Giọng kể của hắn vẫn đều đều, mang theo mệt mỏi gặm nhắm tâm trí. Trần Thạch không muốn nhìn lại người con gái làm hắn đau lòng kia nữa. Mắt đối mắt với Ngọc Hoàng:
- Hòng không muốn để cho tôi kịp trở mặt, bọn họ đã quyết định tất cả. Tước đi danh vị, chọn ngày kết hôn, đem tôi vĩnh viễn chôn vùi xuống đất. Nhưng Ngọc Tiên công chúa không ngờ rằng, tối đó còn có một nhân chứng sống đi cùng người, chính là Thùy An.
- Thùy An là người hầu lúc trước trong phủ công chúa. - Thánh Gióng sợ Ngọc Hoàng chưa hiểu rõ nên chêm vào giải thích.
- Mấy ngày trước, Thùy An chết. Xui thay quỷ sứ đến làm công tác, cũng chính là vợ của tôi, Hoài Ly đây nghe được một chuyện rất thú vị. Đêm đó, khi công chúa hẹn gặp tôi ở trong phủ, Thùy An cũng đi theo, nhưng cô ta chỉ đứng bên ngoài. Mặc dù không thấy người nhưng cũng thấy bóng. Trong thư phòng của tôi, gian bên trái là bàn trà, gian bên phải là bàn ghế nơi làm việc. Lúc bấy giờ, muốn viết một lá thư phải lấy giấy, mài mực, viết bằng bút lông. Mà trong khoảng thời gian đó, Thùy An không hề thấy tôi đi sang gian phòng bên phải. Phát hiện được bí mật động trời đó, Thùy An chính là nhân chứng duy nhất chứng minh lời khai công chúa có vấn đề. Vì vậy sau khi phong ấn tôi, Thùy An nhận được một lượng trang sức rất lớn, đồng thời bị điều xuống trở thành một người hầu bình thường. Công chúa chắc là không nhớ, lời khai của cô là "Thấy Trần Thạch viết lá thư" chứ không phải "Thấy Trần Thạch cất phong thư vào túi áo". Sự chột dạ của cô đã gây ra một sai lầm, chính là giết chết Thùy An.
- Hừm, Thùy An, cái người hầu kia tự chết, tôi làm sao biết được. - Ngọc Tiên thong dong đáp lại, bàn tay dưới gấu áo đã siết chặt đến trắng bệch.
- Lá thư kia tôi đã xem qua, quả thật chính là nét chữ của tôi, ngay cả lỗi chính tả cũng y hệt. Tôi mới nghĩ, trên đời này còn có ai giả mạo được nét chữ của mình giống đến như vậy. Thực ra lá thư đó đúng là do tôi viết, nhưng là viết từ một năm trước. Ngày trước, tôi thường bận rất nhiều việc của Thiên Đình nên khi muốn gặp công chúa đều tự viết thư. Không ngờ sau này lại trở thành con dao hai lưỡi đâm chết mình. Nhưng công chúa người quên một điều, loại giấy Tây Nguyên này chỉ được dùng trước đây. Một năm trước vì để bảo vệ khu rừng phòng hộ nên Thiên Đình đã ngưng cho sản xuất, đến bây giờ chỉ sử dụng giấy Thanh Hóa. Cho nên ba tháng trước, căn bản không thể viết ra một lá thư bằng giấy Tây Nguyên được.
Ngọc Tiên công chúa thất sắc, hai chân bũn rũn. Lưu Bằng ở bên cạnh nhanh tay đỡ lấy thì cô ta mới đứng vững được. Từng câu từng chữ hùng hồn mà sắc bén của Trần Thạch, bóc từng lớp từng lớp ra khiến cô càng lúc càng sợ hãi. Cuối cùng không nói được một câu phản bác nào. Thấy ánh mắt giận dữ của Lưu Bằng, Trần Thạch thấy chết không sợ:
- Chưa phục sao? Vậy để tôi nói tiếp. Phó tướng quân Lưu Bằng, vài hôm trước tôi tìm hiểu được mũi tên đâm trúng công chúa chính là thanh gươm của Thuỷ Tề, năm xưa từng giúp Lê Thái Tổ bình định Đại Việt. Anh giải thích xem, tại sao nó lại xuất hiện ở trận chiến hôm đó? - Làm sao tôi biết được. Tôi cũng đâu có quản đồ của ông ta. - Lưu Bằng hừ lạnh.
