Trần Thạch hận bản thân tại sao không phát hiện ra sớm hơn. Như vậy Ngọc Tiên không cần phải chịu khổ sở ở một nơi nào đó mà không ai biết. Nàng thông minh như vậy, mạnh mẽ như vậy, nhưng chỉ có một mình, ai sẽ giúp đỡ nàng đây? Hoài Ly thấy hắn quá mức khổ sở, cứ ngỡ rằng người hắn yêu là công chúa thật thì thương tâm.

Trần Thạch vẫn còn yêu Ngọc Tiên. Không phải bởi vì cô ta từng hại hắn mà nguôi ngoai. Có khi, Ngọc Tiên thật đáng yêu hơn, lương thiện hơn nhiều. Đột nhiên bây giờ, cơ miệng của hai người đều cứng. Hoài Ly thấy cổ tay hơi nhói, rồi đến trái tim. Cô tím tái nhìn xuống, chiếc vòng màu đỏ ngày càng đỏ hơn, đỏ đến mức chói mắt, như sắp rỉ ra máu trong trái tim. Hoài Ly hoảng hốt. Chẳng lẽ nó đang hành hạ cô? - Chỉ có như vậy?

- Trên đó còn khắc nguyên nhân hai người bị tráo đổi. Ngọc Hoàng hẳn sau khi biết công chúa là giả thì có tìm kiếm, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà không dám tìm kiếm công khai. Chắc là đến giờ vẫn chưa tìm ra được. Tham gia vào chuyện này, còn có... thần Độc Cước và Địa Mẫu.

- Tại sao Ngọc Tiên giả không khai ra Độc Cước? Chẳng lẽ cô ta trung thành đến vậy?

- Ta nghĩ... đó chắc là cái giá phải trả khi Độc Cước trao đổi thân phận cho cô ta và công chúa thật. Ngọc Tiên giả, dù sao cũng đã ăn sung mặc sướng với thân phận công chúa trong một thời gian dài. Độc Cước vẫn ung dung ở trong bóng tối, thao túng Ngọc Hoàng, khiến Ngọc Hoàng đóng cổng ở cây đa. Ta cũng đoán, chuyện xử phạt chắc cũng do Độc Cước quyết định.

- Vậy bây giờ phải làm sao?

Trần Thạch ngắm gương mặt lo lắng của Hoài Ly, muốn vươn tay xoa nó một lát. Nhưng lại nhớ tới việc cô đến đây, hoàn toàn chỉ là vì công việc, còn có Xích Thằng trên tay.

- Ta cũng không biết. Em ở bên ngoài có thể linh động hơn. Sau này, cũng đừng đến đây nữa, tránh bị phát hiện, với hẳn là cũng không có cơ hội nào nữa đâu. - Trần Thạch dứt khoát nói. Hắn chỉ mong trước khi chết có thể gặp Ngọc Tiên thật sự một lần để xin lỗi nàng, cũng cảm ơn nàng. Nhưng xem ra không kịp rồi - Nhớ, đừng đơn độc tự chiến đấu. Một quỷ sứ như em chẳng có gì đâu, em phải nhờ người khác, như Chử Đồng Tử chẳng hạn.

Kỳ lạ, lúc này hắn lại thấy biết ơn Chử Đồng Tử. Nếu anh ta không làm vậy, Hoài Ly có lẽ sẽ khó quá làm liều, tới lúc đó, tất cả đều không thể cứu vãn. Có Chử Đồng Tử, ít nhất Hoài Ly sẽ an toàn. Huống hồ, không bao lâu nữa, Thánh Gióng sẽ được thả tự do.

- Trần Thạch. - Trần Thạch nghe gọi ngẩng đầu, chỉ thấy hai mắt Hoài Ly mở lớn, nước mắt dâng tràn, chỉ là không thể dứt khoát rơi xuống - Anh quên rồi sao? Chính em đã dùng nửa phần hồn phách của mình cứu anh từ dưới lòng đất lạnh lẽo kia lên, trong khi tất cả mọi người đều nghi ngờ anh, em lại giúp đỡ anh, cũng là giúp đỡ chính mình. Chính em cứu sống anh và cả tâm hồn đã rơi xuống đáy vực của anh, em cũng sẽ không để anh chết.

Chết. Là một từ đáng sợ cỡ nào, Trần Thạch vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ bằng Hoài Ly. Cô trùm áo choàng, thoắt cái đã hóa thành cơn gió bay đi. Trần Thạch thẫn thờ bước giật lùi, khi chạm đến giường đá lạnh lẽo thì mới ngồi phịch xuống. Quá nhiều người muốn hy sinh để hắn sống, nhưng hắn lại không thể làm được gì để giữ mạng sống của họ. Ngọc Tiên cũng vậy, Hoài Ly cũng vậy.

Ngọc Tiên công chúa chưa chết, đây là bí mật mà họ muốn che giấu? Điều gì khiến Ngọc Hoàng không dám công khai tìm kiếm công chúa? Có lẽ chỉ Ngọc Hoàng mới hiểu rõ. Thật ra có một cách nhanh hơn để giải quyết tất cả mọi vấn đề, đó là tìm ra Ngọc Tiên thật. Nhưng đến cả Ngọc Hoàng tìm không ra thì cô có thể làm gì?

Quan trọng là, Ngọc Tiên thật ở đâu chắc Độc Cước cũng không biết. Bởi vì nếu hắn biết thì đã giết cô ta từ lâu rồi. Đến gặp hắn hỏi cũng vô dụng, Chử Đồng Tử lại càng không biết, bởi vì quanh năm luôn ở ẩn. Đến đây, chuyện bố mẹ cô vì sao bị giết cũng giải đáp được phần nào. Có lẽ bọn họ từ chỗ Địa Mẫu biết được sự thật, sau đó bí mật đến cây đa tìm. Rồi bị thủ tiêu. Chắc là Độc Cước. Địa Mẫu không thể tàn nhẫn ra tay.

Không biết, nếu cô đứng trước mặt Địa Mẫu chất vấn thì sắc mặt bà sẽ biến hóa như thế nào. Nhưng ít ra, cô không muốn bị giám sát, ngày ngày nhìn Đại Thành ân cần cười với mình nhưng trong lòng lại có mục đích khác. Cô sống không nổi, cũng chấp nhận không nổi.

- Đần độn, ngu ngốc! Tần Quảng Vương, bình thường anh đâu có như vậy? Sao hôm nay hành động thế hả?!

Tần Quảng Vương, đứng trước Địa Mẫu và Thập Điện Diêm Vương, đến cả Đại Thành cũng ở đây chịu phạt, bị chất vấn không chút nương tay. Tần Quảng Vương im lặng cúi đầu, hắn nhận tội, cũng không nhận tội. Địa Mẫu tức giận, quăng hết tất cả đồ đạc xuống đất.

- Hôm nay là sinh nhật của Sơn Tinh công chúa, anh biết đó chính là cơ hội tốt nhất để trốn vào ngục tối không? Đây là mệnh lệnh từ Thiên Đình, nếu Ly Ly bị phát hiện thì phải làm sao? Bây giờ đến cả ta cũng không dám kêu người lên tìm nó. Tội của nó, anh có chịu nổi không?

- Địa Mẫu, trước giờ, người và Ngọc Hoàng nước sông không phạm nước giếng, lạnh nhạt thờ ơ. Từ khi nào người lại xem trọng một mệnh lệnh của Ngọc Hoàng vậy? - Tần Quảng Vương cũng nói ra suy nghĩ của tất cả mọi người ở đây - Người bảo chúng tôi ngày đêm giám sát Hoài Ly, chẳng khác nào giam cầm cô ấy. Không lẽ người có bí mật nào không muốn cho chúng tôi biết?

- Không có. Ta chỉ nghĩ đến an toàn của Ly Ly, Ngọc Hoàng đối với ta không hề quan trọng.

- Thật vậy chăng, Địa Mẫu?

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên từ đằng xa, Hoài Ly trở về một mình. Chử Đồng Tử sau khi tan tiệc sẽ đến tìm cô. Địa Mẫu nhìn thấy cô an toàn thì nhẹ nhõm, mọi tức giận đều tan biến, nhưng vẫn không nhịn được dạy dỗ.

- Ly Ly, con đi đâu thế? Không được chạy lung tung, Thiên Đình đang coi chừng con đó.

- Tần Quảng Vương nói cũng có lý. Chẳng lẽ Địa Mẫu có chuyện giấu chúng ta. Giống như... Ngọc Tiên công chúa chẳng hạn?

