc vẫn phải nói:
- Hôm nay tôi đến đây, là muốn nói về sự việc bị hàm oan ba tháng trước.
- Ồ?
- Bẩm Ngọc Hoàng, trước hãy để tôi kể lại câu chuyện xưa này cho người nghe. Đúng sai, sau đó hãy phân biệt. Ngày hai mươi tám tháng Chạp, như mọi lần, công chúa cho cung nữ đến thông báo với tôi là muốn gặp mặt. Tôi nghĩ nàng thường xuyên lo bóng lo gió, trước khi đánh bất kỳ trận nào cũng đều muốn gặp tôi. Không ngoại lệ, đêm đó nàng dặn dò đủ điều, kể rất nhiều chuyện xưa liên quan đến Tây Bắc, đến nỗi tôi cũng thấy lạ lùng. Kể chuyện xưa vốn không phải phong cách của nàng. Ngày tôi lên đường đi diệt yêu quái, thoạt nhìn mọi chuyện diễn ra suông sẻ đến bất ngờ, thì công chúa xuất hiện. Tôi bất ngờ, nhưng vui mừng là nhiều hơn. Bất thình lình nàng bị trúng một mũi tên, lo lắng nàng bị chảy máu quá nhiều, tôi lại gần làm phép. Chẳng ngờ công chúa tính toán thật kĩ, dù bị thương nhưng lực đâm cũng lớn. Con dao tùy thân của người - Lưỡi Hái Tử Thần đâm xuyên cả áo giáp của tôi, nhưng không trúng tim. Sau đó phó tướng Lưu Bằng chạy đến.
- Một mũi tên lại được gọi là một thanh gươm, thật thú vị. - Trần Thạch chống cằm cười - Thủy Tề, ông dạo này ăn chay à? Sao lại sống nhân đạo thế kia? - Không có, ăn chay làm sao có sức xử lý được mấy việc dưới đây chứ? - Thủy Tề vừa nói vừa cười, tay không ngừng lau mồ hôi đổ trên trán.
- Trần Thạch ta chỉ là một tướng quân bé nhỏ, xuất thân là một người phàm. Cái gì cũng không bằng các vị thần tiên, chỉ được cái nhìn sắc mặt người khác rất giỏi. Ta chỉ cần liếc qua cũng biết ai thật ai giả, đó là bản lĩnh được rèn luyện khi ở chung với một đám người rắn rết. Ông nói xem, ta có nên vạch trần lời nói dối của ông không?
- Trời đất, Đại tướng quân, người đừng như vậy. Ta chỉ nói sự thật thôi. Không tin người đi hỏi mấy con tôm ở đây xem.
Không đợi Thủy Tề tiếp tục giải thích, Trần Thạch đứng lên, rút đao ra. Cây đao dài hai mét của hắn thực quá khủng bố. Trần Thạch vung đao đập nát cái bàn đá ngọc trước mặt Thuỷ Tề, làm mặt lão xám ngoét.
- Kiểu gì sau đợt này về ta cũng chết, chi bằng kéo cái Thuỷ cung của ngài xuống cùng chết luôn cho bớt cô đơn. Cho dù Liễu Thủy công chúa cũng không cứu được ông đâu.
- Đừng... đừng, Đại tướng quân, xin ngài nương tay. Ta còn con nhỏ nữa.
Hoài Ly há hốc mồm. Đây chính là Thủy Tề hung dữ khó tính người ta hay đồn đây sao? Khác xa quá đi. Thậm chí lão còn quỳ xuống nhún nhường trước Trần Thạch. Ai mà không biết Trần Thạch là cái tên ngông cuồng dám nói dám làm, thấy chết không sợ. Đụng tới ai cũng được chứ đừng đụng tới kẻ nóng tính này.
- Mau nói!
- Là Lưu Bằng... là Lưu Bằng nhờ ta. Lưu Bằng là con trai của ân nhân ta, ta không thể không giúp nó.
- Giúp? Ông giúp hắn ta hại chết ta sao? Ông làm thần tiên kiểu gì vậy?! - Trần Thạch nổi điên giơ chân đạp một cước vào bụng Thủy Tề. Thị vệ bốn phía chạy ra bao vây.
Dù tuổi đã lớn, tóc bạc lơ phơ nhưng lão Thủy Tề này xem ra còn dẻo dai lắm, gắng gượng bò dậy. Nếu lần này sự việc phát giác lão sẽ bị Thiên Đình xử phạt nghiêm trọng, đáng sợ hơn là gây thù với Trần Thạch. Nhỡ may sau này hắn trở lại làm Đại tướng quân, lão chỉ có nước dập đầu tạ lỗi.
- Chắc ông làm tới nước này không ngờ ta có thể quay về chứ gì? Ông thiết nghĩ khi Lưu Bằng trở thành Đại tướng quân thay ta thì mọi chuyện sẽ êm xuôi. Còn ông thì không cần suốt ngày nơm nớp lo sợ gặp một tên hung bạo như ta nữa chứ gì? - Trần Thạch bùng nổ quát - Vậy thì ông lầm rồi, mạng sống ta giống như con gián vậy, đánh mãi không chết. Lần này chỉ trách ông không diệt trừ hậu họa, để ta quay về. Một khi ta quay về rồi... - Hắn ngưng trọng, nhìn Thủy Tề từ trên cao như nhìn một loài sâu bọ - Ông chỉ có nước chết.
- Lão Thủy Tề, tôi khuyên ông một câu. - Thánh Gióng đạo mạo bước đi - Nếu ông hé răng chuyện hôm nay đến Lưu Bằng, tội càng chồng tội. Tới lúc đó ngay cả tôi cũng không ngăn được tên Trần Thạch đó đâu.
Thật ra cho dù ông ta có nói cũng chẳng sao. Chỉ là lần này Trần Thạch muốn một bước cá lội ngược dòng, không muốn cho Lưu Bằng cơ hội trở mặt.
Về nhà, tâm trạng Trần Thạch không tốt, nhưng hắn vẫn nấu cơm như thường. Cả bữa cơm không nói một câu nào, tưởng tượng thôi cũng thấy đáng sợ. Hoài Ly cẩn thận như ra mắt mẹ chồng tương lai, ngay cả tiếng nhai cũng không phát ra.
- Đừng căng thẳng. Ngay cả chuyện bị người yêu đâm ta còn trải qua rồi, chuyện này thì có đáng là gì. - Kết quả, vẫn đã lường trước được. Nhưng không ngờ hắn kiềm chế lại tệ đến vậy. Có lẽ nằm trong bùn đất quá lâu khiến hắn không còn minh mẫn nữa - Sáng mai cô định làm gì?
- À... tôi muốn, tôi nghĩ nếu đã biết Lưu Bằng lấy mũi tên đó rồi, hẳn là có thể chứng minh Lưu Bằng cố ý mưu sát công chúa.
- Mưu sát? Chỉ là một vở kịch... - Trần Thạch hừ nhẹ lắc đầu - Mũi tên bách phát bách trúng của Thuỷ Tề, sao có thể không đâm trúng tim của công chúa. Chỉ là Lưu Bằng biết cô ta có giá trị lợi dụng rất cao nên mới để cô ta sống sót. Công chúa sống sót, là để đưa ra lời khai đáng tin nhất vạch trần ta.
- Dù vậy, cục diện bây giờ cũng không giống như trước nữa. Công chúa mạo hiểm mạng sống để phản bội anh, tại sao chứ?
- Ta cũng không biết, không biết mình làm sai chỗ nào khiến nàng hận ta. Chuyện ta băn khoăn nhất chính là bức thư trong tay công chúa. Rõ ràng ta chưa từng biết, nhưng Thiên Vương nói nét chữ trên kia đích thực là của ta. Công chúa lại còn bảo tối đó ngồi trong phòng nàng thấy ta viết bức thư kia. Hôm trước ngày ra trận thì nhận được từ một thị vệ. Đoạn ký ức đó ta thật sự không rõ.
- Hay là, ngày mai anh lên xem lại bức thư đi. Chữ viết cũng có thể làm giả mà. - Hắn còn chưa biết công nghệ làm giả chữ viết bây giờ đáng sợ cỡ nào. Nếu không, chỉ trách nhân loại quá "xấu tính" mà thôi.
- Không được. Bọn họ sợ ta sẽ phá hủy chứng cứ. Cô càng không được, cô dù sao cũng là người của Địa Phủ. Chỉ còn cách nhờ Thiên Vương mà thôi.
Hoài Ly uể oải chống cằm:
- Lại nhờ anh ta nữa sao? Anh biết không, thật ra Thánh Gióng là một tên rất nhiều chuyện. Trước kia tôi còn nghĩ hình tượng anh ta rất lạnh lùng quý phái, truyền thuyết kể về người này cũng rất hào nhoáng. Không ngờ chỉ là một tên cuồng truyện ngôn tình.
Trần Thạch bất giác phì cười. Nét mặt cô bé này thật sự rất sinh động, chê bai người khác lại còn nói có vần có điệu. Hoài Ly đang than vãn thì ngẩn người. Rốt cuộc cũng thấy chút phản ứng của người sống trên người Trần Thạch. Cứ cười được lúc nào thì cười, biết đâu sau này, thậm chí chỉ sau ngày mai thôi, hắn sẽ không cười được nữa.