- Ồ, vậy mà bốn hôm trước tôi gặp lại Vua Thủy Tề. Thủy Tề tình cờ tiết lộ ông đã cho Lưu Bằng mượn thanh gươm đó. Chẳng lẽ Thủy Tề đang nói dối sao?
- Đương nhiên là vậy, ai biết được ông ta cấu kết với ai rồi vu oan cho tôi.
- Vậy tướng quân Lưu Bằng, mời giải thích tại sao hôm đó thổ địa Hùng Linh Công lại thấy anh cầm nỏ chạy tới ôm công chúa đi. Chỉ có bộ binh của Thiên binh mới được quyền cầm nỏ, còn tôi và phó tướng lúc đó đang cầm đao chỉ huy Thiên binh. Chẳng lẽ giữa đường anh nổi hứng muốn thể hiện, giật cung của thị vệ bắn địch? Chưa kể tới, trận chiến hôm đó chiến thắng cực kì dễ dàng, tôi tin rằng nếu điều tra sâu thêm nữa, ắt sẽ lôi ra được người giật dây đằng sau. Ngọc Tiên công chúa, Lưu Bằng, hai người dàn dựng vở kịch này thật hay. Lưu Bằng cố ý bắn lệch mũi tên, Ngọc Tiên công chúa vì không nỡ nên cắm lệch con dao.
- Trần Thạch! Đúng ra tôi không nên mềm lòng mới đúng. Đáng lẽ ra tôi nên đâm chết anh. Giết chết anh! Tại sao anh lại sống sót? Tại sao lại quay về? Tại sao?! - Ngọc Tiên phát điên gào thét, vùng tay khỏi Lưu Bằng. Hai mắt nàng trắng dã, chỉ tay vào Trần Thạch - Chẳng phải anh muốn tâu với Ngọc Hoàng, chẳng phải muốn thông báo với cả Thiên Đình tôi không phải con ruột của người sao? Giữ lại anh chỉ như giữ quả bom trong người. Ngày đêm nơm nớp lo sợ.
Nhìn nước mắt cô ta rơi như mưa, môi đỏ như máu nhưng không có chút thần sắc. Hoàn toàn trở thành một kẻ điên. Trần Thạch nhắm mắt. Cho dù hắn có vô tình biết được bí mật này, hắn nguyện cả đời này cũng không hé ra nửa chữ. Hắn cũng bảo đảm cho cô như vậy. Không hiểu cô ta bắt đầu lo sợ từ lúc nào.
- Đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, cũng mơ thấy người mình yêu vạch tội mình, ruồng bỏ mình. Tôi có thể không sợ sao? Ngọc Hoàng cưng chiều tôi như vậy, thậm chí chỉ nghe tôi nói vài lời đã vội vã kết tội anh.
Ngọc Hoàng nghe đến đó thì xanh mặt, suýt nữa trượt khỏi ghế. May mà Thánh Gióng bên cạnh đỡ lấy. Ông run run chỉ vào công chúa, không thốt nên lời.
- Thà rằng giết đi người yêu, tôi cũng muốn bảo vệ ngôi vị của mình. Tôi đã phá đường lui tới của con đàn bà kia. - Ngọc Tiên chỉ vào Hoài Ly - Vậy mà các người cũng tìm tới được.
- Lưới trời lồng lộng. Lưu Bằng, anh đã làm gì công chúa? - Cô ta vốn không thể tự động mà phát điên như vậy.
- Đồ khốn Trần Thạch! Chỉ là một người phàm mà dám mơ tưởng đến vị trí Đại tướng quân. Tất cả mọi người đều bất bình với anh, ta chẳng qua chỉ là một kẻ đứng mũi chịu sào thôi.
