Khi Địa Mẫu nghe Đại Thành nói ra ý tưởng của Hoài Ly, bà đã thấy không ổn. Nhưng nếu như càng ngăn cản, Hoài Ly sẽ càng tức giận, điên cuồng, có thể làm ra chuyện gì bà cũng không biết. Nên coi như Trần Thạch là cái bánh ngọt tạm thời bà cho Hoài Ly. Chuyện trên Thiên Đình bà không rõ, không rõ là Trần Thạch lại có thể là người yêu của Ngọc Tiên công chúa, còn bị cô ta ngu dốt hãm hại, để lộ ra sự thật. Ý trời, tất cả là ý trời. Không thể thoát khỏi được.
Hoài Ly ngẩn ngơ buông tay. Hai mắt đỏ hoe nhìn Địa Mẫu, bật cười. Cô cười thảm hại, cười thê lương.
- Địa Mẫu, người vẫn không hiểu sao? Người thật là ích kỷ khủng khiếp. Trước giờ người chỉ suy nghĩ cho bản thân, cho con những thứ tốt nhất, sự an toàn tuyệt đối, nhưng người chưa hề hỏi, sự an toàn đối với con như cầm tù. Trần Thạch chỉ là một người phàm trần lên làm thần tiên, bị người ta khinh nhục rồi đổ oan. Nếu không có con, anh ấy sẽ mãi mãi nằm dưới đất kia. Còn Ngọc Tiên giả sẽ cưới Lưu Bằng, sống cuộc đời thoải mái về sau. Đó chính là điều mà người muốn sao? - Địa Mẫu thất kinh, cắn môi lắc đầu. Không phải, bà chưa bao giờ tưởng tượng đến sẽ có ngày hôm nay - Vậy mà trong thâm tâm người vẫn muốn con không gặp được Trần Thạch? Để rồi tất cả mọi tội ác của người, mọi bí mật của người và cái Thiên cung xấu xí kia sẽ chôn vùi mãi mãi chứ gì.
- Ly Ly, không phải. Ta sai rồi, sai rồi... Xin con, dừng lại đi thôi, dừng lại thôi.
- Không thể. Con đã không thể dừng lại được nữa rồi. - Hoài Ly đứng trên cao, nhìn Địa Mẫu đã lớn tuổi quỳ rạp dưới đất - Tuy chuyện bố mẹ con đã làm rõ, nhưng hung thủ giết hai người vẫn còn đang an nhàn, con sao mà sống tốt được. Mặc dù chỉ là một đứa con nuôi, nhưng con vẫn làm tròn chữ hiếu. Từ nhỏ mồ côi, chết rồi còn được đối xử tử tế, con không thể ngó lơ cái chết của bọn họ. Chưa kể là, Trần Thạch vẫn còn đang bị giam. Nếu anh ấy chết, con sẽ đem tất cả chuyện này nói với Ngọc Hoàng.
- Ly Ly!
Địa Mẫu đột nhiên cao giọng. Bà chật vật xếp váy đứng dậy. Rõ ràng Hoài Ly đã đeo Xích Thằng, tại sao trong đầu cứ luôn nghĩ đến Trần Thạch? Nếu không phải tại hắn, tất cả chuyện này sẽ không xảy ra.
- Nhưng Địa Mẫu yên tâm, mạng này là của bố mẹ đổi về cho con, con sẽ không lãng phí. Chỉ cần người hứa với con một chuyện, cứu được Trần Thạch ra, con sẽ không nói gì nữa. Cũng không can thiệp...
Thật ra, Hoài Ly còn một chuyện nữa chưa làm xong. Đợi khi Trần Thạch được thả ra rồi, cô sẽ thực hiện nó. Địa Mẫu không tin vào tai mình, còn hỏi lại một lần nữa, được Hoài Ly xác nhận mới thôi. Tuy cô bỏ qua chuyện này, nhưng đôi mắt nhìn bà đã không còn một chút ấm áp, không khác gì tước đi hơi thở của bà.
- Thật ra con chỉ là một quỷ sứ nho nhỏ thôi, người không cần phải tốn sức vì con như vậy... Hoài Ly đợi tin của người. - Chỉ cần Trần Thạch được thả ra mà thôi.
Hoài Ly thất thểu trở về nhà. Bóng tối bao trùm khắp nơi, chỉ có căn nhà của cô vẫn sáng rực. Một bóng dáng đứng ở đó, cô nhìn thấy, là Trần Thạch. Lại là Trần Thạch. Hoài Ly ứa nước mắt, nhào vào lòng hắn. Tất cả những sự thật kinh khủng này cô không muốn đối mặt, càng không muốn giải quyết nó một mình. Tại sao bây giờ, trong lúc cô cần hắn nhất thì hắn lại không ở đây? Chử Đồng Tử nhẹ nhàng ôm đáp lại. Tiếng thở dài khe khẽ. Cho dù có đeo Xích Thằng trong tay, Hoài Ly vẫn chỉ nhìn thấy bóng dáng của Trần Thạch, luôn miệng gọi tên hắn, ngay cả lúc khóc. Thật ra Chử Đồng Tử biết, kể từ khi ở dưới Thủy cung hai bọn họ đã tự nhiên nương tựa lẫn nhau, cho nhau động lực. Anh có thần thánh thế nào cũng không chen vào được.
Cho dù bọn họ có cưới nhau thì trong mắt Hoài Ly, cô là đang cưới Trần Thạch. Hạnh phúc vô cùng, nhưng là hạnh phúc ảo. Chử Đồng Tử chua chát lắm, nhưng cũng đáng lắm. Nỗi đau này thì có là gì so với Tiên Dung từng chịu năm xưa. Sở dĩ Chử Đồng Tử coi trọng Hoài Ly là vì cô có vài nét giống với Tiên Dung, Tiên Dung đã từng chịu khổ sở của anh. Chử Đồng Tử biết mình đã mất nàng rồi, không thể có lại được. Vì vậy, anh chỉ gắng dùng một chút sức nhỏ nhoi để đền bù cho Hoài Ly. Cô cũng là một cô gái tốt.
Chử Đồng Tử càng ghen tỵ với tình cảm hai người bọn họ hơn. Vì vậy hắn mới lặn lội đi xin Xích Thằng về. Chử Đồng Tử không phải là người thích ép buộc. Hắn đã làm một giao kèo với Hoài Ly, rằng khi cô đã giải quyết hết tất cả mọi chuyện rồi thì hãy đến Thù Vong Đài để uống canh Mạnh Bà, đầu thai thành một kiếp khác. Bởi vì anh biết, kiếp này mình không thể chiếm giữ trái tim cô, cho nên anh hẹn cô kiếp sau.
Hoài Ly đồng ý.
Biết được như vậy là quá đủ. Sau khi Trần Thạch được thả ra, Hoài Ly sẽ đến Thù Vong Đài. Lần này sẽ không giống như lần trước, không phải cắn răng chịu ngàn giày xéo mà chỉ cần uống canh Mạnh Bà, quên hết mọi đau khổ là được. Thật ra, Hoài Ly đã muốn uống nó từ lâu. Không hiểu sao lần trước lại cố chấp đến thế. Cô chỉ nghĩ, dù sao cũng chết rồi, đau đớn thêm chút nữa, chết thêm lần nữa cũng vậy thôi. Vậy mà qua thật.
- Chử Đồng Tử, anh có thể đưa tôi lên Thiên Đình được không? Tôi muốn gặp Thánh Gióng.
Thánh Gióng được thả ra không bao lâu sau khi sinh nhật Sơn Tinh công chúa kết thúc. Thánh Gióng vốn rất nhiều chuyện nên cho dù bị bỏ tù cũng cố gắng hỏi thăm tình hình ngoài kia, tìm hiểu về chuyện Sơn Tinh công chúa. Khi được thả về phủ thì hắn ngủ ngon lành nguyên một ngày, đến ngày hôm sau thì Hoài Ly đến hẹn gặp. Thánh Gióng cũng không che giấu làm gì nữa, bọn họ là lén đi bị bắt, nhưng cũng chưa biết được chuyện gì.
Hoài Ly im lặng nghe Thánh Gióng kể chuyện. Cô cũng kể chuyện mình gặp được Trần Thạch, vẫn chưa nói ra cái gì. Coi như là lần cuối cùng nghe hắn nói đi. Thánh Gióng nghe về Cường Bạo Đại Vương thì nhảy dựng lên, nói không ngừng nghỉ. Đa số là kể những chuyện xấu của ông ta.
Thánh Gióng chung quy cũng hiểu chuyện. Tình hình bây giờ, Hoài Ly đến gặp hắn cũng không phải nghe hắn kể chuyện xưa. Tuy rằng thái độ của cô làm hắn bất an. Khi Thánh Gióng nghe Hoài Ly kể về chiếc vòng Xích Thằng cùng với Chử Đồng Tử thì hắn lặng lẽ thở dài, một người không muốn người kia tổn thương mà giam cầm mình, một người vì muốn người kia không bị giam cầm nữa mà làm tổn thương mình. Rốt cuộc là cả hai cùng chịu khổ.
Thánh Gióng lớn thế này còn chưa có yêu ai nên không hiểu, nhìn bọn họ xong, hắn tự nhủ sau này không được sa vào lưới tình.
Vài ngày sau, quả nhiên Trần Thạch được thả ra ngoài. Nguyên nhân cực kì đơn giản, Độc Cước nói rằng khi tra hỏi thì Trần Thạch nói chẳng qua đó chỉ là một cái hang tối thăm thẳm, không có gì đặc biệt. Nếu hắn dám nói có gì trước mặt Ngọc Hoàng thì dù có mười bà Địa Mẫu cũng không cứu được hắn. Trần Thạch rất biết thời thế, đây cũng là điểm yêu thích của Độc Cước đối với con người.
Chỉ một câu nói, Độc Cước có thể xử chết Trần Thạch, cũng chỉ một câu nói đã có thể thả hắn ra. Hoài Ly bất lực cười khổ, người ta quyền lực biết bao nhiêu, chỉ cần ho nhẹ cũng làm cô mất cái mạng. Cô còn sống đến bây giờ đã là có phúc rồi. Khi mọi chuyện phức tạp tưởng chừng như giải quyết một nửa đã thỏa mãn cô, Hoài Ly quyết định đóng cửa nhà. Chắc bây giờ, Thánh Gióng ở trên Thiên Đình đã kịp hành động.
- Ly Ly... - Đại Thành nhíu mày, ngập ngừng khó nói - Anh xin lỗi. Mong rằng em được đầu thai thành một người tốt.
- Cảm ơn anh, anh Thành. Anh đã cùng em vượt qua mọi chuyện vui buồn, cùng em nửa đêm chạy đến mộ gặp Trần Thạch... Em phải đi đây.
Đại Thành rất mau nước mắt, ôm chầm lấy cô. Địa Mẫu cũng có mặt ở đây, bà chỉ cười mà không xúc động cho lắm, lại ẩn chứa đau khổ và bất lực. Hai người chào tạm biệt cô trước nhà, sau đó Chử Đồng Tử dẫn cô đến Thù Vong Đài.
Chử Đồng Tử hôm nay ăn mặc rất lạ. Anh mặc áo dài đen tuyền truyền thống, tà áo dài chạm đất, rất có phong cách quyền quý. Chắc có lẽ đây là trang phục khi còn sống anh mặc. Hoài Ly mỉm cười, nhớ tới câu chuyện khi xưa của bọn họ, lại cảm thán luyến tiếc.
- Được rồi, phía trước ta đã thấy Mạnh Bà cầm sẵn bát canh, em đi đi. Khi em đầu thai rồi, ta sẽ đến gặp em chào hỏi sau. Sợ rằng lúc đó em còn không nhận ra ta nữa.
- Cảm ơn anh. Tôi đi trước đây.
Hoài Ly toang rời đi thì Chử Đồng Tử thu lại nụ cười, nhàn nhạt hỏi:
- Em không tạm biệt hắn một câu sao?
- Không cần thiết đâu. Dù sao giao dịch của bọn em cũng kết thúc rồi.
Giao dịch, giữa bọn họ chỉ đơn thuần là giao dịch. Chử Đồng Tử nhếch môi, nhưng không phải cười. Bỗng anh thấy từ trong những vong hồn xếp hàng đi uống canh Mạnh Bà, có một người giống hệt trong trí nhớ của anh. Dù chỉ là thoáng qua, Chử Đồng Tử vẫn nhanh chóng bắt lấy cơ hội này, bất chấp dòng người bay đến, kéo người kia ra ngoài. Để cho anh nhìn rõ... nhìn rõ là...
- Dung, Dung... là nàng sao?
Hoài Ly kinh ngạc nhìn. Vong hồn tên là "Dung" đó, dung mạo có vài nét giống mình, Chử Đồng Tử khẽ khàng ôm nàng vào lòng. Không biết rằng đó là kiếp thứ bao nhiêu nàng đầu thai, nhưng rõ ràng "Tiên Dung" đó không phải là Tiên Dung công chúa, vợ của Chử Đồng Tử. Có lẽ cho dù là vậy, Chử Đồng Tử cũng muốn gặp lại nàng một lần.
Tiên Dung ngơ ngác không hiểu chuyện, từ đâu có một gã đẹp trai đến. Còn mặc áo dài, thân hình cao lớn hơi ốm ôm lấy nàng, chặt chẽ như muốn xương nát vụn. Trước khi chết, nàng là một người câm dạy học ở trường mẫu giáo, vì một trận cháy lớn, nàng bất chấp cứu hết học trò của mình ra rồi không may chết cháy.
- Dung, ta gặp nàng rồi, cuối cùng cũng gặp được nàng rồi. - Vai áo nàng ướt đẫm, hiển nhiên đã bị nhiễm bởi nước mắt của người nào đó.
Hoài Ly ngẩn ngơ buông tay. Hai mắt đỏ hoe nhìn Địa Mẫu, bật cười. Cô cười thảm hại, cười thê lương.
- Địa Mẫu, người vẫn không hiểu sao? Người thật là ích kỷ khủng khiếp. Trước giờ người chỉ suy nghĩ cho bản thân, cho con những thứ tốt nhất, sự an toàn tuyệt đối, nhưng người chưa hề hỏi, sự an toàn đối với con như cầm tù. Trần Thạch chỉ là một người phàm trần lên làm thần tiên, bị người ta khinh nhục rồi đổ oan. Nếu không có con, anh ấy sẽ mãi mãi nằm dưới đất kia. Còn Ngọc Tiên giả sẽ cưới Lưu Bằng, sống cuộc đời thoải mái về sau. Đó chính là điều mà người muốn sao? - Địa Mẫu thất kinh, cắn môi lắc đầu. Không phải, bà chưa bao giờ tưởng tượng đến sẽ có ngày hôm nay - Vậy mà trong thâm tâm người vẫn muốn con không gặp được Trần Thạch? Để rồi tất cả mọi tội ác của người, mọi bí mật của người và cái Thiên cung xấu xí kia sẽ chôn vùi mãi mãi chứ gì.
- Ly Ly, không phải. Ta sai rồi, sai rồi... Xin con, dừng lại đi thôi, dừng lại thôi.
