Có một vấn đề cực kì nan giải là mọi người ở Thiên Đình hầu như đều biết mặt cô rồi. Nếu Hoài Ly làm việc ở đây thì hẳn ai cũng biết cô là một quỷ sứ. Dù sao cũng không giấu được, giấu nhiều như vậy làm gì. Sau khi trình giấy thông hành công tác của mình đến thị vệ, Hoài Ly được cho phép vào phủ công chúa.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng cung nữ la hét, Hoài Ly nhiều chuyện chạy vào. Ngọc Tiên công chúa tuy danh hiệu cao quý nhưng tu vi và pháp lực thì cũng chỉ là hạng xoàng, chỉ biết cầm cây đèn trong tay, còn đám cung nữ xung quanh nét mặt sợ hãi. Đứng bảo vệ công chúa phía sau.
Hoài Ly đang thắc mắc tại sao công chúa không gọi thị vệ vào khi mà vong hồn của cung nữ Thuỳ An gây rắc rối. Cô người hầu kia gương mặt vặn vẹo, cười không ra cười, khóc không ra khóc. Cầm dao chỉ vào Ngọc Tiên công chúa:
- Ả đàn bà xấu xa, tôi làm ma cũng không tha cho cô. Tướng quân Trần Thạch thật may mắn vì thoát khỏi hạng người như cô.
- Yêu nữ, câm miệng. Dám sỉ nhục công chúa, cô sẽ không được đầu thai tốt đâu. - Một người hầu lớn mật quát.
- Hừ, tôi không cần đầu thai tốt. Ngọc Tiên công chúa, cớ sao ngày xưa không giết tôi, bây giờ lại ra tay? Chẳng lẽ cô sợ tướng quân thật sự quay về ám cô rồi nên có tật giật mình? - Cô đừng nói bậy. Ta không làm gì sai cả. Cô chết không liên quan đến ta. Quỷ sứ sẽ nhanh chóng đến đây bắt cô thôi. - Để rồi đến lúc đó, cô có muốn mở miệng nói cũng không được. Ngọc Tiên hy vọng trong lòng, nhưng cô ta ngàn lần không ngờ quỷ sứ hôm nay đến chính là vợ của Trần Thạch.
Hoài Ly đứng sau cửa nghe thấy thì mí mắt giật giật. Ngay cả một người hầu cũng bị cô ta giết để bịt miệng. Xem ra chuyện này không đơn giản.
- Ha ha. Giấy không gói được lửa. Rồi tướng quân sẽ sớm thấy được bộ mặt của cô.
Thuỳ An cười đến ra máu. Tiếng cười khô khốc như cướp đi từng hơi thở của cô ta. Bọn người kia hãi quá liền hô "Quỷ sứ" tán loạn lên. Hoài Ly lúc này mới giật mình, sửa sang trang phục chạy ra, tằng hắng:
- Vong hồn mau quay đầu!
Thuỳ An lập tức hoá thành hạt nước rơi vào cái lọ nhỏ trong tay cô. Không tốn chút công sức, Hoài Ly đóng nắp lọ lại. Ngọc Tiên thở phào một hơi, vuốt ngực nhẹ nhõm. Phủ công chúa quả thật bị doạ một phen hú hồn.
Nhìn thấy Hoài Ly, nét mặt cô ta thật sự khó coi. So với lớp trang điểm dày cộp hôm nọ, Ngọc Tiên bây giờ có vẻ xinh đẹp hơn nhiều. Nhưng có quá nhiều bí mật được chôn giấu dưới lớp da mặt kia. Trên đường đến đây không có ai dám nhận bừa cô, cũng bởi vì cô mặc loại trang phục hành nghề này, lại nghĩ: Làm sao vợ của Trần Thạch lại là một quỷ sứ?
Nhưng Ngọc Tiên này thì khác, cho dù Hoài Ly có hoá thành tro cô ta cũng nhận ra. Sống đến nước này, có người còn nhớ dung mạo cô đến không quên, Hoài Ly coi như cũng có chút thành tựu. Cô không hề ngại ngùng, ưỡn ngực cung kính chào công chúa.
- Nếu đã đến đây, hay là vào dùng một chén trà đi.
Tất cả người hầu đều được lui ra ngoài. Ngọc Tiên đích thân pha trà. Trong điện thoang thoảng nghe được mùi trầm hương, hơn nữa mùi hương này cô chưa từng được ngửi qua. Thơm nhẹ, mà sâu lắng. Chắc phải là một loại hương dược gì quý hiếm lắm. Hoài Ly cũng chưa từng được uống trà đạo một cách nghiêm túc như vậy nên thức thời ngồi im. Xuất thân cao quý, pha một chén trà ngon đúng cung cách không phải là quá khó đối với cô ta.
Một chén trà được đưa đến trước mặt. Nước trà trong veo nhưng thoang thoảng hương hoa. Hoài Ly thầm nghĩ, có khi nào có độc hay không? Giống như trong những bộ phim cung đấu, phụ nữ tranh nhau một người đàn ông, giết hại lẫn nhau. Không nghĩ quá lâu, cô nhẹ nhàng thưởng thức.
Ngọc Tiên không dại mà đi độc chết cô. Không có lợi, nhưng hại thì vô cùng nhiều. Xem ra Trần Thạch đụng phải một âm mưu lớn, hơn nữa còn có mặt của người tình lâu năm của hắn.
- Hai người kết hôn khi nào?
- Mới đây thôi. Ở dưới kia là hai ba năm, trên đây chỉ mới qua hai ba ngày.
- Trần Thạch là được cô cứu ra à?
- Không phải. Lúc tôi gặp anh ta thì anh ta đã ra ngoài rồi. - Hoài Ly nói dối không chớp mắt.
- Tôi thấy anh ấy rất miễn cưỡng. Tại sao hai người lại đến với nhau? - Trong giọng nói còn mang theo nét đanh đá nho nhỏ.
- Công chúa, cô hỏi như vậy là không hợp lý rồi. Cái gì mà miễn cưỡng? Chỉ khi gặp cô mới hơi miễn cưỡng thôi. Chúng tôi là vì yêu nhau nên cưới nhau. Có gì đâu mà khó hiểu. - Chẳng phải giống như ai kia, vì trục lợi mà đến với nhau. Đương nhiên, câu nói khinh bỉ này cô giữ trong lòng.
- Xin lỗi, là tôi hồ đồ rồi. - Ngọc Tiên cười ngại ngùng, nhưng dường như nhìn thấu sự thật đằng sau. Cô ta khá ung dung.
Chắc nàng công chúa này còn nghĩ vị Trần Thạch kia còn yêu mình. Vì muốn cô ta ghen tuông nên mới diễn vở kịch này. Đáng tiếc, những điều cô ta nghĩ đều đúng. Hoài Ly cũng không dễ dàng chào thua như vậy. Chuyện hay còn chưa bắt đầu đâu.
- Lúc nãy tôi đứng ngoài kia, nghe được không ít chuyện. Xem ra phủ công chúa náo nhiệt thật. - Mắt thấy chén trà trong tay cô ta run rẩy, trà sóng sánh ra ngoài, Hoài Ly cười càng rực rỡ - Nghe nói công chúa vì che giấu chuyện của Trần Thạch mà giết người diệt khẩu.
- Cô đừng nghe lũ người hầu này nói bậy. Trước đây là tôi chiều hư bọn nó quen rồi. Không tin cô có thể hỏi bất kì ai ở đây. - Còn lâu cô mới tin. Đám người ở đây đều đã bị cô ta mua chuộc hết.
- Đương nhiên là tôi tin công chúa rồi. Cô không cần kích động như vậy. Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về Địa Phủ báo cáo đây. Công chúa nghỉ ngơi cẩn thận. - Hoài Ly đúng mực cung kính rời đi.
- Có dịp lại ghé chơi.
Đương nhiên là sẽ ghé rồi. E rằng đến lúc đó không còn là ghé chơi nữa, mà là ghé để hỏi cung cô ta. Hoài Ly âm thầm rời đi, rất nhanh đã về đến nhà. Trần Thạch ngồi trong nhà, không biết đang nghĩ gì.
- Có chuyện gì mà đắc ý vậy?
- Sao anh biết tôi đang đắc ý? - Hoài Ly hào hứng ngồi xuống mâm ăn - Anh tự nấu à?