Ngoại lệ, Hoài Ly ở nhận được tin dữ từ Bộ Địa Phủ. Thấy thông báo đặt ngay ngắn trên bàn trà. Thật ra lệnh cấm này đối với cô cũng chẳng quan trọng. Dù sao trước giờ cô cũng có lên trời đâu. Nhưng một phần nào vẫn khiến con đường thăng quan tiến chức ngày càng gập ghềnh.
- Chắc chắn là trò của bọn họ. Yên tâm đi, ngăn được một lần, không ngăn được cả đời đâu. Mấy ngày tới cô cứ ở dưới đây là được.
- Thiên Vương đã liên lạc với anh chưa?
Trần Thạch phấn khích ngồi xuống đệm, lấy ra cái gương đồng.
- Bởi vì Thiên Đình không cho mang vật chứng ra ngoài nên Thiên Vương lén lút đưa cái này cho ta. - Gương đồng này gồm có hai cái, cái kia Thánh Gióng giữ lấy, phá về cho bọn họ xem.
- Sao rồi? Có thấy được gì không? - Ở bên kia cô loáng thoáng nghe được giọng nói lét lút khe khẽ của Thánh Gióng.
- Lại gần chút nữa. - Trần Thạch thậm chí không cần nhìn quá kỹ liền buông gương xuống - Bức thư này đúng là do ta viết.
Trần Thạch cúi đầu suy tư. Hoài Ly cất gương đồng đi. Bức thư đó xác thực là của hắn viết, là viết cho công chúa, nội dung chỉ muốn gặp mặt vào ngày mai. Nội dung không có gì đặc biệt, nhưng có người gửi vào đúng ngày hôm đó, công chúa hẳn biết hắn đang ở Tây Bắc nên đến. Thoạt nhìn không có gì không hợp lý cả.
- Hoài Ly.
- Hả?
- Ngày mai chúng ta lên Thiên Đình thôi. Đã đến lúc kết thúc rồi.
Hôm nay, đứng trước Ngọc Hoàng và các vị thần tiên, trước công chúa Ngọc Tiên và phò mã Lưu Bằng, không còn là một vong hồn Trần Thạch kích động điên cuồng, mà là Đạu tướng quân Trần Thạch từng phò tá Ngọc Hoàng, mang vạn thiên binh, trấn giữ Thiên Đình. Phù Đổng Thiên Vương ngược lại chỉ ngồi nhấp ly trà, tựa như không quan tâm cho lắm.
- Trần Thạch, mười ngày đã hết, anh có muốn nói điều gì không?
Trần Thạch lướt mắt sang Ngọc Tiên công chúa. Ánh mắt né tránh, hoang mang của cô làm cõi lòng hắn lạnh lẽo. Không phải đôi ngọc trai trong trí nhớ của hắn. Bọn họ biết nhau từ nhỏ, cũng coi như thanh mai trúc mã. Hắn thoáng chần chừ, hàm răng nghiến chặt, nhưng rốt cuộc vẫn phải nói:
- Hôm nay tôi đến đây, là muốn nói về sự việc bị hàm oan ba tháng trước.
- Ồ?
- Bẩm Ngọc Hoàng, trước hãy để tôi kể lại câu chuyện xưa này cho người nghe. Đúng sai, sau đó hãy phân biệt. Ngày hai mươi tám tháng Chạp, như mọi lần, công chúa cho cung nữ đến thông báo với tôi là muốn gặp mặt. Tôi nghĩ nàng thường xuyên lo bóng lo gió, trước khi đánh bất kỳ trận nào cũng đều muốn gặp tôi. Không ngoại lệ, đêm đó nàng dặn dò đủ điều, kể rất nhiều chuyện xưa liên quan đến Tây Bắc, đến nỗi tôi cũng thấy lạ lùng. Kể chuyện xưa vốn không phải phong cách của nàng. Ngày tôi lên đường đi diệt yêu quái, thoạt nhìn mọi chuyện diễn ra suông sẻ đến bất ngờ, thì công chúa xuất hiện. Tôi bất ngờ, nhưng vui mừng là nhiều hơn. Bất thình lình nàng bị trúng một mũi tên, lo lắng nàng bị chảy máu quá nhiều, tôi lại gần làm phép. Chẳng ngờ công chúa tính toán thật kĩ, dù bị thương nhưng lực đâm cũng lớn. Con dao tùy thân của người - Lưỡi Hái Tử Thần đâm xuyên cả áo giáp của tôi, nhưng không trúng tim. Sau đó phó tướng Lưu Bằng chạy đến.
Danh sách chương