- Không thể. Con đã không thể dừng lại được nữa rồi. - Hoài Ly đứng trên cao, nhìn Địa Mẫu đã lớn tuổi quỳ rạp dưới đất - Tuy chuyện bố mẹ con đã làm rõ, nhưng hung thủ giết hai người vẫn còn đang an nhàn, con sao mà sống tốt được. Mặc dù chỉ là một đứa con nuôi, nhưng con vẫn làm tròn chữ hiếu. Từ nhỏ mồ côi, chết rồi còn được đối xử tử tế, con không thể ngó lơ cái chết của bọn họ. Chưa kể là, Trần Thạch vẫn còn đang bị giam. Nếu anh ấy chết, con sẽ đem tất cả chuyện này nói với Ngọc Hoàng.
- Ly Ly!
Địa Mẫu đột nhiên cao giọng. Bà chật vật xếp váy đứng dậy. Rõ ràng Hoài Ly đã đeo Xích Thằng, tại sao trong đầu cứ luôn nghĩ đến Trần Thạch? Nếu không phải tại hắn, tất cả chuyện này sẽ không xảy ra.
- Nhưng Địa Mẫu yên tâm, mạng này là của bố mẹ đổi về cho con, con sẽ không lãng phí. Chỉ cần người hứa với con một chuyện, cứu được Trần Thạch ra, con sẽ không nói gì nữa. Cũng không can thiệp...
Thật ra, Hoài Ly còn một chuyện nữa chưa làm xong. Đợi khi Trần Thạch được thả ra rồi, cô sẽ thực hiện nó. Địa Mẫu không tin vào tai mình, còn hỏi lại một lần nữa, được Hoài Ly xác nhận mới thôi. Tuy cô bỏ qua chuyện này, nhưng đôi mắt nhìn bà đã không còn một chút ấm áp, không khác gì tước đi hơi thở của bà.
- Thật ra con chỉ là một quỷ sứ nho nhỏ thôi, người không cần phải tốn sức vì con như vậy... Hoài Ly đợi tin của người. - Chỉ cần Trần Thạch được thả ra mà thôi.
Hoài Ly thất thểu trở về nhà. Bóng tối bao trùm khắp nơi, chỉ có căn nhà của cô vẫn sáng rực. Một bóng dáng đứng ở đó, cô nhìn thấy, là Trần Thạch. Lại là Trần Thạch. Hoài Ly ứa nước mắt, nhào vào lòng hắn. Tất cả những sự thật kinh khủng này cô không muốn đối mặt, càng không muốn giải quyết nó một mình. Tại sao bây giờ, trong lúc cô cần hắn nhất thì hắn lại không ở đây? Chử Đồng Tử nhẹ nhàng ôm đáp lại. Tiếng thở dài khe khẽ. Cho dù có đeo Xích Thằng trong tay, Hoài Ly vẫn chỉ nhìn thấy bóng dáng của Trần Thạch, luôn miệng gọi tên hắn, ngay cả lúc khóc. Thật ra Chử Đồng Tử biết, kể từ khi ở dưới Thủy cung hai bọn họ đã tự nhiên nương tựa lẫn nhau, cho nhau động lực. Anh có thần thánh thế nào cũng không chen vào được.
Cho dù bọn họ có cưới nhau thì trong mắt Hoài Ly, cô là đang cưới Trần Thạch. Hạnh phúc vô cùng, nhưng là hạnh phúc ảo. Chử Đồng Tử chua chát lắm, nhưng cũng đáng lắm. Nỗi đau này thì có là gì so với Tiên Dung từng chịu năm xưa. Sở dĩ Chử Đồng Tử coi trọng Hoài Ly là vì cô có vài nét giống với Tiên Dung, Tiên Dung đã từng chịu khổ sở của anh. Chử Đồng Tử biết mình đã mất nàng rồi, không thể có lại được. Vì vậy, anh chỉ gắng dùng một chút sức nhỏ nhoi để đền bù cho Hoài Ly. Cô cũng là một cô gái tốt.