- Trước đây ở trong doanh trại toàn tự nấu. Nói xem, có chuyện gì? - Trần Thạch tươm tất soạn đũa.
- Hôm nay tôi tới phủ công chúa. - Cô nom sắc mặt hắn vẫn bình thường mới nói tiếp - Vô tình nghe được một chuyện. - Sau đó kể chi tiết chuyện đó ra.
Trần Thạch ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói. Lời khai của công chúa đương nhiên là không có thực, lại bị mọi người tin răm rắp. Không có lí nào cô ta lại kể chuyện này cho một người hầu nghe. Sớm không giết muộn không giết lại giết ngay vào lúc này.
- Thuỳ An chắc là mới gần đây biết được hoặc là đã biết từ trước nhưng bị công chúa bịt miệng.
- Vậy phải xem xem bịt miệng cô ta bằng cách nào?
- Tối đó chỉ có hai người ở với nhau thôi à? - Một nam một nữ đêm khuya tụ tập nhau làm cái gì?
- Đúng vậy. Người hầu tuỳ tùng đều cho lui ra. Hôm đó cũng không ngoại lệ. Có lẽ Thuỳ An đứng ở bên ngoài.
- Vậy làm sao mà cô ta biết anh có viết bức thư đó hay không? - Càng nghĩ càng khó hiểu - Thế hai người nói chuyện gì với nhau?
- Chẳng có gì quan trọng. Cô ấy dặn ta đi đường nhớ cẩn thận, giữ ấm, tính mạng sức khoẻ là quan trọng. Rồi kể cho ta thêm nghe vài chuyện về bọn yêu quái phía bắc.
- Nhàm chán vậy sao? - Hoài Ly không ngờ. Nam nữ tình cảm với nhau lại trò chuyện về đánh giặc.
- Đúng thật là hơi miễn cưỡng. Nếu chỉ kể chuyện thì không hẳn phải hẹn gặp ngay trong đêm như vậy. Nhưng thiết nghĩ cô ấy lúc nào cũng chu đáo nên ta không để ý cho lắm.
Rõ ràng là lúc đó Trần Thạch đang đắm chìm trong hạnh phúc màu hồng nên che mờ mắt rồi. Khó khăn lắm mới có một đầu mối lại vụt mất. Cả cô và Trần Thạch đều không tiện la cà trong phủ công chúa nên đành nhờ cậy Phù Đổng Thiên Vương. Thánh Gióng ngày thường rất ít ra mặt nhưng ai cũng phải kính nể anh ta.
- Nhanh lên. Chuyện các người dò hỏi tôi nghe được rồi. - Thánh Gióng đứng ở vườn Ngự Uyển cho cá ăn, vẫy tay. Hai người họ bước nhanh hơn - Chẳng phải bảo tôi hỏi về cung nữ Thuỳ An ư? Lý lịch không có gì phải bàn cãi, chỉ là tôi nghe nói Thuỳ An ngày trước rất được công chúa yêu thích. Không hiểu tại sao sau này lại đổi người.
- Sủng ái? Không giống đâu. Nhìn cô ta như có hận thù mấy kiếp với công chúa đó. - Hoài Ly lắc đầu phủ nhận.
- Còn có bằng chứng. Sau khi Trần Thạch bị phong ấn không lâu, Thuỳ An bấy giờ là người hầu thân cận của công chúa nhận được rất nhiều trang sức. Nói xem, đây có phải là phần thưởng hay không?
- Thưởng? Hẳn là đã bị hối lộ nhằm che miệng rồi. Vậy cũng tức là tối đó Thuỳ An có đi cùng Ngọc Tiên nhưng không theo cô ta vào phòng. Và bằng cách nào đó là biết được công chúa cho lời khai giả.
- Cô bé này được mọi người đánh giá là thông minh, sắc sảo.
- Cũng chính vì quá thông minh nên mới bị khử đầu tiên đó. - Hoài Ly gật đầu, bốc một nhúm thức ăn cho cá - Nhân chứng đầu tiên bị thất thoát rồi.
- Thiên Vương, nghe nói thổ địa ở Tây Bắc là người quen của anh?
- Đúng vậy. Năm xưa chúng tôi gặp nhau dưới trần gian.
- Chúng ta đi một chuyến đến đó.
Sáng nay Trần Thạch chợt nghĩ đến một khả năng. Có thể thổ địa lúc đó, trong lúc mà mọi thứ đang hỗn loạn, trắng đen đảo ngược thì ông ta sẽ nhìn rõ được cục diện nhất.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng cung nữ la hét, Hoài Ly nhiều chuyện chạy vào. Ngọc Tiên công chúa tuy danh hiệu cao quý nhưng tu vi và pháp lực thì cũng chỉ là hạng xoàng, chỉ biết cầm cây đèn trong tay, còn đám cung nữ xung quanh nét mặt sợ hãi. Đứng bảo vệ công chúa phía sau.
Hoài Ly đang thắc mắc tại sao công chúa không gọi thị vệ vào khi mà vong hồn của cung nữ Thuỳ An gây rắc rối. Cô người hầu kia gương mặt vặn vẹo, cười không ra cười, khóc không ra khóc. Cầm dao chỉ vào Ngọc Tiên công chúa:
- Ả đàn bà xấu xa, tôi làm ma cũng không tha cho cô. Tướng quân Trần Thạch thật may mắn vì thoát khỏi hạng người như cô.
- Yêu nữ, câm miệng. Dám sỉ nhục công chúa, cô sẽ không được đầu thai tốt đâu. - Một người hầu lớn mật quát.
- Hừ, tôi không cần đầu thai tốt. Ngọc Tiên công chúa, cớ sao ngày xưa không giết tôi, bây giờ lại ra tay? Chẳng lẽ cô sợ tướng quân thật sự quay về ám cô rồi nên có tật giật mình? - Cô đừng nói bậy. Ta không làm gì sai cả. Cô chết không liên quan đến ta. Quỷ sứ sẽ nhanh chóng đến đây bắt cô thôi. - Để rồi đến lúc đó, cô có muốn mở miệng nói cũng không được. Ngọc Tiên hy vọng trong lòng, nhưng cô ta ngàn lần không ngờ quỷ sứ hôm nay đến chính là vợ của Trần Thạch.
Hoài Ly đứng sau cửa nghe thấy thì mí mắt giật giật. Ngay cả một người hầu cũng bị cô ta giết để bịt miệng. Xem ra chuyện này không đơn giản.
- Ha ha. Giấy không gói được lửa. Rồi tướng quân sẽ sớm thấy được bộ mặt của cô.
Thuỳ An cười đến ra máu. Tiếng cười khô khốc như cướp đi từng hơi thở của cô ta. Bọn người kia hãi quá liền hô "Quỷ sứ" tán loạn lên. Hoài Ly lúc này mới giật mình, sửa sang trang phục chạy ra, tằng hắng:
- Vong hồn mau quay đầu!
Thuỳ An lập tức hoá thành hạt nước rơi vào cái lọ nhỏ trong tay cô. Không tốn chút công sức, Hoài Ly đóng nắp lọ lại. Ngọc Tiên thở phào một hơi, vuốt ngực nhẹ nhõm. Phủ công chúa quả thật bị doạ một phen hú hồn.
Nhìn thấy Hoài Ly, nét mặt cô ta thật sự khó coi. So với lớp trang điểm dày cộp hôm nọ, Ngọc Tiên bây giờ có vẻ xinh đẹp hơn nhiều. Nhưng có quá nhiều bí mật được chôn giấu dưới lớp da mặt kia. Trên đường đến đây không có ai dám nhận bừa cô, cũng bởi vì cô mặc loại trang phục hành nghề này, lại nghĩ: Làm sao vợ của Trần Thạch lại là một quỷ sứ?
Nhưng Ngọc Tiên này thì khác, cho dù Hoài Ly có hoá thành tro cô ta cũng nhận ra. Sống đến nước này, có người còn nhớ dung mạo cô đến không quên, Hoài Ly coi như cũng có chút thành tựu. Cô không hề ngại ngùng, ưỡn ngực cung kính chào công chúa.
- Nếu đã đến đây, hay là vào dùng một chén trà đi.
Tất cả người hầu đều được lui ra ngoài. Ngọc Tiên đích thân pha trà. Trong điện thoang thoảng nghe được mùi trầm hương, hơn nữa mùi hương này cô chưa từng được ngửi qua. Thơm nhẹ, mà sâu lắng. Chắc phải là một loại hương dược gì quý hiếm lắm. Hoài Ly cũng chưa từng được uống trà đạo một cách nghiêm túc như vậy nên thức thời ngồi im. Xuất thân cao quý, pha một chén trà ngon đúng cung cách không phải là quá khó đối với cô ta.
Một chén trà được đưa đến trước mặt. Nước trà trong veo nhưng thoang thoảng hương hoa. Hoài Ly thầm nghĩ, có khi nào có độc hay không? Giống như trong những bộ phim cung đấu, phụ nữ tranh nhau một người đàn ông, giết hại lẫn nhau. Không nghĩ quá lâu, cô nhẹ nhàng thưởng thức.
Ngọc Tiên không dại mà đi độc chết cô. Không có lợi, nhưng hại thì vô cùng nhiều. Xem ra Trần Thạch đụng phải một âm mưu lớn, hơn nữa còn có mặt của người tình lâu năm của hắn.
- Hai người kết hôn khi nào?
- Mới đây thôi. Ở dưới kia là hai ba năm, trên đây chỉ mới qua hai ba ngày.
- Trần Thạch là được cô cứu ra à?
- Không phải. Lúc tôi gặp anh ta thì anh ta đã ra ngoài rồi. - Hoài Ly nói dối không chớp mắt.
- Tôi thấy anh ấy rất miễn cưỡng. Tại sao hai người lại đến với nhau? - Trong giọng nói còn mang theo nét đanh đá nho nhỏ.
- Công chúa, cô hỏi như vậy là không hợp lý rồi. Cái gì mà miễn cưỡng? Chỉ khi gặp cô mới hơi miễn cưỡng thôi. Chúng tôi là vì yêu nhau nên cưới nhau. Có gì đâu mà khó hiểu. - Chẳng phải giống như ai kia, vì trục lợi mà đến với nhau. Đương nhiên, câu nói khinh bỉ này cô giữ trong lòng.
- Xin lỗi, là tôi hồ đồ rồi. - Ngọc Tiên cười ngại ngùng, nhưng dường như nhìn thấu sự thật đằng sau. Cô ta khá ung dung.
Chắc nàng công chúa này còn nghĩ vị Trần Thạch kia còn yêu mình. Vì muốn cô ta ghen tuông nên mới diễn vở kịch này. Đáng tiếc, những điều cô ta nghĩ đều đúng. Hoài Ly cũng không dễ dàng chào thua như vậy. Chuyện hay còn chưa bắt đầu đâu.
- Lúc nãy tôi đứng ngoài kia, nghe được không ít chuyện. Xem ra phủ công chúa náo nhiệt thật. - Mắt thấy chén trà trong tay cô ta run rẩy, trà sóng sánh ra ngoài, Hoài Ly cười càng rực rỡ - Nghe nói công chúa vì che giấu chuyện của Trần Thạch mà giết người diệt khẩu.
- Cô đừng nghe lũ người hầu này nói bậy. Trước đây là tôi chiều hư bọn nó quen rồi. Không tin cô có thể hỏi bất kì ai ở đây. - Còn lâu cô mới tin. Đám người ở đây đều đã bị cô ta mua chuộc hết.
- Đương nhiên là tôi tin công chúa rồi. Cô không cần kích động như vậy. Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về Địa Phủ báo cáo đây. Công chúa nghỉ ngơi cẩn thận. - Hoài Ly đúng mực cung kính rời đi.
- Có dịp lại ghé chơi.
Đương nhiên là sẽ ghé rồi. E rằng đến lúc đó không còn là ghé chơi nữa, mà là ghé để hỏi cung cô ta. Hoài Ly âm thầm rời đi, rất nhanh đã về đến nhà. Trần Thạch ngồi trong nhà, không biết đang nghĩ gì.
- Có chuyện gì mà đắc ý vậy?
- Sao anh biết tôi đang đắc ý? - Hoài Ly hào hứng ngồi xuống mâm ăn - Anh tự nấu à?
- Trước đây ở trong doanh trại toàn tự nấu. Nói xem, có chuyện gì? - Trần Thạch tươm tất soạn đũa.
- Hôm nay tôi tới phủ công chúa. - Cô nom sắc mặt hắn vẫn bình thường mới nói tiếp - Vô tình nghe được một chuyện. - Sau đó kể chi tiết chuyện đó ra.
Trần Thạch ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói. Lời khai của công chúa đương nhiên là không có thực, lại bị mọi người tin răm rắp. Không có lí nào cô ta lại kể chuyện này cho một người hầu nghe. Sớm không giết muộn không giết lại giết ngay vào lúc này.
- Thuỳ An chắc là mới gần đây biết được hoặc là đã biết từ trước nhưng bị công chúa bịt miệng.
- Vậy phải xem xem bịt miệng cô ta bằng cách nào?
- Tối đó chỉ có hai người ở với nhau thôi à? - Một nam một nữ đêm khuya tụ tập nhau làm cái gì?
- Đúng vậy. Người hầu tuỳ tùng đều cho lui ra. Hôm đó cũng không ngoại lệ. Có lẽ Thuỳ An đứng ở bên ngoài.
- Vậy làm sao mà cô ta biết anh có viết bức thư đó hay không? - Càng nghĩ càng khó hiểu - Thế hai người nói chuyện gì với nhau?
- Chẳng có gì quan trọng. Cô ấy dặn ta đi đường nhớ cẩn thận, giữ ấm, tính mạng sức khoẻ là quan trọng. Rồi kể cho ta thêm nghe vài chuyện về bọn yêu quái phía bắc.
- Nhàm chán vậy sao? - Hoài Ly không ngờ. Nam nữ tình cảm với nhau lại trò chuyện về đánh giặc.
- Đúng thật là hơi miễn cưỡng. Nếu chỉ kể chuyện thì không hẳn phải hẹn gặp ngay trong đêm như vậy. Nhưng thiết nghĩ cô ấy lúc nào cũng chu đáo nên ta không để ý cho lắm.
Rõ ràng là lúc đó Trần Thạch đang đắm chìm trong hạnh phúc màu hồng nên che mờ mắt rồi. Khó khăn lắm mới có một đầu mối lại vụt mất. Cả cô và Trần Thạch đều không tiện la cà trong phủ công chúa nên đành nhờ cậy Phù Đổng Thiên Vương. Thánh Gióng ngày thường rất ít ra mặt nhưng ai cũng phải kính nể anh ta.
- Nhanh lên. Chuyện các người dò hỏi tôi nghe được rồi. - Thánh Gióng đứng ở vườn Ngự Uyển cho cá ăn, vẫy tay. Hai người họ bước nhanh hơn - Chẳng phải bảo tôi hỏi về cung nữ Thuỳ An ư? Lý lịch không có gì phải bàn cãi, chỉ là tôi nghe nói Thuỳ An ngày trước rất được công chúa yêu thích. Không hiểu tại sao sau này lại đổi người.
- Sủng ái? Không giống đâu. Nhìn cô ta như có hận thù mấy kiếp với công chúa đó. - Hoài Ly lắc đầu phủ nhận.
- Còn có bằng chứng. Sau khi Trần Thạch bị phong ấn không lâu, Thuỳ An bấy giờ là người hầu thân cận của công chúa nhận được rất nhiều trang sức. Nói xem, đây có phải là phần thưởng hay không?
- Thưởng? Hẳn là đã bị hối lộ nhằm che miệng rồi. Vậy cũng tức là tối đó Thuỳ An có đi cùng Ngọc Tiên nhưng không theo cô ta vào phòng. Và bằng cách nào đó là biết được công chúa cho lời khai giả.
- Cô bé này được mọi người đánh giá là thông minh, sắc sảo.
- Cũng chính vì quá thông minh nên mới bị khử đầu tiên đó. - Hoài Ly gật đầu, bốc một nhúm thức ăn cho cá - Nhân chứng đầu tiên bị thất thoát rồi.
- Thiên Vương, nghe nói thổ địa ở Tây Bắc là người quen của anh?
- Đúng vậy. Năm xưa chúng tôi gặp nhau dưới trần gian.
- Chúng ta đi một chuyến đến đó.
Sáng nay Trần Thạch chợt nghĩ đến một khả năng. Có thể thổ địa lúc đó, trong lúc mà mọi thứ đang hỗn loạn, trắng đen đảo ngược thì ông ta sẽ nhìn rõ được cục diện nhất.
Danh sách chương