Thập Điện Diêm Vương cũng có mặt mũi được mời đến. Tần Quảng Vương, Sở Giang Vương trông coi Hoạt Đạt, Tống Đế Vương quản Hắc Thằng Đại Địa, Ngũ Quan Vương quản địa ngục Hợp Đại, Diêm La Thiên Tử quản địa ngục Khiếu Hoán, Biện Thành Vương quản Khiếu Hoán và thành Uổng Tử, Thái Sơn Vương quản địa ngục Nhiệt Não, Đô Thị Vương quản địa ngục Đại Nhiệt Não, Bình Đẳng Vương quản Thiết Võng A Tỳ, cuối cùng là Chuyển Luân Vương. Còn có một số vị thần tiên nhỏ lẻ khác như thần Tô Lịch - Long Đỗ, Cô Đôi Thượng Ngàn - Sơn Tinh công chúa, Cường Bạo Đại Vương...

Dường như rất đông đúc. Hằng Nga mấy ngày nay bởi vì việc chọn trang phục quá khó khăn nên luôn phiền não. Thánh Gióng bận chuẩn bị tiệc nên không hề rảnh. Trần Thạch ngược lại rảnh rỗi thoải mái. Ngày hôm đó hẳn phải có rất nhiều người tập hợp ở Thiên Cung, hắn có thể tranh thủ thời gian về nhà một chuyến. Đúng vậy, là nhà của Hoài Ly.

Khó trách Hoài Ly thích ở nhà đến vậy, nơi này quả là nơi tốt để nghỉ dưỡng. Thiết nghĩ nếu sau này không có việc gì có thể xuống đây, xây thêm một cái hồ nước nóng, trồng thêm cây cảnh, nuôi thêm mấy con chim. Thật tốt biết bao. Càng tốt hơn nếu cô có thể ở đây ngắm chúng, mà là không phải Trần Thạch tự biên tự diễn trong đầu.

Trần Thạch như cũ vẫn chọn chỗ ngồi ở xích đu dưới cây tầm gửi, vuốt ve Xích Thằng trong tay. Trước khi biến mất, Chử Đồng Tử đã đưa lại nó cho hắn, nói là sợi dây này đã đứt rồi, giữ cũng không có tác dụng gì, chỉ là một sợi chỉ không màu mà thôi. Trước đây, Hoài Ly từng nói cô đã dùng nó để tìm Chử Đồng Tử, bây giờ, nếu hắn dùng lại nó để tìm cô, có được không? Trần Thạch không nhịn được chế giễu trong lòng. Chắc Xích Thằng của Hoài Ly cũng đứt khi cô đầu thai, có khi bay đi đâu mất rồi. Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Trần Thạch vẫn bất giác đeo Xích Thằng vào, coi như hai người từng có một đoạn tình cảm chung. Ngoại lệ, một lát sau, Xích Thằng hóa thành màu đỏ. Xích Thằng hóa đỏ, có nghĩa là máu của hai người đã được hòa chung với nhau.

Trần Thạch lập tức đứng phắt dậy. Cô còn đeo nó, còn đang đeo nó. Khóe môi nhếch thành một nụ cười nhạt, có thể tìm ra cô không? Trong tim bỗng trào lên một cảm giác mạnh mẽ, Trần Thạch đưa tay ôm ngực. Chuyện gì đang xảy ra? Hắn quên mất, đó chính là phần hồn phách nhỏ nhoi của Hoài Ly. Bởi vì cô đã không còn là quỷ sứ nên hắn nghĩ phần hồn phách đó coi như bỏ đi. Bây giờ nó trỗi dậy, điều đó có nghĩa là gì?

Trần Thạch thất kinh. Dù cơ thể đau đớn như bị xé nát nhưng hắn không hề kêu gào, bị suy đoán điên rồ làm cho hóa ngây dại. Hoài Ly, em đang ở đâu? Làm gì? Nếu không có pháp lực, em không thể triệu hồi hồn phách của mình về được. Huống hồ trước đây hai người ở cạnh nhau, cô bởi vì yếu ớt nên không hề nhận ra cơ thể mình bị mất đi một phần hồn phách.

Trần Thạch đau đớn gầm lên một tiếng, cũng là lúc hồn phách thoát khỏi thân xác. Tỏa sáng rực rỡ bay đi, như con diều bị đứt dây, bay cao bay mãi, thậm chí còn bị hút đi mạnh mẽ. Trần Thạch vươn tay, muốn bắt nó lại nhưng cơ thể bất lực đau đớn như vừa trải qua vài đạo sấm sét đánh trúng. Không được, nó là của Hoài Ly, nó bay đi rồi hắn còn giữ lại được cái gì?

Trần Thạch biểu hiện cho dù chết cũng phải đuổi theo. Vì vậy hắn gắng chút sức tàn cũng đề khí phóng theo. May là tốc độ bay của nó khá chậm, vừa ra khỏi địa phận của Địa Phủ liền như con ngựa hoang lắt léo bay thẳng lên Thiên Đình. Lúc này, Trần Thạch cũng đã hồi phục tỉnh táo phần nào, đao sắt hóa sẵn trên tay, tùy trường hợp có thể dùng để chặn lại.

Càng đến gần Thiên cung, Trần Thạch càng để ý, bên trong không còn náo nhiệt như mọi khi mà chỉ còn một mảnh yên lặng. Hồn phách bay thẳng vào, Trần Thạch không ngơi nghỉ đuổi theo. Đến khi nó như nam châm hút đến người đằng kia, Trần Thạch mới dừng lại. Té ra động thái thô lỗ của hắn đã kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người. Trần Thạch nhanh chóng bình ổn cảm xúc. Hắn bây giờ đều đặt tầm mắt của mình lên người kia.

- Ta muốn xem xem là ai chiếm giữ phần hồn phách của bản công chúa.

Người nọ cất tiếng cười khẽ, nhẹ nhàng nghiêng mặt. Cường Bạo Đại Vương đứng phía sau bảo vệ liền tránh sang một bên. Trần Thạch thậm chí còn nghe tiếng tim mình đập như điên, nhịp điệu tăng lên trên mỗi một cử động của cô.

- Ngọc Tiên công chúa, hẳn là cô biết vị này, chính là Đại tướng quân Trần Thạch. - Thánh Gióng nhanh chóng phóng đến chỗ Trần Thạch giải thích. Mặt mày khó coi. Chính hắn cũng không biết tại sao vị Ngọc Tiên công chúa này lại có vẻ ngoài giống y hệt Hoài Ly.

- Ta biết, dù bị phạt xuống trần nhưng cũng không bị mất trí nhớ. Với lại, đừng gọi ta bằng cái tên của ả công chúa giả kia. Khó chịu chết đi được. Hay là... gọi là Khả Nhiên công chúa đi. Vậy có vẻ khá hay. - Khả Nhiên công chúa vô tư gật đầu.

Không hiểu sao, trong đầu Trần Thạch bỗng nhiên gộp Hoài Ly và vị Khả Nhiên công chúa luôn đeo khăn che mặt thành một, hòa hợp đến kỳ lạ. Đôi mắt thật giống, chỉ là thần thái khác nhau. Trần Thạch bước lên định nói gì thì bị Thánh Gióng chặn lại. Ai mà biết Khả Nhiên công chúa tốt tính hay xấu tính, tốt nhất đừng nhận bậy bạ. Bởi vì chính Thánh Gióng cũng không nén được kích động muốn nhận mặt người quen.

- Vậy chắc cô không trách hắn giữ gìn hồn phách nguyên vẹn cho cô chứ?

Khả Nhiên chỉ cười mà không nói, xoay lại nói chuyện với Ngọc Hoàng còn đang kinh ngạc.

- Ngọc Hoàng, lâu rồi không gặp người vẫn khỏe chứ?

- Ngọc Tiên... Không, cứ gọi con là Khả Nhiên đi. - Ông cũng không muốn gọi cái tên của cô công chúa giả kia - Lại đây, cho ta xem mấy năm nay con có khỏe không?

Trước đây, tuy Ngọc Hoàng không có cơ hội nhìn kĩ vợ của Trần Thạch nhưng ông cũng biết mặt. Nay, ai mà biết đây cũng chính là gương mặt của con gái ông. Chính là giọng điệu này, cử chỉ này, ánh mắt này, giống y hệt lúc cô còn vài tuổi, thích thú vì tiên pháp. Khả Nhiên ngoan ngoãn lại gần.

Hôm nay nàng mặc chiếc áo dài truyền thống màu hồng anh đào, tà áo may dài rộng, xòe ra như váy, bên ngoài khoác thêm một áo voan mỏng tanh màu trắng, đơn giản mà nổi bật hơn tất cả mỗi người ở đây. Hằng Nga lựa chọn cả buổi mới chọn ra một cái cũng ghen tỵ bĩu môi, nhưng nhiều hơn là suy tư xem kịch, tại sao Hoài Ly lại đột nhiên biến thành Ngọc Tiên công chúa bị mất tích?

Lần xuất hiện này càng chứng tỏ tin đồn trước kia là thật, không ai dám lên tiếng. Dù là những người từng quen biết Hoài Ly cũng chẳng ai dám nhận, huống hồ chồng cô là Trần Thạch còn chưa chấp nhận nổi sự thật này. Ngọc Hoàng nhăn nheo xúc động, Khả Nhiên vội cầm tay ông:

- Ngọc Hoàng, người đừng khóc trong ngày sinh nhật thế này chứ? Khả Nhiên đến đây là để chúc mừng sinh nhật người. Đã lâu lắm rồi bố con chúng ta không gặp nhau.

- Đúng. Đúng, nên vui mừng mới đúng. - Ngọc Hoàng cố nặn ra nụ cười tươi tắn - Mọi người tiếp tục đi, ca nhạc đâu?

Khả Nhiên đứng sang một bên, cùng với Cường Bạo Đại Vương đi chào hỏi mọi người. Ít nhiều ai cũng cung kính với nàng hơn, kể cả Địa Mẫu cũng buồn buồn, không biết đang nghĩ gì. Khả Nhiên trái lại tự nhiên gật đầu, cao quý hơn Ngọc Tiên giả kia nhiều. Không khí bữa tiệc có chút cứng nhắc.

Khả Nhiên đương nhiên nhận ra trong đây thiếu một người cực kì quan trọng. Thần Độc Cước. Chắc là ông ta đã bị trừng phạt rồi. Tính ra số chữ nàng vất vả khắc bên trong cây đa đã có người tìm ra. Nhưng vẫn không hiểu sao thời gian lại lâu đến như vậy nàng mới hoàn thành kiếp nạn của mình mà trở về. Còn không ngờ có người giữ hồn phách của mình nữa kia, làm cho nàng luyện mãi luyện mãi pháp lực vẫn hụt.

Sau khi suy yếu trở lại thành công chúa, Khả Nhiên xương toàn thân như bị gãy đôi, nàng vất vả đến tìm Cường Bạo Đại Vương, cũng là người bạn thân, vị thần trung thành nhất với nàng. Nhìn thấy hắn đã là một ông bác trung niên râu ria xồm xoàng thì không nhịn được than thở. Khả Nhiên dịu dàng sờ sờ da mặt ông:

- Bạo, sao anh lại già như vậy?

- Tìm công chúa không được, già đi chút này so với tôi có là gì? - Phùng Cường Bạo có lỗi xoa bàn tay yếu ớt không xương của nàng.

Sau đó bắt đầu chữa trị, không ngờ chữa đến tận một năm mới hồi phục hoàn toàn. Khả Nhiên trước giờ là công chúa cao ngạo, cái gì không tự tin nhưng luôn rất tự tin vào pháp lực của mình. Nhưng bây giờ tuy sức khỏe hồi phục, pháp lực gần như không có, nàng làm sao chịu nổi, dùng bộ dạng này quay về Thiên Đình? Thế là lại kéo dài thêm một năm nữa, đến bây giờ gần như khôi phục hoàn toàn. Nhưng Khả Nhiên lại phát hiện hồn phách của mình thiếu một phần, đến lúc đủ mạnh, triệu hồi nó về thì nó sẽ trở về. Đồng thời, nàng muốn xem kẻ nào đã giữ nó.

Mà kẻ đó, bây giờ mỗi giây mỗi phút đều không rời mắt khỏi nàng. Khả Nhiên không thoải mái ngưng nói chuyện, quay đầu lại nhìn hắn. Trần Thạch, bây giờ hắn không khác gì lúc trước. Đối với người suốt ngày ở trong phủ như Khả Nhiên, việc ra ngoài tương đối hiếm có. Nhưng không phải là không có, lần duy nhất nàng ra ngoài là gặp được Trần Thạch vừa lên Thiên Đình ra mắt Ngọc Hoàng.

Khả Nhiên lúc trốn ra ngoài, đi ngang qua Thiên cung, nhìn thấy Ngọc Hoàng đang hỏi chuyện một người phàm đã chết. Nàng có dừng lại coi một lúc. Với chiếc khăn che mặt, Khả Nhiên hoàn toàn che giấu được biểu hiện say đắm của mình. Khi mà trong mắt nàng, toàn bộ người trên Thiên Đình đều giống như nhau thì Trần Thạch chính là một ngoại lệ. Nàng cũng bất tri bất giác nhớ rõ mặt người đó, tên người đó.

Ngọc Hoàng lúc ấy đã ban cho hắn một chức vị, gọi là Trần Thạch Đại tướng quân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện