Hoài Ly ở nhà, nghe được tin hai người vì trốn đột nhập vào con đường cây đa ngàn năm mà bị bắt giam, chờ đợi Ngọc Hoàng đưa ra hình phạt. Nghe nói Ngọc Hoàng cực kì tức giận. Có điều vì nể tình Phù Đổng Thiên Vương có công với Thiên Đình nên chỉ bắt giam thời gian một tháng. Còn Trần Thạch, bởi vì còn trực tiếp vào bên trong nên bị giam giữ trong ngục tối, chưa xác định hình phạt rõ ràng. Có thể... còn liên quan đến tính mạng.

Hoài Ly khi biết được tin thì đã muộn. Cô vừa tức run người vừa bế tắc. Tại sao cô mới đi được chưa bao lâu thì bọn họ đã bị bắt? Chẳng phải cô đã dặn đừng làm gì nếu không có cô rồi hay sao? Đây là chuyện của bố mẹ, Hoài Ly thân làm con phải tham dự vào. Vậy mà bây giờ bọn họ lại bị liên lụy, còn cô thì vẫn bình an ở bên ngoài.

Tính ra, Trần Thạch là người duy nhất biết được bên trong có cái gì. Cô nhất định phải gặp được hắn. Nhưng cô chỉ là một quỷ sứ bé nhỏ. Lúc trước còn có Thánh Gióng, bây giờ ngay cả hắn cũng bị giam giữ. Chưa kể đến, mấy ngày nay Đại Thành cứ luôn tìm đến cô để an ủi, rủ đi chơi. Hoài Ly dù sao cũng chưa nghĩ ra cách lên trên kia, nên vẫn còn ủ rũ.

- Đừng nghĩ nữa. Hai người chưa cưới thật, thủ tục dưới trần gian thì tính là gì. Cũng may Địa Mẫu chưa tổ chức đám cưới. Mấy ngày nay người đang rất buồn phiền, em có thời gian thì hãy đến thăm đi. May mà em chưa cưới tên Trần Thạch kia, không thì lại rước phiền phức.

- Em biết rồi. Anh giúp em chăm sóc Địa Mẫu chút. - Hoài Ly chọc muỗng vào ly kem, không có hứng thú ăn.

- Ừ. Em yên tâm đi, không có Trần Thạch này thì cũng có người khác. Mà chẳng phải còn có Chử Đồng Tử tặng Xích Thằng cho em đó sao? Thế em đã trả lời họ chưa? Hai mắt Hoài Ly hơi lóe lên, toát ra tia chua xót, rồi lại buồn bã.

- Em vẫn còn giữ, nhưng em thật sự không hiểu sao Chử Đồng Tử lại tặng em cái này?

- Còn nghĩ nữa à? Chắc do em xinh đẹp nên anh ta thích thôi.

- À, lần trước anh nói nhà bà lão kia con đông yểu mệnh, lại dọn lên núi sống làm em thấy tò mò. Bà ấy sao rồi? Đã đầu thai chưa? - Đột nhiên Hoài Ly hỏi chuyện này, Đại Thành lấy làm ngạc nhiên. Nhưng không để ý lắm, miễn sao cô thấy vui vẻ lại là được.

- Già rồi, còn làm gì được nữa? Chẳng lẽ em còn hi vọng bà ấy sẽ vượt qua Mạnh Bà, đến Nghiệt Kính Đài để tẩy rửa linh hồn, đâu phải trâu bò như chúng ta.

Đại Thành buồn cười nói, Hoài Ly chỉ gật đầu, sau đó liền bị đau bụng nên về nhà trước. Đại Thành rầu rĩ, cứ về nhà cũng tốt, đỡ phải rong ruổi ngoài đường, cả người thiếu sức sống. Bước chân Hoài Ly như có ma đuổi phía sau. Thật ra cơn đau bụng đối với quỷ sứ chẳng là gì. Bề ngoài vốn tưởng cô bị tào tháo rượt nhưng bên trong lòng cô đang lạnh lẽo như mùa đông, thậm chí là có hàng nghìn sợi tơ máu đang siết chặt lấy trái tim phập phồng để nó khỏi phải nổ tung.

Sở dĩ Hoài Ly trở nên hoảng hốt như vậy, đó là vì, người Đại Thành kể hôm đó là một ông lão, không phải là bà lão. Tại sao? Tại sao Đại Thành lại nói dối cô? Đại Thành vốn không hề chứng kiến sự việc Chử Đồng Tử tặng vòng cho cô. Mà cho dù có ở đó, người đông như vậy, bọn họ chỉ ở một góc, nếu không phải biết bọn họ vốn ở đó, chăm chú quan sát thì vốn không thể tìm ra được.

Suy đoán này như khiến cô chết lặng. Hoài Ly suy yếu vịn gốc gây tầm gửi, hai môi run rẩy không thể ngậm lại được. Đến cả Đại Thành bên cạnh cô còn không thể tin tưởng được. Thì ra, Đại Thành vẫn luôn bên cạnh giám sát cô. Không đúng, anh ấy vốn không có lý do nào để làm vậy. Chắc là... có liên quan đến Địa Mẫu. Địa Mẫu luôn phản đối cô điều tra sâu vào chuyện này nhưng không ngờ lại làm tới mức đó.

Rốt cuộc bố mẹ đã làm những chuyện gì? Kinh động đến cả Địa Mẫu luôn hiền từ như mẹ ruột đối với cô. Hoài Ly thổn thức ngồi bệt xuống đất, không dám làm bất cứ điều gì. Cô chôn sâu mặt vào đầu gối, nước mắt bắt đầu chảy dài. Cô quá mức khổ sở, thân phận nhỏ bé bất lực đến không thể làm gì ra hồn.

Trong tay truyền đến cảm xúc mềm mại, Hoài Ly lau nước mắt, nhìn Xích Thằng trong suốt nằm dưới mặt đất. Đầu óc xẹt qua một suy nghĩ, có điều nó quá rủi ro. Một khi đã nhúng chân vào thì khó mà dứt ra được. Không đánh cược một lần thì làm sao biết ván bài này là bọn họ thắng, hay là Hoài Ly sẽ thắng đây?

Gần như là trong khoảnh khắc, khi Hoài Ly chấp nhận đeo Xích Thằng vào cổ tay trơn nhẵn, Chử Đồng Tử cũng xuất hiện giữa sân nhà cô. Trên tay anh ta cũng đeo một sợi giống y hệt. Có điều, bây giờ chúng đều đã trở thành màu đỏ. Hoài Ly thật sự muốn biết uy lực của Xích Thằng, làm sao để cô có thích một người không hề có cảm giác gì đây.

- Hoài Ly, cuối cùng em cũng chấp nhận ta rồi sao?

Chử Đồng Tử muốn đưa Hoài Ly ra ngoài dạo chơi, thoát khỏi nơi u ám này. Trên đường lên trần gian thì bọn họ gặp Nhất Địa Vương - Tần Quảng Vương. Tần Quảng Vương đã gần bốn mươi nhưng vẫn còn phong độ lắm. Ông đang ngồi ngay cổng ra vào, chơi cờ một mình, thấy Hoài Ly thì mỉm cười:

- Đi đâu vậy?

- Chử Đồng Tử Vương muốn dẫn cháu ra ngoài chơi.

- Ồ? - Tần Quảng Vương đương nhiên biết Chử Đồng Tử, khẽ cúi đầu chào - Hai người... - Rồi anh ta nhìn thấy Xích Thằng trên tay hai người, coi như hiểu rõ mọi chuyện, nhưng cũng khá mờ mịt.

- Chúng ta sắp cưới nhau rồi. Dù sao, Trần Thạch, tên vô dụng đó cũng bị giam trong ngục tối, không bao lâu nữa chắc chắn sẽ chết thôi. Hoài Ly theo tôi, tương lai xán lạn hơn nhiều.

Phối hợp với Chử Đồng Tử, Hoài Ly còn gật đầu đồng ý. Tần Quảng Vương hơi khó tin, dựa vào hiểu biết của anh ta đối với Hoài Ly thì cô không phải như vậy. Trừ phi có ẩn tình bên trong. Hoài Ly buồn chán tựa vào lòng Chử Đồng Tử.

- Em muốn ra ngoài chơi.

- Hoài Ly, cháu biết vì chuyện Trần Thạch mà cháu khó có thể được Địa Mẫu cho ra ngoài mà. Hay là, đừng làm khó bọn Đầu Trâu, Mặt Ngựa nữa. - Tần Quảng Vương vẫn giữ nụ cười như vậy, nhưng đã có chút miễn cưỡng.

- Nói bậy cái gì. Địa Mẫu ngăn được Chử Đồng Tử ta sao? - Ai không biết Chử Đồng Tử là một trong Tứ Bất Tử, lớn ngang ngửa Ngọc Hoàng, lại hay sống ẩn. Lần này anh ta xuất hiện còn mang theo Xích Thằng tặng cho Hoài Ly. Chứng tỏ hai người này thật sự có ý với nhau, bằng không cũng sẽ chẳng chịu mang một "lời nguyền" bên người.

- Có Chử Đồng Tử đi theo thì Tần Quảng yên tâm rồi, Hoài Ly sẽ ngoan ngoãn. Xem ra đám cưới sắp tới phải đổi chú rể thôi. - Ánh mắt Tần Quảng Vương vẫn mãi gắt gao nhìn bọn họ, như cố tìm xem bọn họ đang nói thật hay nói dối.

Tần Quảng Vương phất tay, cánh cổng phía sau lập tức mở. Thị vệ cũng không dám ngăn bọn họ. Chử Đồng Tử hết sức kiêu ngạo, mắt nhìn lên trời, ôm người yêu trong lòng đi ra ngoài. Hoài Ly giấu mặt vào ngực anh ta, nghiến răng nghiến lợi, màn diễn kịch này đành hết thảy đẩy qua cho Chử Đồng Tử. Chử Đồng Tử uy nghiêm đã lâu, diễn hơi xuất sắc.

- Đừng cử động, bọn họ vẫn còn đang nhìn chúng ta đấy. - Hoài Ly vừa định cử động tách ra thì Chử Đồng Tử đã khéo léo kề sát tai cô nói. Tuy miệng cười nhưng đôi mắt không vui lắm - Đừng nói với ta Tần Quảng Vương ngồi đằng kia chỉ tự kỷ đánh cờ. Suốt đường đi từ nhà em luôn có người giám sát. Cái bà Địa Mẫu kia cũng không vừa đâu. Có điều em yên tâm, vượt qua địa phận Địa Phủ thì giám sát ta chính là muốn chết.

Hôm nay trên Thiên Đình tổ chức tiệc sinh nhật của Sơn Tinh công chúa, cũng tính là con gái của Ngọc Hoàng. Nên trên đó ngoại trừ náo nhiệt chỉ có náo nhiệt. Người ra vào càng đông thì càng bị kiểm tra gắt gao. Chắc là liên quan đến chuyện của Trần Thạch và Thánh Gióng nên Ngọc Hoàng cảnh giác hơn nhiều.

- Xui cho em rồi, Hoài Ly. Chúng ta gặp phải một đối thủ nhỏ.

Chử Đồng Tử như cười như không, nhìn Cường Bạo Đại Vương vác đao lớn đến. Phùng Cường Bạo từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm Hoài Ly. Ánh mắt không hung bạo như thường ngày mà có chút mềm nhũn, không hiểu vì sao. Hoài Ly ngạc nhiên, tại sao người này lại tính là đối thủ.

- Cường Bạo Đại Vương, lâu quá không gặp ông.

- Chử Đồng Tử vẫn trẻ như ngày nào. - Hai người vui vẻ bắt tay chào hỏi.

- Đừng đùa, chẳng qua ông không muốn trông mình quá đẹp trai thôi. Còn tôi thì tình cờ có khả năng này nên giữ cho nhan sắc trẻ mãi không già. Thật ra, chúng ta cũng ngang ngang tuổi nhau rồi. - Cái gọi là "tình cờ" của Chử Đồng Tử đều là những thứ mà người khác không có được.

- Chử Đồng Tử Vương dẫn vợ của tội phạm Trần Thạch lên Thiên Đình làm gì vậy?

Quả nhiên là bị bắt bài. Hoài Ly không ngờ mình bị vạch trần nhanh vậy, hơi khó coi nhìn Chử Đồng Tử.

- Sai rồi. Đây không còn là vợ của Trần Thạch nữa, bây giờ, cô ấy đã là người phụ nữ của tôi. - Nói rồi Chử Đồng Tử còn nắm tay cô đung đưa huơ - Cây có khúc, người có lúc thôi. Quan trọng là biết thức thời, chúng tôi cũng sắp làm đám cưới rồi. Đến lúc đó, Cường Bạo Đại Vương nhất định phải đến đấy nhé.

- Đó là tất nhiên. - Phùng Cường Bạo hơi gật đầu.

- Thôi, chúng tôi phải đến dự tiệc đây, nếu không tới trễ thì vô lễ lắm.

Phùng Cường Bạo cũng không muốn làm lớn chuyện. Dù sao Thiên Đình nhiều lần mời Chử Đồng Tử nhưng chưa bữa tiệc nào anh ta tham dự, chắc chắn đã trở thành khách quý. Ngăn cản cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, Xích Thằng chính là bằng chứng quan trọng nhất, hai người họ yêu nhau như vậy, Chử Đồng Tử chắc chắn không để Hoài Ly gặp được Trần Thạch.

- Chúng ta từng gặp nhau sao?

Lúc đi ngang qua Phùng Cường Bạo, ông ta đã hỏi cô một câu như vậy. Hoài Ly chỉ lẳng lặng lắc đầu rồi rời đi. Ánh mắt ông xẹt qua một tia hụt hẫng. Vậy mà ông lại thấy đôi mắt kia rất quen, rất thân thiết với mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện