Thổ địa ở vùng trời Tây Bắc khi còn là người phàm tên thật là Hùng Linh Công. Ông là cháu ruột Vua Hùng và cũng là một danh tướng. Ngày đó ông được Vua Hùng cử đi làm sứ giả tìm kiếm nhân tài để diệt giặc Ân. May mắn gặp phải đứa bé này.
- Khà, nhớ ngày đó đứa trẻ này thật láo mồm. Ta nhớ như in ngày đó nó nói rất rành rọt "Ông về tâu vua sắm cho ta một con ngựa sắt biết phun lửa, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này". Lúc đó ta cũng không tin. Sau đó lại nghe đồn nó ăn nhanh chóng lớn như thổi. Chắc là có ông trời giúp sức nên đánh cược một phen. Ba vạn binh mã cũng không bằng một thằng bé.
Hùng Linh Công gật gù vuốt râu, kể chuyện hăng say như chỉ mới ngày hôm qua. Ông lão đầu đã không còn tóc nhưng xem ra vẫn minh mẫn.
- Thánh Gióng, nghe nói anh là người trời mà. Còn bay lên nữa, sao lại là thằng nhóc láu cá được? - Hoài Ly thuần tuý vẫn là con người, chỉ nghe mỗi truyền thuyết.
- Đừng nhắc nữa. Sớm biết sau này bọn họ lập đền thờ tôn sùng thì ta đã không làm chuyện xấu hổ như nhổ cụm tre bên đường. Đánh giặc gì chứ. Mặc dù bên ngoài là tráng sĩ nhưng bên trong ta chỉ là một đứa con nít. Cứ nghĩ là trò chơi đánh giặc cùng lũ trong xóm nên đánh hăng say. Đến nỗi roi sắt cũng không chịu được mà gãy. - Nói đến đây, Thánh Gióng lườm ông lão.
- Đừng trách ta. Thời buổi thù trong giặc ngoài, sắt cao cấp không có đâu nên đành để tráng sĩ chịu thiệt. Chẳng phải sau đó cũng được viết nên giai thoại, cái gì mà bất chấp vũ khí thô sơ giết giặc hay sao? - Căn bản là đống tre đó đánh chẳng ra gì. Ta phát chán thì bỗng thấy trên trời có vầng sáng nên phi ngựa chạy theo. Ai ngờ chạy một lúc lại chạy lên cả trời.
Cũng may lúc đó vừa hay giặc thua tan tác. Nếu không hình tượng Thánh Gióng trong lòng muôn dân sẽ còn bị méo mó đến cỡ nào. Hoài Ly chống cằm nghĩ. Cô có nên tin vào mấy truyền thuyết nữa không nhỉ?
- Hôm đó ông thấy có gì khác lạ không? - Trần Thạch quyết định quay về vấn đề cũ.
- Chuyện lão bất ngờ nhất chính là khi vừa ngoi lên đã thấy công chúa đâm dao vào ngực tướng quân, máu tuông như suối. Sau đó phó tướng Lưu Bằng cầm nỏ chạy đến bế công chúa đi. Lão già rồi, sợ mấy cái chiến tranh này nọ lắm nên cứ núp đi thôi. Chà, nghĩ lại thấy tình cảnh đó thật là bi thảm.
Hùng Linh Công cứ mãi cảm thán. Hỏi cũng không có tin tức gì đáng quý giá. Trong khi thời gian ngày càng rút ngắn, tin tức lại chẳng thu thập được bao nhiêu.
- Thiên Vương, anh có nhớ mũi tên làm công chúa bị thương không? - Lúc đó bởi vì quá rối loạn, hắn không kịp cái mũi tên kia từ đâu ra.
- Có. Lúc đó tôi cũng có mặt kiểm tra. Mũi tên đó là của vua Thuỷ Tề. Tương truyền ngày trước Thuỷ Tề cho Lê Lợi mượn thanh gươm. Qua nhiều năm, bởi vì không có điều kiện bảo quản nên mới chế tác lại thành một cái mũi tên nhỏ. Dù vậy uy lực của nó cũng không hề giảm.
Mấy ngày đi cùng nhau, Hoài Ly lại phát hiện Thánh Gióng nói không hề ít chút nào. Chắc có lẽ ngày thường ít hoà nhập với các vị thần tiên nên sinh ra mặc cảm. Thật tội nghiệp cho đứa trẻ năm nào.
Trên đường đi đến hồ Gươm tìm nguồn gốc của mũi tên, Hoài Ly nghe được không ít chuyện từ Thánh Gióng. Nghe nói từ khi Lê Lợi sở hữu thanh gươm thần kia thì khí thế của nghĩa quân ngày một tăng. Thanh gươm thần tung hoàng trên mọi trận địa và làm cho quân Minh bạt vía. Chẳng mấy chốc tiếng tăm của quân Lam Sơn lan khắp nơi.
- Cô tưởng chỉ với một thanh gươm bé nhỏ mà chiến thắng cả một đội quân ư? - Thánh Gióng cười nhạt lắc đầu, ánh mắt đượm buồn - Thanh gươm dù có thần thánh đến đâu cũng chỉ bén hơn một chút, đường kiếm sắc sảo hơn một chút, tiếng tăm vang dội hơn một chút thôi. "Thanh gươm" thực sự... là một cô gái.
- Cô gái hả? Cô gái nào?
- Cô gái đó, chính là "thanh gươm" mà Lê Lợi không muốn từ bỏ nhất.
Nhưng vì giang sơn đất nước, hắn bắt buộc phải từ bỏ nàng. Thanh gươm kia chỉ là để che mắt người ngoài, thực chất đi cùng với nó còn có một cô gái. Cô gái có đôi mắt xanh như màu nước. Mọi người đều e ngại nàng là yêu quái nên không dám đến gần, chỉ có Lê Lợi. Hắn ngạc nhiên trước sự thông minh và cơ trí của nàng.
Nhờ mưu lược của nàng, họ không phải trốn tránh trong rừng nữa mà xông xáo đi tìm giặc. Họ không phải ăn uống khổ cực như trước nữa, đã có những kho lương thực của giặc mới cướp được tiếp tế cho họ. Nàng nói, nàng chỉ là một giọt nước mà Thuỷ Tề tạo ra để giúp đỡ hắn. Lê Lợi tin.
Ngày muôn dân được trở về với ấm no, Lê Lợi lên ngôi hoàng đế, hắn xoay lại nắm tay nàng. Người con gái đó không hề có tên gọi, càng không được lưu lại trong sử sách. Binh tướng không biết nàng là ai, chỉ mặc định nàng là người phụ nữ của Lê Lợi.
Hắn muốn cho nàng một danh phận, ngôi vị hoàng hậu nàng sẽ ngồi chắc. Nhưng bá quan trong triều muốn nhanh chóng ổn định đất nước, không bằng lòng để hắn đưa một người vô danh như yêu quái lên làm một mẫu nghi thiên hạ. Lê Lợi một phút đã có lúc lưỡng lự.
Vào một ngày mùa xuân đẹp trời, Lê Lợi đưa nàng đi ngắm cảnh ở hồ Tả Vọng. Từ lúc gặp nhau, bọn họ chưa từng có một giây phút yên bình ở bên nhau. Vì vậy, Lê Lợi rất trân trọng nó. Nhân tiện, hắn muốn phong nàng làm hoàng hậu, muốn hỏi ý kiến nàng. Đúng lúc này thì rùa vàng xuất hiện, thanh gươm bên hông hắn nóng lên bất thường. Rùa vàng chỉ nói một câu:
- Bệ hạ hoàn gươm cho Long quân!
Chỉ một câu nói, như rút đi cả tim gan của Lê Lợi. Người cùng hắn đồng cam cộng khổ, luôn bên cạnh hắn mỗi lúc nguy nan, chỉ nhìn hắn mỉm cười nhợt nhạt. Nhưng nụ cười nàng thực mãn nguyện, không luyến tiếc, không hối hận. Nàng dứt khoát thay hắn rút gươm ra, ném gương về phía rùa vàng. Nhanh như cắt, rùa há miệng đớp lấy ngang lưỡi.
Nhìn vị hoàng đế một lòng vì dân vì nước rơi nước mắt mà không nói nổi một lời, nàng đau lòng biết bao.
- Bệ hạ, ta chỉ làm một hạt nước thôi. Nhưng ngay cả một hạt nước này còn được người yêu mến đến vậy, muôn dân Đại Việt hẳn phải có phúc lắm.
Dứt lời, nàng không kịp để Lê Lợi kịp lên tiếng, đã ngã lưng rơi xuống hồ. Giọt nước Thủy Tề vô tình tạo ra tan thành vô số bọt biển màu xanh le lói. Lê Lợi ôm ngực thở dốc, thị vệ phải tiến tới đỡ lấy người. Chỉ trách hắn quá chậm chạp, quá nhu nhược. Hắn mất nàng rồi, thật sự... mất nàng rồi.
Vua Thuỷ Tề có ơn với hắn, có ơn với Đại Việt, hắn không còn cách nào khác ngoài trao trả lại nàng. Thuỷ Tề lấy lại nàng, khác nào lấy cả trái tim của hắn mà đi. Ngoài một vài cận vệ và người chèo thuyền, không ai hay biết rằng buổi chiều hôm đó, trên hồ Tả Vọng, hoàng đế Lê Thái Tổ đã khóc tang thương cỡ nào. Ai cũng yên lặng, đứng bên cạnh không nói một lời.
Gánh nặng trên vai quá lớn. Lê Lợi chấp nhận hy sinh hạnh phúc của mình để đổi lấy bình yên cho đất nước. Mà nàng, lại chấp nhận trở thành bọt nước tan biến đi. Khi những chiếc thuyền của bá quan tiến lên kịp thuyền rồng thì Lê Lợi chỉ lạnh lùng thông báo:
- Đức Long quân cho chúng ta mượn thanh gươm thần để trừ giặc Minh. Nay đất nước đã thanh bình... Người sai rùa lấy lại.
Lời nói khó khăn trút ra khỏi cổ họng, mang theo giọng điệu nghẹn ngào. Lê Lợi chắp hai tay sau lưng, thuyền nhanh chóng rời đi, để lại bóng lưng mãi mãi cô độc.
- Nhưng tôi nghe nói sau này lấy rất nhiều vợ, cũng có nhiều con. Chuyện anh kể không phải là giả chứ? - Thánh Gióng nghe vậy lập tức lườm cô. Hoài Ly bấy giờ nước mắt đã đầy mặt.
- Thật hơn cả vàng thật đấy. Này ta nghe chính Rùa Vàng nói mà. So với những vị vua khác thì ông cũng xem như là ít phi tần rồi đấy hơn. Hơn nữa có một chuyện mà cô chắc chắn không biết. - Hoài Ly hết sức thành công hoàn thành vai trò của một khán giả nhiều chuyện, chớp to hai mắt - Các phi tần của Lê Lợi đều có nét hao hao giống nhau.
- Ý anh là, bao nhiêu năm qua, Lê Thái Tổ lựa chọn phi tần đều dựa theo nỗi nhớ cô gái kia sao?
- Chứ còn gì nữa.
- Cảm động quá. Không ngờ câu chuyện kia truyền qua miệng dân gian lại biến thể nhiều đến như vậy. - Cô thút thít lau nước mắt. Trần Thạch ngán ngẩm lắc đầu. Thánh Gióng chính là người hâm mộ cuồng nhiệt của ngôn tình. Chuyên sưu tầm các câu chuyện tình cảm bi thương như vậy.
- Đáng tiếc, cho đến cuối đời, Lê Lợi cũng không được gặp lại cô gái nọ.
- Vậy thì chưa chắc. - Trần Thạch ngồi bên cạnh đột ngột lên tiếng - Thuỷ Tề đã có một ân huệ nho nhỏ cho bọn họ. Thật ra, trước khi qua đời, Lê Lợi đã được gặp hạt nước bé nhỏ kia.
Nhất thời, không khí đều bị câu chuyện tình cảm động này mà làm cho mềm mại hẳn. Có mấy người chung thủy cả đời như Lê Lợi? Ngẩng mặt, bọn họ đã đến hồ Gươm rồi. Đây cũng chính là hồ Tả Vọng, nơi Lê Lợi khóc vì mất đi người mình yêu.
- Khà, nhớ ngày đó đứa trẻ này thật láo mồm. Ta nhớ như in ngày đó nó nói rất rành rọt "Ông về tâu vua sắm cho ta một con ngựa sắt biết phun lửa, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này". Lúc đó ta cũng không tin. Sau đó lại nghe đồn nó ăn nhanh chóng lớn như thổi. Chắc là có ông trời giúp sức nên đánh cược một phen. Ba vạn binh mã cũng không bằng một thằng bé.
Hùng Linh Công gật gù vuốt râu, kể chuyện hăng say như chỉ mới ngày hôm qua. Ông lão đầu đã không còn tóc nhưng xem ra vẫn minh mẫn.
- Thánh Gióng, nghe nói anh là người trời mà. Còn bay lên nữa, sao lại là thằng nhóc láu cá được? - Hoài Ly thuần tuý vẫn là con người, chỉ nghe mỗi truyền thuyết.
- Đừng nhắc nữa. Sớm biết sau này bọn họ lập đền thờ tôn sùng thì ta đã không làm chuyện xấu hổ như nhổ cụm tre bên đường. Đánh giặc gì chứ. Mặc dù bên ngoài là tráng sĩ nhưng bên trong ta chỉ là một đứa con nít. Cứ nghĩ là trò chơi đánh giặc cùng lũ trong xóm nên đánh hăng say. Đến nỗi roi sắt cũng không chịu được mà gãy. - Nói đến đây, Thánh Gióng lườm ông lão.
- Đừng trách ta. Thời buổi thù trong giặc ngoài, sắt cao cấp không có đâu nên đành để tráng sĩ chịu thiệt. Chẳng phải sau đó cũng được viết nên giai thoại, cái gì mà bất chấp vũ khí thô sơ giết giặc hay sao? - Căn bản là đống tre đó đánh chẳng ra gì. Ta phát chán thì bỗng thấy trên trời có vầng sáng nên phi ngựa chạy theo. Ai ngờ chạy một lúc lại chạy lên cả trời.
Cũng may lúc đó vừa hay giặc thua tan tác. Nếu không hình tượng Thánh Gióng trong lòng muôn dân sẽ còn bị méo mó đến cỡ nào. Hoài Ly chống cằm nghĩ. Cô có nên tin vào mấy truyền thuyết nữa không nhỉ?
- Hôm đó ông thấy có gì khác lạ không? - Trần Thạch quyết định quay về vấn đề cũ.
- Chuyện lão bất ngờ nhất chính là khi vừa ngoi lên đã thấy công chúa đâm dao vào ngực tướng quân, máu tuông như suối. Sau đó phó tướng Lưu Bằng cầm nỏ chạy đến bế công chúa đi. Lão già rồi, sợ mấy cái chiến tranh này nọ lắm nên cứ núp đi thôi. Chà, nghĩ lại thấy tình cảnh đó thật là bi thảm.
Hùng Linh Công cứ mãi cảm thán. Hỏi cũng không có tin tức gì đáng quý giá. Trong khi thời gian ngày càng rút ngắn, tin tức lại chẳng thu thập được bao nhiêu.
- Thiên Vương, anh có nhớ mũi tên làm công chúa bị thương không? - Lúc đó bởi vì quá rối loạn, hắn không kịp cái mũi tên kia từ đâu ra.
- Có. Lúc đó tôi cũng có mặt kiểm tra. Mũi tên đó là của vua Thuỷ Tề. Tương truyền ngày trước Thuỷ Tề cho Lê Lợi mượn thanh gươm. Qua nhiều năm, bởi vì không có điều kiện bảo quản nên mới chế tác lại thành một cái mũi tên nhỏ. Dù vậy uy lực của nó cũng không hề giảm.
Mấy ngày đi cùng nhau, Hoài Ly lại phát hiện Thánh Gióng nói không hề ít chút nào. Chắc có lẽ ngày thường ít hoà nhập với các vị thần tiên nên sinh ra mặc cảm. Thật tội nghiệp cho đứa trẻ năm nào.
Trên đường đi đến hồ Gươm tìm nguồn gốc của mũi tên, Hoài Ly nghe được không ít chuyện từ Thánh Gióng. Nghe nói từ khi Lê Lợi sở hữu thanh gươm thần kia thì khí thế của nghĩa quân ngày một tăng. Thanh gươm thần tung hoàng trên mọi trận địa và làm cho quân Minh bạt vía. Chẳng mấy chốc tiếng tăm của quân Lam Sơn lan khắp nơi.
- Cô tưởng chỉ với một thanh gươm bé nhỏ mà chiến thắng cả một đội quân ư? - Thánh Gióng cười nhạt lắc đầu, ánh mắt đượm buồn - Thanh gươm dù có thần thánh đến đâu cũng chỉ bén hơn một chút, đường kiếm sắc sảo hơn một chút, tiếng tăm vang dội hơn một chút thôi. "Thanh gươm" thực sự... là một cô gái.
- Cô gái hả? Cô gái nào?
- Cô gái đó, chính là "thanh gươm" mà Lê Lợi không muốn từ bỏ nhất.
Nhưng vì giang sơn đất nước, hắn bắt buộc phải từ bỏ nàng. Thanh gươm kia chỉ là để che mắt người ngoài, thực chất đi cùng với nó còn có một cô gái. Cô gái có đôi mắt xanh như màu nước. Mọi người đều e ngại nàng là yêu quái nên không dám đến gần, chỉ có Lê Lợi. Hắn ngạc nhiên trước sự thông minh và cơ trí của nàng.
Nhờ mưu lược của nàng, họ không phải trốn tránh trong rừng nữa mà xông xáo đi tìm giặc. Họ không phải ăn uống khổ cực như trước nữa, đã có những kho lương thực của giặc mới cướp được tiếp tế cho họ. Nàng nói, nàng chỉ là một giọt nước mà Thuỷ Tề tạo ra để giúp đỡ hắn. Lê Lợi tin.
Ngày muôn dân được trở về với ấm no, Lê Lợi lên ngôi hoàng đế, hắn xoay lại nắm tay nàng. Người con gái đó không hề có tên gọi, càng không được lưu lại trong sử sách. Binh tướng không biết nàng là ai, chỉ mặc định nàng là người phụ nữ của Lê Lợi.
Hắn muốn cho nàng một danh phận, ngôi vị hoàng hậu nàng sẽ ngồi chắc. Nhưng bá quan trong triều muốn nhanh chóng ổn định đất nước, không bằng lòng để hắn đưa một người vô danh như yêu quái lên làm một mẫu nghi thiên hạ. Lê Lợi một phút đã có lúc lưỡng lự.
Vào một ngày mùa xuân đẹp trời, Lê Lợi đưa nàng đi ngắm cảnh ở hồ Tả Vọng. Từ lúc gặp nhau, bọn họ chưa từng có một giây phút yên bình ở bên nhau. Vì vậy, Lê Lợi rất trân trọng nó. Nhân tiện, hắn muốn phong nàng làm hoàng hậu, muốn hỏi ý kiến nàng. Đúng lúc này thì rùa vàng xuất hiện, thanh gươm bên hông hắn nóng lên bất thường. Rùa vàng chỉ nói một câu:
- Bệ hạ hoàn gươm cho Long quân!
Chỉ một câu nói, như rút đi cả tim gan của Lê Lợi. Người cùng hắn đồng cam cộng khổ, luôn bên cạnh hắn mỗi lúc nguy nan, chỉ nhìn hắn mỉm cười nhợt nhạt. Nhưng nụ cười nàng thực mãn nguyện, không luyến tiếc, không hối hận. Nàng dứt khoát thay hắn rút gươm ra, ném gương về phía rùa vàng. Nhanh như cắt, rùa há miệng đớp lấy ngang lưỡi.
Nhìn vị hoàng đế một lòng vì dân vì nước rơi nước mắt mà không nói nổi một lời, nàng đau lòng biết bao.
- Bệ hạ, ta chỉ làm một hạt nước thôi. Nhưng ngay cả một hạt nước này còn được người yêu mến đến vậy, muôn dân Đại Việt hẳn phải có phúc lắm.
Dứt lời, nàng không kịp để Lê Lợi kịp lên tiếng, đã ngã lưng rơi xuống hồ. Giọt nước Thủy Tề vô tình tạo ra tan thành vô số bọt biển màu xanh le lói. Lê Lợi ôm ngực thở dốc, thị vệ phải tiến tới đỡ lấy người. Chỉ trách hắn quá chậm chạp, quá nhu nhược. Hắn mất nàng rồi, thật sự... mất nàng rồi.
Vua Thuỷ Tề có ơn với hắn, có ơn với Đại Việt, hắn không còn cách nào khác ngoài trao trả lại nàng. Thuỷ Tề lấy lại nàng, khác nào lấy cả trái tim của hắn mà đi. Ngoài một vài cận vệ và người chèo thuyền, không ai hay biết rằng buổi chiều hôm đó, trên hồ Tả Vọng, hoàng đế Lê Thái Tổ đã khóc tang thương cỡ nào. Ai cũng yên lặng, đứng bên cạnh không nói một lời.
Gánh nặng trên vai quá lớn. Lê Lợi chấp nhận hy sinh hạnh phúc của mình để đổi lấy bình yên cho đất nước. Mà nàng, lại chấp nhận trở thành bọt nước tan biến đi. Khi những chiếc thuyền của bá quan tiến lên kịp thuyền rồng thì Lê Lợi chỉ lạnh lùng thông báo:
- Đức Long quân cho chúng ta mượn thanh gươm thần để trừ giặc Minh. Nay đất nước đã thanh bình... Người sai rùa lấy lại.
Lời nói khó khăn trút ra khỏi cổ họng, mang theo giọng điệu nghẹn ngào. Lê Lợi chắp hai tay sau lưng, thuyền nhanh chóng rời đi, để lại bóng lưng mãi mãi cô độc.
- Nhưng tôi nghe nói sau này lấy rất nhiều vợ, cũng có nhiều con. Chuyện anh kể không phải là giả chứ? - Thánh Gióng nghe vậy lập tức lườm cô. Hoài Ly bấy giờ nước mắt đã đầy mặt.
- Thật hơn cả vàng thật đấy. Này ta nghe chính Rùa Vàng nói mà. So với những vị vua khác thì ông cũng xem như là ít phi tần rồi đấy hơn. Hơn nữa có một chuyện mà cô chắc chắn không biết. - Hoài Ly hết sức thành công hoàn thành vai trò của một khán giả nhiều chuyện, chớp to hai mắt - Các phi tần của Lê Lợi đều có nét hao hao giống nhau.
- Ý anh là, bao nhiêu năm qua, Lê Thái Tổ lựa chọn phi tần đều dựa theo nỗi nhớ cô gái kia sao?
- Chứ còn gì nữa.
- Cảm động quá. Không ngờ câu chuyện kia truyền qua miệng dân gian lại biến thể nhiều đến như vậy. - Cô thút thít lau nước mắt. Trần Thạch ngán ngẩm lắc đầu. Thánh Gióng chính là người hâm mộ cuồng nhiệt của ngôn tình. Chuyên sưu tầm các câu chuyện tình cảm bi thương như vậy.
- Đáng tiếc, cho đến cuối đời, Lê Lợi cũng không được gặp lại cô gái nọ.
- Vậy thì chưa chắc. - Trần Thạch ngồi bên cạnh đột ngột lên tiếng - Thuỷ Tề đã có một ân huệ nho nhỏ cho bọn họ. Thật ra, trước khi qua đời, Lê Lợi đã được gặp hạt nước bé nhỏ kia.
Nhất thời, không khí đều bị câu chuyện tình cảm động này mà làm cho mềm mại hẳn. Có mấy người chung thủy cả đời như Lê Lợi? Ngẩng mặt, bọn họ đã đến hồ Gươm rồi. Đây cũng chính là hồ Tả Vọng, nơi Lê Lợi khóc vì mất đi người mình yêu.
Danh sách chương