Lưu Bằng xòe tay, bảo kiếm kéo dài từ lòng bàn tay đến tận một mét rưỡi thì dừng lại. Lưu Bằng quăng cả tự trọng ra đằng sau, nhảy lên cao, xoay ngược kiếm xuống dưới hòng đâm vào đâu Trần Thạch. Nhưng Trần Thạch, tuy rằng chỉ mang trong người một ít tu vi nhưng như vậy cũng đã đủ. Dựa vào mối thù giữa bọn họ thì trận chiến này có thể kéo dài đến vô tận rồi.
Cuối cùng vẫn là vì kích động mất lý trí mà Lưu Bằng bị thanh đao dũng mãnh như vuốt rồng của Trần Thạch đâm xuyên ngực. Lưu Bằng như con cá bị xiên lên, Trần Thạch không chút cảm xúc, rút đao ra, máu phun tung tóe. Các vị thần tiên sửng sốt, bọn họ ít khi thấy được máu đổ thành dòng như vậy, giết thì cũng là giết yêu quái thôi. Trần Thạch lúc này chẳng còn sót lại chút tình nghĩa đồng chí gì, cả người như mới từ chín tầng Địa Ngục trỗi dậy.
Ngọc Hoàng nổi giận vì tổn thương. Đứa con gái nhỏ tuổi nhất, được ông cưng chiều nhất, cuối cùng lại phát hiện nó không phải con ruột của mình. Ngọc Tiên công chúa bị khép tội giả mạo hoàng thất, đồng lõa với tội phạm hãm hại mệnh quan Thiên Đình, bị giam vào lãnh cung, mãi mãi không được ra ngoài, không được ai thăm hỏi, cô độc cả đời.
Lưu Bằng cũng bị trị tội, bản thân bị giáng thành một người phàm. Nhưng bởi bố có công lớn với Thiên Đình nên chỉ trải qua chín kiếp làm người, trải qua sinh lão bệnh tử. Trần Thạch sau khi được giải oan trở về với chức vị Đại tướng quân, Phó tướng tạm thời bỏ trống. Phủ tướng quân cũng gỡ bỏ phong ấn.
Hôm nay chính là ngày dọn dẹp phủ chào đón Đại tướng trở về. Hoài Ly không ngừng tấm tắc khen ngợi. Trần Thạch đã sớm đi nhận phong vị và áo giáp rồi, bảo cô ngồi đây đợi một chút. Trước giờ chưa từng kết bạn với người giàu. Phủ tướng quân này thực là xa xỉ nha. Vàng bạc đá quý lấp lánh.
Trần Thạch trên đường về ghé qua ngân hàng Thiên Đình lấy một số tiền, tính mang đi trả nợ cho Hoài Ly. Sau đó qua bên Thái Thượng Lão Quân uống một viên thuốc để hồi phục pháp lực. Thái Thượng Lão Quân đang chế thuốc, thấy hắn thì mừng ra mặt. Cái lò luyện đan gì đó đã đóng bụi nằm ở một góc. Trong phòng lão chỉ toàn là ống nghiệm thôi.
- Đại tướng quân, chúc mừng ngài trở về. Tới lấy thuốc phải không? Lại đây, lão cho vài viên thuốc bổ nữa. Nằm dưới đất lâu ngày da dẻ cũng vàng vọt theo rồi.
- Cảm ơn ông trước. - Trần Thạch đặt bộ giáp bên cạnh, ngồi xuống đợi.
- Uống đi, tác dụng nhanh lắm. Lão chờ ngày này lâu rồi, nên giữ lại phòng cho tướng quân đấy. - Thái Thượng Lão Quân xưa nay rất biết nịnh nọt người khác. Thật ra hắn biết trong kho của lão còn một đống viên như thế này - Mà khoan, trước khi uống phải ép hồn phách trong người anh ra đã, nếu không thì tác dụng hỗn loạn lắm.
- Hồn phách gì?
- Hồn phách của một người ấy. Chẳng lẽ người cứu tướng quân lên không nói? Muốn cứu một vong hồn bị phong ấn thì người cứu bắt buộc phải chia ra một nửa hồn phách của mình cho người kia. Bây giờ anh ép nó ra đi, rồi lấy cái lọ này bỏ vào.
Nhìn cái lọ trong tay, Trần Thạch thoáng ngần ngừ. Thảo nào hắn đôi lúc sẽ cảm nhận được tâm trạng của cô. Thảo nào dấu tay trên cổ khó có thể biến mất. Tất cả là do một nửa hồn phách ở trong người hắn.
- Cái cô bé ngốc này...
- Hòng không muốn để cho tôi kịp trở mặt, bọn họ đã quyết định tất cả. Tước đi danh vị, chọn ngày kết hôn, đem tôi vĩnh viễn chôn vùi xuống đất. Nhưng Ngọc Tiên công chúa không ngờ rằng, tối đó còn có một nhân chứng sống đi cùng người, chính là Thùy An.
- Thùy An là người hầu lúc trước trong phủ công chúa. - Thánh Gióng sợ Ngọc Hoàng chưa hiểu rõ nên chêm vào giải thích.
- Mấy ngày trước, Thùy An chết. Xui thay quỷ sứ đến làm công tác, cũng chính là vợ của tôi, Hoài Ly đây nghe được một chuyện rất thú vị. Đêm đó, khi công chúa hẹn gặp tôi ở trong phủ, Thùy An cũng đi theo, nhưng cô ta chỉ đứng bên ngoài. Mặc dù không thấy người nhưng cũng thấy bóng. Trong thư phòng của tôi, gian bên trái là bàn trà, gian bên phải là bàn ghế nơi làm việc. Lúc bấy giờ, muốn viết một lá thư phải lấy giấy, mài mực, viết bằng bút lông. Mà trong khoảng thời gian đó, Thùy An không hề thấy tôi đi sang gian phòng bên phải. Phát hiện được bí mật động trời đó, Thùy An chính là nhân chứng duy nhất chứng minh lời khai công chúa có vấn đề. Vì vậy sau khi phong ấn tôi, Thùy An nhận được một lượng trang sức rất lớn, đồng thời bị điều xuống trở thành một người hầu bình thường. Công chúa chắc là không nhớ, lời khai của cô là "Thấy Trần Thạch viết lá thư" chứ không phải "Thấy Trần Thạch cất phong thư vào túi áo". Sự chột dạ của cô đã gây ra một sai lầm, chính là giết chết Thùy An.
- Hừm, Thùy An, cái người hầu kia tự chết, tôi làm sao biết được. - Ngọc Tiên thong dong đáp lại, bàn tay dưới gấu áo đã siết chặt đến trắng bệch.
- Lá thư kia tôi đã xem qua, quả thật chính là nét chữ của tôi, ngay cả lỗi chính tả cũng y hệt. Tôi mới nghĩ, trên đời này còn có ai giả mạo được nét chữ của mình giống đến như vậy. Thực ra lá thư đó đúng là do tôi viết, nhưng là viết từ một năm trước. Ngày trước, tôi thường bận rất nhiều việc của Thiên Đình nên khi muốn gặp công chúa đều tự viết thư. Không ngờ sau này lại trở thành con dao hai lưỡi đâm chết mình. Nhưng công chúa người quên một điều, loại giấy Tây Nguyên này chỉ được dùng trước đây. Một năm trước vì để bảo vệ khu rừng phòng hộ nên Thiên Đình đã ngưng cho sản xuất, đến bây giờ chỉ sử dụng giấy Thanh Hóa. Cho nên ba tháng trước, căn bản không thể viết ra một lá thư bằng giấy Tây Nguyên được.
Ngọc Tiên công chúa thất sắc, hai chân bũn rũn. Lưu Bằng ở bên cạnh nhanh tay đỡ lấy thì cô ta mới đứng vững được. Từng câu từng chữ hùng hồn mà sắc bén của Trần Thạch, bóc từng lớp từng lớp ra khiến cô càng lúc càng sợ hãi. Cuối cùng không nói được một câu phản bác nào. Thấy ánh mắt giận dữ của Lưu Bằng, Trần Thạch thấy chết không sợ:
- Chưa phục sao? Vậy để tôi nói tiếp. Phó tướng quân Lưu Bằng, vài hôm trước tôi tìm hiểu được mũi tên đâm trúng công chúa chính là thanh gươm của Thuỷ Tề, năm xưa từng giúp Lê Thái Tổ bình định Đại Việt. Anh giải thích xem, tại sao nó lại xuất hiện ở trận chiến hôm đó? - Làm sao tôi biết được. Tôi cũng đâu có quản đồ của ông ta. - Lưu Bằng hừ lạnh.
