Sắc mặt Trần Thạch cực kì khó coi. Ai cũng biết uy lực của Xích Thằng. Chỉ sợ một khi đeo vào người rồi, dù Chử Đồng Tử có xấu như ma, Hoài Ly vẫn mê đắm anh ta. Lại nói, Xích Thằng rất khó mà xin được từ ông Tơ bà Nguyệt. Chưa kể hai người đó rong ruổi khắp nơi, không hề thấy mặt. Tìm được họ đã khó, chứ đừng nói là xin được Xích Thằng.
Nhưng dựa vào năng lực của Chử Đồng Tử thì việc đó không khó chút nào. Anh ta là một vị thần lớn, lại có tiếng nói. Chử Đồng Tử lại còn mặt dày đưa Xích Thằng cho Hoài Ly, bảo cô cứ giữ lấy đi. Khi nào sẵn sàng thì mang vào. Chỉ sợ là cả đời này cô cũng không sẵn sàng nổi.
Nói thật, sau khi nghe Thánh Gióng kể truyền thuyết về Xích Thằng cô đã thấy hơi hãi. Chử Đồng Tử lại đến tặng ngay lúc đó, Hoài Ly không tránh khỏi tim đập chân run. Này chứng tỏ một trong Tứ Bất Tử đã ngỏ ý muốn hẹn hò với cô sao? Mà không phải hẹn hò, là cưới nhau, bên nhau trọn đời. Nắm được ý nghĩ này, Hoài Ly ngồi há miệng cả buổi trời.
- Được rồi. Có thể là anh ta chỉ chơi đùa thôi, có khi thứ này cũng là hàng giả. - Thánh Gióng nói một cách miễn cưỡng. Nếu mà là giả thì quả thực là làm rất giống.
- Tại sao Chử Đồng Tử lại làm vậy? Chẳng phải anh ta chung tình với Tiên Dung công chúa lắm sao? Chưa được vài năm đã đổi người rồi à? - Trần Thạch nóng nảy.
- Thật ra cũng lâu lắm rồi. Chung tình cũng đến vậy thôi. - Chử Đồng Tử còn rất "chuyên nghiệp", đưa xong Xích Thằng liền biến mất trong đám đông.
"Cháy! Cháy rồi..."
Không biết ai đó đã hét lên như vậy. Sức chứa trong sảnh chỉ vài trăm người, đồng loạt đều bỏ quỳ lạy mà chạy trốn. Ngay cả người bán vòng chỉ đỏ cũng chạy không thấy bóng dáng. Trong sảnh hương đốt, khói bay mịt mù. Chả trách, với lượng hương như vậy thì bắt cháy cũng là điều khó tránh khỏi. Ngọn lửa cháy bùng lên thì cũng không có gì đáng nói. Ghê gớm là nó còn đang thiêu một người sống.
- Người kia hình như quen quen.
- Là Lưu Bằng.
Không biết là do Thánh Gióng hay Trần Thạch trả lời, đồng tử Hoài Ly cứ phản chiếu hình hài đang gào thét vì bỏng rát. Người kia có ngoại hình giống hệt Lưu Bằng phó tướng quân. Đây là một trong những kiếp mà Lưu Bằng phải trải qua do hình phạt. Có lẽ sắp hết thêm một kiếp rồi.
- Đối với hình phạt như vậy, mỗi kiếp Lưu Bằng khi đến độ tuổi này đều bị chết bởi một cách nào đó. Không ngờ lại là cách hi hữu này, đúng là Ngọc Hoàng, cái gì cũng có thể làm được. - Thánh Gióng buồn cười lắc đầu.
Trong khi mọi người đang bỏ chạy giữ lấy mạng mình thì ba người họ, và cả thêm Lưu Bằng bị cháy là đứng yên tại chỗ. Mà Lưu Bằng hình như đã chết rồi. Trần Thạch bỗng nhiên chen vào đứng trước cô. Hoài Ly nhíu mày, cô muốn xem Lưu Bằng kia mà. Ai ngờ hắn cứ như bức tượng, dịch chuyển thế nào cũng không được. Cô đi một bước, hắn cũng đi một bước. Một lúc đã bỏ cuộc.
Trần Thạch kiên cường đứng che chắn cho Hoài Ly. Để cho đám người này dẫm đạp lên thì chẳng còn ra hình dạng gì nữa. Cho đến khi trong sảnh chẳng còn vài người nữa thì Đại Thành từ đâu chạy vào, quần áo xộc xệch rất chật vật.
- Anh Thành, sao anh ở đây? - Anh vốn cũng không muốn ở đây làm phiền em đâu. Vốn sau khi làm xong việc thì anh ở về Địa Phủ. Về chưa được bao lâu thì lại lên, lý do là... - Đại Thành phiền chán nhìn cái xác cháy đen ở đằng sau, những người còn lại cũng hiểu - Đây lại nằm trong danh sách chịu phạt của Thiên Đình nên không thể lơ là. Em cũng biết mấy năm nay có rất ít người bị phạt. Cho nên Địa Mẫu mới giao nó cho em.
- Hả? Cho em? Không phải cho anh à? - Hoài Ly tròn mắt. Sao lại trùng hợp đến vậy? Địa Mẫu giao nhiệm vụ này cho cô. Vốn Lưu Bằng không phải thuộc trong phạm vi của cô nha.
- Đúng vậy. Đại loại là lần trước vì Ngọc Tiên công chúa nên oan uổng em, nay Địa Mẫu muốn bồi thường. Nếu làm tốt có khi em còn được thăng chức ấy.
Hóa ra là vậy. Làm cô còn tưởng mình bị phát hiện nên Địa Mẫu mới lấy cớ gọi cô về. Làm chuyện xấu đúng là luôn chột dạ. Không có cách nào khác, Hoài Ly đành gật đầu. Vậy là ba người cùng trở về, cùng với linh hồn Lưu Bằng và Đại Thành. Thánh Gióng và Trần Thạch lười biếng ở nhờ nhà cô một lát, đợi Hoài Ly đi làm việc về.
Căn nhà này tính ra cũng tốt. Mọi thứ vẫn sạch sẽ nguyên vẹn. Chắc là trong những ngày Hoài Ly rời đi thì hàng xóm vẫn giúp cô một chút. Tính ra, cô đã không về đây cả tháng rồi. Thủ tục xử lý Lưu Bằng không khó, điền vào giấy tờ rồi tận mắt chứng kiến hắn đi uống canh Mạnh Bà. Công việc thế này lại có thể giúp cô thăng chức.
- Theo tình tiết như vậy thì hẳn là chúng ta nên hẹn dịp khác đi Tây Giang. Hoặc là... vĩnh viễn không còn cơ hội nữa. - Ngay cả Thánh Gióng ngày thường lơ đãng cũng phát hiện ra sự khác thường này.
- Địa Mẫu biết chúng ta đang làm gì. Nếu không có gì khác thì chính là cản trở chúng ta. Như vậy càng chứng tỏ hướng đi của chúng ta đúng rồi. Có điều, Ngọc Hoàng cũng nhúng tay vào. Nếu không, sao Hoài Ly có thể có năng lực dẫn dắt linh hồn đi được chứ?
- Nhưng mà, làm sao bà ấy biết được? Chúng ta đi trong âm thầm. Thậm chí giống như xuống trần gian dạo chơi mà. - Thánh Gióng nan giải. Sau đó trong đầu chợt loé lên, bao nhiêu mắc xích nối với nhau, làm Phù Đổng Thiên Vương cũng trầm ngâm - Không lẽ...
- Đừng vội nói với Hoài Ly.
- Sao? Sợ cô ấy buồn à? Đừng quên, cô ấy còn giữ Xích Thằng của Chử Đồng Tử đấy. - Nhắc đến đây, Trần Thạch buồn phiền. Hắn thấy việc làm này của Chử Đồng Tử rất chướng mắt và càn rỡ.
Thấy Hoài Ly đã về tới nhà, bọn họ đều thức thời ngậm miệng. Trần Thạch thở dài trong lòng. Rốt cuộc một quỷ sứ nhỏ bé như cô sao lại dính tới chuyện này. Hoài Ly phiền não không để ý tới cuộc trò chuyện vì cô mà dang dở của bọn họ.
- Thằng cha Lưu Bằng đó phiền thật. Như vậy mỗi lần hắn chết đều cần có người đưa hắn đi, không may lại là tôi, càng không may tuổi thọ anh ta quá ngắn. Tôi cứ phải đi đi lại lại, làm gì còn thời gian nghỉ ngơi?
- Không sao, ta và Thiên Vương có thể tự đi được. Cô cứ tiếp tục công việc của cô.
- Không được. Chuyện của bố mẹ tôi sao để hai anh đi làm?
Vấn đề nhất thời lại rơi vào bế tắc. Thánh Gióng và Trần Thạch trở về Thiên Đình, thật ra là nửa đêm lẻn xuống Tây Giang. Không có pháp lực trong tay, bọn họ chỉ định dùng sức mạnh đàn ông chống đỡ. Cả Thiên Đình cũng chỉ có bọn họ mới làm được.
Ban đêm trên núi rất lạnh đó có biết không? Dù Thánh Gióng mình đồng da sắt cũng phải nổi da gà. Chưa kể anh ta đang làm một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Thứ nhất, ở bên trên canh giữ nếu phát hiện có người. Thứ hai, cầm đèn pin rọi cho Trần Thạch đang chui vào thân cây đa trong kia.
- Xong chưa? Mau lên. Muỗi chích hết máu tôi rồi đây này.
- Còn chưa, cái hố này sâu thật đấy, chẳng đùa. Thiên Vương, cúi thấp người chút, đèn không chiếu tới.
- Mẹ nó thật chứ!
Thánh Gióng không nhịn được chửi thề ầm lên. Sau vụ này chắc chắn Hoài Ly phải đền bù cho anh ta. Phẫn hận là vậy nhưng Thánh Gióng vẫn cúi thấp người. Ánh sáng vừa hé vào một chút, Trần Thạch đã nhìn rõ được bên trong có gì. Ngoài con đường sâu thăm thẳm dẫn xuống bên dưới và bên trên ra, nó chẳng khác gì một cái ống nước.
Trần Thạch muốn trụ vững bên trong phải đồng thời dùng lực cả tay và chân, dang ra bám trụ, thân người lơ lửng ở giữa. Quan sát một lúc, không có gì đặc biệt. Khi đó, hắn thật sự nghĩ cái cây này cũng chẳng có bí mật gì lớn lao, định trèo lên lại thì bên trên phát ra tiếng động lạ. Sau đó là tiếng Thánh Gióng giật mình, đèn pin trong tay thả xuống đất. Trùng hợp, Trần Thạch mở lớn hai mắt.
- Cường Bạo Đại Vương? Lâu quá không gặp. Ông sao lại đến đây thế này? Chẳng lẽ cũng dạo đêm giống như tôi? - Thánh Gióng cười huênh hoang nói, nhưng thật ra sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Quả nhiên làm việc mờ ám không dễ dàng chút nào.
- Tôi được lệnh của Ngọc Hoàng, vây bắt Phù Đổng Thiên Vương và Đại tướng quân Trần Thạch về Thiên Đình. Hai người đã bị bắt vì tội tự ý xuống trần gian, xâm phạm cánh cổng bị niêm phong. Mong hai người hợp tác. - Cường Bạo Đại Vương, tên cũng như người. Trên mặt ông ta tràn ngập sự hung dữ, vết nhăn xô lại như thể có hàng chục con rắn bò ngang bò dọc. Trong số các vị thần tiên, bề ngoài người này là kinh khủng nhất. Cho nên, không có ai dám chọc vào ông ta.
- Ha ha, ông nói đùa gì vậy? Tôi xuống trần gian là đúng, nhưng chỉ tình cờ lên núi ngắm trăng ngắm sao. Ở đâu ra cánh cổng niêm phong gì? Đó là cái gì vậy?
- Đại tướng quân.
Cường Bạo Đại Vương không thèm nói tiếp với Thánh Gióng, quay sang cúi chào Trần Thạch. Trần Thạch lúc này cũng vừa từ cái hố kia trèo lên, cầm lấy đèn pin. Thánh Gióng chửi ầm lên trong lòng. Cái tên điên này! Ra đây làm gì? Anh ta sắp đánh lạc hướng thành công Phùng Cường Bạo rồi.
Trần Thạch gật đầu, phủi đất bụi trên người. Chỉ có hắn biết, việc bị bắt là không thể tránh khỏi. Trần Thạch cam chịu cùng Thánh Gióng trở về. Chỉ cần biết được sự thật kia, đã đủ rồi, đủ làm cho Thiên Đình rơi vào loạn lạc. Có điều e là, sợ là Ngọc Hoàng dù có giết chết hắn cũng không muốn nói ra điều gì.
Trong giây phút Trần Thạch cùng Cường Bạo Đại Vương trở về, nhìn thấy cánh cổng Thiên Đình vẫn sáng rực lên kia, hắn bất giác rùng mình. Hắn bắt đầu thấy sợ hãi khi bước qua cánh cổng đó. Rốt cuộc, Thiên Đình hay hoàng cung dưới trần gian cũng chẳng khác gì nhau, cũng chứa đựng những bí mật không muốn ai biết. Cả hắn, và Hoài Ly, phải làm sao?
Nhưng dựa vào năng lực của Chử Đồng Tử thì việc đó không khó chút nào. Anh ta là một vị thần lớn, lại có tiếng nói. Chử Đồng Tử lại còn mặt dày đưa Xích Thằng cho Hoài Ly, bảo cô cứ giữ lấy đi. Khi nào sẵn sàng thì mang vào. Chỉ sợ là cả đời này cô cũng không sẵn sàng nổi.
Nói thật, sau khi nghe Thánh Gióng kể truyền thuyết về Xích Thằng cô đã thấy hơi hãi. Chử Đồng Tử lại đến tặng ngay lúc đó, Hoài Ly không tránh khỏi tim đập chân run. Này chứng tỏ một trong Tứ Bất Tử đã ngỏ ý muốn hẹn hò với cô sao? Mà không phải hẹn hò, là cưới nhau, bên nhau trọn đời. Nắm được ý nghĩ này, Hoài Ly ngồi há miệng cả buổi trời.
- Được rồi. Có thể là anh ta chỉ chơi đùa thôi, có khi thứ này cũng là hàng giả. - Thánh Gióng nói một cách miễn cưỡng. Nếu mà là giả thì quả thực là làm rất giống.
- Tại sao Chử Đồng Tử lại làm vậy? Chẳng phải anh ta chung tình với Tiên Dung công chúa lắm sao? Chưa được vài năm đã đổi người rồi à? - Trần Thạch nóng nảy.
- Thật ra cũng lâu lắm rồi. Chung tình cũng đến vậy thôi. - Chử Đồng Tử còn rất "chuyên nghiệp", đưa xong Xích Thằng liền biến mất trong đám đông.
"Cháy! Cháy rồi..."
Không biết ai đó đã hét lên như vậy. Sức chứa trong sảnh chỉ vài trăm người, đồng loạt đều bỏ quỳ lạy mà chạy trốn. Ngay cả người bán vòng chỉ đỏ cũng chạy không thấy bóng dáng. Trong sảnh hương đốt, khói bay mịt mù. Chả trách, với lượng hương như vậy thì bắt cháy cũng là điều khó tránh khỏi. Ngọn lửa cháy bùng lên thì cũng không có gì đáng nói. Ghê gớm là nó còn đang thiêu một người sống.
- Người kia hình như quen quen.
- Là Lưu Bằng.
Không biết là do Thánh Gióng hay Trần Thạch trả lời, đồng tử Hoài Ly cứ phản chiếu hình hài đang gào thét vì bỏng rát. Người kia có ngoại hình giống hệt Lưu Bằng phó tướng quân. Đây là một trong những kiếp mà Lưu Bằng phải trải qua do hình phạt. Có lẽ sắp hết thêm một kiếp rồi.
- Đối với hình phạt như vậy, mỗi kiếp Lưu Bằng khi đến độ tuổi này đều bị chết bởi một cách nào đó. Không ngờ lại là cách hi hữu này, đúng là Ngọc Hoàng, cái gì cũng có thể làm được. - Thánh Gióng buồn cười lắc đầu.
Trong khi mọi người đang bỏ chạy giữ lấy mạng mình thì ba người họ, và cả thêm Lưu Bằng bị cháy là đứng yên tại chỗ. Mà Lưu Bằng hình như đã chết rồi. Trần Thạch bỗng nhiên chen vào đứng trước cô. Hoài Ly nhíu mày, cô muốn xem Lưu Bằng kia mà. Ai ngờ hắn cứ như bức tượng, dịch chuyển thế nào cũng không được. Cô đi một bước, hắn cũng đi một bước. Một lúc đã bỏ cuộc.
Trần Thạch kiên cường đứng che chắn cho Hoài Ly. Để cho đám người này dẫm đạp lên thì chẳng còn ra hình dạng gì nữa. Cho đến khi trong sảnh chẳng còn vài người nữa thì Đại Thành từ đâu chạy vào, quần áo xộc xệch rất chật vật.
- Anh Thành, sao anh ở đây? - Anh vốn cũng không muốn ở đây làm phiền em đâu. Vốn sau khi làm xong việc thì anh ở về Địa Phủ. Về chưa được bao lâu thì lại lên, lý do là... - Đại Thành phiền chán nhìn cái xác cháy đen ở đằng sau, những người còn lại cũng hiểu - Đây lại nằm trong danh sách chịu phạt của Thiên Đình nên không thể lơ là. Em cũng biết mấy năm nay có rất ít người bị phạt. Cho nên Địa Mẫu mới giao nó cho em.
- Hả? Cho em? Không phải cho anh à? - Hoài Ly tròn mắt. Sao lại trùng hợp đến vậy? Địa Mẫu giao nhiệm vụ này cho cô. Vốn Lưu Bằng không phải thuộc trong phạm vi của cô nha.
- Đúng vậy. Đại loại là lần trước vì Ngọc Tiên công chúa nên oan uổng em, nay Địa Mẫu muốn bồi thường. Nếu làm tốt có khi em còn được thăng chức ấy.
Hóa ra là vậy. Làm cô còn tưởng mình bị phát hiện nên Địa Mẫu mới lấy cớ gọi cô về. Làm chuyện xấu đúng là luôn chột dạ. Không có cách nào khác, Hoài Ly đành gật đầu. Vậy là ba người cùng trở về, cùng với linh hồn Lưu Bằng và Đại Thành. Thánh Gióng và Trần Thạch lười biếng ở nhờ nhà cô một lát, đợi Hoài Ly đi làm việc về.
Căn nhà này tính ra cũng tốt. Mọi thứ vẫn sạch sẽ nguyên vẹn. Chắc là trong những ngày Hoài Ly rời đi thì hàng xóm vẫn giúp cô một chút. Tính ra, cô đã không về đây cả tháng rồi. Thủ tục xử lý Lưu Bằng không khó, điền vào giấy tờ rồi tận mắt chứng kiến hắn đi uống canh Mạnh Bà. Công việc thế này lại có thể giúp cô thăng chức.
- Theo tình tiết như vậy thì hẳn là chúng ta nên hẹn dịp khác đi Tây Giang. Hoặc là... vĩnh viễn không còn cơ hội nữa. - Ngay cả Thánh Gióng ngày thường lơ đãng cũng phát hiện ra sự khác thường này.
- Địa Mẫu biết chúng ta đang làm gì. Nếu không có gì khác thì chính là cản trở chúng ta. Như vậy càng chứng tỏ hướng đi của chúng ta đúng rồi. Có điều, Ngọc Hoàng cũng nhúng tay vào. Nếu không, sao Hoài Ly có thể có năng lực dẫn dắt linh hồn đi được chứ?
- Nhưng mà, làm sao bà ấy biết được? Chúng ta đi trong âm thầm. Thậm chí giống như xuống trần gian dạo chơi mà. - Thánh Gióng nan giải. Sau đó trong đầu chợt loé lên, bao nhiêu mắc xích nối với nhau, làm Phù Đổng Thiên Vương cũng trầm ngâm - Không lẽ...
- Đừng vội nói với Hoài Ly.
- Sao? Sợ cô ấy buồn à? Đừng quên, cô ấy còn giữ Xích Thằng của Chử Đồng Tử đấy. - Nhắc đến đây, Trần Thạch buồn phiền. Hắn thấy việc làm này của Chử Đồng Tử rất chướng mắt và càn rỡ.
Thấy Hoài Ly đã về tới nhà, bọn họ đều thức thời ngậm miệng. Trần Thạch thở dài trong lòng. Rốt cuộc một quỷ sứ nhỏ bé như cô sao lại dính tới chuyện này. Hoài Ly phiền não không để ý tới cuộc trò chuyện vì cô mà dang dở của bọn họ.
- Thằng cha Lưu Bằng đó phiền thật. Như vậy mỗi lần hắn chết đều cần có người đưa hắn đi, không may lại là tôi, càng không may tuổi thọ anh ta quá ngắn. Tôi cứ phải đi đi lại lại, làm gì còn thời gian nghỉ ngơi?
- Không sao, ta và Thiên Vương có thể tự đi được. Cô cứ tiếp tục công việc của cô.
- Không được. Chuyện của bố mẹ tôi sao để hai anh đi làm?
Vấn đề nhất thời lại rơi vào bế tắc. Thánh Gióng và Trần Thạch trở về Thiên Đình, thật ra là nửa đêm lẻn xuống Tây Giang. Không có pháp lực trong tay, bọn họ chỉ định dùng sức mạnh đàn ông chống đỡ. Cả Thiên Đình cũng chỉ có bọn họ mới làm được.
Ban đêm trên núi rất lạnh đó có biết không? Dù Thánh Gióng mình đồng da sắt cũng phải nổi da gà. Chưa kể anh ta đang làm một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Thứ nhất, ở bên trên canh giữ nếu phát hiện có người. Thứ hai, cầm đèn pin rọi cho Trần Thạch đang chui vào thân cây đa trong kia.
- Xong chưa? Mau lên. Muỗi chích hết máu tôi rồi đây này.
- Còn chưa, cái hố này sâu thật đấy, chẳng đùa. Thiên Vương, cúi thấp người chút, đèn không chiếu tới.
- Mẹ nó thật chứ!
Thánh Gióng không nhịn được chửi thề ầm lên. Sau vụ này chắc chắn Hoài Ly phải đền bù cho anh ta. Phẫn hận là vậy nhưng Thánh Gióng vẫn cúi thấp người. Ánh sáng vừa hé vào một chút, Trần Thạch đã nhìn rõ được bên trong có gì. Ngoài con đường sâu thăm thẳm dẫn xuống bên dưới và bên trên ra, nó chẳng khác gì một cái ống nước.
Trần Thạch muốn trụ vững bên trong phải đồng thời dùng lực cả tay và chân, dang ra bám trụ, thân người lơ lửng ở giữa. Quan sát một lúc, không có gì đặc biệt. Khi đó, hắn thật sự nghĩ cái cây này cũng chẳng có bí mật gì lớn lao, định trèo lên lại thì bên trên phát ra tiếng động lạ. Sau đó là tiếng Thánh Gióng giật mình, đèn pin trong tay thả xuống đất. Trùng hợp, Trần Thạch mở lớn hai mắt.
- Cường Bạo Đại Vương? Lâu quá không gặp. Ông sao lại đến đây thế này? Chẳng lẽ cũng dạo đêm giống như tôi? - Thánh Gióng cười huênh hoang nói, nhưng thật ra sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Quả nhiên làm việc mờ ám không dễ dàng chút nào.
- Tôi được lệnh của Ngọc Hoàng, vây bắt Phù Đổng Thiên Vương và Đại tướng quân Trần Thạch về Thiên Đình. Hai người đã bị bắt vì tội tự ý xuống trần gian, xâm phạm cánh cổng bị niêm phong. Mong hai người hợp tác. - Cường Bạo Đại Vương, tên cũng như người. Trên mặt ông ta tràn ngập sự hung dữ, vết nhăn xô lại như thể có hàng chục con rắn bò ngang bò dọc. Trong số các vị thần tiên, bề ngoài người này là kinh khủng nhất. Cho nên, không có ai dám chọc vào ông ta.
- Ha ha, ông nói đùa gì vậy? Tôi xuống trần gian là đúng, nhưng chỉ tình cờ lên núi ngắm trăng ngắm sao. Ở đâu ra cánh cổng niêm phong gì? Đó là cái gì vậy?
- Đại tướng quân.
Cường Bạo Đại Vương không thèm nói tiếp với Thánh Gióng, quay sang cúi chào Trần Thạch. Trần Thạch lúc này cũng vừa từ cái hố kia trèo lên, cầm lấy đèn pin. Thánh Gióng chửi ầm lên trong lòng. Cái tên điên này! Ra đây làm gì? Anh ta sắp đánh lạc hướng thành công Phùng Cường Bạo rồi.
Trần Thạch gật đầu, phủi đất bụi trên người. Chỉ có hắn biết, việc bị bắt là không thể tránh khỏi. Trần Thạch cam chịu cùng Thánh Gióng trở về. Chỉ cần biết được sự thật kia, đã đủ rồi, đủ làm cho Thiên Đình rơi vào loạn lạc. Có điều e là, sợ là Ngọc Hoàng dù có giết chết hắn cũng không muốn nói ra điều gì.
Trong giây phút Trần Thạch cùng Cường Bạo Đại Vương trở về, nhìn thấy cánh cổng Thiên Đình vẫn sáng rực lên kia, hắn bất giác rùng mình. Hắn bắt đầu thấy sợ hãi khi bước qua cánh cổng đó. Rốt cuộc, Thiên Đình hay hoàng cung dưới trần gian cũng chẳng khác gì nhau, cũng chứa đựng những bí mật không muốn ai biết. Cả hắn, và Hoài Ly, phải làm sao?
Danh sách chương