Chử Đồng Tử càng ghen tỵ với tình cảm hai người bọn họ hơn. Vì vậy hắn mới lặn lội đi xin Xích Thằng về. Chử Đồng Tử không phải là người thích ép buộc. Hắn đã làm một giao kèo với Hoài Ly, rằng khi cô đã giải quyết hết tất cả mọi chuyện rồi thì hãy đến Thù Vong Đài để uống canh Mạnh Bà, đầu thai thành một kiếp khác. Bởi vì anh biết, kiếp này mình không thể chiếm giữ trái tim cô, cho nên anh hẹn cô kiếp sau.
Hoài Ly đồng ý.
Biết được như vậy là quá đủ. Sau khi Trần Thạch được thả ra, Hoài Ly sẽ đến Thù Vong Đài. Lần này sẽ không giống như lần trước, không phải cắn răng chịu ngàn giày xéo mà chỉ cần uống canh Mạnh Bà, quên hết mọi đau khổ là được. Thật ra, Hoài Ly đã muốn uống nó từ lâu. Không hiểu sao lần trước lại cố chấp đến thế. Cô chỉ nghĩ, dù sao cũng chết rồi, đau đớn thêm chút nữa, chết thêm lần nữa cũng vậy thôi. Vậy mà qua thật.
- Chử Đồng Tử, anh có thể đưa tôi lên Thiên Đình được không? Tôi muốn gặp Thánh Gióng.
Thánh Gióng được thả ra không bao lâu sau khi sinh nhật Sơn Tinh công chúa kết thúc. Thánh Gióng vốn rất nhiều chuyện nên cho dù bị bỏ tù cũng cố gắng hỏi thăm tình hình ngoài kia, tìm hiểu về chuyện Sơn Tinh công chúa. Khi được thả về phủ thì hắn ngủ ngon lành nguyên một ngày, đến ngày hôm sau thì Hoài Ly đến hẹn gặp. Thánh Gióng cũng không che giấu làm gì nữa, bọn họ là lén đi bị bắt, nhưng cũng chưa biết được chuyện gì.
Hoài Ly im lặng nghe Thánh Gióng kể chuyện. Cô cũng kể chuyện mình gặp được Trần Thạch, vẫn chưa nói ra cái gì. Coi như là lần cuối cùng nghe hắn nói đi. Thánh Gióng nghe về Cường Bạo Đại Vương thì nhảy dựng lên, nói không ngừng nghỉ. Đa số là kể những chuyện xấu của ông ta.
Thánh Gióng chung quy cũng hiểu chuyện. Tình hình bây giờ, Hoài Ly đến gặp hắn cũng không phải nghe hắn kể chuyện xưa. Tuy rằng thái độ của cô làm hắn bất an. Khi Thánh Gióng nghe Hoài Ly kể về chiếc vòng Xích Thằng cùng với Chử Đồng Tử thì hắn lặng lẽ thở dài, một người không muốn người kia tổn thương mà giam cầm mình, một người vì muốn người kia không bị giam cầm nữa mà làm tổn thương mình. Rốt cuộc là cả hai cùng chịu khổ.
Thánh Gióng lớn thế này còn chưa có yêu ai nên không hiểu, nhìn bọn họ xong, hắn tự nhủ sau này không được sa vào lưới tình.
Vài ngày sau, quả nhiên Trần Thạch được thả ra ngoài. Nguyên nhân cực kì đơn giản, Độc Cước nói rằng khi tra hỏi thì Trần Thạch nói chẳng qua đó chỉ là một cái hang tối thăm thẳm, không có gì đặc biệt. Nếu hắn dám nói có gì trước mặt Ngọc Hoàng thì dù có mười bà Địa Mẫu cũng không cứu được hắn. Trần Thạch rất biết thời thế, đây cũng là điểm yêu thích của Độc Cước đối với con người.
Chỉ một câu nói, Độc Cước có thể xử chết Trần Thạch, cũng chỉ một câu nói đã có thể thả hắn ra. Hoài Ly bất lực cười khổ, người ta quyền lực biết bao nhiêu, chỉ cần ho nhẹ cũng làm cô mất cái mạng. Cô còn sống đến bây giờ đã là có phúc rồi. Khi mọi chuyện phức tạp tưởng chừng như giải quyết một nửa đã thỏa mãn cô, Hoài Ly quyết định đóng cửa nhà. Chắc bây giờ, Thánh Gióng ở trên Thiên Đình đã kịp hành động.
- Ly Ly... - Đại Thành nhíu mày, ngập ngừng khó nói - Anh xin lỗi. Mong rằng em được đầu thai thành một người tốt.
- Cảm ơn anh, anh Thành. Anh đã cùng em vượt qua mọi chuyện vui buồn, cùng em nửa đêm chạy đến mộ gặp Trần Thạch... Em phải đi đây.
Đại Thành rất mau nước mắt, ôm chầm lấy cô. Địa Mẫu cũng có mặt ở đây, bà chỉ cười mà không xúc động cho lắm, lại ẩn chứa đau khổ và bất lực. Hai người chào tạm biệt cô trước nhà, sau đó Chử Đồng Tử dẫn cô đến Thù Vong Đài.
Chử Đồng Tử hôm nay ăn mặc rất lạ. Anh mặc áo dài đen tuyền truyền thống, tà áo dài chạm đất, rất có phong cách quyền quý. Chắc có lẽ đây là trang phục khi còn sống anh mặc. Hoài Ly mỉm cười, nhớ tới câu chuyện khi xưa của bọn họ, lại cảm thán luyến tiếc.
- Được rồi, phía trước ta đã thấy Mạnh Bà cầm sẵn bát canh, em đi đi. Khi em đầu thai rồi, ta sẽ đến gặp em chào hỏi sau. Sợ rằng lúc đó em còn không nhận ra ta nữa.
- Cảm ơn anh. Tôi đi trước đây.
Hoài Ly toang rời đi thì Chử Đồng Tử thu lại nụ cười, nhàn nhạt hỏi:
- Em không tạm biệt hắn một câu sao?
- Không cần thiết đâu. Dù sao giao dịch của bọn em cũng kết thúc rồi.
Giao dịch, giữa bọn họ chỉ đơn thuần là giao dịch. Chử Đồng Tử nhếch môi, nhưng không phải cười. Bỗng anh thấy từ trong những vong hồn xếp hàng đi uống canh Mạnh Bà, có một người giống hệt trong trí nhớ của anh. Dù chỉ là thoáng qua, Chử Đồng Tử vẫn nhanh chóng bắt lấy cơ hội này, bất chấp dòng người bay đến, kéo người kia ra ngoài. Để cho anh nhìn rõ... nhìn rõ là...
- Dung, Dung... là nàng sao?
Hoài Ly kinh ngạc nhìn. Vong hồn tên là "Dung" đó, dung mạo có vài nét giống mình, Chử Đồng Tử khẽ khàng ôm nàng vào lòng. Không biết rằng đó là kiếp thứ bao nhiêu nàng đầu thai, nhưng rõ ràng "Tiên Dung" đó không phải là Tiên Dung công chúa, vợ của Chử Đồng Tử. Có lẽ cho dù là vậy, Chử Đồng Tử cũng muốn gặp lại nàng một lần.
Tiên Dung ngơ ngác không hiểu chuyện, từ đâu có một gã đẹp trai đến. Còn mặc áo dài, thân hình cao lớn hơi ốm ôm lấy nàng, chặt chẽ như muốn xương nát vụn. Trước khi chết, nàng là một người câm dạy học ở trường mẫu giáo, vì một trận cháy lớn, nàng bất chấp cứu hết học trò của mình ra rồi không may chết cháy.
- Dung, ta gặp nàng rồi, cuối cùng cũng gặp được nàng rồi. - Vai áo nàng ướt đẫm, hiển nhiên đã bị nhiễm bởi nước mắt của người nào đó.
Danh sách chương