- Ồ, vậy mà bốn hôm trước tôi gặp lại Vua Thủy Tề. Thủy Tề tình cờ tiết lộ ông đã cho Lưu Bằng mượn thanh gươm đó. Chẳng lẽ Thủy Tề đang nói dối sao?
- Đương nhiên là vậy, ai biết được ông ta cấu kết với ai rồi vu oan cho tôi.
- Vậy tướng quân Lưu Bằng, mời giải thích tại sao hôm đó thổ địa Hùng Linh Công lại thấy anh cầm nỏ chạy tới ôm công chúa đi. Chỉ có bộ binh của Thiên binh mới được quyền cầm nỏ, còn tôi và phó tướng lúc đó đang cầm đao chỉ huy Thiên binh. Chẳng lẽ giữa đường anh nổi hứng muốn thể hiện, giật cung của thị vệ bắn địch? Chưa kể tới, trận chiến hôm đó chiến thắng cực kì dễ dàng, tôi tin rằng nếu điều tra sâu thêm nữa, ắt sẽ lôi ra được người giật dây đằng sau. Ngọc Tiên công chúa, Lưu Bằng, hai người dàn dựng vở kịch này thật hay. Lưu Bằng cố ý bắn lệch mũi tên, Ngọc Tiên công chúa vì không nỡ nên cắm lệch con dao.
- Trần Thạch! Đúng ra tôi không nên mềm lòng mới đúng. Đáng lẽ ra tôi nên đâm chết anh. Giết chết anh! Tại sao anh lại sống sót? Tại sao lại quay về? Tại sao?! - Ngọc Tiên phát điên gào thét, vùng tay khỏi Lưu Bằng. Hai mắt nàng trắng dã, chỉ tay vào Trần Thạch - Chẳng phải anh muốn tâu với Ngọc Hoàng, chẳng phải muốn thông báo với cả Thiên Đình tôi không phải con ruột của người sao? Giữ lại anh chỉ như giữ quả bom trong người. Ngày đêm nơm nớp lo sợ.
Nhìn nước mắt cô ta rơi như mưa, môi đỏ như máu nhưng không có chút thần sắc. Hoàn toàn trở thành một kẻ điên. Trần Thạch nhắm mắt. Cho dù hắn có vô tình biết được bí mật này, hắn nguyện cả đời này cũng không hé ra nửa chữ. Hắn cũng bảo đảm cho cô như vậy. Không hiểu cô ta bắt đầu lo sợ từ lúc nào.
- Đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, cũng mơ thấy người mình yêu vạch tội mình, ruồng bỏ mình. Tôi có thể không sợ sao? Ngọc Hoàng cưng chiều tôi như vậy, thậm chí chỉ nghe tôi nói vài lời đã vội vã kết tội anh.
Ngọc Hoàng nghe đến đó thì xanh mặt, suýt nữa trượt khỏi ghế. May mà Thánh Gióng bên cạnh đỡ lấy. Ông run run chỉ vào công chúa, không thốt nên lời.
- Thà rằng giết đi người yêu, tôi cũng muốn bảo vệ ngôi vị của mình. Tôi đã phá đường lui tới của con đàn bà kia. - Ngọc Tiên chỉ vào Hoài Ly - Vậy mà các người cũng tìm tới được.
- Lưới trời lồng lộng. Lưu Bằng, anh đã làm gì công chúa? - Cô ta vốn không thể tự động mà phát điên như vậy.
- Đồ khốn Trần Thạch! Chỉ là một người phàm mà dám mơ tưởng đến vị trí Đại tướng quân. Tất cả mọi người đều bất bình với anh, ta chẳng qua chỉ là một kẻ đứng mũi chịu sào thôi.
Lưu Bằng xòe tay, bảo kiếm kéo dài từ lòng bàn tay đến tận một mét rưỡi thì dừng lại. Lưu Bằng quăng cả tự trọng ra đằng sau, nhảy lên cao, xoay ngược kiếm xuống dưới hòng đâm vào đâu Trần Thạch. Nhưng Trần Thạch, tuy rằng chỉ mang trong người một ít tu vi nhưng như vậy cũng đã đủ. Dựa vào mối thù giữa bọn họ thì trận chiến này có thể kéo dài đến vô tận rồi.
Cuối cùng vẫn là vì kích động mất lý trí mà Lưu Bằng bị thanh đao dũng mãnh như vuốt rồng của Trần Thạch đâm xuyên ngực. Lưu Bằng như con cá bị xiên lên, Trần Thạch không chút cảm xúc, rút đao ra, máu phun tung tóe. Các vị thần tiên sửng sốt, bọn họ ít khi thấy được máu đổ thành dòng như vậy, giết thì cũng là giết yêu quái thôi. Trần Thạch lúc này chẳng còn sót lại chút tình nghĩa đồng chí gì, cả người như mới từ chín tầng Địa Ngục trỗi dậy.
Ngọc Hoàng nổi giận vì tổn thương. Đứa con gái nhỏ tuổi nhất, được ông cưng chiều nhất, cuối cùng lại phát hiện nó không phải con ruột của mình. Ngọc Tiên công chúa bị khép tội giả mạo hoàng thất, đồng lõa với tội phạm hãm hại mệnh quan Thiên Đình, bị giam vào lãnh cung, mãi mãi không được ra ngoài, không được ai thăm hỏi, cô độc cả đời.
Lưu Bằng cũng bị trị tội, bản thân bị giáng thành một người phàm. Nhưng bởi bố có công lớn với Thiên Đình nên chỉ trải qua chín kiếp làm người, trải qua sinh lão bệnh tử. Trần Thạch sau khi được giải oan trở về với chức vị Đại tướng quân, Phó tướng tạm thời bỏ trống. Phủ tướng quân cũng gỡ bỏ phong ấn.
Hôm nay chính là ngày dọn dẹp phủ chào đón Đại tướng trở về. Hoài Ly không ngừng tấm tắc khen ngợi. Trần Thạch đã sớm đi nhận phong vị và áo giáp rồi, bảo cô ngồi đây đợi một chút. Trước giờ chưa từng kết bạn với người giàu. Phủ tướng quân này thực là xa xỉ nha. Vàng bạc đá quý lấp lánh.
Trần Thạch trên đường về ghé qua ngân hàng Thiên Đình lấy một số tiền, tính mang đi trả nợ cho Hoài Ly. Sau đó qua bên Thái Thượng Lão Quân uống một viên thuốc để hồi phục pháp lực. Thái Thượng Lão Quân đang chế thuốc, thấy hắn thì mừng ra mặt. Cái lò luyện đan gì đó đã đóng bụi nằm ở một góc. Trong phòng lão chỉ toàn là ống nghiệm thôi.
- Đại tướng quân, chúc mừng ngài trở về. Tới lấy thuốc phải không? Lại đây, lão cho vài viên thuốc bổ nữa. Nằm dưới đất lâu ngày da dẻ cũng vàng vọt theo rồi.
- Cảm ơn ông trước. - Trần Thạch đặt bộ giáp bên cạnh, ngồi xuống đợi.
- Uống đi, tác dụng nhanh lắm. Lão chờ ngày này lâu rồi, nên giữ lại phòng cho tướng quân đấy. - Thái Thượng Lão Quân xưa nay rất biết nịnh nọt người khác. Thật ra hắn biết trong kho của lão còn một đống viên như thế này - Mà khoan, trước khi uống phải ép hồn phách trong người anh ra đã, nếu không thì tác dụng hỗn loạn lắm.
- Hồn phách gì?
- Hồn phách của một người ấy. Chẳng lẽ người cứu tướng quân lên không nói? Muốn cứu một vong hồn bị phong ấn thì người cứu bắt buộc phải chia ra một nửa hồn phách của mình cho người kia. Bây giờ anh ép nó ra đi, rồi lấy cái lọ này bỏ vào.
Nhìn cái lọ trong tay, Trần Thạch thoáng ngần ngừ. Thảo nào hắn đôi lúc sẽ cảm nhận được tâm trạng của cô. Thảo nào dấu tay trên cổ khó có thể biến mất. Tất cả là do một nửa hồn phách ở trong người hắn.
- Cái cô bé ngốc này...
Danh sách chương