Địa Mẫu run rẩy, mặt mũi nhăn nhó như ăn phải thuốc đắng. Bà không có sức đáp lại, chỉ phẩy phẩy tay cho mọi người lui ra, chỉ còn bà và Hoài Ly. Đại Thành trước khi đi còn lo lắng nhìn cô. Hoài Ly nhướng mày, cô hoàn toàn không muốn nhận sự quan tâm dối trá này.

- Đừng tưởng em không biết chuyện anh giám sát em. Kể cả việc ở chùa Phổ Doãn và anh kéo em trở về Địa Phủ, lấy Lưu Bằng làm cái cớ.

Đại Thành buồn bã cúi đầu, không nói gì rời đi. Anh chưa từng thấy Hoài Ly đối xử lạnh nhạt và nghiêm khắc như vậy với mình. Thật ra anh cũng đâu muốn làm như vậy, ban đầu anh cũng phản đối không nhận làm, nhưng Địa Mẫu nói cho anh biết, làm vậy mới giữ được mạng cho cô, chỉ là, đổi lại khiến cô chán ghét mình. Đến cuối cùng, anh cũng không biết nguyên nhân tại sao Địa Mẫu phải làm vậy.

- Con... biết hết rồi?

- Con đã gặp Trần Thạch.

Địa Mẫu nhắm mắt. Không ngờ việc này lại đến sớm như vậy. Bà ở dưới Địa Phủ mấy tỷ năm, nhìn rõ nhất báo ứng của con người, hậu quả mỗi việc họ làm ra, nhưng lại không khống chế được hành động của mình. Hoài Ly kiên nhẫn chờ đợi, chờ Địa Mẫu giải thích cho cô một câu.

- Xin con, đừng như vậy, hắn sẽ giết con mất. Chỉ có ở dưới Địa Phủ, dưới tầm kiểm soát của ta, con mới được an toàn.

- Địa Mẫu, rốt cuộc tại sao người lại đối xử tốt với con như vậy? Dưới Địa Phủ không ít cô gái trạc tuổi con, xinh hơn, giỏi hơn. Chắc không phải vì con chỉ là một đứa con nuôi của bố mẹ, bạn thân của người nên người mới xem con như con gái chứ? - Hoài Ly nói trong nước mắt. Cô không hận hay ghét Địa Mẫu, nói đúng ra là không nỡ. Địa Mẫu cho dù làm gì cũng đều muốn tốt cho cô. Nhưng người chưa từng nghĩ, đó không phải là điều Hoài Ly muốn.

Thấy Địa Mẫu im lặng nén nước mắt, Hoài Ly phẫn nộ gào lên, gần như là lao tới:

- Người nói đi, người nói đi. Tại sao bố mẹ con lại chết dưới tay Độc Cước? Tại sao người lại che giấu bí mật khủng khiếp như vậy với Ngọc Hoàng? Tại sao chỉ là một công chúa nhỏ nhoi cũng có thể làm tất cả mọi người đều khổ sở và quan trọng là Trần Thạch bị đe dọa tính mạng như vậy. Cô ta ở đâu? Chẳng phải cô ta biến mất là mọi chuyện đều xong xuôi rồi sao? Người nắm sinh tử của tất cả mọi người, người tìm đi chứ!

- Ly Ly... - Địa Mẫu nhào tới ôm chặt cô, giữ cô lại. Tim bà cũng đau như cắt, bà đâu có muốn vậy, nhưng đã đi đến nước này làm sao có thể quay đầu - Ly Ly, Ly Ly... bố mẹ con chết, chính là để bảo vệ cho con. Độc Cước xưa nay làm việc độc ác, sẽ diệt trừ hậu họa. Vì vậy khi đó, bố mẹ con thà công bố sự thật còn hơn sống trong mù lòa. Trước đó bọn họ còn giao con lại cho ta, bảo ta chăm sóc con đàng hoàng. Ta làm sao nỡ nói điều đó ra với con đây?

- Chính là vì cái này mà người giấu con suốt bao lâu nay sao?

Chỉ là vì một bí mật Thiên Đình, của Ngọc Hoàng, của Địa Mẫu, của những người quyền cao chức trọng mà hai vong hồn nhỏ bé phải chết tức tưởi. Toàn bộ đầu mối, toàn bộ cơ hội, bọn họ đều tìm cách loại bỏ nó.

- Đáng lẽ ban đầu ta không nên để cho con tìm đến Trần Thạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện